Môi mềm mại dán lên, Lạc Băng Hà tựa như thập phần khẩn trương, chỉ có thể liều mạng đè Thẩm Thanh Thu xuống, như sợ người ta chạy mất, hoặc là bị hung hăng đá văng đi.
Lạc Băng Hà run đến lợi hại, làm Thẩm Thanh Thu cũng cảm nhận được cảm giác mãnh liệt ấy.
Thẩm Thanh Thu còn chưa phản ứng lại khiếp sợ cực độ, thân thể đã phản ứng trước, tay dồn lực, muốn đẩy Lạc Băng Hà đi.
Đẩy hai lần không đẩy ra, lòng Thẩm Thanh Thu bắt đầu bùng nổ.
… Ai nói cho y biết, tình huống hiện tại tột cùng là làm sao thế?!
Lạc Băng Hà bây giờ còn chưa có tròn mười bảy tuổi mà?!
Lạc Băng Hà bảy tỏ tâm ý sớm như thế, Thẩm Thanh Thu cũng bất ngờ, giờ người ta cũng bò lên trên người rồi, y mới không thể không bị động mà nhìn thẳng vào vấn đề này.
Dù sao sống lại một đời, y còn tưởng có thể nuôi Lạc Băng Hà thật tốt, còn chuyện có thích y hay không, Thẩm Thanh Thu lại ôm một tâm thái thuận theo tự nhiên—— cùng lắm thì chờ hết thảy trần ai lạc định, y phải vứt mặt già theo đuổi ngược lại người ta, cũng không phải không thể.
Giờ lại không nghĩ tới, Lạc Băng Hà chính trực mới yêu trẻ tuổi huyết khí phương cương, lại từ nhỏ theo bên mình, dính dính mềm mềm theo y gần bảy năm, đã sớm không thể nói như đời trước nữa.
… Nhưng mà xưa đâu bằng nay, có mấy chuyện Thẩm Thanh Thu cho dù thế nào cũng không thể làm lơ được.
Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, đột nhiên không kịp đề phòng mà đánh ra một chưởng, đánh bay Lạc Băng Hà đang nhắm mắt gặm cắn xuống dưới giường.
Lạc Băng Hà không kịp đề phòng ngã ngồi xuống đất, ửng đỏ trên mặt còn chưa tan, phát ngốc cứng đờ nhìn Thẩm Thanh Thu.
Nhìn biểu tình trên mặt Lạc Băng Hà nháy mắt trở nên trống rỗng cực độ, Thẩm Thanh Thu lòng không nói nên cảm giác gì, vẫn còn tự an ủi: Lần này thực sự không phải dùng chân đá xuống y thề đấy!!!
Mặt lại vô biểu tình, vừa khép vạt trung y bị Lạc Băng Hà kéo lộn xộn lại, ngồi nghiêm chỉnh.
Lạc Băng Hà đột nhiên quỳ xuống với y.
Thẩm Thanh Thu cố gắng trấn tĩnh, nhàn nhạt nhướng mày, chờ Lạc Băng Hà nhận sai.
Trước kia cho dù là chuyện lớn nhỏ gì, đối mặt với Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà đều giành nhận sai trước, cũng mặc kệ thật sự là chẳng làm gì sai. Nhưng mà bây giờ, Lạc Băng Hà lại không nói gì.
Qua hồi lâu, sắc mặt Lạc Băng Hà thê lương nói: “… Đệ tử phạm thượng, mạo phạm sư tôn rồi. Nếu sư tôn giận, muốn đánh muốn mắng muốn giết, đệ tử một câu cũng không oán hận.”
Kỳ thật ấy à, Lạc Băng Hà thế này, y đúng là không xuống tay được. Đành phải cứng đờ nói: “… Bắt đầu từ khi nào.”
Nghe thấy ngữ khí Thẩm Thanh Thu lãnh đạm, lòng Lạc Băng Hà cũng lạnh đi nửa phần, há miệng thở dốc, tự giễu nói: “Đệ tử không dám nói, sợ sư tôn nghe xong, lòng sinh chán ghét.”
Lời này nói cũng quá. Có điều nhìn thái độ Lạc Băng Hà, y đoán có lẽ đáp án kia cũng rất nặng nề…
Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng áp nỗi khiếp sợ trong lòng xuống, ngoài miệng chậm rãi nói: “Chuyện hôm nay, vi sư sẽ hoàn toàn coi như chưa có chuyện gì. Linh lực ngươi vận chuyển với khôi phục cũng ổn rồi, về ngủ đi.”
Nghe vậy, Lạc Băng Hà tựa như bị đánh cho một gậy, sắc mặt vô cùng tái nhợt, lẩm bẩm lặp lại: “… Hoàn toàn coi như chưa có gì xảy ra?”
Lòng Thẩm Thanh Thu đau nhói, quay mặt đi.
Lạc Băng Hà nhìn y, nước mắt liên tục rơi xuống.
Cái đệt đệt đệt đệt đệt sao lại khóc rồi!!
Nhưng mà giờ, y không thể mềm lòng. Thẩm Thanh Thu đứng lên, đưa lưng về phía Lạc Băng Hà, quả quyết nói: “Ngươi niên thiếu vô tri, khó tránh khỏi nhất thời bị mê hoặc tâm trí. Chuyện hôm nay, vi sư hy vọng ngươi, đừng lặp lại lần hai.”
Lạc Băng Hà vẫn quỳ tại chỗ không nhúc nhích, hồi lâu mới chua xót nức nở nói: “Quả thật sư tôn có thể quên, đệ tử lại cho dù thế nào cũng không thể làm được.”
Đây là có ý vẫn muốn dây dưa?
Tuy rằng đưa lưng về phía Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu vẫn cảm nhận được tằm mắt cực nóng của Lạc Băng Hà gắt gao dính chặt trên người y, đành phải căng da đầu, mạnh mẽ không quay đầu lại.
Một lát sau, cửa trúc xá vang lên tiếng đóng lại nhẹ nhàng, Lạc Băng Hà tựa hồ đã đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu đột nhiên hít một hơi, ngả người ngã xuống giường của trúc xá.
Một đêm trằn trọc, không thể ngủ nổi. Thẩm Thanh Thu dậy rất sớm, thừa dịp Lạc Băng Hà còn chưa đưa bữa sáng tới, mặc y phục xuống giường, đẩy cửa trúc xá ra.
Vừa mở cửa, Thẩm Thanh Thu lập tức cứng lại.
Lạc Băng Hà đứng ngoài cửa trúc xá, sương đêm đóng một lớp băng trên người, mặt tái nhợt đến cơ hồ không có sức sống, hiển nhiên là đứng bên ngoài cả một đêm. Thấy Thẩm Thanh Thu, đôi mắt hơi hơi sáng ngời.
Thẩm Thanh Thu sực tỉnh khỏi hoảng sợ, lập tức đau lòng tới gần như không nói nên lời, khô khốc nói: “… Lạc Băng Hà, ngươi lại làm loạn cái gì.”
Dù sao cũng không phải sợ hắn nghĩ quẩn trong lòng rồi tự sát đâu nhỉ?
Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi như vậy, là đang giận dỗi vi sư chắc?”
Lạc Băng Hà cũng không đáp ngay, lông mi khẽ run lên, mím môi.
Thẩm Thanh Thu lập tức giận sôi máu, giọng lạnh lùng nói: “Lạc Băng Hà, vi sư không nhớ đã từng dạy ngươi tự khinh tự ngược như thế, ngươi cho rằng ngươi đây đang tra tấn ai?”
Lạc Băng Hà nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Thu, ánh mắt chớp động: “Sư tôn đêm qua nghỉ ngơi không tốt ư?”
Đây không phải vô nghĩa à. Có quỷ mới ngủ ngon!
Thẩm Thanh Thu không nói lời nào, Lạc Băng Hà cúi đầu, rất thuận theo nói: “Sư tôn ngủ thêm một lát đi, đệ tử tẹo nữa đưa cơm sáng đến ngay.”
Thẩm Thanh Thu: “…”
Y cảm thấy Lạc Băng Hà bây giờ, có một loại cảm giác bất chấp tất cả, mắng cũng không mắng không nổi, đuổi cũng đuổi không đi, dính người chặt muốn chết, lại thuận theo muốn mạng.
Thẩm Thanh Thu lòng sinh một nỗi bực bội khó hiểu, nói: “Vi sư hôm nay muốn tới Khung Đỉnh Phong, đi sớm cũng tốt, hôm nay ngươi không cần làm cơm, nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, cũng không nhìn Lạc Băng Hà, lập tức bước ra cửa bỏ đi.
Đi một khoảng xa quay đầu nhìn lại, Lạc Băng Hà vẫn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn y.
Thẩm Thanh Thu đi mãi tới nơi Lạc Băng Hà không còn thấy y nữa, mới chậm rãi dừng bước chân, vươn tay ấn lên ngực, xoa xoa nơi đau muốn nứt toạc ra kia.
Y không phải không muốn đáp lại, chỉ là y hiểu rõ, nhớ nhung trong lòng càng nhiều, chấp niệm đâm rễ càng sâu.
Dù sao vắt ngang qua trước mặt Lạc Băng Hà và y, còn có một cửa ải lớn——-
Cho Lạc Băng Hà hy vọng xong, vẫn không chút lưu tình đẩy người ta xuống Vực Thẳm Vô Gian, đả kích như vậy với Lạc Băng Hà, chỉ có thể lớn hơn nữa.
Nếu lý do là vì y, Lạc Băng Hà chưa gượng dậy nổi, đứt gánh trong Vực Thẳm Vô Gian, khiến hệ thống lặp lại lần nữa hoặc đưa thẳng y về, y thật sự không chịu nổi!
Thần tác Xuân Sơn Hận! Truyền kỳ Lục Đinh Đinh! Tất cả đều không có luôn thật quá đáng tiếc.
… Được rồi.
Giờ y thật sự không có tâm trạng, tự chọc cười chính mình. Đúng là không thể nào vui vẻ nổi.
Sau khi ngồi xuống trong Khung Đỉnh Phong, Thẩm Thanh Thu cũng không hàn huyên với người khác, cầm chung trà, vẫn còn sững sờ.
Nhạc Thanh Nguyên quan tâm hỏi: “Thanh Thu, sắc mặt đệ hôm nay không tốt, tối qua ngủ không ngon ư?”
Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng cười cười, Nhạc Thanh Nguyên lộ vẻ mặt lo lắng, kéo y qua tra xét linh mạch cẩn thận.
Tề Thanh Thê phun vỏ hạt dưa, nhướng mày hỏi: “Vị đồ đệ Lạc Băng Hà kia của ngươi đâu? Lần nào cũng thấy hắn tới theo mà.”
Đúng là cái hay không nói, nói cái dở.
Thẩm Thanh Thu day day ấn đường, đáp cho có lệ: “Hôm nay hắn có việc.”
Tề Thanh Thê “Ồ” một tiếng: “Ta bảo này Thẩm sư huynh, đồ đệ có năng lực cũng không phải dùng như ngươi đâu. Hai năm trước ta còn nghe nói, hắn làm nhiệm vụ bị thương không nhẹ, ngươi thật sự không đau lòng chút nào à?”
Bên cạnh lập tức có người nói: “Tề sư muội lời này sai rồi, nghe nói năm đó ở Song Hồ Thành, Thẩm sư huynh dùng thân bảo vệ hắn, nghĩ tới bình thường càng không thiếu lo lắng tài bồi, làm sao có thể không đau lòng.”
Ngụy Thanh Nguy cười nói: “Tất cả chúng ta, trước kia không phải suốt ngày chạy theo chân sư tôn làm việc à? Khi niên thiếu được mài giũa nhiều cũng là chuyện tốt, ngày sau mới có thể đảm đương chức lớn.” Lấy một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói: “Nói tới thì Chính Dương Kiếm ở Vạn Kiếm Phong bao năm bị chôn dưới đáy hòm, trước kia chẳng có ai rút ra được, Thẩm sư huynh, tiểu đồ đệ kia của huynh, tiền đồ vô lượng, tiền đồ vô lượng.”
Tề Thanh Thê nhướng mày: “Vẫn là Thẩm Thanh Thu hắn vận khí tốt, nhận đồ đệ lại còn được săn sóc. Bao lần đi làm nhiệm vụ chung, Lạc Băng Hà theo bên cạnh hắn, bưng trà rót nước làm điểm tâm, đến nha hoàn bên người còn không chu đáo bằng. Minh Yên lấy thêm chút hạt dưa tới đây.”
Thẩm Thanh Thu: …
Chư vị, chúng ta đổi đề tài có được không?
Vì sao ngay lúc này cứ thảo luận quanh Lạc Băng Hà thế hả!
Thẩm Thanh Thu có ảo giác cảm thấy bây giờ không phải hội nghị phong chủ mười hai phong, mà là một đám tụ tập với nhau, vừa cắn hạt dưa vừa bắt đầu nhâm nhi trà giải câu đố.
Có người trêu chọc nói: “Tề sư muội chẳng lẽ ghen ghét?”
Tề Thanh Thê “Phì” một tiếng: “Ta có Minh Yên, ai thèm vào đồ đệ của hắn?”
Liễu Minh Yên đứng sau Tề Thanh Tê, nghe mọi người nói chuyện, lụa mỏng che khuất, đôi mắt trong veo cười như không cười.
Thẩm Thanh Thu nhìn một vòng, hỏi: “Thượng sư đệ sao không tới.”
Nghe vậy, mọi người đều lộ ra biểu tình khó tả. Thẩm Thanh Thu chả hiểu nổi, Nhạc Thanh Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói: “Quanh Thương Khung Sơn Phái mấy ngày nay có ít sách vớ vẩn, nội dung không được… Lịch sự cho lắm, Thượng sư đệ xuống núi xử lý, phải cấm loại sách này tiếp tục lưu hành.”
Thẩm Thanh Thu cũng không nghĩ nhiều, gật đầu. Vốn dĩ muốn yên bình nói chuyện với Thượng Thanh Hoa, xem ra phải tới An Định Phong một chuyến rồi.
Nhạc Thanh Nguyên nói: “Hôm nay mời chư vị tới đây, chuyện muốn nói, chư vị sư đệ sư muội hẳn biết rồi.”
Nhạc Thanh Nguyên gật đầu với đệ tử thay mặt Thượng Thanh Hoa tới tham dự, tên đệ tử kia đứng lên, phát một chồng thiếp vàng giấy đỏ trong tay.
Nhạc Thanh Nguyên nói: “Đây là thiếp mời Tiên Minh Đại Hội.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...