Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở đây rất lớn, bên trong và ngoài cửa cũng là hai độ ấm khác nhau.
Trong phòng của Vưu Tự có rất ít đồ, rộng gấp đôi so với phòng của Hà Tê.
Cửa đóng lại để chắn gió, ngọn đèn vàng đầu giường bật sáng, ấm áp sáng ngời, trên sàn nhà còn có dấu giày ướt của anh vừa từ phòng tắm trở về, tràn ngập hương thơm tươi mát khắp phòng.
Anh đứng bên cửa, hai tay buông thõng, cái bóng trên bức tường phía sau còn cao hơn anh.
“Trông em như bệnh nhân ở đây vậy.” Vưu Tự nhìn bộ đồ ngủ sọc của cô, cố nén cười.
Hà Tê nghe thế bĩu môi, đá dép lê ra, nhìn thẳng vào anh, dùng một tay cởi cúc áo, để lộ sợi dây chuyền bằng vàng trên xương quai xanh.
“Giờ trông còn giống không?”
Anh nheo mắt, đút hai tay vào túi quần, nghiêng đầu nói: “Đừng nghịch nữa.”
“Anh đứng đó làm gì?”
“Về phòng ngủ đi, anh sẽ nói chuyện phiếm với em một lát.”
Cô kiên quyết lắc đầu: “Không, em muốn ngủ ở đây cơ.”
“Vậy anh qua phòng em ngủ.”
“Không được đâu,” Cô lắc chiếc chìa khóa trong tay, “Khóa rồi.”
“Bị người ta thấy không tốt đâu.”
“Tầng này chỉ có hai chúng ta, còn ai thấy được mà không tốt? Muộn lắm rồi, ngày mai còn phải làm việc, anh mau đi ngủ đi.” Cô vén chăn lên, nằm xuống nửa bên ngoài, đặt cái gối ôm cạnh tường ra ngoài.
Trong chăn cũng có mùi thơm, giống như mùi cơ thể anh vậy.
Anh cười không nói nên lời, từng bước một đi đến đầu giường, cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời đang ngước nhìn anh: “Em nằm vào trong đi.”
Giọng điệu lưu manh: “Em chỉ quen nằm bên ngoài thôi.”
Vưu Tự biết tỏng trò vặt vãnh của Hà Tê, anh không định để cô thực hiện thành công, nên anh cúi xuống giữ lưng và chân cô, nhấc bổng chúng đặt sát bên tường.
Cô đáp xuống, úp mặt vào tường, vừa định lật người dùng sức thô bạo đoạt lấy địa bàn, thì tấm ván giường chìm xuống, giường đột nhiên trở nên chật chội, sau lưng là cánh tay rắn chắc của Vưu Tự, nhiệt độ cơ thể dần dần truyền đến.
Theo một cạch, đèn bàn đã tắt, xung quanh lập tức tối đen yên tĩnh.
Khoảng cách quá gần, lồng ngực lên xuống dao động, tim đập thình thịch, yết hầu lăn lộn, dù sau lưng có bất kỳ một tia động tĩnh nào, cô đều có thể cảm giác được, hơn nữa ở trong bóng tối đều được phóng đại vô hạn, phảng phất ngay cả hô hấp cùng tim đập đều có chung nhịp.
Hà Tê thở chậm lại, không gian quá nhỏ, chắc chỉ có thể nằm nghiêng đối mặt với Vưu Tự, vậy nên cô co người, chậm rãi xoay người tại chỗ, nương ánh đèn lờ mờ của cục sạc, ngắm nhìn ngũ quan như tạc của anh.
Vào thời khắc này, có vẻ như nói cái gì cũng không thích hợp.
Cô mím môi, cẩn thận đưa tay xuống dưới chăn, định vị cánh tay ấm áp của anh, sau đó lần theo làn da tìm đến bàn tay đang nghiêm chỉnh che ở bụng trên của anh.
Nhưng chính cô cũng không ý thức được, cứ như vậy ngực cô cũng chạm vào cánh tay anh.
Vưu Tự yên lặng.
Hà Tê sờ vào tay anh, lật qua nắm lấy, cảm nhận được lòng bàn tay ẩm ướt, còn có vòng eo săn chắc dưới tay anh.
Cô vốn muốn duy trì một mức độ trang trọng nhất định để phù hợp với bầu không khí hiện tại, nhưng biểu hiện quá căng thẳng của anh khiến cô bật cười thành tiếng: “Vưu Tự, anh… Từng tuổi này rồi, sao còn run thế?”
Giọng anh khô khốc: “Em về phòng ngủ đi.”
“Chậc.” Hà Tê thở dài ngồi dậy.
Vưu Tự tưởng cô sắp đi rồi, lập tức đứng dậy nhường chỗ.
Đầu vừa rời khỏi gối, chăn đã trống rỗng, cô trực tiếp trèo lên.
“Hà Tê!” Anh giơ tay muốn đẩy cô ra, người nọ lại tránh thoát, cúi người, mũi chân chạm vào đầu gối anh, tóc chạm hõm vai anh, cảm giác như bị điện giật.
Giọng nói ở ngay bên tai, mang theo hương trà nồng đượm: “Sao nào? Còn muốn em về phòng không?”
Hà Tê cảm giác lồng ngực dưới tay mình lên xuống thật sâu, đùi cô đột nhiên bị bắt lấy, trời đất quay cuồng, cô rơi xuống dưới tấm chăn, phơi mình trong không khí.
Anh thở hổn hển hôn cô, chống khuỷu tay lên thành giường, một tay thò vào trong quần áo, ấn vào lưng dưới của cô, bụng áp vào người cô, lòng bàn tay ướt đẫm, hình như có chút sốt ruột.
Môi răng ướt át cọ xát mạnh bạo, cướp đi dưỡng khí của nhau.
Hà Tê cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, bàn tay bị dọa đơ ra cũng đã khôi phục tri giác, nhanh chóng luồn vào trong quần áo sờ soạng cơ bụng của anh.
Trong lúc hỗn loạn, anh chỉ di chuyển ngón tay xuống dưới một chút rồi dừng lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Sau đó anh duỗi thẳng nửa thân trên, giơ tay nắm lấy cổ áo phía sau, cởi y phục của mình ra, ném sang một bên.
Khóe miệng Hà Tê nhếch lên, vươn tay bật đèn bàn, hai mắt lập tức sáng bừng.
Trong lúc nhất thời, mặt anh đỏ sậm, yết hầu phồng lên, đôi mắt mông lung, cơ bắp nông sâu đều lọt vào trong mắt cô một cách rõ ràng.
Cô tùy ý thưởng thức anh, Vưu Tự cười nhạt, không ngừng cúi xuống, hôn lên thái dương, cằm, cổ và xương quai xanh của cô, bộ đồ ngủ mềm mại cởi ra từng chút, hơi thở của anh phất qua nơi giao giữa bả vai và cánh tay cô.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, là phòng của Hà Tê.
Động tác của hai người tạm dừng một chút, Hà Tê tay mắt lanh lẹ vội tắt đèn.
Hơi thở phập phồng bị bóng tối đè nén, giọng nói của y tá trưởng từ cửa bên cạnh truyền đến: “Cô Hà, cô ngủ rồi à?”
Đương nhiên đáp lại bà là một mảnh im lặng.
Hình như bà đi lang thang bên ngoài một lúc, khi tiếng bước chân đến gần, thì cửa phòng Vưu Tự bị gõ vang.
Bà hỏi thẳng: “Nhiếp ảnh Vưu, cậu có biết cô Hà đi đâu không?”
Hai người mơ hồ nhìn nhau dưới ánh đèn của cục sạc, ý thức được ánh đèn dưới khe cửa vừa rồi đã bị nhìn thấy.
Vưu Tự nhanh chóng mặc quần áo vào, lau tóc và mặt một lượt, ra hiệu cho Hà Tê giữ im lặng.
Sau đó cũng không bật đèn, anh giả vờ buồn ngủ rồi mở hé cửa.
“Cô ấy nói không ngủ được nên đi dạo ở gần đây.” Giọng của anh rất khàn, Hà Tê lấy chăn che miệng lại để không cười ra tiếng.
“Ồ, cô ấy có mang theo đèn pin không? Bên ngoài trời tối lắm.”
“Chắc là có mang.
Bác có việc gì không?”
“Ngày mai tôi định vào thành phố mua đồ, muốn hỏi cô ấy có muốn đi cùng không?”
“Khi nào cô ấy quay lại tôi sẽ chuyển lời giúp.”
Y tá trưởng gật gù rời đi, Vưu Tự đóng cửa lại, nhìn ổ chăn đang cười rúc rích mà đau hết cả đầu.
“Không chơi nữa, anh ngủ đi, mai em mua đồ rồi tính tiếp.”
Cô xốc chăn lên, dùng chân trần tìm dép lê trong bóng tối, cuối cùng ôm quần áo chạy về phòng.
Hoàn toàn mặc kệ bức tượng thạch cao trong phòng.
Hôm sau, sáng sớm Hà Tê đã lái xe vào thành phố với y tá trưởng.
Chờ Vưu Tự vác máy ra ngoài, thì cách vách đã không một bóng người.
Lúc ăn sáng, Lạc Dần thấy anh ăn một mình liền ngồi xuống đối diện cùng anh trò chuyện.
“Nhiếp ảnh Vưu, sao đạo diễn Viên lần trước không đến?”
“Nhà anh ấy có việc nên không đến được.”
“Vậy vị hiện tại là bạn gái anh à?”
“Ừ.”
“Sao con gái nhà người ta lại đồng ý chạy đến đây vậy?”
“Cô ấy không giống các cô gái bình thường.” Anh khẽ cười.
Lạc Dần cũng cười, “Hai người mới yêu đúng không?”
“Đúng, sao thế?”
“Chỉ có giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt mới có biểu hiện như vậy.
Sau 10, 20, thậm chí là 30 năm chung sống, điều đó gần như là không thể.”
Khi Vưu Tự nghĩ đến bố mẹ mình, anh đồng ý, nhưng lại cảm thấy bố mẹ của Hà Tê không phù hợp với mô tả.
Nhưng anh không có hứng phản bác, chỉ gật đầu không nói gì.
Lạc Dần không nhận được câu trả lời như mong đợi, bèn nói thêm: “Cô Hà cũng ở lại đây à? Người nhà không phản đối sao?”
Vưu Tự cau mày, Hà Tê nói cô đã có sự cho phép của gia đình mới ra ngoài, nhưng nguồn thông tin không đáng tin cậy lắm, cần phải xác nhận lại.
“Chắc chỉ ở đây một thời gian thôi.” Bảo cô ở đây 1, 2 năm thật sự không thực tế lắm.
“Được.
Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm đi? Đàn ông phải uống rượu hút thuốc mới phải đạo, bình thường ở đây tôi chẳng rủ được ai.”
“Bác sĩ Lạc, ngại quá tôi không uống rượu.”
“Không sao, tôi cũng chỉ uống chút thôi, không xung đột đâu.”
“…Cũng được, ăn ở đâu?”
“Một nhà hàng thịt cừu do người quen của tôi mở, ăn rất ngon, khoảng cách cũng gần nữa.”
Hà Tê vừa mở cửa xe Jeep trở về, Vưu Tự đã mở cửa chạy đi.
Khi cô nhìn thấy Lạc Dần chuẩn bị thay thế vị trí của y tá trưởng, cô thấp giọng hỏi Vưu Tự: “Anh đi đâu vậy?”
“Ăn tối.”
“Chỉ hai người thôi à?”
“Ừ.”
Hà Tê nhìn anh lên xe, lại vịn cửa sổ hỏi: “Ăn ở đâu?”
Lạc Dần râu ria xồm xoàm ngồi ở ghế phụ, cướp lời: “Nhà hàng thịt cừu Kim Phúc.”
Quay đầu đối diện với ánh mắt xấu hổ của Vưu Tự, Hà Tê cười nhạo, xác túi lớn túi nhỏ bước vào cổng, bánh xe cuốn cát vàng lăn đi.
Đã thống nhất là uống chút thôi, nhưng khi Vưu Tự cõng Lạc Dần trở về, thì người phía sau đã biến thành một con rối hơi vẫy khách, đung đưa điên cuồng trong đêm.
Trong mấy tiếng đồng hồ, ông một tay hút thuốc, một tay rót rượu, kể chuyện mình là sinh viên đại học đầu tiên thi đậu trong làng, hồi đại học gặp một cô gái xinh đẹp con nhà giàu, vì chênh lệch hoàn cảnh gia đình mà phải chia tay, vì bố mẹ bệnh nặng mà phải từ bỏ cơ hội việc làm ở thành phố lớn, cuối cùng bị mắc kẹt ở đây mấy chục năm, quỹ đạo cuộc đời vô cùng bi ai.
Lúc tiến vào cánh cổng sắt lớn, ông vẫn đang gầm gừ trên vai Vưu Tự: “Ai muốn ở đây cả ngày đối mặt với những người này chứ? Vưu… hức… Cậu nói có phải không?” Mùi rượu và thuốc lá xộc thẳng vào não, Vưu Tự đưa tay hất đầu ông ra.
Cuối cùng Lạc Dần nằm xoài trên giường, miệng vẫn lẩm bẩm: “Con đường này là ngõ cụt… Ai có thể sống ở một nơi tồi tệ như vậy… Thà cứ một gậy đánh chết tôi cho rồi…”
Vưu Tự đi đến cửa, nghe thấy lời này, suy nghĩ phức tạp.
Trước khi đến đây, anh đã biết điều kiện sống ở đây không lạc quan, nhưng anh không ngờ ngay cả bác sĩ cũng tiêu cực đến mức độ này.
Một bác sĩ với những suy nghĩ như vậy, lại điều trị cho những bệnh nhân trầm cảm như vậy, bản chất âm u bị chôn sâu trong con người, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, đây là một tư liệu sống rất hay cho phim tài liệu.
Nhưng khi ở trong một môi trường như vậy trong thời gian dài, những người bình thường chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Nghĩ đến đây, anh châm một điếu thuốc rồi lững thững đi về phòng.
Trong khi xoay chìa khóa, có lẽ Hà Tê đã nghe thấy âm thanh, lập tức đẩy cửa chạy ra khỏi phòng.
Cô mặc bộ đồ ngủ, đi dép lê, mái tóc hơi khô, tay cầm hộp cơm, rón rén tiến lại gần.
Còn chưa thấy mặt, anh đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Hà Tê khoác tay anh đi vào trong, cười hì hì nói: “Bữa tối ăn không no nhỉ? Lúc ông ấy đề nghị, anh cứ nói không muốn ăn là được rồi mà?”
“Ừ.” Anh tiện tay ấn điếu thuốc vào cửa lon, rồi ngồi trên mép giường.
“Đợi đã.” Cô nhướng mày mở nắp, là những món chưa từng xuất hiện trong nhà ăn như gà Cung Bảo, cá nấu cà tím, còn có cả cơm.
“Nhân tiện hôm nay mua chút đồ ăn, em mượn phòng bếp làm đấy, hơi nguội nhưng phòng bếp khóa cửa rồi, anh ăn tạm đi, mùi vị khá ngon đấy.”
“Cảm ơn.” Anh nhận đôi đũa, ăn một cách ngon lành.
Chờ anh nuốt xong miếng cơm cuối cùng, một nụ cười vi diệu hiện hữu trên khuôn mặt Hà Tê.
Anh nhíu mày, có chút cảnh giác: “Sao vậy?”
Cô cụp mắt xuống, lấy trong túi ra một hộp giấy hình vuông, cười đến là vô tư..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...