Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng
Tác giả: Mp3
-- o --
Chương 5: Loại nam nhân ăn cơm chùa sẽ không có tiền đồ
Dịch: Sói
Biên: dihiep2010
Đối với một người thống lĩnh gia tộc vừa mới quật khởi nhanh chóng như Diệp Mạn Vũ, các thành viên Diệp gia đương nhiên là vô cùng thán phục và kính sợ, về phần Diệp lão gia tử thì lại càng giống như nhặt được chí bảo. Trong hai năm gần đây, lão gia tử đã coi đứa cháu gái này như người nối nghiệp của mình, ra sức bồi dưỡng.
Buổi tối hôm nay chính là mừng sinh nhật tròn tuổi 18 của nàng, qua ngày này nàng sẽ chính thức bước vào giai đoạn trưởng thành, có thể tiếp xúc với toàn bộ sự vụ trong Diệp gia.
Đối với những người hy vọng Diệp gia càng lớn mạnh mà nói, đây quả thật là một tin tức tốt lành. Còn với những gã nam nhân trong lòng hâm mộ Diệp Mạn Vũ thì đồng dạng cũng là một tin mừng không thôi.
Bởi vì, trải qua lễ thành nhân đêm nay, các nam nhân trong gia tộc đã có thể quang minh chính đại theo đuổi Diệp Mạn Vũ rồi.
Đêm nay, trong yến hội tại đại sảnh, mọi thanh niên bên khu dành cho khách quý đều hướng hết về phía Diệp Mạn Vũ. Mỗi một người đều hy vọng sau buổi yến hội sinh nhật đêm nay mình sẽ có biểu hiện tốt, có thể chiếm được lòng ưu ái, hảo cảm của người được tập trung đầy đủ vẻ xinh đẹp cùng tài trí, một thiếu nữ có thể nói là thiên tài trong giới buôn bán – Diệp Mạn Vũ.
Theo sau Diệp Uy, đám người Diệp Mạn Vũ cuối cùng cũng xuất hiện, nơi bàn của Tiết Thiên Y, ba người đều an tĩnh lại, đưa mắt nhìn lên trên đài.
Và giống với tuyệt đại đa số nam nhân, từ khi Diệp Mạn Vũ xuất hiện, ánh mắt Ô Trí Thông vẫn tập trung lên người nàng, trong mắt không ngừng lộ ra vẻ si mê.
Trữ Tiểu Phi tuy xuất thân danh môn, trời sinh đoan trang, dung mạo đủ để làm cho vô số nam nhân nghiêng ngả. Nhưng mà lúc này đây nàng đang nhìn Diệp Mạn Vũ, trong ánh mắt đồng dạng cũng hiện lên sáng ngời.
Trữ Tiểu Phi cùng Diệp Mạn Vũ có quan hệ rất tốt, hai người lúc gặp mặt cũng không hề có kiểu âm thầm ganh đua, hơn nữa còn tỏ ra thưởng thức lẫn nhau.
Tiết Thiên Y chăm chú nhìn Diệp Uy cùng Diệp Mạn Vũ ở xa xa, đột nhiên trên khuôn mặt hắn xuất hiện một tia khác thường, cũng không biết hắn nghĩ tới chuyện gì mà thần sắc có chút hoảng hốt, thần trí như bay đi đâu vậy.
Một loạt tiếng vỗ tay như sấm nổ bỗng vang lên, làm Tiết Thiên Y định thần lại, phát hiện Diệp Uy đã đi lên trên đài ngồi xuống. Âm thanh già nua của hắn thâm trầm vang lên, hướng tới đại biểu các khu khách quý của Diệp gia hoan nghênh dự tiệc.
Diệp Mạn Vũ lẳng lặng đứng sau lưng gia gia, hai tay đặt trước bụng, ngọn đèn sáng chói rọi lên bàn tay làm sáng lên làng da trắng như băng tuyết, bộ lễ phục dạ hội màu trắng thuần càng làm cho khí tức của nàng thêm vài phần trong trẻo, lại có chút lạnh lùng thánh khiết.
Duy nhất làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối chính là, khuôn mặt xinh đẹp làm điên đảo chúng sanh kia lại không có bất cứ biểu lộ nào, chỉ lãnh đạm phảng phất như nước hồ mùa thu.
Trữ Tiểu Phi xuất thần đánh giá sự xinh đẹp của Diệp Mạn Vũ hồi lâu, chợt nhẹ nhàng cảm thán: “Thật không hổ là Yến Kinh đệ nhất mỹ nữ, mỗi lần nhìn thấy Diệp Mạn Vũ thì đều phát hiện nàng ta như đẹp hơn trước vài phần!”
“Tiểu Phi, kỳ thật trong mắt ta, nàng cùng Diệp tiểu thư mỗi người mỗi vẻ, đều xinh đẹp!”
Tô Trí Thông thu hồi ánh mắt lại, không để mất thời cơ liền thi triển công phu vỗ mông ngựa.
Đã có vết xe đổ trước đó, Ô Trí Thông lần này đã có kinh nghiệm, không dám nói cái gì là “Đêm nay, tất cả nữ nhân đều ảm đạm mất sắc trước mặt nàng” nữa, để tránh bị Trữ Tiểu Phi dùng nó làm câu chuyện châm chọc, khiêu khích.
“Nịnh hót!”
Trữ Tiểu Phi đối với lời nịnh nọt của Ô Trí Thông cũng không có tí cảm kích nào, nghiêng đầu sang hỏi Tiết Thiên Y: “Tiết Thiên Y, ngươi nói xem, ta với Diệp Mạn Vũ ai xinh đẹp hơn, có phải là ta không? Ta muốn nghe lời nói thật a…! Không cho phép suy nghĩ, lập tức nói! Không cho ngươi nói cái gì mà hai người xinh đẹp giống nhau!”
Tiết Thiên Y quan sát Diệp Mạn Vũ trên đài, sau đó đưa mắt nhìn sang Trữ Tiểu Phi, nghiêm túc nói: “Ăn ngay nói thật, ta cũng không nhìn được là ai xinh đẹp hơn ai.”
“Thôi đi cha nội, còn tưởng rằng ngươi là người thành thật, nguyên lai cũng như nhau cả. Cái gì … mà không nhìn ra được ai xinh đẹp hơn ai? Ngươi căn bản là nịnh nọt cả hai phía, không dám đắc tội với ai!”
Trữ Tiểu Phi bất mãn nhếch miệng, đột nhiên con ngươi đảo một vòng, cười cười lại hỏi: “Thế… thế… nếu ta với Diệp Mạn Vũ đều nguyện ý gả cho ngươi làm vợ, ngươi nguyện ý chọn ai?”
Ô Trí Thông nghe xong lời Trữ Tiểu Phi, nhất thời toàn thân nhiệt huyết sôi trào, trong nội tâm như hét lên: “Nếu là ta, ta nhất định đều muốn có cả hai nàng! Một người làm lão bà, còn người kia làm tình nhân,... Diệp Mạn Vũ nàng ta thuộc lạnh như băng, Trữ Tiểu Phi lại nóng như lửa, có được hai người các nàng, ta mỗi ngày liền có thể chơi Băng hỏa lưỡng trọng thiên, con mẹ nó, không phải là sướng đến chết sao?”
Ô Trí Thông trong nội tâm dâng lên một tràng ý tưởng dâm đãng. Trữ Tiểu Phi cùng Tiết Thiên Y tất nhiên không biết được, hai người lúc này đã xem hắn như không khí, căn bản không thèm để ý tới trên mặt hắn lúc này trần đầy vẻ xấu xa dâm tiện.
“Ai … ai ta cũng đều không muốn!”
Tiết Thiên Y không chút suy tư cân nhắc, trực tiếp trả lời.
Trữ Tiểu Phi đương nhiên chẳng qua là muốn cùng Tiết Thiên Y đùa một chút mà thôi, cho nên nghe hắn nói vậy cũng không tức giận mà chỉ nghiêng đầu, hứng thú hỏi lại: “Tại sao vậy chứ? Hay là do ta cùng Mạn Vũ quá kém, không lọt vào pháp nhãn của ngươi? Hay là ngươi đã có tiểu tình nhân trong mộng rồi?”
“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi đó….”
Tiết Thiên Y giang tay cười khổ nói: “Ta chỉ là một tên da dày thịt béo, một tiểu tử nghèo hai bàn tay trắng. Còn các ngươi đều xuất thân phú quý, đều là tiểu thư thiên kiều bá mị, ai ta cũng không với tới, lại càng không nuôi nổi!”
“Ai nói ngươi da dày thịt béo chứ?”
Trữ Tiểu Phi bỗng nhiên nắm lấy bàn tay của Tiết Thiên Y, vừa vuốt ve bàn tay hắn vừa cười nói: “Ta cảm thấy da thịt của ngươi vô cùng trắng nõn nà đó nha! Bàn tay bảo dưỡng tốt như vậy, thật sự hoài nghi ngươi có phải người trên núi xuống hay không nhỉ? A, ngươi nuôi ta không nổi cũng không sao, ta có thể nuôi ngươi mà!”
“Không thể được, dạng nam nhân ăn cơm chùa không có tiền đồ đó ta không làm được!”
Tiết Thiên Y tựa hồ không có thói quen bị một nữ nhân sờ sờ tay, cuống quít rút tay về, cười nói: “Ta biết rõ ngươi đang nói giỡn. Một đại tiểu thư danh giá như ngươi đây, tương lai nhất định phải gả cho một nam nhân môn đăng hậu đối. Còn ta, một tên tiểu tử nghèo kiết xác, thật không dám ôm cái ảo tưởng ấy đâu!”
“Coi như ngươi có chút tự biết thân biết phận! Tiểu Phi thân phận cao quý, đương nhiên không phải loại người như ngươi có thể trèo cao, biết điều đó!”
Ô Trí Thông cười lạnh châm chọc, thần sắc không khỏi hiện lên vẻ khinh thường.
Lông mày Trữ Tiểu Phi nhất thời nhíu lại, đang muốn phản bác hắn vài câu, thì đã thấy Tiết Thiên Y đột nhiên đứng dậy.
Giờ khắc này, Diệp Uy đang đọc diễn văn chúc mừng, mấy trăm khách quý tham gia yến hội cũng đều đã ngồi xuống chờ tiệc tối bắt đầu.
Tiết Thiên Y lúc này đột nhiên đứng lên, thật có điểm “khác loài”. Hắn tại thời điểm này đứng lên đặc biệt làm người ta chú ý, lập tức có không ít ánh mắt kinh ngạc quẳng ném về phía hắn.
“Tiết Thiên Y, ngươi làm gì thế? Nhanh nhanh ngồi xuống đi…!”
Trữ Tiểu Phi nhỏ giọng nói, thò tay giật giật ống tay áo của Tiết Thiên Y.
Diệp Uy đối với buổi tiệc sinh nhật này của cháu gái Diệp Mạn Vũ cực kỳ coi trọng, nếu Tiết Thiên Y làm cái gì đó ảnh hưởng đến việc yến tiệc nhất định sẽ làm ông ta mất hứng, thậm chí chọc giận ông ta.
“Ta có vài lời muốn nói với Diệp gia gia.”
Tiết Thiên Y cười nhạt một tiếng, cầm cái bao bằng vải cũ kỷ ở bên cạnh lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Trữ Tiểu Phi, chậm rãi ngẩng đầu bước về phía đài tiệc.
“Thấy chưa, tên tiểu tử này quá ngu? Hắn cho hắn là ai? Lúc này đây còn muốn cùng Diệp lão gia tử nói chuyện nửa chứ? Hắc hắc, nhìn xem, nếu hắn không bị Diệp lão gia tử chửi mắng đầy đầu thì ta - Ô Trí Thông sẽ kêu hắn bằng cha ruột!”
Chứng kiến Tiết Thiên Y bỏ đi, Ô Trí Thông vui mừng quá đổi, hắn lập tức chiếm vị trí ngồi của Tiết Thiên Y, đặt mông ngồi xuống cạnh Trữ Tiểu Phi.
“Vậy ngươi cứ đợi đến lúc đó có thêm một người cha ruột nửa đi nha!”
Trữ Tiểu Phi hừ một tiếng, ngồi dịch sang kia một chút, lưng quay về phía Ô Trí Thông.
Đêm nay đến tham dự yến hội đều là khách quý, có đồng bọn hợp tác thân mật trên sinh ý của Diệp gia, có bạn chí giao của Diệp lão gia tử, còn có bạn bè của Diệp Mạn Vũ. Mỗi một vị khách quý đều có chỗ quen biết nhau, nhìn Tiết Thiên Y đang đi đến, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.
Sau khi trao đổi qua đôi chút, mọi người tại khu khách quý đều đưa ra kết luận: trong đám khách quý hôm nay được mời, căn bản không tên người này!
Nói cách khác, thiếu niên này chính là vị khách không mời mà đến, hoặc là nói hắn ta tự trà trộn vào đây!
Trong nháy mắt, không khí toàn trường bổng trở nên khẩn trương, trong lòng mọi thành viên của Diệp gia đều căng lên. Thậm chí có người còn nghĩ, nếu gã thiếu niên này thuộc thế lực đối địch của Diệp gia, trên người có mang thứ gì đó nguy hiểm, một khi để hắn đắc thủ thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.
Để đảm bảo việc buổi tiệc này không có sơ suất nào, “Diệp thị công quán” trong trong ngoài ngoài đều áp dụng nghiêm khắc biện pháp bảo an. Khách quý đến đây dự tiệc, ngoại trừ đưa ra thiệp mời đặc chế của Diệp gia phát ra, còn phải trải qua vài lần kiểm an, cuối cùng mới có thể tiến vào đại sảnh tham gia yến hội. Mà làm cho người ta không thể tưởng tượng chính là, tại đây dưới sự bảo vệ tầng tầng lớp lớp như thế, mà thiếu niên với thân phận không rõ ràng này lại có thể trà trộn vào sao?
Một ít thành viên của Diệp gia có phản ứng nhanh đã bắt đầu thông báo cho vệ sĩ Diệp gia ở xung quanh, ý muốn bọn hắn lập tức đi qua chế ngự tên thiếu niên kia. Còn một số người khác dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía người đứng hầu bên cạnh Diệp Uy – Diệp Đức Chiêu.
Diệp Đức Chiêu là thế hệ con cháu của một người bà con xa của Diệp Uy, lúc trong nhà gã đột nhiên có đại biến, cha mẹ đều mất. Về sau, Diệp Uy thấy hắn nhu thuận hiểu chuyện, đem hắn về lưu lại bên cạnh. Hôm nay Diệp Đức Chiêu cũng đã 60 tuổi, đã trở thành Đại tổng quản của Diệp gia, cũng là người tâm phúc nhất bên cạnh Diệp Uy.
Mà công việc bảo an đêm nay, chính là do Diệp đại tổng quản Diệp Đức Chiêu toàn quyền phụ trách. Những người khách quý hôm nay tham dự cũng là do hắn đứng trước cổng “Diệp thị công quán” tự mình tiếp đãi. Cho nên, lúc này mọi thành viên của Diệp gia đều nghĩ rằng, thiếu niên này có thể xuất hiện nơi đây, Diệp Đức Chiêu vô luận như thế nào đều không thoát khỏi có liên quan.
Mà, ngay cả Diệp lão gia tử Diệp Uy lúc này cũng nhìn về phía Diệp Đức Chiêu, trong ánh mắt cũng mang theo vài phần nghi vấn cùng giận dỗi.
Đêm đầu thu, thời tiết vô cùng mát mẻ, nhưng lúc này trên người Diệp Đức Chiêu đầy mồ hôi. Chính bản thân hắn cũng nghĩ không thông, gã thiếu niên lạ lẫm này đến tột cùng là làm sao tiến vào đây được?
Cho dù hắn có mọc cánh từ trên trời hạ xuống, hoặc là chui từ dưới đất lên cũng không có khả năng thoát được toàn bộ màn hình giám sát của “Diệp thị công quán” mới phải.
Vài tên vệ sĩ mặc thường phục của Diệp gia lúc này tỏ ra ăn ý vô cùng, từ trái, phải, phía sau ba phương hướng nhanh chóng tiếp cận Tiết Thiên Y. Tại lúc hắn còn khoảng bảy tám bước đã bị bao vây lại, những tên vệ sĩ lúc này đều tập trung ánh mắt như thiểm điện nhìn Tiết Thiên Y.
Mỗi tên vệ sĩ Diệp gia đều thân mang tuyệt kỹ, thực lực siêu quần, mà lúc này tại yến hội lại là thành phần tinh nhuệ nhất trong đó. Nhìn bọn hắn ra tay, các thành viên của Diệp gia đều âm thầm thở nhẹ, nghĩ thầm, dù thiếu niên kia có muốn phá hoại gì đi nữa, cũng không còn cơ hội ra tay a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...