CHƯƠNG 15. [ VANG DANH THIÊN HẠ ]
Mọi người yên lặng cúi đầu ăn cơm —— Triển Chiêu tuyệt đối là hậu nhân của Ma cung, nhìn thì ngoan mà lại hư chết người.
*****************************
Trong tửu lâu, Triển Chiêu tự báo danh môn, khiến cho người giang hồ tại chỗ sợ ngây người, mà ngay cả Ân Hậu cùng Thiên Tôn ngồi ở đỉnh lầu cách đó xa xa cũng lấy làm kinh hãi.
Vì sao Triển Chiêu lại phải nói ra xuất thân của mình? Lý do rất đơn giản, Ân Hậu đang ở xa nhìn hắn đây, lại bắt hắn ở trước mặt ngoại công hắn nhưng không thể nhận, hắn làm không được.
Hơn nữa, mặc dù Ân Hậu cùng với người của Ma cung từ khi Triển Chiêu còn nhỏ đã mai danh ẩn tích, thế nhưng cho đến tận bây giờ, mẫu thân của Triển Chiêu cũng chưa có nói hắn không được nói cho toàn thiên hạ biết Ân Hậu chính là ngoại công hắn.
Triển Chiêu cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng là chưa từng có ai yêu cầu hắn không được nói ra xuất thân của mình.
Những năm gần đây, luôn có người lục đục muốn hủy Ma cung, bởi vì vô luận có chuyện gì, người của Ma cung cùng Ân Hậu cũng đều phải tự mình gánh lấy, cũng không có ai thay họ đồng tình, không ai bảo vệ họ.
Mà mấy năm này, Triển Chiêu luôn gặp phải các loại kỳ án, cũng có người thích dùng bí mật của hắn với Ma cung mà uy hiếp những người thân yêu của hắn, cứ như là nói ra quan hệ của hắn với Ma cung thì hắn không cách nào sống được vậy. Triển Chiêu cảm thấy chuyện này thật quá sức buồn cười, bây giờ cùng lắm thì hắn không thèm gọi là Triển Chiêu nữa, cùng lắm thì đổi thành Triển Nã Háo, Triển Cật Thử cái gì đó chẳng hạn, cũng chẳng cần thiết đến ngoại công của mình cũng không thể nhận đ?
Nói đến đây, người đời có thể cũng cảm thấy Triển Chiêu có thể có được hôm nay cũng không dễ dàng đi, không thể để tiếng Ma cung làm liên lụy đến tiền đồ của hắn. Thế nhưng, đối với Triển Chiêu mà nói, hắn có được ngày hôm nay tất cả đều là ngoại công cho hắn, nếu như không nhận ngoại công mình, vậy hắn sống còn có mặt mũi gì?
Triển hộ vệ cảm thấy thực phiền, ngày đêm đều phải che giấu, hôm nay đột nhiên lại nhảy ra cái tên giả mạo mình, vậy thì, cứ dứt khoát cho cả giang hồ khỏi phải lo nghĩ đi, Miêu gia đây nhận đó, sao nào?
Mà lúc này người giang hồ lại đang nghĩ sao đây?
Người giang hồ ngoại trừ khiếp sợ, còn có đột nhiên hiểu ra được.
Đúng vậy! Công phu của Triển Chiêu tốt như vậy là từ đâu mà có? Sớm đã nhìn ra hắn có được chân truyền danh gia, nhưng mà lại chưa tựng lộ sư môn, xem ra là vì hắn là hậu nhân của Ân Hậu đây! Cũng khó trách sao hắn lại có thể địch được Bạch Ngọc Đường, này cũng không phải sao! Một người là truyền nhân của Thiên Tôn, một là truyền nhân của Ân Hậu! Nói ra nghe rất có lý a.
Nếu như Ân Minh Nguyệt kia ngoại trừ chỉ có một thanh Sơn Hải Kiếm còn chưa có rõ ràng kia làm bằng chứng ra cũng không còn bằng chứng nào khác, thì Triển Chiêu ngoại trừ một thân võ công cao cường kia chưa nói, hắn còn có một chuỗi thiên châu, đây chẳng phải là minh chứng tốt nhất sao.
Thế nhân ai chẳng biết Ân Hậu luôn mang theo bên người mấy chuỗi thiên châu, mà những chuỗi thiên châu trong tay hắn này đều có lại lịch cả.
Cái này phải nói đến gần trăm năm trước, ở Tây Vực đột nhiên xuất hiện một cái Thiên Luân Ma Vương, võ công cực cao lại hoành hành vô kỵ, không ai có thể kiềm chế hắn.
Lúc ấy, Ân Hậu còn rất trẻ gặp được hắn, đánh một trận liền nổi danh thiên hạ, Thiên Luân Ma Vương bại dưới tay Ân Hậu, cũng không biết là do người hắn có độc hay là phương pháp luyện công không đúng mà sau khi chiến bại, thân thể hắn đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa xanh lam thiêu rụi cả thân thể.
Chờ cho đến lúc ngọn lửa tản đi, Thiên Luân Ma Vương chỉ để lại một đống tro tàn, bên trong tầng tro ấy có mộ thanh thiên châu. Cũng không biết là do hắn bị thiêu đốt thành như vậy hay là do hắn vẫn mang nó trên người.
Thiên châu chính là trân bảo hiếm thế, khả ngộ bất khả cầu, thanh thiên châu mà Thiên Luân Ma Vương lưu lại này, có hai viên cực lớn, hoa văn cũng rất đặc biệt, giống như một thiên nhãn.
Ân Hậu nhặt thiên châu kia lên rồi, có nhà Bạch Nguyệt Lâm giám định qua, Bạch Nguyệt Lâm tuy rằng đã thẩm định qua vô số trân bảo thế nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy thiên châu này hắn đã nói, có thể dùng làm bảo vật truyền gia, đây chính là trân bảo hiếm thế.
Vì vậy, Ân Hậu làm thành hai chiếc vòng tay, luôn mang ở trên người.
Thiên châu có linh tính, có thể hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, cũng có thể hấp thụ nội lực cùng nội kình của người có nội lực cao thâm, cũng có thể gia tăng nội lực, mang càng lâu thì sức khỏe càng tốt. Mấy chuỗi thiên châu này của Ân Hậu càng yêu dị dị thường, được người đời khen là thiên châu tốt nhất trên đời, là bảo vật vô giá.
Ân Hậu vừa mới gặp mặt Bạch Ngọc Đường đã tặng hắn một chuỗi làm quà ra mắt, đó là bởi vì Ngân Yêu Vương đã nói Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu là một đôi, cho nên chuỗi thiên châu tặng cho Bạch Ngọc Đường kia cùng với thiêu châu đeo trên tay Triển Chiêu, cũng là một đôi.
Người giang hồ nhìn vào Sơn Hải Kiếm, cũng sẽ không nhìn ra được thực danh. Bảo kiếm là phải sau khi xuất vỏ mới có thể phát uy lực, chứ không phải cứ là kim quang sáng loáng đã là bảo kiếm, có một số đao kiếm lưỡi mẻ, vỏ rách như tấm da dê, thế nhưng khi dùng rồi mới biết đó là thần binh lợi khí.
Thế nhưng thiên châu thì không giống vậy, tất cả mỹ ngọc bảo thạch của thiên hạ, đều có tiêu chuẩn thẩm định, chỉ cần có tiêu chuẩn rồi, nhìn qua cũng biết được giá trị của nó.
Chuỗi thiên châu trên cổ tay Triển Chiêu này cũng không phải chuyện đùa, tuyệt đối là bảo vật vô giá.
Nhìn vẻ mặt Ân Minh Nguyệt lúc này, nên nói thế nào đây, có chút lúng túng, hiển nhiên là hắn cũng rất giật mình, nhìn dáng vẻ cũng biết không cách nào nói lại, cả người cũng ngây ngốc.
Thật ra thì biểu hiện của hắn cũng nằm ngoài dự liệu của Triển Chiêu.
Lúc đầu, Triển Chiêu thấy có người giả mạo hắn, liền hoài nghi liệu có người đang buộc hắn phải thừa nhận thân phận hay không?
Mà tại chỗ này, Bạch Ngọc Đường cũng có cùng suy nghĩ như thế, thế nhưng khi cẩn thận nghĩ lại —— Nếu như có người muốn lợi dụng Triển Chiêu, như vậy thân phận của Triển Chiêu chính là chiêu bài tốt nhất, cho nên nhất định cẩn phải giữ bí mật của hắn mới đúng. Một khi đã công khai rồi thì còn uy hiếp được cái gì nữa? Không lý nào bọn chúng lại tự mình tuyệt lộ của mình a.
Lúc này, nhìn phản ứng Ân Minh Nguyệt cứ như đang làm chuyện trộm gà thì bị chủ nhà bắt gặp vậy, nhìn rất lúng túng, mà Hồng Cửu Nương cùng Ngô Nhất Họa giả bên cạnh thì lại liên tục nháy mắt với hắn.
Ân Minh Nguyệt ho khan một tiếng, cau mày: “Triển đại nhân, sao lại giả mạo ….”
Hắn còn chưa có dứt lời, đột nhiên thấy được hàn quang chợt lóe.
Người giang hồ cũng đều sửng sốt …..
Chờ cho đến khi mọi người hiểu được, thì cũng chỉ thấy được động tác thu kiếm của Triển Chiêu ….
Cự Khuyết không hổ danh chính là Danh kiếm thượng cổ, kiếm vừa rời vỏ, một thanh rồng ngâm khẽ vang lên vọng cả tửu lâu, hàn quang còn mang theo lạnh lẽo,
Có không ít người giang hồ cũng nghi ngờ, không biết vừa rồi Triển Chiêu mới làm gì …..
Chỉ có Nghiêu Tử Lăng, Dụ Mộ Trì cùng mấy cao thủ khác là khẽ nhíu mày …. Chỉ có là truyền nhân của Ân Hậu mới có thể giải thích tại sao Triển Chiêu còn trẻ mà đã có được công phu mạnh như vậy đi!
Trong chốc lát trầm mặc qua đi, chợt nghe thấy “tách” một tiếng.
Nhìn lại, chỉ thấy cái bàn mà Ân Minh Nguyệt kia đang ngồi chợt bị chẻ làm hai, đồng thời, cái thanh Sơn Hải Kiếm hắn mang theo kia cũng bị Cự Khuyết chém đứt rời thành hai khúc, nhân tiện …. Cây thiết phiến mà Ngô Nhất Họa đang cầm kia cũng bị chém mất một nửa.
Người giang hồ nhìn nhau —- Không phải đâu! Sơn Hải Kiếm cùng Thiết phiến đều là lợi khí, làm sao có thể dễ dàng bị chém đứt như vậy?!
Đồng thời, Ngô Nhất Họa kia cả kinh mà buông tay một cái, nửa thanh thiết phiến còn dư lại kia cũng liền rơi xuống đất.
Chúng giang hồ tại chỗ nhịn không được mà giật giật khóe miệng —-Ngô Nhất Họa chính là tuyệt thế cao thủ Ma cung ngay dưới Ân Hậu, sao lại có thể có cái bộ dạng này.
Nơi xa, Ân Hậu chống cằm, lúc này tinh thần của hắn cũng hồi phục lại rồi …. Mặc dù trong lòng thực sự rất vui vẻ, cũng vui đến hồ đồ luôn rồi, thế nhưng, hắn cũng lại có chút lo lắng. Liệu có phải đối phương cố ý muốn Triển Chiêu thừa nhận thân phận không a? Thế nhưng mà nhìn biểu hiện của Ân Minh Nguyệt kia lúc này, lại nghĩ đến tiền nhân hậu quả, luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Triển Chiêu cầm Cự Khuyết, thấy Ân Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt lúng túng, cũng biết được chuyện này hẳn còn ẩn tình khác.
Nếu như nói Ân Minh Nguyệt này nhắm vào mình, vậy còn may, còn nếu như không phải, vậy mục đích hắn giả mạo hậu nhân Ma cung là để làm gì? Vì dẫn ngoại công hắn tới sao? Hay là muốn lợi dụng điều này trục lợi? Thế nhưng có lợi gì cho hắn chứ?
Triển Chiêu nghĩ không ra, Bạch Ngọc Đường cũng không nghĩ ra, cả Thiên Tôn và Ân Hậu cùng tất cả mọi người cũng không giải thích được.
Chính lúc ấy, bên dưới truyền đến một trận ồn ào.
Lục Lăng Nhi đang bưng tuyết cáp thang, nàng tìm nửa ngày mà cũng chẳng thấy mẹ hai đâu, cũng cảm thấy buồn bực.
Nghe thấy tiếng ồn ào, nàng liền hướng dưới lầu nhìn một chút. Liếc nhìn thấy một cỗ kiệu trên đầu có màu hồng, nàng liền há to miệng mà quay lại hỏi Lục Thiên Hàn: “Kiệu hoa cũng đã tới rồi sao? Phụ thân muốn bàn hỉ sự ngay bây giờ sao?”
Lục Thiên Hàn trừng nàng.
“Khụ khụ….” Bạch Ngọc Đường ở đối diện liền bị sặc tuyết cáp thang.
Bạch Ngọc Đường thầm nói —- Hỏng bét, vừa rồi vì muốn thoát thân cho nên mới thuận miệng tìm một lý do, có điều Lục Lăng Nhi lại tin là thật, hơn nữa chuyện liên quan đến ngoại công nàng lại càng quan tâm, vì vậy chắc chắn cho rằng ngoại công muốn thành thân.
Bạch Ngọc Đường lúc này liền nghĩ xem lát nữa cần giải quyết thế nào đây, Lục Thiên Hàn mà biết …. Xem ra mình nhất định thảm rồi.
Lục Thiên Hàn còn buồn bực, muốn hỏi một chút Lục Lăng Nhi nói làm hỉ sự cái gì? Lại thấy trên đỉnh tiểu lâu đối diện, Vô Sa vẫy tay nháy mắt với hắn đây.
Lục Thiên Hàn cảm thấy hình như Vô Sa bảo mình nhìn bên dưới …. Vì vậy hắn liền nhìn xuống một cái.
Chỉ thấy dưới lầu có thật nhiều người đến đây, nhìn ra là một mã đội, hẳn là quan sai.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thấy, nhịn không được mà cau mày —– Chính là đội quan sai mình vừa mới gặp ban nãy kia. Nhìn khí thế như vậy hẳn là nhân vật không nhỏ. Có điều Dũng Châu phủ là một địa phương rất nhỏ, quan sai ở đâu tới?
Lúc này Triển Chiêu đang ở bên cạnh Ân Minh Nguyệt, thấy hắn vừa nghe được tiếng ồn ào liền thở phào nhẹ nhõm, Triển Chiêu hơi nhíu mày —- Chẳng lẽ việc hắn giả mạo hậu nhân của Ma cung, có quan hệ với chuyện sắp tới sao?
Ân Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Triển Chiêu đang nhìn mình liền vội vã cúi đầu.
Lúc này, người giang hồ đều tin Ân Minh Nguyệt này là giả rồi, thế nhưng đồng thời, mọi người cũng lại không dám tin tưởng —- Triển Chiêu lại thực sự là hậu nhân của Ân Hậu.
Mọi người theo bản năng nhìn phản ứng của Lục Thiên Hàn và Bạch Ngọc Đường.
Lục Thiên Hàn hoàn toàn không có phản ứng gì, còn Bạch Ngọc Đường thì vẻ mặt cứ như đây là chuyện đương nhiên, biết quan hệ giữa Lục Thiên Hàn và Ân Hậu, từ đó có thể thấy được —– Triển Chiêu đích xác là thật!
Tất cả mọi người đều ý thức được —— Chỉ sợ đây sẽ là tin tức chấn động giang hồ nhất trong mấy năm gần đây đi! Ngày mai … mà có khi không cần đợi đến ngày mai đây, chỉ cần đến khi trời sáng thôi, hoặc một lát sau, toàn bộ giang hồ đều có thể bị tin tức này oanh tạc rồi, mà tin tức càng lan xa, lại càng bay cao nữa đó.
Dụ Mộ Trì đột nhiên nghĩ đến một người mình gặp phải trên đường cùng với Thiên Tôn và Vô Sa mấy hôm trước. Người nọ khí độ cùng nội lực có cảm giác hoàn toàn không hề thua Thiên Tôn, bây giờ nghĩ lại một chút, đó chính là Ân Hậu mà sư phụ hắn cứ mở miệng ra là nhắc đến đi!
Dụ Mộ Trì cũng hít một ngụm khí lạnh —- Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Vô Sa đều tề tựu tại đây! Xem ra, ngọn Đồ Vân trăm năm mới xuất hiện này, cùng cảnh giới tối cao của võ lâm Trung Nguyên khi đó, cả mấy vị cao thủ ấy đều đã tập trung lại cả rồi!
Triển Chiêu nghe thấy bên dưới truyền đến tiếng bước chân, lại nghe được tiếng tiểu nhị hoảng hốt gọi “đại nhân” gì đó, xem ra người tới là đại quan nào đó đi.
Cũng không có tâm tư mà đi phân tích xem người đến là quan viên nào, Triển Chiêu cảm thấy bây giờ chính là thời điểm mấu chốt, liền hỏi: “Ngươi giả trang hậu nhân ma cung là có mục đích gì?”
Ân Minh Nguyệt hình như muốn kéo dài thời gian.
Lại thấy Triển Chiêu nhẹ nhàng nâng tay lên, Cự Khuyết trong tay hắn đã được đưa đến trước mặt người kia: “Cứu binh của ngươi còn chưa kịp lên lầu thì đầu của ngươi đã không còn nằm trên cổ nữa rồi.”
Thật ra thì …. Công phu của Ân Minh Nguyệt này cũng không tệ, có điều vừa rồi khi Triển Chiêu xuất kiếm hắn cũng không có thấy rõ, hắn cũng biết võ công của mình cùng Triển Chiêu chênh lệch quá nhiều.
Còn nữa, Cự Khuyết thật sự là bảo kiếm, chém sắt như chém bùn, một thanh thiết kiếm, thế nhưng Cự Khuyết chém xuống lại có cảm giác như chém xuống đậu hủ vậy.
Ân Minh Nguyệt cũng biết, vị đại gia này cũng không có đang chơi đùa với mình, cũng đúng, đây chính là ngoại tôn chân chính của Ân Hậu …. Tiểu Ma đầu mà!
Vì bảo vệ tính mạng mình, Ân Minh Nguyệt thấp giọng nói với Triển Chiêu: “Ta bị người ta sai bảo, vì muốn tìm cách nhanh nhất để khiến Hắc đạo cùng Bạch đạo gây hẫn, sau đó diệt trừ …”
Lúc này, tiếng bước chân lên cầu thang càng lúc càng vang, cứ như có cả một đội nhân mã đi lên.
Triển Chiêu mở to mắt nhìn Ân Minh Nguyệt một cái, giục: “Diệt trừ cái gì?”
Người này sao …. Có những lúc thân phận cũng rất quan trọng đó.
Nếu như hôm nay, người ép hỏi Ân Minh Nguyệt là Triển Chiêu —– Thiên hạ đều biết, Triển Chiêu là một quan sai, còn là một đại hiệp nữa, hắn nhất định sẽ không bao giờ tùy tiện giết người, cho nên chỉ cần mạnh miệng cũng có thể qua được hắn.
Thế nhưng hôm nay, Triển Chiêu là hậu nhân của Ân Hậu, Thiếu cung chủ Ma cung, cũng chính là một Tiểu Ma đầu. Đã nói đến Ma đầu, dĩ nhiên là thích gì làm lấy rồi, hơn nữa cũng chẳng cần quan tâm đạo lý, Triển Chiêu nói muốn làm thịt hắn, hắn cũng không thể nói lại, cho dù có bỏ mạng ở nơi này cũng không có gì là không thể.
Cho nên, Ân Minh Nguyệt lại giảm thanh âm thêm chút nữa, nhanh chóng nói một câu: “Vì muốn diệt trì dị kỷ cho nên mới lợi dụng thế lực người giang hồ.”
Nói xong, Ân Minh Nguyệt nhanh chóng ngậm miệng.
Lúc này, bọn lính lên đến lầu rồi đều quay lại hành lễ, có một nam nhân mặc cẩm y hoa phục màu tím xuất hiện ở cửa lầu thang.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nam tử kia.
Người này nhìn khoảng độ bốn mươi tuổi, nhìn vô cùng khí phái uy vũ, công phu cũng có vẻ không tệ, có điều nhìn rất rõ là không phải người giang hồ mà là một quan viên, dựa theo quan bào mà phân phẩm cấp …. Quan vị có vẻ cũng không nhỏ.
Tại chỗ, ngoại trừ Triển Chiêu thì tất cả đều là người giang hồ, ai mà biết đây là cái quan gì? Hơn nữa, quan có lớn đi chăng nữa cũng có thể lớn hơn được Bao Chửng cùng Bàng Cát sao? Cho dù là quân binh thì sao? Có thể lớn hơn Triệu Phổ sao? Lại còn muốn đem binh bình cái gì a?
Ngược lại, chỉ có Triển Chiêu … vừa thấy quan bào này cũng cau mày.
Quan bào này thuộc về quan bào của Chuyển vận sử.
Từ triều nhà Đường đến nay, mỗi địa phương đều thành lập một Tiết Độ Sứ. Có điều quyền lực của Tiết Độ Sứ quá lớn, có thể coi là Phiên vương một vùng, cuối cùng còn trực tiếp gây uy hiếp đến triều đình, vì vậy đến triều đại Tống liền hủy chức Tiết Độ Sứ này, toàn bộ đều chuyển hết về cấm quân, binh mã khắp nơi cũng là binh mã Đại Tống, do Triệu Phổ thống lĩnh. Có điều so với đạo quân chính quy, cấm quân mỗi nơi càng ít đến thảm thương.
Các chức quản hạt của Tiết Độ Sứ trước kia đều chuyển về Chuyển vận sứ, thế nhưng quyền hạn của Chuyển vận sứ cũng bị hạn chế bởi thành trấn trực thuộc, nói chung là hữu danh vô thực.
Cho đến bây giờ, phạm vi quản hạt của Chuyển vận sứ cũng bao gồm cả một phần tài chính, trị an…. Theo đề cử của quan viên quản hạt địa phương. Vị quan này xem ra chính là Bắc Đường Chuyển vận sứ, hẳn là quan Tứ phẩm.
Triển Chiêu mặc dù cũng không có rõ lắm về phẩm cấp, thế nhưng Bao Đại nhân từng nói với hắn, đối với những người cùng là quan Tứ phẩm, hắn chính là quan Tứ phẩm lớn nhất, bởi vì hắn cung chức Khai Phong Phủ, còn là Ngự tiền thị vệ. Nói cách khác …. Triển Chiêu biết, chức quan của mình so với vị quan này còn lớn hơn, dĩ nhiên —– như vậy rõ ràng là người ta cần phải nhức đầu hơn hắn nga.
Nam tử vừa đi lên lầu kia, nhìn mọi người một chút, liền hỏi tiểu nhị vừa mới theo kịp bên người: “Bản sứ nghe nói có người giang hồ tụ tập gây chuyện ở Dũng Châu phủ, có chuyện này không?”
Chưởng quỹ kia có một cái đầu nhưng phải phân ra hai bên a, vị Chuyển vận sứ này quản hạt ở đây, nếu như hắn muốn bắt người đi thì cũng không có ai chống lại được.
Chưởng quỹ lúng túng nhìn mấy người giang hồ kia một chút.
Mấy người giang hồ cũng nhìn nhau —— Buồn cười, người giang hồ tụ tập là chuyện thường, từ lúc nào cần phải triều đình cho phép rồi?
Triển Chiêu nhìn Ân Minh Nguyệt một cái, chỉ thấy vị Chuyển vận sứ kia cũng đang nhìn hắn, hình như còn có chút nhẫn không nổi.
Triển Chiêu liền hiểu —– Xem ra giữa hai người này có qua lại đi, có lẽ người chỉ thị đằng sau Ân Minh Nguyệt kia, chính là vị Chuyển vận sứ này đi.
Cầm lấy Cự Khuyết, Triển Chiêu trở về bên cạnh Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường đưa chén tuyết cáp thang cho hắn.
Triển Chiêu bưng lên, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang nhìn hắn cười, ý là —– Miêu nhi! Bão có to thì mấy năm cũng không có thổi bay được ngươi đâu!
Triển Chiêu có chút hết nói nổi —– Chuột đang cười hắn đây.
Có điều Triển Chiêu cũng có chút bất ngờ —— Mình bất chấp hậu quả như vậy mà Bạch Ngọc Đường cũng không có trách mình, hơn nữa hình như cũng không có cảm giác lo lắng nữa.
Bạch Ngọc Đường gắp cho hắn hai khối điểm tâm đặt vào trong bát, đưa đến trước mặt hắn.
Thấy Triển Chiêu đang nhìn mình, vì vậy hắn liền cười cười, ý là —– Không sợ, dù có chuyện gì thì cũng có ta ở bên cạnh phụng bồi ngươi.
Triển Chiêu nháy mắt cái cũng cảm thấy an tâm, hơn nữa cũng cảm thấy đói bụng, ngồi xuống ăn cơm.
Chúng giang hồ cũng có chút bội phục Triển Chiêu —- Thật được a, tình hình này còn có thể ngồi xuống ăn cơm sao?
Lục Thiên Hàn cũng có chút bất đắc dĩ mà nhìn Triển Chiêu —– Đứa nhỏ này phải vô tâm vô phế thế nào mới có thể thoải mái khoáng đạt vậy a?
Vị Chuyển vận sứ này vừa hỏi xong, trong tửu lâu cũng không có người lên tiếng.
Vì vậy, hắn theo bản năng mà nhìn Ân Minh Nguyệt một cái.
Ân Minh Nguyệt đó lúc này cúi đầu không nói, Hồng Cửu Nương cùng Ngô Nhất Họa giả bên cạnh cũng nhìn nhau.
Những người giang hồ trong này cũng đâu có ngu, liếc mắt cái đã nhìn ra môn đạo ….. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế, bọn họ vừa mới tụ tập đã có một cái Thiếu cung chủ Ma cung đến, ngay sau đó lại tới thêm một Chuyển vận sứ.
Mọi người suy nghĩ một chút, vừa rồi nếu như Triển Chiêu không có đứng ra nhận là ngoại tôn của Ân Hậu nói không chừng bây giờ tình hình đã khác rồi đi? Nguy hiểm thật, suýt bị người ta tính kế.
Lúc này, chỉ thấy Nghiêu Tử Lăng cười cười, chắp tay với vị Chuyển vận sứ: “Chúng ta đều là danh môn chính phái, đang thảo luận chuyện đưa lễ chúc thọ, nháo chuyện gì a?”
Chuyển vận sứ kia há miệng, cau mày: “Sao bản quan lại nghe nói ….”
Chẳng qua hắn còn chưa có nói xong, Dụ Mộ Trì đã chỉ ba người Ân Minh Nguyệt: “Chúng ta còn đang thương lượng thật tốt, đột nhiên ba người này lên quấy rồi, hay là Chuyển vận sứ dẫn ba người họ đi đi? Hãy để cho Triển đại nhân giải về nhờ Bao Đại nhân thẩm vấn, xem rốt cuộc ba người này có mục đích gì?”
Triển Chiêu cũng Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn nhau một cái —– Ai nha, Dụ Mộ Trì không phải muộn đản sao.
Vị Chuyển vận sứ kia cau mày, nhìn Triển Chiêu, sau đó hỏi: “Triển đại nhân?”
Triển Chiêu cười híp mắt ngẩng mặt lên chào hỏi với hắn: “Các hạ hẳn là Bắc Đường Chuyển vận sứ đi?”
Vị Chuyển vận sứ kia gật đầu một cái: “Triển đại nhân chẳng lẽ là …..”
“Ta là Triển Chiêu.” Triển Chiêu vừa nói vừa lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho hắn xem.
Sau khi lấy ra rồi mới phát hiện lấy sai, cười hì hì thả lên bàn: “A, nhầm rồi ….”
Khóe miệng mọi người co giật, khối lệnh bài mà Triển Chiêu lấy ra có màu vàng, bên trên có một chữ “Ngự” …. Ngự tứ kim bài, có lẽ là Triệu Trinh cho.
Triển Chiêu lại lấy ra một khối nữa, nhìn một chút, lại nhầm rồi, sau đó hắn lại để lên bàn ——- Khối lệnh bài này có màu đen, bên trên có chín con rồng, chính giữa có một chữ “Triệu”.
Khóe miệng mọi người lại co giật —— Lệnh bài của Triệu gia quân.
Triển Chiêu lại sờ túi tiền của mình, móc ra một quyển Thánh chỉ, lại móc tiếp ra một ngọc bội Thái hậu cho, đều đặt hết lên trên bàn. Cuối cùng thì hắn cũng móc ra được một khối lệnh bài của Khai Phong Phủ, cười hì hì đưa cho vị Chuyển vận sứ kia xem: “Còn tưởng quên mang theo rồi chứ.”
Mọi người yên lặng cúi đầu ăn cơm —— Triển Chiêu tuyệt đối là hậu nhân của Ma cung, nhìn thì ngoan mà lại hư chết người.
Vị Chuyển vận sứ kia nhìn một đống lệnh bài, lại nhìn Triển Chiêu cười đến vô cùng vô hại, vị Triển đại nhân trước mắt này vô thanh mà thắng hữu thanh a, một đống lệnh bài kia chẳng phải là đang muốn nói với hắn —— Mau lượn đi đi, nơi này không tới phiên ngươi trình quan vị.
Vị Chuyển vẩn sứ kia cười cười, chắp tay với Triển Chiêu: “Vậy, hạ quan xin cáo từ.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Những người giang hồ ngồi nghe đều quay mặt sang nhìn Ân Minh Nguyệt.
Ân Minh Nguyệt lúng túng —– Vốn dĩ phát triển rất tốt, ai mà biết trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, lại đi đụng phải ngoại tôn thật của Ân Hậu chứ, hơn nữa vị này lại còn là Triển Chiêu nữa.
Ân Minh Nguyệt liền mang theo hai tên cũng giả mạo kia cùng đi.
Đám người kia đi rồi, các vị chưởng môn Bạch đạo đều nhìn nhau —– Hôm nay quả thật đúng dịp mới chọc thủng được một âm mưu …. Sau này cần phải đề phòng.
Lúc này, đột nhiên lại nghe Nghiêu Tử Lăng hỏi Triển Chiêu: “Triển đại nhân là biết vị Chuyển vận sứ này chỉ thị cho người giả mạo hậu nhân Ma cung cho nên mới mạo nhận là ngoại tôn của Ân Hậu để phá tan âm mưu của hắn sao?”
Chúng giang hồ cũng quay lại nhìn Triển Chiêu.
Thật ra thì, mọi người cũng cảm thấy lý do này có chút gượng gạo, thế nhưng tâm tư của Nghiêu Tử Lăng mọi người đều biết —— Tiền đồ của Triển Chiêu đều đặt cả vào đây mà, hơn nữa lần này hắn có ân với các đại môn phái Bạch đạo. Có một số việc, nếu như bây giờ thu về có lẽ sẽ tốt hơn so với nói ra. Nghiêu Tử Lăng dù sao cũng là người của phái Thiên Sơn, lần này hẳn là muốn giúp Triển Chiêu mượn qua đẩy lùi chuyện này, có thể hồ lộng thì cứ hồ lộng đi.
Ai biết được, Triển Chiêu lại vừa thu lại đống lệnh bài, vừa làm như không có gì mà lắc đầu một cái: “Không có a, ta thật sự là ngoại tôn của Ân Hậu mà.”
Khóe miệng mọi người lại tiếp tục co giật —– Lần này là hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa rồi! Nhận còn quá thành thật nữa!
Trên nóc nhà nơi xa, tâm tình Ân Hậu lúc này chỉ có thể dùng mấy chữ này để hình dung —– Tâm Tình Nở Hoa a!
“Đúng rồi.” Triển Chiêu còn bổ sung một câu: “Cái tên giả mạo kia vừa rồi nói hươu nói vượn đó, ngoại công ta cùng Thiên Tôn đánh ngang tay, không có phân ra thắng bại đâu!”
Nhìn lại trên nóc nhà, Thiên Tôn cũng gật đầu —— Đúng rồi Đúng rồi
Vì vậy …. Chẳng bao lâu, người trong thiên hạ đều biết được, Triển Chiêu thì ra lại chính là vị Thiếu cung chủ truyền thuyết của Ma cung kia, là ngoại tôn duy nhất của Ân Hậu!
Cùng lúc đó, chúng Lão ma đầu trong Ma cung nhận được tin tức liền đốt pháo hoa ăn mừng suốt ba ngày ba đêm, lúc này có thể danh chính ngôn thuận để nói cho người ta biết rằng, bọn họ có một Tiểu cung chủ tốt nhất trên đời rồi! Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...