Theo lời của người dẫn chương trình, mọi người vỗ tay.
Chợt, toàn bộ đại sảnh tắt đèn tối om, chỉ dư ánh đèn sân khấu.
"Và bây giờ, xin mời nhân vật chính của buổi tối hôm nay, Tần Dung"
Tức thì, ánh sáng sân khấu quây thành một cái vòng tròn nho nhỏ, di chuyển về phía cánh gà sân khấu.
Tần Dung yểu điệu bước ra từ bóng tối, một đường ngạo kiều bước tới giữa sân khấu, tựa như luồng sáng duy nhất trong bóng đêm, mỹ lệ mà cao quý.
Nàng nhận lấy micro từ tay người dẫn chương trình, dùng âm thanh nhỏ nhẹ nói chuyện:
"Tần Dung xin chào tất cả mọi người, cảm ơn mọi người đã dành thời gian tới tham dự sinh nhật tụ hội của Tần Dung ngày hôm nay. Trong ngày sinh nhật thứ hai mươi hai này của Tần Dung, Tần Dung thực sự vui mừng vì sự xuất hiện của quý vị. Tần Dung xin tuyên bố, yến hội chính thức được bắt đầu! Mọi người cứ việc ăn uống thỏa thuê, phía trên sân khấu sẽ có những tiết mục nho nhỏ để mua vui, bản thân Tần Dung sẽ đi tới từng người một để đón tiếp..."
Tiếng vỗ tay một lần nữa lại vang lên, lúc này nhân viên từ bốn phía cũng bắt đầu bày đồ ăn lên từng bàn tiệc:
"Đây là sinh nhật tụ hội vẫn là tiệc cưới?" - Trần Vân Đình nhìn quanh, khó hiểu lầm bầm.
"Đúng nha, sinh nhật tổ chức theo kiểu này cũng kỳ ba quá đi, cảm giác thật thiếu tự nhiên, quá câu nệ" - Lưu Minh Nguyệt một bên cũng nhỏ giọng đồng tình.
Cung Vô Song cùng Diệp Phàm đều không cho ý kiến, đối với hai người, sinh nhật tụ hội cũng thế, tiệc cưới cũng vậy, không thay đổi được bản chất đây là một bữa Hồng Môn Yến, mà sắp tới mới là một màn đặc sắc.
Quả nhiên, Diệp Phàm một bàn bốn người vừa mới động đũa, Tần Dung đã từ trên sân khấu đi tới, theo sau đúng là cái nam tử Diệp Phàm bắt gặp nơi ngoài cửa.
Đám đông hết thảy đều chú ý về phía này, không cần nói cũng biết, bọn họ muốn nhìn xem, được Tần Dung trước tiên chào hỏi là thần thánh phương nào.
Tới khi nhìn ra, đó là nhóm người ban nãy hành hung Trần Huyền Phong, nhiều người lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, có người biểu tình nghiền ngẫm, có người cười lạnh, bất quá tất cả đều nhất trí xem kịch vui.
"Vô Song tỷ, ngươi vẫn xinh đẹp như ngày nào!" - Tần Dung nở nụ cười, chủ động mở lời - "còn Minh Nguyệt cùng Vân Đình nữa, cũng đã vài năm rồi"
"Tần Dung, chúc mừng sinh nhật" - Trần Vân Đình cùng Lưu Minh Nguyệt hòa nhã đáp.
Cung Vô Song cũng gật đầu, nói chuyện:
"Sinh nhật vui vẻ"
"Vị này là?" - Tần Dung hướng sang Diệp Phàm, mỉm cười vươn tay ra.
"Đây chẳng phải vị nam tử bối cảnh thần bí ban nãy không chút kiêng nể trước mặt mọi người hành hung Trần thiếu hay sao?"
Diệp Phàm còn chưa kịp đáp, nam tử bên cạnh Tần Dung đã giành nói chuyện trước, thanh âm đầy lạnh lùng cùng hài hước vang lên.
"Nhiếp Đông, không ai hỏi ngươi!"
Tần Dung lập tức quát lạnh.
Nhiếp Đông sắc mặt xanh mét, thần sắc không thể tin tưởng nhìn Tần Dung.
Hắn há miệng định nói gì, lại bị Tần Dung trừng mắt một cái, cuối cùng hậm hực "hừ"một tiếng.
Diệp Phàm nhướng mày. có ý tứ.
Hắn vươn tay ra, nhẹ chạm vào tay Tần Dung.
"Diệp Phàm, Vô Song lão công"
"Nga? Là lão công sao?" - Tần Dung giật mình - "Vô Song tỷ thật sự có phước nha, có thể bắt được phương tâm của Diệp tiên sinh"
Ân?
Diệp Phàm chú ý tới sự bất thường trong cách dùng từ ngữ của Tần Dung.
Nữ nhân này...
"Tần Dung, ngươi đây là ý gì?" - Nhiếp Đông lại không nhịn được kêu lên - "Ngươi đừng quên rằng..."
"Nhiếp Đông, ta nói ngươi câm miệng!" - Tần Dung căn bản không để hắn nói hết câu - "Ngươi cút ngay cho ta!"
"Ngươi... Đồ tiện nhân!" - Nhiếp Đông bạo nộ, giơ tay lên, không chút nghĩ ngợi mà giơ tay tát một cái thật mạnh lên mặt Tần Dung.
...
Nhiếp Đông muốn theo đuổi Tần Dung đã thật lâu, bất quá biết nàng là Trần Huyền Phong nữ nhân, mà hắn chỉ là Trần Huyền Phong một con chó săn, phía trước không dám ngo ngue chút nào tâm tư.
Chỉ là mấy ngày gần đây, không biết Trần Huyền Phong nghĩ như thế nào, quay lại đánh chủ ý lên Cung Vô Song, bày ra buổi tụ hội ngày hôm nay.
Tần Dung sinh nhật chỉ là cái cớ, màn chính trong buổi tiệc này là Trần Huyền Phong tỏ tình với Cung Vô Song, bất quá bây giờ bị chuyển thành phế đi Diệp Phàm cùng cướp về Cung Vô Song, trước mặt đám đông cưỡng gian nàng.
Hắn hứa, nếu tụ hội ngày hôm nay diễn ra thành công, sẽ cấp Tần Dung cho Nhiếp Đông.
Nhiếp Đông lập tức trong lòng đã đưa Tần Dung vào danh sách cấm luyến của hắn, giờ lại bị nàng hai lần không kiêng nể nhục nhã trước mặt nam nhất khác, đặc biệt lại là Diệp Phàm, lấy tình cách của hắn làm sao có thể chịu nổi.
Hắn lúc này bị máu nóng lên não rồi, căn bản không quản thích hay không thích nữa.
...
Tần Dung một cái nhược nữ tử, căn bản không có khả năng phản ứng kịp mà né tránh, dù thấy được bàn tay to của Nhiếp Đông không chút chần chừ rơi xuống mặt mình, cũng chỉ biết theo bản năng mà nhắm mắt lại, lực bất tòng tâm.
?
Nàng nhắm mắt một hồi, vẫn không thấy mặt mình bị đánh, không cầm nổi tò mò, mở mắt ra, thấy được Nhiếp Đông lúc này mặt mũi vặn vẹo vì đau đớn, mà Diệp Phàm bàn tay đang nắm lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng vặn vặn.
"Cút! Nếu không, Trần Huyền Phong là kết cục của ngươi!"
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Nhiếp Đông hoảng hốt chạy lấy người, ra đến xa xa, mới lấy can đảm quay lai oán độc hô lên.
"Tần Dung, cái tiện kỹ nữ, cho lão tử chờ"
Thấy được đám đông đang chằm chằm nhìn vào dáng vẻ chật vật của mình, Nhiếp Đông nội tâm lại càng thêm oán độc Diệp Phàm, bất kham chạy đi.
Lưu Minh Nguyệt bĩu môi:
"Đúng là chủ nào chó nấy"
Tần Dung cười gượng, nàng hướng Diệp Phàm cảm tạ:
"Còn cảm ơn Diệp tiên sinh vừa rồi giúp ta giải vây"
"Thái độ của ngươi đã cứu ngươi mà thôi" - Diệp Phàm đạm mạc nói, uống vào chút rượu, đột nhiên hỏi - "Ngươi là người của Quý gia?"
"Diệp tiên sinh tuệ nhãn như đuốc, ta có thể miễn cưỡng coi như là nửa cái người của Quý gia"
Tần Dung giật mình, kinh ngạc cùng hoảng sợ nhìn Diệp Phàm. Mới chỉ dăm ba câu nói chuyện, hắn lại có thể nhìn ra được không sai biệt lắm một tầng thân phận của nàng, đầu óc này, trí tuệ này, không là một cái thiếu niên 19 tuổi nên có.
"Nga?" - Diệp Phàm hứng thú, ra hiệu nàng nói tiếp.
"Ta chỉ là một cái tình nhân của Tạ Vĩ mà thôi, căn bản không thể coi là người của Quý gia, bất quá Tạ Vĩ đã có mấy lần nhắc qua ngài, còn cho ta xem ảnh của ngài nữa..."
Diệp Phàm gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
"Ngươi tới đây hẳn không chỉ để nói những điều này đi?"
"Thật đúng là không có gì có thể qua được mắt Diệp tiên sinh!" - Tần Dung không dấu vết vỗ mông ngựa - "Trần Huyền Phong đã cho gọi cao thủ của Trần gia tới. Nguyên bản kế hoạch của hắn là đêm nay sẽ tại đây một lần nữa tỏ tình với Vô Song tỷ, bất quá hiện tại hắn thay đổi chủ ý, hắn nói với ta cần phải đương trường phế đi ngài, sau đó lại luân dâm Vô Song tỷ trước công chúng..."
Nói nói, Tần Dung thoáng quan sát biểu tình trên mặt Diệp Phàm, thấy được hắn từ đầu tới cuối mặt không đổi sắc, vẫn là dáng vẻ phong đạm vân khinh đó, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, tựa như không để Trần gia vào trong mắt...
Cũng phải, Tần Dung thầm nghĩ, nhân vật có thể khiến Quý gia cúi đầu, làm sao có thể sợ Trần gia nho nhỏ cơ chứ...
"Diệp tiên sinh, ngài có cần ta gọi điện cho Tạ Vĩ kêu hắn tới đây?"
Diệp Phàm cười cười, bất quá trong lòng hắn đã nổi lên cuồn cuộn sát ý, Trần Huyền Phong, khẳng định sẽ sống không bằng chết!
"Không cần thiết, bất quá ngươi gọi mấy cái xe chở xác tới, lại báo cho Tạ Vĩ phía sau..."
"Diệp Phàm!" - Cung Vô Song vấn luôn im lặng ngồi nghe hai người đối thoại, chợt hô.
"Thôi được rồi, gọi mấy cái xe cứu thương tới là được" - nghe được Cung Vô Song lên tiếng, Diệp Phàm bất đắc dĩ chuyển lời.
Tần Dung thấy được một màn này, nội tâm có chút ghen tị Cung Vô Song tìm được một nơi quy túc tốt đẹp, trên mặt cười khúc khích:
"Không nghĩ tới, Diệp tiên sinh vẫn là một cái thê quản nghiêm nam nhân đâu..."
Cung Vô Song nghe Tần Dung nói xong, trên mặt phiếm hồng, vội vã đẩy đi đề tài, hòa nhã nói:
"Tần Dung, thực xin lỗi, hôm nay ta tới vội, bỏ quên quà sinh nhật cho ngươi ở nhà, đợi mấy hôm nữa chúng ta lại tụ một buổi, ta đem quà qua cho ngươi..."
"Không có việc gì nha!" - Tần Dung xua tay - "Vô Song tỷ không cần phải phức tạp như vậy, ngươi tới đây ta đã rất vui mừng rồi"
Câu này là nàng nói thật lòng, Cung Vô Song không tới đây, Diệp Phàm cũng sẽ không tới, vậy thì làm sao nàng có được cơ hội tiếp cận Diệp Phàm, để lại cho hắn ấn tượng tốt cơ chứ?
Nàng không mơ tưởng xa với được leo lên Diệp Phàm, nàng chỉ cần giữ mối quan hệ với Cung Vô Song cùng Diệp Phàm, còn sợ Tạ Vĩ không sủng nàng sao?
Diệp Phàm ý niệm khẽ chuyển, lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một cái lọ nhỏ con con, đưa cho Tần Dung:
"Liền lấy cái này làm quà sinh nhật cho ngươi đi. Món đồ này ta tạm thời gọi là Kem Dưỡng Nhan, ngươi đem về, phủ một lớp lên mặt, thậm chí toàn thân cũng có hiệu quả, chờ đợi 20 phút, sau đó liền rửa sạch bằng nước ấm. Xong xuôi, ngươi liền soi gương, lập tức liền thấy hiệu quả. Ngoài ra, thứ này còn có thể xúc tiến việc khép lại vết thương cùng trừ sẹo... Về hôm nay, coi như ta thiếu ngươi một nhân tình"
Tần Dung lễ phép nhận lấy, cần thận cầm lấy chiếc lọ nhỏ, vẻ mặt vui vẻ. Nàng tuy tâm tồn ba phần nghi ngờ hiệu quả của thứ thuốc này, bất quá dù nó có hiệu quả thật hay không, quan trọng hơn cả, đây là đồ Diệp Phàm, tồn tại mà nam nhân nàng phải nhìn sắc mặt để hành xử, đưa tặng.
Đừng nói, Diệp Phàm còn tự mình nói thiếu nàng một nhân tình nữa...
...
Tần Dung khẳng định sẽ không để bảo an tại Quý Phái khách sạn can thiệp vào chuyện sắp tới, sau đó nàng qua các bàn khác cùng lão đồng học và người quen chào hỏi.
Bất quá, việc nàng đi tới chào hỏi Diệp Phàm đầu tiên, thậm chí còn việc xung đột với Nhiếp Phong, kết thúc bằng việc hắn chật vật chạy trốn không khỏi khiến khách khứa có nhiều điều suy nghĩ.
Trần Vân Đình cùng Lưu Minh Nguyệt tò mò nho nhỏ về hình thức tụ hội ngày hôm nay được cũng đã được Tần Dung lý giải, chỉ là đối phương lại để cho hai nàng càng thêm tò mò về Diệp Phàm.
Tần Dung báo tin không bao lâu, một cái cường tráng trung niên nhân từ cửa đại sảnh đi tới, trên người khí thế mênh mông cuồn cuộn, hơi thở hồn hậu.
"Ai là Diệp Phàm, cái loại cẩu đồ vật, cũng dám hành hung đả thương người Trần gia!”
Trần Huyền Phong cùng lúc không biết từ chỗ nào chạy ra, trên miệng băng gạc chằng chịt, gầm rú nói:
“Mau! Cho ta đánh chết hắn!"
"Không, không cần đánh chết hắn, cho ta đem hắn đánh chết khiếp! Ta muốn hắn quỳ gối dưới chân ta, nhìn ta đùa bỡn chết hắn nữ nhân!"
Trần Huyền Phong trong mắt tràn ngập ác độc cùng oán hận.
Hắn nghĩ, giết Diệp Phàm, kia bất quá là tiện nghi cho Diệp Phàm, hắn muốn cho Diệp Phàm sống không bằng chết, rơi vào địa ngục vực sâu!
(Chương xong)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...