Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng


“Tiết Thiên Y, ngươi năm nay đã mười bảy tuổi rồi, sao mới học năm đầu cao trung thế?”
Sau khi biết một chút thông tin về Tiết Thiên Y, Lâm Tuyết Ức nhịn không được liền hiếu kỳ hỏi.
Tiết Thiên Y nói:
“Những đứa trẻ sống sâu trong núi như chúng ta thường đi học rất muộn, mười sáu, mười bảy tuổi còn học trung học là rất bình thường. Ta lúc nhỏ thường theo ông vào trong núi chăn dê, lúc tám tuổi mới bắt đầu đi học năm đầu tiên.
“Ồ, ở đây chúng ta bình thường thì sáu tuổi đã bắt đầu đi học năm đầu tiên rồi. Tiết Thiên Y, nhà của ngươi rất xa Yến Kinh à?”
“Rất xa, khoảng vài ngàn dặm!”
“Vậy ngươi có phải thường xuyên nhớ ông của ngươi không?”
“Đương nhiên, hầu như mỗi ngày ta đều nhớ!”
“Vậy lúc ngươi nhớ ông ngươi có thương tâm đến mức khóc không?”
“Không thể nào!”

“Sao vậy?”
“Vì ông ta đã từng nói là nước mắt của đàn ông không thể dễ dàng rơi xuống. Cho nên mỗi khi ta nhớ ông, trong lòng mặc dù rất khó chịu nhưng sẽ không bao giờ khóc lên!”
“Tiết Thiên Y, quê nhà của ngươi có gì chơi vui không?”
“Sơn thôn nhỏ của chúng ta bốn phía đều có núi có sông, có hoa có cỏ, còn có rất nhiều chim bay cá nhảy, phong cảnh đẹp như tranh vậy!”
“Oa, đẹp như vậy sao a… Thực sự muốn đi xem một lần quá!”
“Về sau nếu rãnh rỗi ngươi có thể đến nhà ta chơi! Đến lúc đó ta mang ngươi vào trong núi bắt gà rừng, thỏ rừng, đuổi theo lợn rừng với sói hoang, rất thú vị!”
“Nhưng mà ta rất là sợ chó sói á!”
“Không sao đâu, chó sói ở chỗ đó đều sợ ta, thấy ta đều chạy tứ tán!”
“Ngươi lợi hại vậy sao?”
“Chứ sao, đừng nói là chó sói, cho dù là sư tử, hổ báo, mãng xà cũng đều thế, thấy ta liền run rẩy, dốc sức ra liều mạng chạy trốn!”
“Vậy chúng ta một lời đã định nha! Đến lúc đó ta về nhà ngươi chơi, ngươi làm người dẫn đường cho ta!”
“Quyết định vậy đi!”
“Ha ha, thật vui quá!”
Vừa cười vừa nói, bất tri bất giác cả hai đã đi đến chợ, Lâm Tuyết Ức mang theo Tiết Thiên Y trực tiếp đi đến cửa hàng của dì cô ấy. Sau đó cùng với Tiết Thiên Y lựa mua một ít đồ, khoảng nửa giờ sau đã mua một đống sinh hoạt như bàn ghế, khăn trải giường, nồi niêu chén bát…
Lúc trở về, Lâm Tuyết Ức mượn xe kéo hàng của dì giúp Tiết Thiên Y mang đống đồ đó về. Tiết Thiên Y thì ở phía trước đạp xe, cô thì ở phía sau ôm đồ, hai người từ từ trở về khu Lão Nhai.
Lúc cả hai đi ngang qua một con đường rộng rãi, sắp tiến vào khu đường trải đá xanh của khu Lão Nhai thì sau lưng bỗng truyền đến một hồi tiếng nổ động cơ lớn. Cả hai quay đầu lại thì thấy một đống xe mô-tô đua thể thao mới toanh, nào là Yamaha, Honda, BMW, Kawasaki… cùng một màu của một đội xe đang từ xa phóng đến.
Hai chiếc xe chạy trước nhất màu hồng, đen chạy song song nhau, tựa như tia chớp lướt qua xe chở hàng của Tiết Thiên Y và Lâm Tuyết Ức. Lúc nó lướt qua, một cơn gió lốc mạnh làm cho Lâm Tuyết Ức không kịp chuẩn bị, cái váy trắng dài kia bị tốc lên cao, lộ ra hai cặp chân thon dài cùng cặp đùi trắng như ngọc. Lâm Tuyết Ức bị hù sợ thét lên một tiếng, cuống quít lấy tay kềm lại làn váy đang tung bay.
Mặc dù động tác của cô rất nhanh, nhưng xuân quang dưới váy vẫn lộ rõ ra, bị rất nhiều người qua đường nhìn thấy. Dưới nhiều ánh mắt chăm chú quái dị nhìn như thế, Lâm Tuyết Ức xấu hổ đỏ mặt đến tận mang tai, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Tiết Thiên Y nhìn từng chiếc xe mô-tô lướt như bay qua người, hắn nhíu nhíu mày nhảy từ trên xe chở hàng xuống, đi về phía sau đến bên cạnh Lâm Tuyết Ức ân cần hỏi:
“Cô không sao chứ?”

“Không sao đâu…”
Lâm Tuyết Ức lắc đầu nhỏ giọng nói, nhưng nói xong trong lòng lại ủy khuất muốn khóc lên.
Đúng lúc này, theo một hồi âm thanh thắng xe gấp, mấy chiếc xe mô-tô dừng lại gần bên họ. Trong đó có một người mặc đồ đen từ trên chiếc BMW bước xuống, tháo mũ bảo hiểm ra rồi trực tiếp đi về hướng Lâm Tuyết Ức.
Người đó mặc một bộ đồ màu đen dành cho dân đua xe, thoạt nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tóc dài phiêu dật, dung mạo tuấn lãng. Cặp lông mày cùng khóe mắt mang theo vài phần ngạo khí khinh người, giống như xung quanh ai cũng kém hơn hắn ba phần.
Chiếc mô-tô BMW màu đen kia nhìn từng đường cong vô cùng cuồng dã, nhìn vào liền biết là hàng hiệu, ai mà rành về xe chắc chắn biết chiếc đó ít nhất phải mười vạn trở lên. Có một chiếc xe như thế thì chắc chắn chủ nhân cũng là một kẻ có tiền.
“Này Lâm mỹ nữ, đi đâu đấy?”
Chủ chiếc xe mô-tô BMW màu đen kia dừng lại trước mặt Lâm Tuyết Ức, nở một nụ cười tự nhận là rất mê người rồi sau đó dùng ánh mắt thị uy nhìn lướt qua Tiết Thiên Y đứng cạnh Lâm Tuyết Ức.
“Ta… Ta đang đi về nhà!”
Lâm Tuyết Ức thoạt nhìn có chút e ngại đối phương, khuôn mặt cô trắng bệch, cúi đầu thấp nhỏ giọng trả lời, dưới chân không tự chủ dịch sát vào người Tiết Thiên Y.
“Mỗi ngày ở trong nhà buồn chán thật là không có ý tứ! Đi, lên xe của ta đi, ta dẫn em đi ra ngoài hóng gió, thuận tiện cho em biết cái gì gọi là kích thích! Buổi trưa hôm nay em cũng không cần về nhà ăn cơm, ta mời em một bữa tiệc kiểu Pháp thật lớn! Buổi tối mình lại đến khách sạn Tinh Cung ăn bữa tối đứa ánh nến!”
“Không… Không được… Ta ở nhà ăn cơm là được rồi…”
Lâm Tuyết Ức nói xong liền xoay người hướng Tiết Thiên Y liếc mắt một cái, ý bảo hắn tranh thủ lấy xe chở hàng rời khỏi.
“Lâm Tuyết Ức, cô hình như rất sợ hắn a…! Hắn là ai thế?”

Tiết Thiên Y thấp giọng hỏi.
“Hắn gọi là Mạc Thiết Kỳ, học cùng trường với ta. Bố hắn là Mạc Đông Hải, cục trưởng cục cảnh sát phía Nam thành phố Yến Kinh. Trong trường học hắn rất lợi hại, rất nhiều nam sinh đã bị hắn đánh qua, rất nhiều nữ sinh bị hắn khi dễ, đến ngay cả thầy giáo hắn cũng dám chửi… Tiết Thiên Y, chúng ta đi mau đi, loại người này không để ý đến hắn là được.”
Thanh âm Lâm Tuyết Ức càng ngày càng nhỏ, sợ Mạc Thiếu Kỳ một bên nghe được.
“Tốt, vậy không để ý đến hắn nữa, chúng ta đi!”
Tiết Thiên Y cười cười, quay người nhảy lên xe chở hàng rồi cùng Lâm Tuyết Ức tiếp tục đi về phía trước. Nhưng hai người còn chưa chạy được vài mét thì đã thấy Mạc Thiếu Kỳ bước nhanh đến phía trước ngang tay chặn đường họ.
“Lâm Tuyết Ức, em cũng biết là trong trường chúng ta không biết có bao nhiêu nữ sinh muốn ngồi chung xe với ta, muốn ta mời các nàng ăn cơm nhưng ta đều không thèm để ý! Em xem, bạn bè ta đều đứng bên kia nhìn sang, hôm nay em nếu không cho ta mặt mũi thì sau này ta làm sao làm ăn nói với bọn họ?”
Mạc Thiếu Kỳ chỉ chỉ từng chiếc xe mô-tô bên cạnh, những người bạn hắn đang nhìn sang đây cười toe toét, sắc mặt thì có vẻ không thích và thiếu kiên nhẫn.
“Ta phải về nhà còn có việc…”
“Tuyết Ức, kỳ thật từ lâu ta đã thích em rồi. Em lớn lên xinh đẹp, dáng người rất không tệ, nếu chịu nghe lời, đối với ta thật tốt thì nói không chừng ta sẽ cân nhắc cho em làm bạn gái chính thức!”
Mạc Thiếu Kỳ sau khi cường thế thì lại triển khai thế công ôn nhu, khóe miệng nở một nụ cười làm say lòng người, ánh mắt tràn ngập ôn nhu như nước. Hơn nữa hắn lại rất nhẹ nhàng, phong độ, vẻ ngoài thì tuấn mỹ, quả thật trong nháy mắt có thể giết chết rất nhiều nữ sinh ngây thơ về tình yêu.
Chỉ tiếc là đối với Lâm Tuyết Ức mà nói, mặc kệ Mạc Thiếu Kỳ có nói lời đường mật, ngọt ngào, dáng vẻ tươi cười mê người đến cỡ nào đều không sinh ra chút tác dụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui