Đồ Vân Ánh Tuyết

CHƯƠNG 12. [ BIÊN DUYÊN ]
Triển Chiêu quả thực cũng làm không ít đại sự, đánh bại không ít cao thủ giang hồ, phá được quá nhiều kỳ án, đã cứu cả Hoàng đế lẫn bình dân bách tính ….. Thế nhưng, tại sao hắn vẫn một mực không chịu thăng tiến đây?
**********************
Bạch Ngọc Đường cùng Lục Lăng Nhi theo dõi cả một đường. Hai tên tiểu tư kia mang theo cái bao màu đen đến cửa sau một toàn trang viện, cuối cùng cũng ngừng lại. Nhẹ nhàng gõ cửa một cái, ba mạnh hai nhẹ, hẳn đây chính là ám hiệu.
Chỉ trong chốc lát, đã có người mở cửa ra.
Người mở cửa là một cô nương, nhìn tuổi tác cũng không nhỏ lắm, thế nhưng ăn mặc lại rất lòe loẹt.
Sau khi nàng mở cửa cho hai người kia tiến vào, lại còn nhìn quanh quất mấy cái, có vẻ rất cẩn thận, sau đó lại nhanh chóng đóng cửa.
Bạch Ngọc Đường cau mày ——- Cô nương này sao lại quen mặt như vậy? Có điều người ở Dũng Châu phủ này, nếu như có gặp qua đều cảm thấy có phần quen mặt, mà nhìn cách ăn mặc này —- Hẳn là làm kinh thương cái gì đó không đứng đắn đi.
Bạch Ngọc Đường nhìn địa hình nơi nay một chút, lại nhìn kiến trúc tòa trang viện kia, đại khái cũng biết được đây là chỗ nào rồi, cũng có chút không nói nổi mà buồn bực, hai cái này có quan hệ gì sao?
Lục Lăng Nhi muốn nhảy qua tường viện đi xem, Bạch Ngọc Đường kéo nàng lại: “Người đừng chạy lung tung đi!”
Lục Lăng Nhi quẹt miệng.
Bạch Ngọc Đường ý bảo nàng ở đây chờ mình, còn mình thì nhẹ nhảng nhảy lên một cái, một tay bám vào đầu tường, ghé mắt nhìn vào bên trong …. Quả nhiên, viện tử này chính là hậu viện của Diêu quán duy nhất Dũng Châu phủ.
Bên trong hậu viện trồng rất nhiều hoa cỏ, nữ nhân nhìn có chút quen mắt vừa rồi hẳn là lão bản nương của diêu quán này.
Bạch Ngọc Đường thỉnh thoảng có đi qua gần nơi này, thường thấy nàng qua lại lôi kéo làm ăn, cho nên mới có chút ấn tượng.
Lúc này, hai hắc y nhân kia đang đào một cái hầm trên mặt đất.
Chỉ đào có mấy cái đã mở lên một nắp hầm, bên dưới hình như có một cái hố, hố đen như mực chứng tỏ rất sâu.
Hai người ném cái túi vải màu đen đó vào trong hố, sau đó đậy nắp lại, lấp bùn đất vào lại chèn thêm cây cỏ, đặt lên đó một cái bồn hoa.
Hai gã tiểu tư kia làm xong rồi liền cáo biệt lão bản nương đó, rời khỏi. Lão bản nương kia cũng lên lầu tiếp tục bận rộn làm sinh ý của mình.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, từ trên tường viện nhảy xuống, dẫn theo Lục Lăng Nhi trốn vào ngõ hẻm.
Hai tiểu tư kia theo đường cũ trở về cửa sau trang viện đó, mở cửa vào trong.
Bạch Ngọc Đường nhảy lên đầu tường quan sát một cái, khẽ cau mày —– Đó là một tòa đại trạch tương đối lớn ở ngõ hẻm Hòe Mộc, hắn vòng quanh tường viện tìm kiếm một hồi ….. Cuối cùng tìm thấy cửa chính.
Tuy nói là đại môn, thế nhưng cũng đều nằm trong ngõ hẻm cả, vô cùng kín đáo. Trước cửa cũng không có biển hiệu, chỉ có hình một đóa sen màu đen được vẽ trên tường cạnh đại môn mà thôi. Đồ hòa hình hoa sen thì có rất nhiều, thế nhưng đồ họa này vô cùng đặc biệt, từ trước tới nay chưa từng thấy qua.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nhìn Lục Lăng Nhi một chút, hỏi: “Cô cô, người có từng thấy đồ án thế nào chưa?”
Lục Lăng Nhi lắc đầu một cái.
Bạch Ngọc Đường lại liếc nhìn đại môn kia ….
“Chúng ta vào xem một chút đi!” Lục Lăng Nhi lôi kéo.
“Từ từ chút.” Bạch Ngọc Đường lôi nàng: “Chớ có đánh cỏ động rắn, trở về bàn bạc lại cùng Miêu nhi và Bao Đại nhân đã.”
Nói xong, Bạch Ngọc Đường kéo Lục Lăng Nhi ra khỏi ngõ hẻm, chạy về phía tửu lâu tìm Triển Chiêu.
………………….
Không khí trong tửu lâu lúc này lại có chút vi diệu.

Toàn bộ người giang hồ đi vào tửu lâu khiến khách nhân đều chạy hết, lầu trên lầu dưới đều được giang hồ bạch đạo ngồi cả, chưởng môn các đại môn phái đều tới ….. Có điều, đại diện phía Thiên Sơn là Nghiêu Tử Lăng, cũng không thấy bóng dáng Lục Phong đâu.
Có mấy chưởng môn bất mãn: “Vì sao chưởng môn phái Thiên Sơn chưa tới?”
Nghiêu Tử Lăng đang chậm rãi uồng trà, hắn đã thấy Triển Chiêu ở đây, cũng có chút kỳ quái sao hắn lại đi một mình, Bạch Ngọc Đường không ở cùng sao? Hơn nữa, hắn cùng tò mò không biết khôi phát lão đầu ngồi đối diện Triển Chiêu là ai nữa?
Nghe thấy có người hỏi, Nghiêu Tử Lăng cũng không gấp, thờ ơ nói: “Các người thông báo có chuyện gấp cần thương nghị, sư đệ ta vừa đúng lúc đang có việc, ta đã phái người đến thông báo, hắn sẽ đến nhanh thôi.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không có cách nào khác.
Triển Chiêu âm thầm gật đầu, thật ra thì Nghiêu Tử Lăng mới là đại đệ tử phái Thiên Sơn, nhập môn sớm hơn Lục Phong, hơn nữa, dù sao Nghiêu Tử Lăng cũng là hoàng tộc, cũng là người từn trải, có chút khí phái …. Hắn đối phó với chuyện giang hồ có nhiều kinh nghiệm hơn so với Lục Phong. Chỉ có điều, hắn không thể lúc nào cũng ở phái Thiên Sơn, lại là ngoại tộc cho nên đương nhiên là không thể tiếp nhận vị trí chưởng môn phái Thiên Sơn rồi.
Triển Chiêu lại theo bản năng mà quan sát mấy chưởng môn phái khác.
Thật ra thì người đại diện Thiếu Lâm cũng không phải là chưởng môn, dù sao thì Lão phương trượng cũng đã hơn trăm tuổi rồi, bối phận giống với Thiên Tôn và Ân Hậu, nếu như không phải chuyện kinh thiên động địa căn bản là không thể mời được hắn, lần này người tới chỉ là mấy vị cao tăng mà thôi.
Người đại diện Thiếu Lâm lúc này chính là Huyền Tuệ đại sư, vị Huyền Tuệ đại sư này khoảng hơn năm mươi tuổi, cũng coi như người trẻ tuổi nhất trong mấy vị cao tăng, thế nhưng công phu tốt, địa vị lại cao. Triển Chiêu không có quen biết vị này, chẳng qua là có nghe người giang hồ nhắc đến hắn, mọi người đánh giá hắn không cao, hắn tham công danh lợi lộc, không giống các hòa thượng bình thường khác. Bất quá cũng nghe người ta đồn đại, môn hạ Thiếu Lâm cạnh tranh người kế nhiệm Phương trượng rất kịch liệt, đến thời điểm trước mắt này, Huyền Tuệ là người được ủng hộ nhiều nhất.
Đạo sĩ của Võ Đang đến tham dự cũng không phải chưởng môn, cả núi Võ Đang đều là đạo sĩ. Lần này người tới cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua vô cùng chính khí, tóc hơi có màu vàng, vẻ mặt có chút nghiêm nghị ….. Triển Chiêu cũng không biết hắn là ai.
Triển hộ vệ âm thầm có chút bất đắc dĩ, có thể do mình rời giang hồ quá lâu cho nên những chưởng môn của các đại môn phái có mặt ở đây hôm nay, một người hắn cũng không biết.
Triển Chiêu không quen biết, Lục Thiên Hàn lại càng không nhận ra, chỉ từ y phục mới đại khái đoán ra Bạch đạo tụ tập ở đây, liền hỏi Triển Chiêu: “Hòa thượng kia là ai?”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Ách …. Không có quen biết, có thể là Huyền Tuệ.”
Lục Thiên Hàn có chút bất ngờ, ý là —— Ngươi không phải là người giang hồ sao? Cao tăng của Thiếu Lâm cũng nhận không ra?
Triển Chiêu gãi gãi đầu.
“Vậy đạo sĩ đó thì sao?” Lục Thiên Hàn tiếp tục hỏi.
“Ách ….” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.
Lục Thiên Hàn co giật khóe miệng.
Lại hỏi thêm hai người nữa, Triển Chiêu cũng không biết.
Lục Thiên Hàn hết nói nổi nhìn hắn, cuối cùng nhịn không được liền hỏi một câu: “Ngươi nói, ngươi trừ ăn ra còn biết cái gì nữa?”
Triển Chiêu mở to mắt nhìn —— Không có gì để cãi.
Trên nóc nhà đối diện, Ân Hậu lại vén tay áo: “Ngoại tôn của lão tử sao phải biết cái đám củ hành chính phái kia là cái gì a?”
Thiên Tôn cùng Vô Sa bất đắc dĩ giữ chặt hắn, bảo hắn tỉnh táo lại, bây giờ mà xông ra sẽ dọa chết đám chính phái đó a.
Lục Thiên Hàn thấy Triển Chiêu tức giận hừ hừ mà uông trà, cảm thấy thực thú vị —— Ai nha? Tức giận rồi?
“Triển đại nhân ….”
Lúc này lại nghe thấy Dụ Mộ Trì đột nhiên mở miệng, hỏi Triển Chiêu: “Cũng là được Huyền Tuệ đại sư mời tới sao?”
Ngồi đối diện hắn, Huyền Tuệ lại lắc đầu một cái, hắn cũng không có mời Triển Chiêu, hắn cũng không biết thanh niên này lại chính là Triển Chiêu.
Thật ra thì phần lớn người giang hồ đã đều chú ý đến hai người võ nghệ cao cường kia rồi, có điều cũng không biết thân phận của bọn họ.
Nghe Dụ Mộ Trì hỏi, mọi người Bạch đạo liền nhìn nhau ——- Nga? Thanh niên này lại là đỉnh đỉnh đại danh Nam Hiệp Khách a?

Nói đến Triển Chiêu, thân phận giang hồ của hắn cũng có chút khó xử.
Ngay từ đầu, Triển Chiêu bất ngờ xuất hiện là một người giang hồ, bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện, võ công lại quá tốt cho nên thiếu niên thành danh, nổi danh khắp thiên hạ. Cũng bởi vì hắn thích hành hiệp trượng nghĩa cho nên lúc nào cũng lấy được tiếng tốt, còn nhỏ đã được xưng Hiệp khách, tiền đồ vô lượng.
Thế nhưng, điều kỳ quái chính là, Triển Chiêu không môn không phái, lại chẳng thèm tự mình mở môn phái nào, hình như cố ý duy trì khoảng cách với võ lâm, chỉ an nhàn làm một Du Hiệp.
Bởi vì không có môn phái cho nên gần như tất cả mọi chuyện giang hồ đều không có ai thông báo cho Triển Chiêu, cho nên ở trên giang hồ hắn có danh tiếng nhưng lại không có địa vị.
Càng về sau, hắn vào Khai Phong Phủ, vì vậy, người giang hồ căn bản đều xem hắn là quan sai, đưa hắn xếp ra ngoài hàng võ lâm. Dù sao thì, thứ hạng của những tinh anh trẻ tuổi võ lâm đều rất vi diệu, mất một vị sẽ tốt hơn cho một vị, nếu như không có Triển Chiêu, biết đâu có người không được lọt vào Thập đại cao thủ nay lại được vào thì sao, việc gì cứ phải giữ lại hắn – một người không môn không phái chiếm chỗ làm gì?
Dần dần, Triển Chiêu đã không được coi là một người giang hồ. Tương đối mà nói, hắn cũng không phải là một quan sai hoàn toàn, hình như hắn cũng không có ý chí muốn thăng quan tiến chức gì, cũng không có chí vươn lên trong chốn quan trường.
Người này cứ một mực như vậy, không hoàn toàn thuộc về giang hồ, lại không hoàn toàn thuộc về quan phủ, lúc nào cũng du tẩu biên duyên như vậy, cũng không rõ mục đích.
Đại khái là Triển Chiêu ở trên giang hồ, chính là một cao thủ đệ nhất tại biên duyên.
Theo lẽ thường mà nói, nếu có võ công tốt như vậy, người giang hồ bình thường hẳn là sẽ tranh thủ chiếm một địa vị đi.
Đầu thân quan trường, tự nhiên cũng muốn thành danh lập nghiệp rồi.
Thế nhưng, mỗi ngày người ta đều thấy Triển Chiêu bận rộn đi bận rộn lại, có điều cũng không thấy hắn làm đại sự nghiệp gì, ngoại trừ danh hiệu Hiệp Khách cùng Hộ Vệ kia, cũng không thấy hắn tranh hư danh nào khác.
Bàn về danh tiếng, trong đám tinh anh hậu bối ngoại trừ Bạch Ngọc Đường thì chỉ có Triển Chiêu, những người trẻ tuổi thành danh giang hồ khác, so với bọn họ căn bản là không cùng một bậc, về võ công thì càng khỏi cần bàn.
Thế nhưng cùng có danh tiếng như hắn, Bạch Ngọc Đường lại có địa vị giang hồ lớn hơn Triển Chiêu rất nhiều, dù sao thì hắn cũng là đệ tử duy nhất của Thiên Tôn, chưởng môn phái Thiên Sơn Lục Phong cũng phải hành lễ, gọi hắn một tiếng Sư tổ. Những người giang hồ tuổi tác tương tự nhưng võ công lại kém hơn Triển Chiêu rất nhiều khác, ít nhiều trong giang hồ cũng còn có chút địa vị, không phải là trưởng đồ đệ của môn phái nào đó thì cũng là tự mình thành lập môn hộ.
Đồng thời, trên quan trường, phần lớn những người cùng tuổi Triển Chiêu cũng đều có việc để làm. Minh chứng tốt nhất chính là Triệu Phổ kia, dù sao cũng là Đại nguyên soái, còn mấy vị Đại tướng quân bên cạnh hắn kia, dù sao cũng còn trẻ đã làm đại tướng quân. Thế nhưng Triển Chiêu võ công so với bọn họ còn cao hơn rất nhiều, lại vẫn đang làm một chức quan Tứ phẩm nho nhỏ.
Triển Chiêu quả thực cũng làm không ít đại sự, đánh bại không ít cao thủ giang hồ, phá được quá nhiều kỳ án, đã cứu cả Hoàng đế lẫn bình dân bách tính ….. Thế nhưng, tại sao hắn vẫn một mực không chịu thăng tiến đây?
Trong ấn tượng của mọi người, Triển Chiêu là một người văn võ toàn tài, chỉ tiếc là có chút —— Không có chí tiến thủ.
Cũng bởi vì như vậy, người giang hồ dần dần đẩy hắn đến biên duyên, đồng thời, cũng cười nhạo hắn.
Triển Chiêu thấy Dụ Mộ Trị hỏi mình, liền cười híp mắt mà xua tay, nhìn vô cùng hòa nhã: “Không có, trùng hợp ta cũng hẹn bằng hữu đến đây nói chuyện phiếm, các ngươi cứ tiếp tục a.”
Lục Thiên Hàn ngồi đối diện cảm thấy buồn cười —- Triển Chiêu này, nhìn có vẻ đứng đắn thế nhưng cũng có chút ý tứ đi.
Chẳng qua là, những người khác đã tụ tập ở đây nếu như không phải bàn bạc chuyện bí mật cũng là buôn chuyện bát quái, Triển Chiêu là một ngoại nhân lại ở chỗ này sẽ khiến mọi người khó xử, còn nói cái gì nữa? Lúc thế này, người hiểu đạo lý chút sẽ ngoan ngoãn rời đi đi? Thế nhưng không biết Triển Chiêu khờ thật hay là giả ngủ, mặc cho mọi người dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, vẫn còn mặt dày ngồi đó.
Thật ra thì Triển Chiêu cũng không muốn ở lại chỗ này, có điều, chuyện có liên quan đến Ánh Tuyết Cung, cả đám Bạch đạo này một mặt muốn bọn Bạch Ngọc Đường ra mặt giúp, mặt khác lại bí mật ở đây thương lượng mà không gọi Bạch Ngọc Đường, cho nên nếu có thể nghe được một chút cũng tốt a. Mặt khác, Bạch Ngọc Đường đã đuổi theo Lục Lăng Nhi, không biết lúc nào sẽ trở lại, nếu như mình đi rồi, nói không chừng hắn mất công trở lại mà chẳng thu hoạch được gì đi. Trước tiên mình cứ giúp hắn nghe một chút, nếu như không có vấn đề gì coi như thôi đi, còn nếu như thực sự có liên quan đến Chuột kia thì càng tốt, tránh cho bị bọn họ gài bẫy.
Triển Chiêu liền cầm cái chén mà suy nghĩ, Lục Thiên Hàn cũng nghĩ không ra tại sao hắn lại không đi, vì vậy chống cằm mà nói một câu: “Ai nha, sao Ngọc Đường còn chưa tới a.”
Mí mắt Triển Chiêu co giật, liếc Lục Thiên Hàn, ý là —– Ngài có ý gì a!
Lục Thiên Hàn nhẫn cười.
Ân Hậu ở đối diện lắc đầu.
Thiên Tôn cùng Vô Sa cũng bất đắc dĩ —– Xem ra Lục Thiên Hàn cũng không biết có người tìm nữ nhi cùng ngoại tôn hắn gây phiền toái đây, lại còn cố tình ở đây gây loạn.
Trong lầu có mấy người nghe được lời của Lục Thiên Hàn nói, phản ứng của mọi người rất khác nhau.
Mấy người bọn Dụ Mộ Trì không có phản ứng gì, Huyền Tuệ đại sư hơi nhíu mày một cái, mà bọn Nghiêu Tử Lăng lại quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu ngược lại cũng nhìn ra một chút —– Người triệu tập mọi người là Huyền Tuệ, Huyền Tuệ muốn thương lượng chuyện gì đó nhưng không muốn cho Ngọc Đường biết, đám người Dụ Mộ Trì cũng không biết chuyện này, Nghiêu Tử Lăng hẳn cũng đoán ra gì đó.
Lúc này ở trong ngõ hẻm xa xa, Bạch Ngọc Đường lăn lộn mấy vòng cũng kéo được Lục Lăng Nhi đi ra.
“Triển đại nhân hẹn Bạch Ngọc Đường sao?” Nghiêu Tử Lăng tò mò mà hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn hắn một chút, cười cười: “Đúng vậy, ta hẹn Sư thúc tổ của ngươi uống trà.”
Nghiêu Tử Lăng hết nói nổi —– Tính khí Triển Chiêu này, lần đầu gặp mặt ở Trấn Đao phủ kia hắn đã được thưởng thức rồi, nhiều ngày không gặp, xem ra vẫn không hề thay đổi a.
Lục Thiên Hàn cũng nhìn ra chút môn đạo, hỏi Nghiêu Tử Lăng: “Ngươi cũng là người của phái Thiên Sơn a? Rất thân với Ngọc Đường a?”
Triển Chiêu cau mày nhìn Lục Thiên Hàn —– Lại gọi “Ngọc Đường”? Rất thân quen sao?
Trên nóc nhà đối diện, Ân Hậu ngồi xếp bằng, chống cằm rung chân, lầm bầm: “Lục Thiên Hàn a, ngươi chờ đó, một lát ta không để yên cho ngươi!”
Thiên Tôn cũng ngồi bên cạnh xem náo nhiệt, lúc này nhìn từ góc độ của hắn đã thấy được Bạch Ngọc Đường đang lôi kéo Lục Lăng Nhi ở xa xa.
Thiên Tôn cũng muốn giục hắn nhanh lên chút, Triển Chiêu cố tình ở lại nơi đó chẳng phải là muốn giúp hắn nghe chút tin tức sao, chẳng qua là nhìn vậy càng khiến người ta giận, một Triển Chiêu thanh danh lớn như vậy mà lại phải chịu loại ủy khuất bị người ta chê cười lớn như thế. Bạch Ngọc Đường nhanh chóng trở lại đi, để cho Triển Chiêu ngồi ở đó được thuận khí chút, sau đó dẫn hắn hiên ngang khí phái mà rời khỏi cái chỗ đáng ghét đó đi.
Vô Sa cũng phải mở miệng: “Tiểu Triển Chiêu có chút thua thiệt đi.”
Ân Hậu híp mắt, bĩu môi.
Thiên Tôn lại vỗ hắn một cái: “Sợ cái gì, đám giang hồ kia có ai đánh thắng được nó chứ.”
“Đương nhiên!” Vô Sa thở dài: “Nó cũng không quá dễ dàng đi.”
Ân Hậu nhìn Vô Sa.
“Triển Chiêu ở trên giang hồ cũng là nhân vật số một số hai, lại thông minh lanh lợi như vậy, lại siêu quần như vậy.” Vô Sa lại: “Thế nhưng lại chẳng có chút địa vị nào trên giang hồ, ở triều đình, nó chẳng qua cũng chỉ là một hộ vệ, đóng đô tại Khai Phong Phủ cũng chỉ là đi khắp nơi phá án, chẳng lẽ nó cứ định như vậy cả đời sao?”
Ân Hậu cau mày: “Tranh cái hư danh kia để làm cái gì? Ta chỉ cần nó vui vẻ là được.”
Thiên Tôn nhìn Ân Hậu một chút, thật ra thì Lão quỷ chỉ nói vậy thôi, trong lòng hắn cũng có khó chịu. Đúng là cũng thật làm khó cho Triển Chiêu, vô luận là giang hồ hay là triều đình, xuất thân của hắn đều khiến hắn không thể vươn lên cao hơn. Lựa chọn của Triển Chiêu vĩnh viễn chỉ có hai cái, hoặc là như bây giờ, cả đời chỉ làm một vị du hiệp nổi danh vô địa vị, tồn tại ở biên duyên giang hồ. Nếu không thì công khai thân phận, trở về làm người kế thừa Thiên Ma Cung, giống như Ân Hậu, trở thành “Ma Đầu” cái thế kế tiếp.
Vô Sa nhìn Ân Hậu, chỉ thấy sắc mặt hắn không quá tốt, cũng không nói gì nữa. Hăn cũng cảm thấy tiếc thay cho Triển Chiêu, dù sao thì lần đầu hắn nhìn thấy thanh niên này cũng cảm thấy vô cùng thưởng thức.
Thiên Tôn cũng bất đắc dĩ, thật ra thì mọi người cũng chỉ là cảm thấy tiếc thay cho Triển Chiêu mà thôi, khó có được một thiên chi kiêu tử như vậy, lại phải long đong lận đận cả đời.
Nghiêu Tử Lăng thấy Lục Thiên Hàn hỏi, liền chắp tay: “Tại hạ Nghiêu Tử Lăng.”
“Nga …. Là đại đệ tử phái Thiên Sơn a.” Lục Thiên Hàn gật đầu.
“Tiền bối là ….” Nghiêu Tử Lăng hỏi Lục Thiên Hàn.
Lục Thiên Hàn cười cười, nói: “Nga, ta không phải là người giang hồ, không có danh tiếng gì, không cần nhắc đến cũng được.”
Nghiêu Tử Lăng khẽ cau mày, gật đầu một cái.
Người giang hồ ở đó cũng nhìn nhau —— Không phải người giang hồ? Thế nhưng cảm giác công phu rất tốt.
Trong nhất thời, không khí cũng có chút khó xử.
Lúc này, liền nghe một câu không biết là của ai nói: “Bạch Ngọc Đường lúc nào mới tới a? Vừa đúng lúc, hắn không phải là đồ đệ của Thiên Tôn sao? Dứt khoát cứ để hắn ra mặt giải quyết chuyện này đi.”
Lục Thiên Hàn nháy mắt mấy cái ….. nhìn Triển Chiêu.
Thật ra thì bọn Ân Hậu nói trúng rồi, Lục Thiên Hàn mới tới nơi, hàng năm cũng không có ở nhà cho nên đương nhiên là không biết gần đây xảy ra chuyện gì, ngay cả việc ngọn núi trăm năm mới xuất hiện kia hắn cũng không có để ý đến.
Lúc này, nghe thấy có người muốn ngoại tôn hắn ra mặt tỷ thí với Hắc đạo cái gì ….. Hắc đạo?
Lục Thiên Hàn nghĩ tới đây, đột nhiên ghé đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một cái, sau đó kinh ngạc mà mở to hai mắt, hiển nhiên là đã nhìn thấy ngọn Đồ Vân, suy nghĩ một chút đã rõ ràng mọi chuyện.
Lục Thiên Hàn quay lại nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu đang bưng chén trà mà trừng hắn, ý là —– Ai cho ngài lắm miệng!

Lục Thiên Hàn cũng nín thở, thiếu chút nữa lại đem ngoại tôn mình ném vào bẫy rồi.
Lúc này Lục Thiên Hàn đã thấy được Bạch Ngọc Đường đang kéo Lục Lăng Nhi từ đằng xa đi đến, Lục Lăng Nhi còn đang nhìn hắn đây, Lục Thiên Hàn nháy mắt với nàng, ý bảo —– Lôi kéo thêm chút nữa đi!
Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng muốn nhìn xem tình hình trên tửu lâu một chút, thế nhưng Lục Lăng Nhi lại nhảy lên che mắt hắn.
“Uy….” Bạch Ngọc Đường cả kinh.
Lục Lăng Nhi lại lôi hắn trở lại: “A! Ngọc Đường, có người xấu a!”
“Người xấu gì?” Bạch Ngọc Đường không giải thích được, thế nhưng Lục Lăng Nhi một đường kéo hắn vào trong ngõ hẻm, Bạch Ngọc Đường tức giận a.
Lục Thiên Hàn thấy người cũng được kéo đi rồi, liền thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc này, Triển Chiêu cũng đang nghi ngờ nhìn Lục Thiên Hàn đây.
Thật ra thì vừa rồi Triển Chiêu đã nhìn thấy một màn Bạch Ngọc Đường bị Lục Lăng Nhi kéo đi, dĩ nhiên …. Là bởi vì ánh mắt đó của Lục Thiên Hàn, hiển nhiên là —– Lục Lăng Nhi bị hắn chỉ điểm.
Triển Chiêu liền nghĩ đến Bạch Ngọc Đường đã nói qua với hắn, người mà Lục Lăng Nhi nghe lời nhất, chính là ngoại công của hắn …..
Triển Chiêu nghĩ đến đây, sửng sốt một chút, lại cẩn thận quan sát Lục Thiên Hàn, tâm nói ——– Không phải đâu?!
Lục Thiên Hàn lấy lại tinh thần, nói với Triển Chiêu: “Ai, tiểu bằng hữu à, chúng ta đổi nơi khác tiếp tục uông rượu đi, không nên quấy rầy người ta nói chuyện.”
Nghe nói vậy, hiển nhiên là một đám người giang hồ kia cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triển Chiêu hơi do dự một chút, lại cười một tiếng: “Hay là người đi trước đi? Vãn bối còn phải chờ Ngọc Đường.”
Lục Thiên Hàn thấy người giang hồ trong này đều nhịn không được cau mày, có chút chán ghét mà nhìn Triển Chiêu một cái, ý là —— Sao lại không thức thời như vậy, không biết xấu hổ mà mặt dày ngồi ở chỗ này.
Lục Thiên Hàn lại nhìn Triển Chiêu một chút, thấy hắn vẫn vô tâm vô phế mà cười với mình, hình như cũng không thèm để ý.
Lục Thiên Hàn sầm mặt xuống —— Đám người giang hồ này hiển nhiên là bí mật thương nghị chuyện mà cũng không có mời Bạch Ngọc Đường, thế nhưng Bạch đạo lại muốn mời Bạch Ngọc Đường ra mặt giúp, Triển Chiêu thà bị người xem thường cũng nhất định phải ở chỗ này, chính là muốn thay Ngọc Đường nghe chút tin tức đi, để tránh hắn bị người ám toán.
Lục Thiên Hàn lại thấy Triển Chiêu nháy mắt với mình, ý là —- Bảo hắn đi báo tin cho Bạch Ngọc Đường, bảo nó đừng có tới đây, nơi này rất loạn.
Lục Thiên Hàn sờ sờ râu, gật đầu một cái, cười.
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, tâm nói, lão gia tử ngài đừng có cố cười nữa a, khuê nữ ngốc của ngài sẽ không giữ được Ngọc Đường bao lâu đâu, mau đi đi a.
Ở đối diện, Vô Sa cùng Thiên Tôn bản năng mà nhìn Ân Hậu một cái, chỉ thấy mặt hắn lúc này cực thối a, còn muốn ngoại tôn yêu của hắn bị cái đám con rùa rút đầu này khiến chịu uất ức sao.
Lúc này, chỉ thấy Lục Thiên Hàn đưa tay ra móc bạc, đặt lên bàn.
Triển Chiêu lúc này âm thầm xác định —– Vị này tuyệt đối chính là Lục Thiên Hàn trong truyền thuyết a, động tác móc bạc ra giống hệt Bạch Ngọc Đường, cứ như vật móc ra chính là đá chứ không phải bạc đâu. Xem ra phá của cũng có di truyền a, chỉ một bình trà có cần cho người ta một thỏi bạc lớn như vậy không a?!
Lục Thiên Hàn để bạc xuống rồi lại đứng lên không đi, mà là đưa tay kéo tay Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn.
Lục Thiên Hàn khẽ mỉm cười: “Cùng ngoại công đi về, chuyện của Ngọc Đường cứ để cho nó xử lý.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.
Trên nóc nhà đối diện, Vô Sa cùng Thiên Tôn đè Ân Hậu một lần nữa nổ tung lại, Ân Hậu lúc này đang hùng hùng hổ hổ: “Lão quỷ chết tiệt dám cướp ngoại tôn của ta! Ta mới là ngoại công nó!”
Mà lúc này ở trong tửu lâu, đám người giang hồ đều hai mặt nhìn nhau chằm chằm —— Ngoại công? Ngoại công của Triển Chiêu sao? Ai a?
Triển Chiêu có chút sững sờ, trong đầu không khỏi hiện ra một ý niệm —– Này có phải coi như đã thành công bước chân vào cửa nhà họ Bạch rồi không? Ai nha, nghĩ linh tinh rồi a.
Chính lúc này, từ dưới lầu lại truyền đến tiếng bước chân.
Có một Bạch y nhân đi lên.
Câu hỏi là: Đố biết Bạch y nhân đó là ai??? Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui