Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng


Bộ váy trắng như tuyết trên người Lâm Tuyết Ức đã đổi thành một bộ quần áo ở nhà đơn giản màu hồng nhạt, trước người đeo một cái tạp đề màu xanh nhạt in mấy cái hình hoạt hình. Mái tóc đen của cô đã được vén lên cao làm lộ ra chiếc cổ trắng muốt, bộ dáng tươi mát làm cho ai nhìn vào, con mắt cũng phải phát sáng.
Lâm mẫu cười:
“Đứa nhỏ ngốc này, bệnh của mẹ cần nhiều bác sĩ thế sao? Trước sau phải bỏ ra bao nhiêu tiền chứ? Bệnh của mẹ đã mãn tính, căn bản là trị không khỏi đâu! Ai, mẹ vốn là không muốn vội trị bệnh, để dành một số tiền cho con sau này còn lên đại học, rồi còn kết hôn…”
“Mẹ! Không trị không được đâu!” Lâm Tuyết Ức dậm chân, hốc mắt có chút đỏ lên:
“Mỗi lần bệnh mẹ phát tác, con nhìn mà lòng đau gần chết, học cái gì cũng không vào! Con nếu không học xong, bệnh của mẹ cứ trì hoãn ở đấy! Mẹ nếu không trị bệnh con liền không đi học nữa!”
“Nhìn xem cái đứa nhỏ này, thật là bướng bỉnh nóng nảy!”
“Mẹ, con muốn học lên cao! Nhưng bệnh của mẹ cũng nhất định phải trị!”
Tiết Thiên Y thấy hai mẹ con cãi nhau, nhịn không được hỏi: “Bá mẫu, cho con mạo muội hỏi một chút, người rốt cuộc mắc bệnh gì?”

Tiết Thiên Y hiện tại cũng không biết trước khi mình đầu thai chuyển thế vô cùng thần thông quản đại, đừng nói là trị hết bệnh ột người phàm trần, cho dù là đem một người chết hồi sinh hắn đều có thể làm được một cách đơn giản.
Thế nhưng hiện tại hắn luân lạc đến đây, chỉ biết một chút thứ gọi là võ học công phu mà không có pháp lực, pháp thuật gì đáng kể. Mà trí nhớ về kiếp trước của hắn lại bị Trấn Tiên Đinh giam cầm phong ấn, trong đầu chỉ còn một chút linh thức tu luyện, những thứ tiên đan linh phù vốn có thể dùng để cứu tế nhưng cũng bởi vì hắn mất hết pháp lực mà tạm thời không thể luyện chế ra.
Nói tóm lại là chỉ cần một ngày Trấn Tiên Đinh trong cơ thể hắn chưa trừ đi thì trí nhớ về kiếp trước liền không có cách nào hoàn toàn khôi phục, con đường tu luyện lên cao của kiếp này cũng sẽ tràn ngập khó khăn gai góc.
Chẳng qua là Trấn Tiên Đinh chính là dùng tiên lực của thượng tiên đánh vào xương sống hắn, người trần mắt thịt căn bản là không phát hiện được sự hiện hữu của nó. Lấy thực lực của Tiết Thiên Y bây giờ, tuy có thể cảm giác được không người có cái gì đó tác quái, trở ngại sự tu luyện của chính mình nhưng hoàn toàn không biết đó là vật gì. Mà cho dù là biết rõ thì hắn muốn lấy Trấn Tiên Đinh ra lúc này thì phải nói là: Khó hơn lên trời!
Lâm mẫu thở dài:
“Đến hiện tại ta cũng không biết rõ nữa, có bác sĩ nói đây có thể là một loại bệnh phong thấp, có bác sĩ lại bảo không phải. Có điều bác sĩ nổi danh trong thành phố Yến Kinh ta đều đi xem rồi, tất cả đối với bệnh này đều thúc thủ vô sách… Ai, ta buồn chết mất!”
Tiết Thiên Y ‘A’ một tiếng, vừa hiểu vừa không gật gật đầu, lại hỏi tiếp:
“Thế có biết nguyên nhân gì dẫn đến bệnh này không ạ?”

Lâm mẫu lại nói:
“Cụ thể ta cũng không rõ lắm. Bất quá một khoảng thời gian trước có một lão trung y nói bệnh này là do khí huyết trong kinh mạch hao tổn, gió độc âm hàn bên ngoài chui vào làm ngưng trệ mà thành… Tóm lại là không có biện pháp tốt, chỉ có thể trì hoãn. Bất quá chỉ cần có một tia hi vọng cũng không thể buông bỏ!”
Lâm Tuyết Ức kéo một bàn tay của mẹ, nhìn trên đó có một vài đốt ngón tay vặn vẹo biến hình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương hiện lên vẻ sầu lo, nhưng cũng có niềm tin về việc bệnh của mẹ có thể trị khỏi.
Tiết Thiên Y không phải là bác sĩ, cũng không hiểu về y thuật, nhưng hắn từng nghe sư phụ nói qua rằng vạn vật trên thế gian dù biến hóa cũng không không thoát ly được hai chữ: Âm Dương.
Một người khi mắc bệnh thì chính là Âm Dương trong cơ thể mất cân bằng, mặc kệ có biết về y học hay không, chỉ cần có thể khiến cho Âm Dương trong cơ thể người đó khôi phục trạng thái cân bằng thì bất luận là bệnh gì đều có thể chữa trị tận gốc. Mà nếu một người có thể đem trạng thái cân bằng Âm Dương bảo trì thật tốt thì có thể đạt đến trình độ làm chậm tiến trình lão hóa, cho dù là sống lâu trăm tuổi cũng không có vấn đề gì.
Trong lòng Tiết Thiên Y đột nhiên sinh ra một ý tưởng to gan cổ quái, loại ý nghĩ là thúc đẩy hắn muốn làm thử một lần.
Thân thể phụ nữ vốn thuộc về âm tính, bác sĩ còn nói bệnh của Lâm mẫu là do âm hàn ngưng trệ mà thành, cho nên Tiết Thiên Y nghĩ đến việc đem Huyền Dương chân khí truyền cho Lâm mẫu một ít. Hắn muốn dùng dương khí công âm khí, nói không chừng có thể xua ta âm hàn tà khí đang ngưng trệ trong đó khiến cho Âm Dương trở về trạng thái cân bằng. Cho dù cuối cùng không trị được bệnh của Lâm mẫu thì có lẽ không không có chỗ xấu nào.
“Bá mẫu có thể đưa tay của người cho con xem một chút được không?”

Tiết Thiên Y kiềm chế kích động trong lòng, mỉm cười nói khẽ.
Lâm mẫu có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn vô cùng thành ý nên chậm rãi đưa tay ra, ha ha cười:
“Tiết Thiên Y, con không phải là muốn xem bệnh cho bá mẫu đó chứ?”
“Cái này… Con trước kia có xem qua một chút sách y học, đối với y thuật… hiểu sơ một chút…”
Gương mặt Tiết Thiên Y nóng lên, trả lời có chút không rõ ràng, đồng thời đón lấy cánh tay của Lâm mẫu đưa tới.
Khí trời đầu thu làm cho tay của Lâm mẫu lạnh buốt, Tiết Thiên Y ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn các đốt ngón tay đang sưng lên của bà, nhẹ nhàng dùng sức nhéo nhéo, Lâm mẫu lập tức đau đến mức hít một hơi khí lạnh, cười khổ:
“Tay của ta là thế, vừa chạm vào liền cảm thấy đau một chút…”
Tiết Thiên Y gật gật đầu, nói khẽ: “Bá mẫu, con học qua vài năm… khí công, nếu như người nguyện ý con muốn dùng loại công pháp này thử trị liệu cho người một chút.”
Đối với Lâm mẫu mà nói, cái gọi là khí công chẳng qua là một thứ thần bí hư ảo, bà không tin là nó có thể chữa bệnh. Bất quá sau một thời gian chạy loạn chữa trị, trên miệng bà dù nói không muốn trị bệnh nhưng kỳ thật trong lòng vẫn khát vọng sẽ có kỳ tích phát sinh. Nên nếu Tiết Thiên Y đã mở miệng thì bà cũng không tiện cự tuyệt, vì vậy gật đầu cười:

“Được rồi, vậy con cứ thử nhìn một chút, nếu thật có thể trị thì bá mẫu nhất định sẽ cảm tạ con thật tốt!”
Nghe Tiết Thiên Y nhắc đến khí công, Lâm Tuyết Ức lại không có chút nghi ngờ nào. Cô nghĩ thầm khó trách lúc trước gặp Mạc Thiếu Kỳ, mình đứng ở sau lưng Tiết Thiên Y đã cảm nhận được mọt loại khí tràng bao phủ thân thể mình lại, mang đến một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, nói không chừng đó chính là khí công do Tiết Thiên Y phát ra.
Lâm Tuyết Ức mở to mắt nhìn Tiết Thiên Y, trong lòng chỉ cảm thấy kinh hỉ không nói được thành lời, đồng thời cũng nhiều hơn một phần chờ đợi. Nếu Tiết Thiên Y thật sự có thể chữa hết bệnh của mẹ thì mẹ sẽ vô cùng kích động, chính bản thân cô cũng không biết vui đến cỡ nào!
“Nếu như trong lúc con vận ông mà người cảm thấy không khỏe thì nhất định phải kêu lên, con sẽ lập tức thu công.”
Tiết Thiên Y lại dặn dò Lâm mẫu một câu sau đó nâng cổ tay trái của Lâm mẫu lên, đặt đầu ngón trỏ tay phải của hắn tiếp xúc với đầu ngón cái tay trái của Lâm mẫu. Lập tức một đạo Huyền Dương chân khí từ đan điền theo Thủ Dương Kinh Mạch của hắn chảy ra huyệt Thương Dương ở đầu ngón trỏ tay phải, sau đó từ huyệt Thương Dương phun ra, chậm rãi rót vào huyệt Thiểu Thương nơi đầu ngón cái của Lâm mẫu.
Đạo Huyền Dương chân khí đó theo Thủ Thái Âm Mạch của Lâm mẫu nghịch hướng tiến vào đan điền của bà rồi dừng lại một chút. Sau đó dưới ý niệm của Tiết Thiên Y hóa thành sáu dòng nhỏ phân biệt tuôn ra ba âm mạch trong mười hai kinh mạch của Lâm mẫu. Ba âm mạch này chính là ba cái trong Lục âm mạch, cũng chính là ba trong sáu trọng yếu khởi nguồn cho ngàn vạn kinh mạch âm tính nhỏ khác.
Lâm mẫu bị âm hàn tà khí tra tấn nhiều năm, toàn thân thống khổ không chịu nổi, hầu như không có ngày nào dễ chịu. Dưới một đạo Huyền Dương chân khí do Tiết Thiên Y rót vào, bà chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người, cả xương cốt tứ chi đều giống như được nước ấm tẩy rửa, nhẹ nhõm thoải mái, dễ chịu không nói thành lời, chỗ đau nơi các đốt ngón tay ngón chân cũng giảm bớt rất nhiều.
“Mẹ, người cảm thấy thế nào?”
Nhìn thấy sắc mặt của mẹ ngày càng tốt lên, Lâm Tuyết Ức không kìm được sự vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui