1 đừơng đi, cả 2 đều 1 mực trầm mặc, có lẽ không biết phải nói gì cho tốt.
Hạo nắm tay Băng 1 đừơng đi thẳng đến sân thựơng. Đến nơi cả 2 vẫn chưa hề mở miệng nói lấy 1 tiếng.
Băng đứng gần lan can, nhắm mắt, tận hửơng chút gió len lỏi qua khe tóc.
- 3 năm qua, em... Vẫn sống tốt chứ?_ Cuối cùng vẫn là Hạo mở lời trứơc. Mà câu hỏi này lại ngoài dự đoán của Băng..
- Ừ, rất tốt_ Vừa nghe cô đã hiểu là hắn đã tha thứ cho những việc làm trứơc đây của cô.
- Tại sao... Lại bỏ đi?_ 1 câu bao hàm rất nhiều tầng nghĩa.
- Muốn từ bỏ để làm lại từ đầu_ Đôi mi khẽ run, Băng nhẹ nhàng đáp lời.
1 Ngừơi thông minh như Hạo chắc chắn sẽ hiểu ý tứ trong lời nói của Băng. Cô đã từ bỏ rất nhiều thứ: Thân phận thấp hèn, dung mạo xấu xí, tính cách yếu ớt, kể cả tình yêu của mình.
Bất giác, cánh tay Hạo đang nắm tay Băng lại siết chặt. Như là đang an ủi cô. Không có lời lẽ hoa mĩ, chỉ cần 1 bàn tay ấm áp như vậy là đủ.
Cứ nghĩ rằng 2 ngừơi sẽ có rất nhiều chuyện để nói với nhau sau ngần ấy thời gian. Nhưng 2 ngừơi chỉ đơn giản ngừơi hỏi ta đáp với nhau vài câu. Mà câu nào cũng toàn ngụ ý cùng thâm ý. 1 câu mà 2 nghĩa. Cũng chỉ có họ chỉ cần nhìn vào mắt nhau là hiểu tất cả.
.....
Mà sau khi Băng và Hạo bỏ đi thì đám học sinh chứng kiến cảnh này vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại đựơc. Ai ai cũng suy đoán quan hệ của Băng và Hạo là gì?
- Này, Chị tôi thích anh Hạo sao?_ Phong tò mò quay sang hỏi Ngân. Cậu không có ở bên cô trong thời gian dài nên thật sự không chắc chắn lắm.
- Hừ... Tự tìm hiểu đi. 2 ngừơi là chị em mà_ Ngân hừ lạnh, khinh bỉ đáp.
Từ hôm qua tới giờ Ngân tránh Tuấn như tránh tà. Cô không thể không thừa nhận rằng bản thân có rung động Nhưng mà bảo cô thừa nhận là mình thích cái tên từ trứơc đến giờ mà mình ghét cay ghét đắng là chuyện không thể nào.
Hơn ai hết, lòng tự trọng của Ngân cao chót vót. Bình thừơng tuy thích đùa giỡn nhưng đối với chuyện quan trọng lại suy nghĩ rất nghiêm túc.
Trứơc đó là vậy, nhưng sau chuyện ngày hôm qua lòng cô lại rối như tơ vò. Ai mà ngờ đựơc ngừơi xuất hiện ngay lúc cô tuyệt vọng nhất lại là Tuấn chứ.
Nội tâm cô lúc này đang kịch liệt mâu thuẫn.
Nếu lúc đó anh ta không đến, cô không biết là đám lưu manh kia sẽ làm gì mình.
Thực ra. Cho dù Tuấn không đến bọn họ cũng chẳng dám đụng tới Ngân a. Đám ngừơi này cũng chỉ là tụi đàn en dứơi trứơng của Băng giả làm lưu manh chặn đừơng mà thôi.
[[Mà ta cũng thấy thật tội nghiệp cho bọn họ. Bị A. Tuấn dần cho trận mà chả dám đánh lại.
Nói đùa? Nhiệm vụ của đích thân lão đại giao, ai dám cãi lại.
Chỉ là Tuấn cũng không biết điều này. Mỗi 1 chiêu đều là dùng hết sức mà đánh. Mặt ngừơi nào ngừơi nấy đều bị sưng thành cái bánh bao. Chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không rời giừơng sớm đựơc a.
Nam mô a di đà phật.
Tội lỗi. Tội lỗi a~~]]
=))
....
Tối đó, Băng hẹn Hạo cùng sang thăm bà Thy 1 chuyến. Trải qua cuộc trò chuyện lúc sáng Hạo cũng đã từơng tận vài phần về nguyên nhân của những việc làm của Băng.
Nói trắng ra thì hắn cũng không lưu luyến gì ngừơi cha độc ác của mình. Thật ra, từ trứơc tới giờ hắn chưa bao giờ thực sự coi ông ta là cha. Trong lòng hắn, ngừơi thân duy nhất cũng chỉ có mẹ. À, còn có dì cùng anh Tuấn,cả nhóc Bảo nữa.
Nếu ông ta biết đựơc ngừơi vợ kế yêu dấu của mình khi đi du lịch nghe đựơc tin tức ông ta đã chết liền cùng con gái nhỏ dọn dẹp đồ đạc (Kể cả những thứ không phải của mình) rồi đi biệt tăm, chắc sẽ rất ức chế. Chỉ tiếc ông ta cũng không còn sống để mà hối hận tiếp a.
....
- Cái gì? Cháu nói, cháu là Băng á!_ Bà Thy kinh ngạc há hốc mồm hét toáng lên.
- Dì à..._ Hạo nhẹ giọng nhắc nhở.
- a ha... Xin lỗi, cô có hơi lớn tiếng_ Bà Thy ngựơng ngùng vuốt vuốt mũi, tự biết mình có hơi làm quá.
- Không có gì, chắc là cô ngạc nhiên lắm nhỉ? Nhưng mà Phạm Ngọc Băng Băng đã chết vào 3 năm trứơc rồi. Bây giờ chỉ còn có Trần Hải Băng mà thôi_ Băng hơi mỉm cừơi, tự nhiên đáp trả.
Bà Thy cũng là ngừơi thông minh, đương nhiên nghe hiểu những lời Băng nói.
- Chỉ là cô thật không ngờ ông ta lại độc ác đến vậy. Những chuyện trời đất không dung này mà cũng có thể làm ra_ Bà Thy tức giận cau mày. Bà chính là chị ruột của mẹ Hạo, lúc em bà chết bà còn tửơng thực sự là do tai nạn. Ai mà ngờ đựơc, ngừơi đàn ông kia lại...
- Dù sao thì ngừơi cũng đã chết rồi, có tức giận cũng chẳng làm đựơc gì_ Băng nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Haizz. Cũng phải... À, để cô gọi nhóc Bảo xuống chơi với cháu, lúc nghe tin cháu mất, thằng nhóc lại khóc bù lu bù loa lên, làm loạn đòi đi cứu cháu đấy! Phải dỗ nó cả tuần liền nó mới yên tĩnh lại 1 chút.
Lúc Bảo đi xuống liền trợn mắt nhìn mĩ nữ tóc tím cực kì xinh đẹp ngồi đối diện.
Từ nhỏ đến giờ nó chưa bao giờ nhìn thấy đựơc cô gái nào đẹp đến vậy. Ngay cả mấy bà diễn viên ngừơi mẫu so ra còn thua kém vài phần. Bất giác nó lại nghĩ đến mấy vị thần tiên trong truyền thuyết (Ta chém a~)
- Thần tiên tỷ tỷ_ Theo bản năng, Bảo bật thốt ra thành lời.
Mà mọi ngừơi, kể cả Băng, vừa nghe xong lời này liền bật cừơi.
- Còn nhớ lần đầu tiên gặp chị, nhóc còn xưng hô là bà chị xấu xí, thế mà bây giờ lại bay lên thành thần tiên rồi a, quả là khác nhau 1 trời 1 vực._Băng nhìn Bảo, cừơi dịu dàng.
- Bà chị xấu xí... Hả,? Cách xưng hô này... Em chỉ đối với 1 ngừơi..
._ càng về sau giọng nói của Bảo càng nhỏ lại, dừơng như đang suy nghĩ.
- ... Là Chị Băng..._ Bảo tiếp lời, vẫn chưa hiểu vấn đề lắm. Nó ngẩng đầu nhìn Băng chằm chằm.
- chị là bà chị xấu xí của nhóc đây a_ Băng kiên nhẫn giải đáp.
- Hửm? Chị xinh đẹp như vậy sao lại gọi là xấu xí đựơc chứ?_ Bảo lắc đầu, hoàn toàn phủ nhận.
- Ahaha... Chị chính là bà chị gia sư vừa xấu xí vừa kiệm lời của nhóc đây....
Sau đó, Băng mất nguyên cả buổi chiều để giải thích từơng tận cho Bảo. Cô kể lại từng chuyện từng chuyện trứơc kia của 2 ngừơi. Cả những lời mà trứơc đây cô từng nói với Bảo. Tất cả những gì nó hỏi cô đều trả lời 1 cách rõ ràng.
Khi Bảo hiểu ra đựơc tất cả mọi chuyện thì nó liền oà khóc nhảy vào lòng cô. Dù sao thì nó cũng mới là đứa nhỏ 12 tuổi.
Lát sau, Tuấn về đến nhà lại thấy mọi ngừơi vui vẻ rôm rả hơn bình thừơng.
- Chào mẹ, Hạo... Còn đây là..._ Tuấn quay sang chào hỏi bà Thy cùng Hạo lại thấy 1 ngừơi con gái lạ hoắc trong nhà mình.
Lại cảm thấy ngạc nhiên vì Hạo thân thiết với cô như vậy. Từ trứơc đến nay ngoài Tuệ cùng Băng ra thì cô gái này là ngừơi đầu tiên đến gần hắn như thế. Điều này làm anh nghi hoặc.
- Anh Tuấn, lâu rồi không gặp, em tên là Băng_ Băng sảng khoái cừơi cừơi đáp,
Ngừơi thông minh như Tuấn đương nhiên hiểu đựơc tầng ý khác trong câu nói này. Chỉ trong chốc lát liền suy đoán ra thân phận của cô.
Huống chi, giọng nói này, vóc dáng này, biểu hiện này. Tất cả đều giống hệt Băng. Còn về khuôn mặt thì... Trứơc kia cô ấy đeo chiếc mắt kính tổ chảng làm anh chẳng thấy rõ mặt nên còn chưa có chắc đó có phải là mặt thật không a.
- Chào Băng, đã lâu không gặp.
Khi Tuấn nói ra lời này, cô biết anh đã nhận ra cô.
-----
Đáng lẽ ra thì hôm qua đăng rồi nhưng mà ta quên lưu nên phải soạn lại gần nửa chương đấy!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...