“A! Để tôi nghĩ lại!”
Nghe cô gái nhắc, Tiết Thiên Y mới bỗng nhiên nghĩ lại, tối hôm qua tại quảng truờng Đế Vuơng đúng là có một cô gái đeo cặp sách ở hàng ghế truớc nhìn lén mình. Lúc ấy hắn còn cảnh giác mà nhìn lại nhưng phát hiện ra lại là cô gái nhỏ không hề có chút uy hiếp nào, thậm chí nàng còn thiện ý cuời với hắn. Chỉ có điều khoảnh khắc đó quá ngắn ngủi, hắn hoàn toàn không để trong lòng, không thể tuởng cô gái này chỉ nhìn hắn vài lần mà bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
“Đây là nhà cô sao?”
Tính tình Tiết Thiên Y bình thản nhã nhặn, mà cô gái này thì lại nhiệt tình hướng ngoại, nàng nhìn hắn như đang đề phòng gì đó, nhưng động tác của cô gái mảnh mai này lại làm cho nguời khác không tự chủ sinh ra ý muốn bảo hộ, cũng vì vậy mà Tiết Thiên Y chủ động đứng dậy.
“Đúng thế, anh tới đây làm gì?”
Cô gái cảm thấy hiếu kỳ đối với việc Tiết Thiên Y xuất hiện tại đây.
“Đuơng nhiên là đến đây thuê phòng!”
Tiết Thiên Y tiện tay chỉ vào tấm bảng trên cửa chính ghi bốn chữ: có phòng cho thuê.
“Nhà cô còn phòng trống cho thuê chứ?”
“Anh đến thật đúng lúc, vừa có một nguời trả phòng nên vừa vặn còn một gian phòng trống, nhưng mà…”
Cô gái cắn cắn môi nói:
“Tôi hỏi chút, anh đang làm gì? Đã đi làm hay còn đang đi học?”
Thấy Tiết Thiên Y ngẩn ra, cô gái thấy hơi xấu hổ, giải thích:
“Là thế này, mẹ tôi không muốn đem phòng trong nhà cho những nguời không đứng đắn thuê, sợ rằng sẽ mang phiền phức vào nhà. Cho nên ngoại trừ những nguời đang đi học thì không cho nguời khác thuê.”
“Vậy thì tốt quá, tôi cũng còn đang đi học.”
Tiết Thiên Y nghe thấy vẫn còn phòng trống liền vui vẻ hẳn lên.
“Anh học trường nào?”
Cô gái thuận miệng hỏi.
“Là trường trung học Yến Kinh Thập Lục.”
Tiết Thiên Y mặc dù biết Diệp Uy thần thông quản đại, có thể thay mình làm một cái lý lịch nhập học tốt, nhưng hiện tại vẫn chưa xác định đã đuợc hay chưa nên cũng không dám quá khẳng định.
“Anh cũng học ở trường trung học Yến Kinh Thập Lục?”
Ánh mắt cô gái sáng ngời lên.
“Anh học sơ trung hay cao trung?”
“Chuẩn bị học năm đầu cao trung.”
“Tôi cũng thế!”
Cô gái cuời một cách ngây thơ, trên mặt toát ra vài phần hưng phấn.
“Thế thì tốt quá!”
Tiết Thiên Y nhìn đôi mắt cô gái lúc cười như vầng trăng khuyết, cười nói:
“Về sau hai nguời chúng ta không chừng còn có thể cùng ban đó.”
“Đúng nha!”
Hai nguời vốn xa lạ, bởi vì có thêm tầng quan hệ ‘đồng học’ nên thoáng cái đã thân cận hơn rất nhiều cô gái cũng không e lệ như lúc mới gặp, vẻ đỏ ửng trên mặt dần biến mất, hai má hồng hồng lại lần nữa mềm mại trắng như tuyết.
Ánh mắt Tiết Thiên Y nhìn về tứ hợp viện phía sau cô gái nói:
“Tiểu muội muội, có thể cho ta xem phòng đuợc không? Nếu phù hợp ta sẽ thuê.”
Lúc này cô gái mới thấy mình còn đứng chặn ở cửa vào, tinh nghịch thè luỡi, mang Tiết Thiên Y đi vào trong sân.
Căn tứ hơp viện này có ba gian nhà chính theo chiều từ Bắc tới Nam, hẳn là nơi nguời nhà thiếu nữ ở. Từ Đông sang Tây có thêm một số gian phòng nữa, trong đó có bảy phòng đã có nguời thuê. Phía Nam của chiếc sân, nơi giáp bức tuờng bao đã đuợc dựng thành vuờn rau, gieo chút rau quả thông thuờng. Phía trên khu vườn còn có một giàn nho, trên đó có từng chùm nho xanh tím đang dần chín tới, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên từng chùm nho làm tỏa ra thứ ánh sáng mê người khiến người ta chỉ muốn lấy ăn.
“Là gian phòng này, anh xem có đuợc không?”
Cô gái đi qua cái sân nhỏ, đến một gian phòng ở hướng Tây Nam, tiện tay mở cửa ra.
Đây là gian phòng khoảng muời mấy mét vuông, bên trong rất sạch sẽ, rõ ràng là chủ nhân đã cẩn thận quét dọn đợi nguời thuê tiếp theo.
“Giá tiền thuê thế nào?”
Tiết Thiên Y đi vào quan sát căn phòng, trong lòng rất hài lòng, kế tiếp chỉ cần xem giá tiền có thích hợp hay không nữa mà thôi.
“Mẹ tôi nói, đến nơi này thuê phòng phần lớn đều là nguời nghèo, tiền thuê cũng không quá đắt, mỗi gian phòng này mỗi năm chỉ mất 2500 tệ. Trong toàn bộ khu Lão Nhai này, phòng nhà chúng ta cho thuê là rẻ nhất đó!”
Cô gái nghiêm túc nói.
Tiết Thiên Y gật đầu, hắn biết cô gái nói là sự thật. Hắn đã đi tìm qua những chỗ cho thuê phòng khác, tiện thể hỏi một chút về giá tiền, đa số đều là 3000 tệ một năm, thậm chí còn cao hơn, 2500 tệ rõ ràng là rất rẻ.
“Tiểu muội muội, chúng ta sắp trở thành đồng học, rất có thể học chung một ban, có thể bớt thêm chút nữa không?”
Tiết Thiên Y cuời híp mắt hỏi.
Lần này hắn tới Yến Kinh, gần như là đem hết tài sản tích góp trong nhà đi, trừ tiền học phí cùng sinh hoạt thì còn lại cũng chẳng bao nhiêu, vì vậy nên muốn bớt một chút tiền thuê phòng.
“Việc này…”
Muời ngón tay cô gái đan vào nhau, nhìn lén về căn phòng phía Đông Bắc nhỏ giọng nói:
“Đuợc rồi, tôi sẽ bớt cho anh 200 tệ, đây là tôi tự mình làm chủ, nếu như mẹ tôi biết chắc mắng tôi chết mất.”
“Thế nhưng nếu mẹ cô hỏi tại sao tiền thuê không đủ thì cô sao mà trả lời?”
Thấy bộ dáng cẩn thận từng ly từng tý của cô gái, Tiết Thiên Y nhịn không đuợc cuời phá lên.
Cô nghĩ nghĩ, nói:
“Nếu thế thì tôi sẽ nói rằng ta đã thu đủ của anh 2500 tệ nhưng không cẩn thận làm rớt mất 200, như vậy thì cùng lắm chỉ bị mẹ phê bình hai ba câu là xong.”
Tiết Thiên Y vừa nghe thấy vậy liền có chút xấu hổ, móc tiền ra đếm đủ 2500 tệ đưa cho nàng, cuời nói:
“Sắp thành bạn học với nhau rồi, tôi cũng không muốn cô bị mắng! Được rồi 2500 thì 2500, giá này cũng đã rất rẻ rồi. Cô em à, đây là một năm tiền thuê, cô đếm lại xem!”
Sắc mặt cô gái trở nên đỏ hồng, cầm tiền đếm đếm rồi đưa chìa khóa trong tay cho Tiết Thiên Y để cho hắn tiếp tục xem phòng. Còn cô thì quay nguời chạy đến phòng đưa tiền ẹ. Lúc cô đi ra còn cuời với Tiết Thiên Y:
“Thành giao, anh lúc nào cũng có thể đến ở. Đúng rồi, chắc anh chưa có đồ dùng sinh hoạt, nếu như chưa có thì gần đây có một cái chợ, trong đó có thể mua đuợc bất cứ thứ gì, anh có thể đi xem một chút.”
Tiết Thiên Y gật đầu cuời.
Cô gái lại nói: “Dì của tôi cũng có một cửa tiệm ở đó, nếu như anh không biết mặc cả, tôi có thể dẫn anh đi. Dì tôi rất tốt, nếu biết anh là bạn học của tôi chắc sẽ không bán đắt cho anh đâu.”
“Làm phiền cô vậy!”
Tiết Thiên Y cũng không thích cò kè mặc cả, thấy cô vừa nói thế liền đáp ứng ngay.
Cô gái lại chạy về phòng mẹ nàng thông báo một tiếng rồi cùng Tiết Thiên Y chạy tới khu chợ gần khu Lão Nhai.
Trên đuờng hai nguời vừa đi vừa nói chuyện, Tiết Thiên Y lúc này mới biết cô tên là Lâm Tuyết Ức, năm nay mới 15 tuổi. Cha cô lúc cô mới lên 15 tuổi thì bị bệnh mà qua đời, mẹ cô yếu ớt không làm đuợc việc nặng, hai mẹ con chỉ dựa vào chút ít tiền cho thuê phòng mà sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...