Đồ Vân Ánh Tuyết

CHƯƠNG 29. [ VẠN CHÚ CUNG ]
Bạch Ngọc Đường thấy được, lại nhìn Triển Chiêu vẫn đang chăm chú nghe Xà lão quái cùng Hắc Thi lão quái nói, liền thuận tay xòe ra muốn lấy dược thủy của Công Tôn.
Công Tôn cười tươi rói mà đưa cho hắn cái bình dược thủy kia.
Bạch Ngọc Đường hài lòng cất vào trong ngực, cũng vui vẻ, sau này Mèo không sợ bị phỏng nữa rồi.
***************************
Sằn Hiện bị Triển Chiêu đá bay vào Ánh Tuyết Cung, lúc đầu còn có ý muốn phản kháng, nhưng rất nhanh sau đó đã bị Triển Chiêu đạp cho ngoan ngoãn hẳn ra, dĩ nhiên, điều quan trọng nhất chính là hắn nhìn thấy được Ân Hậu đi theo Triển Chiêu phía sau vào.
Sằn Hiện lúc này có chút hỗn loạn.
Vừa rồi, hắn mới xuống núi đã thấy được một đám người hỗn loạn, nên đi vào nghe ngõng.
Vất vả lắm mới chen được lên phía trước thì phát hiện người ta chuẩn bị tan cuộc rồi, thế nhưng, lại rất trùng hợp, hắn nghe được Xà lão quái gọi người áo đen đứng bên cạnh thi thể một tiếng: “Ân Hậu.”
Sằn Hiện vừa nghe đến hai chữ Ân Hậu, cho nên liền quơ kiếm qua …. Hắn biết Ân Hậu rất lợi hại, vì vậy đây chính là kiếm quyết định, toàn bộ tinh thần hắn đều dùng cả vào nhát kiếm này, cũng không hề nhìn qua dung mạo đối phương.
Vẫn còn chưa kịp đụng vào người ta đã bị Triển Chiêu đánh bay ra, chặn lại, sau đó chính là quá trình bị Triển Chiêu đánh….
Chờ cho đến khi hắn rơi vào trong Ánh Tuyết Cung rồi, quay đầu nhìn lại …. Mới thấy được Ân Hậu chậm rãi đi tới.
Điều khiến cho Sằn Hiện không xác định được chính là ——- Sao Thần tiên này lại ở đây? Sau đó lại là, ai là Ân Hậu chứ?
Sằn Hiện lui về sau, liếc mắt nhìn Ân Hậu một cái, Triển Chiêu liền trừng hắn, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh cũng có chút buồn cười —– Bình thường Triển Chiêu đều rất ôn hòa, lần đầu tiên thấy được hắn giống hệt một con mèo đang bảo vệ đồ ăn của mình, cũng không phải hung dữ bình thường đâu a.
Bây giờ, Sằn Hiện vừa mới nhìn thấy Triển Chiêu đã cảm thấy đau cả mặt, không dám phản kháng nữa, ngoan ngoãn đi vào đại sảnh Ánh Tuyết Cung, nhìn thấy xung quanh đều là cao thủ, hắn cũng hiểu được tình cảnh của mình lúc này.
Triển Chiêu chỉ một chỗ ngồi bên kia, ý là —- Ngồi xuống!
Sằn Hiện rất không cam lòng mà ngồi xuống.
Công Tôn cảm thấy dáng vẻ hắn rất đáng thương, cho nên cầm hòm thuốc đến xử lý vết thương giúp hắn một chút.
Khi nhìn thấy đầy đầu Sằn Hiện đều quấn băng vải, mọi người lúc này mới thấy rõ ràng —— Ai nha, cả khuôn mặt đều tím bầm đầy vết sưng a, Triển Chiêu hạ thủ thật sự chẳng hề khách khí chút nào đi.
Sằn Hiện nhìn Triển Chiêu một chút, hỏi: “Ai là Ân Hậu a?”
Triển Chiêu ngẩn người, giận nha.
Sằn Hiện ôm đầu đề phòng Triển Chiêu lại đạp hắn, lầm bầm một câu: “Ban nãy ta chưa có nhìn rõ mà!”
Ngồi bên cạnh, Thiên Tôn chỉ chỉ Ân Hậu đang ngồi uống trà cạnh mình: “Là hắn.”
Sằn Hiện há to miệng, đứng dậy: “Ngươi …. Ngươi lại lừa gạt tình cảm của ta …. Phốc!”
Lời còn chưa dứt, đến Công Tôn cũng chịu hết nổi rồi, liền cầm băng vải mà quất mặt hắn: “Ngươi ngồi yên cho ta!”
Gương mặt Sằn Hiện tỏ rõ không thể nào tin nổi, lại thêm cả vẻ không cam tâm cùng thương tâm mà ôm đầu, Triển Chiêu liền hỏi Ân Hậu: “Ngoại công, năm đó là ai giết Sằn Kỳ?”
Ân Hậu nhìn nhìn hắn, chỉ chỉ mình, chậm rãi nói: “Ta.”
Lúc này đến phiên Triển Chiêu há hốc miệng.
Sằn Hiện nghe được liền nhảy dựng lên, chỉ Triển Chiêu: “Được, ngươi để mạng ….”
Vừa mới nói đến đây, Bạch Ngọc Đường liền điểm huyệt đạo hắn, còn điểm cả á huyệt, không cho hắn om sòm nữa.
Triển Chiêu cau mày, nhìn Ân Hậu: “Lý do là gì?”
“Ta xấu xa a.” Ân Hậu thiêu mi, rất vô tâm vô phế mà nói.

Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên đưa tay kéo cổ áo hắn mà lắc lia lịa: “Ân hói đầu! Người thử nói lại lần nữa xem!”
Mọi người kinh hãi mà lùi về phía sau một bước, Bạch Ngọc Đường kéo cổ áo sau Triển Chiêu, lôi hắn đi, Ân Hậu thì dở khóc dở cười sửa lại cái cổ áo bị kéo rộng ra của mình.
Tại vị trí cổ áo bị kéo rộng ra kia, rõ ràng hiện lên một vết sẹo do tên bắn.
Triệu Phổ khẽ cau mày, Công Tôn ở bên cạnh cũng mở to mắt —– Đây là loại vết thương gì a? Là vạn tiễn xuyên tâm sao? Thật là khủng khiếp!
Triển Chiêu thấy được vết sẹo lộ ra dưới lớp áo của ngoại công hắn, cũng nghiến răng kèn kẹt, hắn và nương hắn mỗi lần nhìn thấy những vết thương thế này trên người Ân Hậu, đều không thể khống chế được mà trở lên nóng nảy.
Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn ngoài ổn định lại hắn, ý là —– Miêu nhi, phải tỉnh táo a
Thiên Tôn cùng Vô Sa ở bên cạnh cũng lắc đầu, Lục Thiên Hàn xua tay với Triển Chiêu một cái: “Không liên quan đến Ân Hậu, đừng có nghe hắn nói hươu nói vượn.”
Triển Chiêu hơi dễ chịu chút, trừng Ân Hậu.
Ân Hậu tựa hồ còn cảm thấy thật chẳng thú vị gì, đứng lên: “Có gì ăn không? Sáng sớm đã lên núi, chết đói rồi.”
Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi vội vàng chạy đi chuẩn bị tảo thiện cho Ân Hậu.
Ân Hậu đi rồi, ánh mắt của Sằn Hiện vẫn luôn dõi theo hắn, hình như rất không cam tâm.
Lúc này, liền nghe Lục Thiên Hàn nói: “Các ngươi cũng ra ngoài đi.”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Thiên Tôn một chút.
Thiên Tôn gật đầu một cái.
Vì vậy …. Cả đám người bát quái lại tò mò đều bị đuổi đi ra, ở trong phòng lúc này chỉ còn lại Thiên Tôn, Vô Sa, Lục Thiên Hàn và Sằn Hiện vẫn đang bị điểm huyệt đạo.
Lục Tuyết Nhi đóng cửa lại, đuổi hết đám người đang nhịn không nổi tò mò kia đi, cùng đến tiền viện ăn điểm tâm.
Ân Hậu đã ngồi ăn ở đó rồi, vừa ăn vừa bóc trứng cho Tiểu Tứ Tử bên cạnh, lọc lấy lòng đỏ bỏ vào bát cho bé ăn.
Tiểu Tứ Tử híp mắt cười thật tươi cầm lấy cái thìa, vừa ăn vừa nói chuyện gì đó với Ân Hậu, một già một trẻ nhưng ở chung lại hài hòa hết sức.
Triển Chiêu thầm than thở —— sở dĩ mình có thể thu hút tiểu hài tử cùng động vật, chính là giống Ân Hậu, mặc dù ngoại công hắn bị người đời gọi là Ma đầu, thế nhưng gần như tất cả hài tử cùng động vật đều thích người. Đám tiểu hài nhi ở Ma cung cả ngày chẳng khác nào một đàn tiểu trùng chạy theo làm cái đuôi cho Ân Hậu. Chỉ tiếc cho đến tận bây giờ, người đời đều không thấy được khuôn mặt thật này của người, mà người cũng không bao giờ chịu bộc lộ khuôn mặt thật này của mình cho người ta hiểu, bất luận là hiểu lầm thế nào, kể cả vu oan giá họa, thậm chí là phỉ báng, người cũng không thèm giải thích.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu, hất hất mặt với hắn, ý là đi dụ dỗ Ân Hậu chút đi.
Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ, đi tới bên cạnh Ân Hậu ngồi xuống.
Ân Hậu tiếp tục ăn điểm tâm, Triển Chiêu bóc cho hắn một quả trứng gà, định đặt vào trong bát cháo, Ân Hậu lại bưng bát cháo mà quay sang phía Tiểu Tứ Tử, tỏ ý không thèm để ý đến hắn, còn lầm bầm một câu: “Gọi người ta hói đầu ….”
Triển Chiêu bị hắn làm cho cảm thấy buồn cười, cầm quả trứng đã bóc mà híp mắt nhìn hắn: “Người có ăn không?”
Ân Hậu thuận khí chút, đưa cái bát ra chút xíu, Triển Chiêu cười cười, đặt trứng gà vào bát hắn, Ân Hậu bưng lại lên ăn.
Mọi người thấy không khí hòa hoãn rồi, cũng cùng nhau ngồi xuống ăn cơm. Công Tôn ăn còn rất vội vàng, ở bên cạnh, Triệu Phổ vừa gắp đồ ăn cho hắn vừa nói: “Ngươi ăn chậm một chút, thi thể Đinh Mậu cũng đã được đặt trong băng quan, không tan mất được đâu!”
Còn đang ăn, một người của Ánh Tuyết Cung chạy vào, nói nhỏ mấy câu cùng Lục Tuyết Nhi.
Lục Tuyết Nhi cau mày.
Mọi người hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hắc Thi lão quái cùng Xà lão quái cùng nhau lẻn vào Ánh Tuyết Cung, bị trúng cơ quan nên đang bị bắt giữ.” Lục Tuyết Nhi có chút khó hiểu: “Hai người bọn họ còn nói là đến đầu hàng nữa?”
“Khụ khụ ….” Triệu Phổ bị sặc cháo, Công Tôn liền vỗ lưng hắn: “Ngươi còn nói ta nữa?”
Triệu Phổ lau miệng: “Hai tên này còn có mặt mũi đến đầu hàng? Cũng tốt, bắt lại đánh một trận đi!”

Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn về phía Ân Hậu.
Ân Hậu ăn xong trứng gà mà Triển Chiêu bóc cho hắn rồi, liền gật đầu một cái: “Có lẽ đến đầu hàng thật đó!”
Tất cả mọi người cùng ngạc nhiên.
“Trước đây ta cũng cảm thấy kỳ quái.” Ân Hậu nói: “Mấy lão quái này, đừng nói chỉ có một hai người, cho dù có cả tám người ở đây, chỉ cần biết một người trong số ta, Thiên Tôn, Vô Sa cùng Lão Lục ở chỗ này, nhất định bọn chúng sẽ chạy đi thật xa chứ đừng nói là cả bốn người chúng ta đều ở đây, chỉ dựa vào lá gan của mấy người bọn họ chắc chắn sẽ không dám tới khiêu khích, thế nhưng, lần này lại có chút khác thường.”
Lục Tuyết Nhi gật đầu một cái, liền cho người dẫn hai lão đâu kia đi vào.
Chỉ trong chốc lát, hai lão đầu kia đều bị dẫn vào, trên người vẫn còn bị quấn lưới, mấy nha hoàn giúp tháo xuống.
Mọi người cũng có chút vô ngữ, dù sao thì hai lão đầu này cũng từng là nhân vật sất trá phong vân, sao lại chật vật đến vậy.
Xà lão quái có vẻ vẫn còn ngạo khí, ngẩng mặt lên nhìn, Hắc Thi lão quái lại không quan tâm đến mấy cái này, liền bò dưới chân Ân Hậu mà lạy: “Ân Hậu đã lâu không gặp, ngài vẫn khí phách phi phàm như vậy a! Càng ngày càng đẹp trai a …..”
Khóe miệng mọi người đều co rút.
Ân Hậu nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Thủ hạ của hai ngươi đâu?”
“Ách, bọn họ ….” Hắc Thi lão quái muốn giải thích một chút, lại nghe thấy Ân Hậu tới một câu: “Nói thật.”
Vừa mơi dứt lời, Hắc Thi lão quái liền ôm chầm lấy chân Ân Hậu: “Ân Hậu cứu mạng!”
Ân Hậu nhìn trời, quả nhiên.
Xà lão đầu cũng không còn tức giận như trước nữa, chỉ bất đắc dĩ mà thở dài.
Vì vậy, hai lão đầu bắt đầu kể lại những chuyện xảy ra với họ gần đây.
Thì ra là, đại khái vào khoảng hai, ba năm trước, Kiền môn bắt đầu tìm kiếm đồng minh năm đó, cùng thương lượng chuyện ngọn Đồ Vân hiện ra, chuẩn bị đi giải trừ chú văn.
Xà lão quái lắc đầu, nói với Ân Hậu: “Lão gia tử, ngươi cũng biết Nhị tiểu thư của Bạch gia năm đó, năm đó nàng có thực sự hạ chú văn Kiền gia hay không cũng không chắc chắn. Thế nhưng, nếu như năm đó nàng có hạ thật đi chăng nữa, thì người bình thường căn bản cũng không cách nào phá giải được. Ngọn Đồ Vân này cũng không phải người nào cũng có thể lên đỉnh, vốn dĩ hai lão quỷ chúng ta cũng không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này đâu.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu một cái, vậy cuối cùng tại sao lại tham gia?
“Thế nhưng, đại khái vào khoảng một năm trước, đột nhiên xuất hiện một quái nhân, võ công cực cao còn chưa nói tới, lại rất xuất quỷ nhập thần, điều quan trọng nhất chính là, hắn hiểu rõ giang hồ trăm năm trước như lòng bàn tay.” Xà lão đầu cau mày: “Đám người đó cũng không môn không phái, chỉ lấy hắc liên hoa làm ký hiệu, rất có tổ chức lại vô cùng cẩn thận, chuyên mặc áo đen lại cộng thêm đeo mặt nạ đen, đi tập kích các môn phái Hắc đạo khác, thâu tóm trong tay. Tất cả chuyện lần này, đều là do bọn họ đứng sau chỉ điểm. Có điều, hiện tại một nửa Hắc đạo đã bị khống chế, nửa còn lại là đám người ô hợp nên Hắc Liên Hoa không có hứng thú, cũng có mấy môn phái vẫn chưa bị khống chế, U Phách môn chính là một trong số đó, Kiền môn hẳn là cũng chưa có bị.”
Ân Hậu ăn xong điểm tâm rồi, đang bưng chén trà Long Tỉnh Thần Tinh Nhi đặc biệt chuẩn bị cho hắn, hỏi hai lão đầu: “Hai ngươi lại để mặc cho người định đoạt sao?”
Hắc Thi lão quái thở dài, nói: “Mấy người chúng ta không có được như ngài cùng Thiên Tôn, càng luyện càng thâm hậu, sau khi qua một trăm tuổi, nội lực chúng ta bắt đầu xuống dốc, hai năm qua cũng đã là lực bất tòng tâm, căn bản còn không có được một nửa công lực của năm đó, hơn nữa, thân thể lại càng ngày càng kém, thời gian không chịu buông tha con người a.”
Ân Hậu uống trà, hỏi: “Đám Hắc Liên Hoa đó muốn các ngươi làm gì?”
“Bọn họ chủ yếu muốn là Thiên Long Lệnh cùng Ngân Yêu Phổ.” Xà lão quái nói.
“Thiên Long Lệnh ta có biết.” Ân Hậu cau mày nhìn bọn họ: “Ngân Yêu Phổ là do Ngân Yêu Vương mang ra để lừa Lý Biện, cái này mà các ngươi cũng tin?”
“Vấn đề không phải là chúng ta có tin hay không, mà là đám Hắc Liên Hoa kia nói có là có.” Xà lão quái bất đắc dĩ: “Hơn nữa, bọn chúng còn nói thẳng ra là Ngân Yêu Phổ được giấu ở Vạn Chú cung.”
Triệu Phổ vừa mới nâng chung trà lên uống liền bị phỏng, le lưỡi một cái, hỏi: “Vạn Chú cung sao? Nghe có vẻ rất lợi hại đi? Là nơi nào vậy?”
Công Tôn bất đắc dĩ mà nhìn hắn, lấy ra một chai dược liệu để cho hắn ngậm một chút.
Triệu Phổ thè lưỡi ra cho Công Tôn dùng vải mềm chấm chấm chút dược lên đầu lưỡi hắn, Triệu Phổ lại chẹp chẹp mấy cái —– Không đau nữa!
Bạch Ngọc Đường thấy được, lại nhìn Triển Chiêu vẫn đang chăm chú nghe Xà lão quái cùng Hắc Thi lão quái nói, liền thuận tay xòe ra muốn lấy dược thủy của Công Tôn.
Công Tôn cười tươi rói mà đưa cho hắn cái bình dược thủy kia.

Bạch Ngọc Đường hài lòng cất vào trong ngực, cũng vui vẻ, sau này Mèo không sợ bị phỏng nữa rồi.
Triệu Phổ chọt Công Tôn: “Ngươi cũng thật sảng khoái.”
Công Tôn mở hòm thuốc ra, bên trong còn có mấy cái bình lớn, lại đưa cho những người khác, nhỏ giọng nói với Triệu Phổ: “Dược này là ta mới nghiên cứu ra, đang trong giai đoạn thử nghiệm, cũng không tệ lắm, sau đợt này, ta sẽ làm nhiều một chút, cung cấp cho các hiệu thuốc lớn ở Khai Phong Phủ làm buôn bán.”
Triệu Phổ thiêu mi: “Ngươi cũng thật biết kinh thương!”
“Đương nhiên!” Công Tôn đắc ý: “Trước đây ta làm dược trị vết thương bị đánh không phải là bán quá được sao!”
“Khụ khụ!”
Hai người đang mắt qua mày lại liền nghe thấy Âu Dương Thiếu Chinh ho khan một tiếng, ý là ——- Nghiêm túc một chút! Nghiêm chỉnh mà nói.
……………….
“Vạn Chú cung ….” Ân Hậu im lặng, nhẹ nhàng “sách” một tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường tò mò: “Vạn Chú cung là nơi nào a? Đến giờ vẫn chưa từng nghe qua.”
Triển Chiêu cũng gật đầu.
“Nói ra rất dài dòng.” Ân Hậu có chút không hiểu, hỏi Xà lão quái: “Cái tên Hắc Liên Hoa đó bao nhiêu tuổi? Sao hắn có thể biết được chuyện về Vạn Chú cung?”
Xà Lão quái xua tay một cái: “Ta cũng chưa từng thấy qua, người truyền đạt giữa ta và hắn chính là người không có biểu lộ gì nhìn cứ như là thủ hạ của ta kia.”
Triển Chiêu cau mày: “Hắn tên là gì?”
Xà lão quái lắc đầu: “Hắn vẫn luôn xưng là vô danh, nhìn qua thì tưởng như chúng ta nói gì hắn nghe nấy, nhưng thực ra là chúng ta cần phải nghe lời hắn.”
“Nói nửa ngày.” Ân Hậu nhịn không nổi hỏi: “Rốt cuộc thì các ngươi có cái gì bị chúng khống chế mà phải nghe lời như vậy?”
“Chúng ta bị trúng độc!” Xà lão quái đánh bài ngửa: “Không nghe lời sẽ không được phát giải dược.”
Ân Hậu nghe cũng cảm thấy mới mẻ, nhìn Hắc Thi lão quái: “Ngươi toàn thân đều là độc mà vẫn trúng độc?”
Vẻ mặt Hắc Thi buồn bực.
“Vậy thì cứ chết đi.” Ân Hậu vừa thưởng trà vừa chậm rãi nói.
Sắc mặt Hắc Thi lão quái lập tức như đưa đám, ôm chặt lấy chân Ân Hậu cọ cọ: “Ân Hậu cứu mạng a ….. Ai nha!”
Lời còn chưa dứt đã bị Triển Chiêu một cước đá văng, ý là —– Ngươi chớ có cọ loạn.
Công Tôn tò mò đi tới bắt mạch cho hai người.
Hắn đến chẩn cho Hắc Thi lão quái trước, cau mày, xong lại đến chẩn cho Xà lão quái, sau đó suy nghĩ một chút hỏi: “Hai người trúng phải Thất Ly Tử?”
Hắc Thi lão quái vẻ mặt vui mừng: “Thần y, ngươi quả nhiên biết a!”
Vẻ mặt Xà lão quái cũng như có thêm hy vọng: “Vậy ….”
Công Tôn lắc đầu một cái, nói: “Thất Ly Tử không có dược chữa khỏi được, chỉ có thể cứ bảy ngày uống một lần giải dược để kéo dài tính mạng, nếu không uống lập tức mất mạng.”
Nhị lão vẻ mặt đưa đám —– Qủa nhiên.
“Hắc Liên Hoa đó dùng cái này để khống chế các ngươi a.” Công Tôn gật đầu một cái, cũng hiểu được.
Thấy bộ dạng hai người như sắp chết đến nơi rồi, Công Tôn nói: “Có điều, ta có thể chế giải dược của Thất Ly Tử, ta cũng có thể viết phương dược cho các ngươi, các ngươi có thể làm nhiều một chút để cất giữ, cứ bảy ngày ăn một lần, sẽ không bị mất mạng. Cứ mỗi lần ăn như vậy thì Thất Ly Tử có thể giải được một chút, khoảng mười năm là độc có thể hết hẳn.”
Hắc Thi lão quái cùng Xà lão quái nhìn Công Tôn: “Thật a?”
Ánh mắt Công Tôn run lên: “Hai ngươi hoài nghi y thuật của ta?”
Hai người vội vàng lắc đầu: “Không dám …. Không dám!”
Công Tôn bưng ly trà uống: “Cái này còn được.”
“Ân Hậu.” Xà lão quái thấy đã có thể bảo vệ được tính mạng rồi, cũng không giấu diếm nữa, nói với Ân Hậu: “Trước đây chúng ta có thù oán với ngươi cùng Thiên Tôn, thế nhưng cũng đã qua nhiều năm thế rồi, Bát quái cũng chỉ còn lại hai chúng ta và một hậu nhân của Khô Lâu quái. Bây giờ Đinh Mậu đã chết, chúng ta cũng sớm không còn muốn đấu đá nữa rồi, chỉ muốn an tâm dưỡng lão chờ chết, ngươi có thể che chở cho chúng ta không?”

Ân Hậu nhìn hai người một chút, hỏi: “Là ý gì?”
“Chúng ta muốn đầu nhập Ma cung.” Hắc Thi lão quái bẻ bẻ đầu ngón tay, lấm lấm lét lét nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu suy nghĩ một chút, nói: “Ma cung cũng chỉ nơi để dưỡng lão mà thôi, các ngươi có hứng thú thì cứ đến đi, có điều, Cửu Nương cũng ở đó.”
“Phốc ….” Xà lão quái vừa mới yên tâm uống chung trà một chút cũng phải phun ra ngoài.
Vẻ mặt Hắc Thi chẳng khác nào sắp chết: “Vậy chúng ta vừa mới vào đến cửa thôi cũng có thể bị nàng phóng hỏa thiêu cháy luôn rồi!”
“Hai ngươi có thể thương lượng với nó một chút, nếu như vẫn không được thì đến Dạ Xoa cung đi.” Ân Hậu nói: “Không phải ngươi cũng biết Long Cửu Luyện sao.”
Hắc Thi lão quái mở to mắt: “Vậy a …..”
Xà lão quái gật đầu với hắn một cái.
Hắc Thi lão quái lại nhào qua ôm chân Ân Hậu tiếp tục cọ nữa: “Cám ơn Ân Hậu …. Ai nha!”
Triển Chiêu tiếp tục đá văng hắn ——- Đã bảo đừng có cọ tới cọ lui, tay chân ngươi nghiêm túc chút.
Hắc Thi lão quái cùng Xà lão quái được Lục Tuyết Nhi an bài ở tạm trong Ánh Tuyết Cung, Bao Chửng cũng hỏi cặn kẽ thêm chút chuyện liên quan đến Hắc Liên Hoa.
Thì ra là, tổ chức Hắc Liên Hoa này đóng tại hẻm Hòe Mộc, giống như kết quả lúc trước Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu điều tra được.
Triển Chiêu thì ngoại trừ để ý đến chuyện của Hắc Liên Hoa, lại càng để ý đến chuyện của Sằn Hiện hơn, bọn Thiên Tôn cứ thần thần bí bí, không biết nói cái gì nữa, có gì mà không thể cho người khác nghe đây?
Mãi đến gần trưa, Thiên Tôn mới mở cửa phòng, lắc lư đi ra ngoài, phía sau là Vô Sa không biết đang nói chuyện gì cùng Lục Thiên Hàn, cuối cùng là Sằn Hiện vừa đi vừa ủ rũ cúi đầu.
Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo Ân Hậu cũng vừa đúng lúc đi qua cửa viện.
Bạch Ngọc Đường liền hỏi Thiên Tôn: “Sư phụ, thế nào rồi?”
Thiên Tôn phất tay một cái …. Cùng lúc đó, chỉ thấy Sằn Hiện đột nhiên xông về phía Ân Hậu đang đứng trong sân.
Triển Chiêu cau mày định đi tới, thế nhưng Thiên Tôn lại kéo tay hắn một cái, lắc đầu với hắn, cười nhạt —– Không sao đâu!
Quả nhiên, chỉ thấy Sằn Hiện chạy thẳng đến trước mặt Ân Hậu, cũng không có làm gì, chỉ đứng đó nhìn hắn.
Sau đó, Sằn Hiện đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Ân Hậu, bắt đầu khóc.
Ân Hậu không nói, nhìn Thiên Tôn một cái: “Ai bảo ngươi nhiều chuyện!”
Thiên Tôn nhẫn cười.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghi hoặc mà nhìn chằm chằm Sằn Hiện —— Này là sao đây?
Sằn Hiện khóc một trận rồi liền lau nước mắt, ngước mặt hỏi Ân Hậu: “Cho con ở bên cạnh người đi?”
Ân Hậu nhíu mày một cái.
Biểu tình của Sằn Hiện vô cùng kiên quyết: “Người không cho con theo, con nhất định không đứng dậy!”
Ân Hậu tiếp tục nhìn trời —— Qủa nhiên, nói rõ rồi nhất định sẽ phiền toái vô cùng!
Triển Chiêu càng tò mò hơn, hỏi Thiên Tôn: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha?”
Thiên Tôn thần thần bí bí thiêu mi một cái: “Phật viết, không thể nói!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy khí chặn ở cổ, khó chịu.
“Ngươi muốn theo thì cứ theo đi!” Cuối cùng Ân Hậu cũng mở miệng.
Sằn Hiện lập tức mỉm cười.
“Đúng rồi.” Ân Hậu đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, liền chỉ Sằn Hiện mà nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Hắn biết làm thế nào tìm được Vạn Chú cung đó!”
“Vạn Chú cung?”
Thiên Tôn, Vô Sa cùng Lục Thiên Hàn đều cau mày, nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu hỏi: “Các ngươi đến Vạn Chú cung làm gì? Đó không phải là chỗ cho người đến!” Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui