Một ngày này, là ngày tay hắn lần đầu tiên vấy máu tươi của địch nhân, là ngày đầu tiên hắn giết người, thậm chí còn giết nhiều người.
Phía trước, Diệp Phàm chưa từng sát nhân.
Vì vậy, cứ việc khi đó hắn đã bắt đầu tu tiên được một thời gian rồi, Diệp Phàm tâm cảnh vẫn hoàn toàn không có một tia tinh tiến, cùng với Địa Cầu thường nhân vô dị.
Diệp Phàm nhìn lại bản thân lúc đấy, cũng không thể bình luận việc sự phụ đã từng quá mức bảo vệ hắn là đúng vẫn là sai.
Rốt cục, đúng sai thì thế nào, nếu nàng khi đó đối xử với hắn khác đi, chưa chắc về sau, Tiên Đế Diệp Trường Sinh đã có thể có mặt trên Tiên Giới.
Diệp Phàm tâm tình phức tạp, nhìn về phía "Diệp Phàm", hắn biết mình sắp sửa lao ra.
...
"Nàng đang thất thần, tranh thủ bắt lấy!"
Thanh âm nam nhân vang lên, cũng không biết là ai nói chuyện, sau đó đối phương mấy cái nam tử định thừa cơ Bạch Linh Lung không chú ý, chế trụ nàng.
Bạch Linh Lung hốt hoảng tỉnh lại, bất quá đã không còn kịp phản kháng, bản năng sợ hãi khiến nàng nắm chặt hai mắt lại.
"Phiểu Miêu Kiếm Pháp"
Đột ngột, một đạo rống giận vang lên, lập tức bốn cái nam tử tiếp cận Bạch Linh Lung gần nhất như bị một đạo lực lượng vô hình đánh trúng, văng ngược ra phía sau. Cả bốn người, không ngoại lệ trên bụng đều có một vệt rách lớn, nơi đó máu tươi xối xả.
Bạch Linh Lung thấy được, một thân ảnh cao gầy từ lúc nào đã đứng trước mặt nàng, trên tay đang run run cố nắm chặt thanh kiếm.
"Tiểu sư đệ!" - nàng vừa vui mừng vừa sợ hãi kêu lên - "ngươi sao lại xuất hiện tại đây?
"Diệp Phàm" không trả lời nàng, hít sâu một hơi, để lấy dũng khí cho bản thân:
"Các ngươi, ai tiến một bước, ai chết!"
Cứ việc mạnh miệng như vậy, cánh tay cầm kiếm run rẩy dữ dội đã hoàn toàn bán đứng nội tâm "Diệp Phàm".
Bản thân hắn cũng không biết, là cái gì tiếp cho hắn có đủ lực lượng để lao ra, bảo vệ Bạch Linh Lung.
Phải biết, tu vi lúc này của hắn chỉ nhỉn hơn nàng một cái tiểu cảnh giới, không có chút kinh nghiệm thực chiến.
Phe đối phương gần hai chục người, mặc dù tu vi yếu đi một tia, không để cập tới vấn đề kinh nghiệm, chỉ cần cậy người đông quần chiến cũng đủ để tiêu hao chết "Diệp Phàm".
"Diệp Phàm" đương nhiên không hiểu được, nói trắng ra, ngày đấy hắn cái gì cũng không hiểu.
Hắn không hiểu, không đại biểu cho Diệp Phàm không hiểu; trái lại, Diệp Phàm hiểu rõ hơn ai hết, tại "Diệp Phàm" vốn là hắn sao, nằm trên một trục thời không đã trôi qua mà thôi.
Thứ động lực mơ hồ thúc đẩy Diệp Phàm ngày ấy không màng an nguy lao ra cứu Bạch Linh Lung, chính là Cung Vô Song...
Diệp Phàm lặng lẽ nhắm mắt lại, không muốn xem sự việc kế tiếp.
Chỉ là, hắn nhắm được mắt, những không đóng được tâm; từng hình ảnh sắc nét vẫn cứ thế không thể khống chế mà xuất hiện.
"Diệp Phàm" cùng gần hai mươi cái nam tử quần chiến, đơn cô thế cô, kinh nghiệm không có, nhanh chóng bị áp chế...
...
"Diệp Phàm" kéo lấy Bạch Linh Lung, ôm nàng trong lòng, hướng về phía cuối Thiên Nhai Hạp Cốc mà trốn...
...
"Diệp Phàm" một thân huyết nhục bê bết, phản sát năm cái địch nhân, khiến cho đối phương thẹn quá thành giận, không màng đuổi giết...
...
Bạch Linh Lung vùng vẫy thoát ra khỏi tay hắn, xoay ngược người lại vị hắn mà đỡ một lúc sáu, bảy đạo công kích...
...
Bạch Linh Lung cùng hắn ngã xuống đáy Thiên Nhai...
Thiên Nhai Hạp Cốc, cũng không phải là chỉ dưới địa điểm đáy cốc núi Thiên Nhai, mà nói đến phía trên đỉnh núi Thiên Nhai, nơi tồn tại một cái khe sâu không thấy đáy.
Thiên Nhai Hạp Cốc cùng Vạn Độc Cốc đều là một trong Tứ Đại Cấm Địa tại Tu Chân Giới, thậm chí Thiên Nhai Hạp Cốc còn khủng bố hơn Vạn Độc Cốc, bởi chưa một ai xuống được đáy cốc rồi sống sót trở về để thuật lại xem phía dưới đó có gì...
...
"Diệp Phàm" may mắn mắc lại trên một ngọn cây, trơ mắt nhìn Bạch Linh Lung rơi tự do tới khi mất hút, cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn.
Một ngày này, hắn không chỉ lần đầu tiên giết người, hắn còn là lần đầu tiên mất đi người thân kể từ khi bắt đầu tiến vào Tu Chân Giới, tiến vào con đường tu tiên...
...
Diệp Phàm cảm nhận được cơ thể một lần nữa lại bồng bềnh không khối lượng, mở hai mắt ra.
Thiên Nhai Hạp Cốc biến mất, vân vụ lại bao phủ hết thảy, bất quá cũng không lâu lắm, khung cảnh thay đổi về Vấn Tâm Sơn, mà hắn thì đang đứng ngây ngốc tại bậc thang thứ nhất.
Hành động đầu tiên của Diệp Phàm là ngó lại sau lưng, nơi lúc trước Cung Hàn Nguyệt đứng, chỉ là lúc này nàng đã không thấy đâu.
Diệp Phàm lại nhìn quanh, bất quá bốn phương không một bóng người.
"Tiểu sư đệ, ngươi không tìm được nàng đâu!" - một thanh âm nhẹ nhàng quen thuộc từ trong hư không nổi lên.
?
Diệp Phàm kinh ngạc, sư tỷ?
Hắn lại nhìn quanh, không lẽ bản thân vẫn còn đang nằm trong huyễn cảnh?
Phía sau lưng hắn, Bạch Linh Lung vô thanh vô tức xuất hiện, trên người mang trang phục là một thân hồng sắc váy dài, chính là bộ đồ cuối cùng nàng mặc.
"Nàng đi rồi, ngươi không tìm được nàng đâu" - nàng cười khúc khích, thò đầu nhỏ ra phía trước, ngước lên nhìn Diệp Phàm.
"Nàng đi đâu?" - Diệp Phàm nghiền ngẫm hỏi.
"Đi rồi, nhìn ra được bản chất nhu nhược của tiểu sư đệ, nàng đi rồi" - Bạch Linh Lung lại cười khúc khích trả lời.
Bất thình lình, gương mặt nàng che kín giận dữ, vặn vẹo túm lấy áo Diệp Phàm, gào thét:
"Ngươi, là ngươi đã giết ta, nếu ngươi ngày hôm đó không lao ra anh hùng cứu mỹ nhân, ta cũng sẽ không phải vì ngươi mà đỡ đòn, vì ngươi mà chết đi! Ngươi chính là hung thủ cho cái chết của ta! Chính NGƯƠI!!!"
Diệp Phàm nghe nàng nói vậy, nhíu nhíu mày, nắm lấy tay nàng, đẩy nàng ra xa, cười lạnh:
"Một đạo huyễn thân thôi, cũng hòng quấy rối, mê hoặc ta? Cho ta phá!"
Hắn vung tay lên, không chút bối rối chém giết "Bạch Linh Lung" trước mặt mình.
"Bạch Linh Lung" không né tránh cũng không chống đỡ, cứ như vậy ăn một đòn của Diệp Phàm, toàn bộ thân hình từ cổ trở xuống, nổ nát, hóa thành một đám sương khói trắng.
Duy cái đầu nàng còn tồn tại, hướng Diệp Phàm nở ra một nụ cười quỷ dị:
"Giết tốt lắm! Giết chết ta, cũng có nghĩa là ngươi đang lần lượt giải trừ tâm ma của mình..."
Nói tới đấy, cái đầu cũng dần dần tan rã, hòa với đám sương khói trắng vẫn còn đang lơ lửng tụ tập trong không trung.
Diệp Phàm cau mày, lập tức cảm nhận tâm ma được hắn chôn giấu sâu linh hồn, nhận ra rõ ràng tâm ma lúc này khí thế đã có cực đại bất đồng, yếu đi trông thấy.
Cứ việc đây là việc đáng vui mừng, Diệp Phàm lại không dám thả lỏng, đối với nụ cười cuối cùng của "Bạch Linh Lung", không hiểu làm sao hắn tự nhiên nổi lên một cảm giác bất an.
"Nàng đi rồi, sẽ không quay lại~"
Từ trong hư không, đột lên vang lên giọng nói của nàng, phiểu miêu nhẹ bẫng.
Không đúng!
Diệp Phàm trong mắt xẹt qua một tia kinh hãi, "Bạch Linh Lung" vừa rồi là cố ý kích thích khiến hắn giết nàng.
Nàng kích thích cũng không phải có gì cao siêu, cũng không khiến Diệp Phàm mất đi lý trí, thế nhưng mục đích của nàng vốn không phải để hắn mất đi lý trí, mà chỉ để hắn ra tay với nàng.
Nàng thậm chí cũng nắm chắc được tâm tư Diệp Phàm cho rằng nàng là một đạo huyễn cảnh, do đó rõ ràng, nàng chỉ cần hơi làm hắn phiền đầu một tí là hắn sẽ đem nàng diệt trừ.
Đây căn bản là một cái tưởng như không phải bẫy mà rồi lại là cái bẫy tinh vi.
Diệp Phàm nhìn đám sương khói trắng đang nhanh chóng biến nhạt, không kịp suy nghĩ nhiều, hắn không có thời gian tìm hiểu nguyên do, chỉ biết được trực giác nói rằng, hắn không thể để đám khói kia biến mất, nếu không hắn sẽ hối hận cả đời.
"Hư không tù lung!"
Diệp Phàm hô lên, một hơi dùng ra 300 đạo không gian pháp tắc, tạo ra một cái nhà giam nho nhỏ, quây kín quanh vùng không gian sương khói đang lơ lửng.
Không gian thiên địa trong Vấn Tâm Bí Cảnh không hiểu vì nguyên do gì, thập phần bạc nhược, 300 đạo không gian pháp tắc của Diệp Phàm tuy chưa đủ đế xé mở hư không, thế nhưng hơi bẻ cong không gian để tạo thành một cái tù giam hình cầu lại là thoải mái.
Chưa được 2 giây trôi qua, một trận choáng váng hoa mắt liền đổ ập tới, phía sâu trong linh hồn của Diệp Phàm tựa như đang có thứ gì gặp nhấm xâu xé, đau như thiên đạo vạn quả.
"Chết tiệt!"
Diệp Phàm vội vã thu hồi "Hư không tù lung", lúc này mới thấy linh hồn có chút dễ chịu.
Đây căn bản không phải là cái gì huyễn cảnh, mà là chân chính trung tâm Vấn Tâm Bí Cảnh, chân chính Vấn Tâm Sơn.
Nhìn đến tù giam trong không trung không đến 3 giây nữa sẽ tan biến, sương khói cũng sẽ triệt để tan đi, Diệp Phàm cắn răng, không kịp quản quá nhiều.
"Phong ấn, phá!"
Hắn lấy ra một đạo phong ấn toàn bộ lực lượng một kích của Tiên Đế, liều mạng vận dụng một loại bí thuật.
Tức thì, cảnh giới của Diệp Phàm vọt thẳng lên thành Nhập Tiên Cảnh, bất quá cơ thể của hắn cũng bắt đầu nứt vỡ, chỉ sợ không nổi nửa phút nữa sẽ tan vỡ, không cách nào chữa trị.
"Hư không tù lung!"
"Không gian cắt xén!"
"Tuế nguyệt như toa!"
Bất chấp thân mình đang trên đà vỡ vụn, Diệp Phàm một lúc kích hoạt ba thức thần thông, không gian cùng thời gian pháp tắc đều bị hắn vận dụng đến cực hạn có thể.
Nhập Tiên Cảnh tinh thần lực, duy trì 1000 mảnh không gian pháp tắc, 1000 mảnh thời gian pháp tắc, chống đỡ được 20 giây, trong tình huống này, như vậy đã đủ.
Khống chế được đoàn sương khói trắng, lại tốn thêm 15 giây đảo nghịch thời gian mới miễn cưỡng làm "Bạch Linh Lung" trở lại hình người, Diệp Phàm không sai biệt lắm cả linh hồn cùng thân thể đều đã tới cực hạn.
Gắng gượng dùng một chút tinh thần lực cuối cùng còn xót, lại, hắn đem "Bạch Linh Lung" cùng vào trong Âm Dương Phủ.
...
Âm Dương Phủ.
Bỏ mặc "Bạch Linh Lung" một mặt sững sờ qua một bên, Diệp Phàm hô lên:
"Linh Nhi!"
Tiểu loli từ trên Tiên Cung thò đầu ra, nhìn đến Diệp Phàm chật vật, huyết nhục mơ hồ, đôi mắt nhỏ hiện lên một tia lo lắng, vội vã lắc mình xuất hiện bên cạnh hắn.
"Chủ nhân ca ca, ngươi đây là...?"
Diệp Phàm không có thời gian giải thích với nàng, hắn hiện tại cần chữa trị thân thể ngay lập tức, nếu không căn cơ bị thương tới, liền không dễ xử lý.
"Ngươi giúp ta trông chừng nàng" - hắn chỉ vào "Bạch Linh Lung", cùng Linh Nhi công đạo một câu, liền biến vào Tiên Cung chữa thương.
Linh Nhi nghi hoặc nhìn "Bạch Linh Lung", mà người sau lúc này vẫn chưa từ kinh hãi hồi phục lại, cái gì cũng không nói, ngơ ngác nhìn quanh, tựa như một cái tò mò bảo bảo, cùng lúc trước tình cách dở điên dở khùng có chút hợp.
"Ân, nàng là... Vấn Tâm Du Hồn? Không, không đúng..."
Tiểu loli nhảy nhót quanh "Bạch Linh Lung", tự đặt ra một đám giả thiết, sau đó lại tự gạt đi...
...
Bên trong Tiên Cung, Diệp Phàm đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt, hắn tu vi lúc này đã phục hồi về chỉ còn Thông Mạch Cảnh đệ tứ chuyển.
Dù cơ thể sắp hỏng mất, bất quá hắn bình tâm được, một đầu chứa đầy lo lắng cho Cung Hàn Nguyệt.
Nơi này quả thực hết sức quỷ dị, nếu nàng còn là Đế Cảnh liền dễ nói, nhưng lúc này...
Đừng nói, câu nói của "Bạch Lung Linh", cùng nụ cười quỷ dị của nàng, làm hắn có muốn không nghĩ vớ vẩn cũng không được.
Từ từ...
Khống Tâm Ấn!
Diệp Phàm chợt nghĩ tới thứ này, thứ đồ vật gắn kết giữa hẵn cùng nàng, cẩn thận sử dụng thần thức trong người cảm nhận...
Khống Tâm Ấn vẫn còn nguyên vẹn tại đây!
Nói cách khác, Cung Hàn Nguyệt hiện tại còn an toàn.
Về một cách khác diễn dịch câu "Bạch Linh Lung" phía trước nói, hắn không chút phiền lo.
Đừng nói nàng không có khả năng dời đi Vấn Tâm Bí Cảnh, nàng sẽ không dời đi mà không có hắn.
Chưa kể, Diệp Phàm bình tĩnh lại mới tỉnh ngộ, "Bạch Linh Lung" từ đầu tới cuối chỉ nói là "nàng", mà không nói nàng là ai, có phải Cung Hàn Nguyệt hay không.
Phân tích thấu triệt, Diệp Phàm huyền tâm lập tức được thả lỏng, khóe miệng nhếch lên một tia ý cười, bắt đầu tập trung chữa trị thương thế.
(Chương xong)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...