Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng
Tác giả: Mp3
-- o --
Chương 32:
Bởi vì ta muốn giết ngươi!
Dịch: Sói
Nguồn:
Mặc dù ở khách sạn năm sao, biện pháp bảo an phải gọi là nghiêm mật hàng đầu, thế nhưng nhân viên bảo an ngồi trước màn hình giám sát cũng không nghĩ tới đang giữa đêm rạng sáng, âm thanh yên ắng lại có người từ trên tầng cao chót vót chơi trò leo lên leo xuống nguy hiểm như thế.
Hơn nữa lúc này là lúc ai nấy cũng mệt mỏi, nên không ai chú ý tới đường ống dẫn nước lên ở bờ phía đông khách sạn có hai bóng người giống như thằn lằn hay nhền nhện gì gì đó trượt xuống lúc nhanh lúc chậm.
Tên đầu trọc áo đen trượt xuống đến chỗ còn cách mặt đất khoảng mười mấy thước, hai chân đạp nhẹ lên tường, thân thể như chim yến lướt mặt biển từ trên không trung bay xuống đất. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng lên, thấy Tiết Thiên Y đã trượt xuống đến tầng mười, trong ánh mắt không thể không hiện lên vẻ khó tin.
Hắn có vẻ đã nhận ra thực lực mình không bằng Tiết Thiên Y nên không dám dừng lại, cơ hồ trong lúc lòng bàn chân vừa chạm xuống đất liền sử dụng thân pháp bỏ chạy về một con hẻm nhỏ đối diện.
Ngay lúc thân hình của hắn xuyên qua đường lớn chui vào hẻm tối nhỏ thì hai chân Tiết Thiên Y cũng vừa rơi xuống đất. Chỉ thấy hai chân Tiết Thiên Y mạnh mẽ tiếp xúc rồi bám chặt lấy mặt đất, sau đó thân hình phảng phất như viên đạn bắn ra. Dưới ánh đèn đường mông lung, hắn như hóa thành một đạo hư ảnh mờ nhạt như có như không đuổi theo lộ tuyến mà tên đầu trọc áo đen bỏ trốn.
Tháp chuông lớn của thành phố bắt đầu gõ hai tiếng chuông báo vừa qua 0 giờ, trong nội thành giờ này rất khó thấy một người đi đường, những chiếc xe cũng biến mất, mà Tiết Thiên Y cùng gã đầu trọc áo đen không rõ thanh phận kia lại đang triển khai một hồi truy đuổi kịch liệt khắp đường lớn hẻm nhỏ trong thành phố.
Tên đầu trọc áo đen kia thân pháp tuy cao, tốc độ lướt đi nhanh đến kinh người nhưng so với Tiết Thiên Y vẫn yếu hơn, hơn nữa còn yếu hơn không chỉ một bậc.
Tiết Thiên Y mỗi lần bước ra một bước, thân hình liền thuấn di (teleport ấy) một khoảng mười thước, nét mặt vẫn nhẹ nhàng như thường, giống như nhàn nhã dạo chơi, tựa hộ tên đầu trọc áo đen kia thực lực còn chưa đủ để hắn toàn lực truy đuổi.
Hai người một trước một sau, rất nhanh liền từ nội thành đuổi ra tới ngoại thành, khoảng cách song phương cũng chỉ còn chưa tới 50 mét.
Xuyên qua một mảng rừng cây rậm rạp, Tiết Thiên Y liền nghe được tiếng nước chảy ào ào, vừa đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy dưới ánh trăng chiếu xuống, xa xa phía chân trời sóng sánh như lân tinh, thì ra là một cái đập chứa nước khổng lồ vắt ngang, đem đường đi của bọn hắn ngăn trở hoàn toàn.
“Ha ha, xem ngươi còn chỗ nào để chạy trốn đây!”
Trên mặt Tiết Thiên Y toát ra vẻ cười cười trêu tức, dừng thân pháp lại, dùng bộ pháp bình thường từ từ tới gần tên đầu trọc áo đen.
Tên đầu trọc áo đen kia dừng lại bên cạnh đập chứa nước, bỗng nhiên quay lại, ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn Tiết Thiên Y. Hắn bị Tiết Thiên Y ngăn tại chỗ này, mắt thấy Tiết Thiên Y bước từng bước đến gần, trên mặt vẫn không hiện lên chút thần sắc kinh hoảng nào.
“Nói đi, ngươi nửa đêm canh ba leo đến bên ngoài phòng ta rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Tiết Thiên Y dừng lại trước mặt tên đầu trọc áo đen khoảng 10 mét, nhàn nhạn hỏi.
Tên đầu trọc áo đen kia chỉ lạnh lùng nhìn hắn, đối với lời nói của hắn ngoảnh mặt làm ngơ.
“Ngươi không nghe ta nói gì sao?”
Gió đen lướt qua mặt nước thổi nhẹ qua người tên đầu trọc áo đen, thân hình hắn vẫn đứng thẳng đó như một cây lao.
“Ngươi không phải là một kẻ điếc mà?” Tiết Thiên Y bỗng nhiên nở nụ cười:
“Ngươi không cần giả về câm điếc, vô dụng thôi! Ta biết rõ ngươi chẳng lẽ không điếc mà thính giác còn rất nhạy cảm nữa.”
Tên đầu trọc áo đen vẫn im lặng như cũ.
“Ngươi sẽ không nói với ta là ngươi chỉ muốn đứng trên ban công ta ngắm cảnh chứ?”
Ánh mắt của tên đâu trọc lướt qua Tiết Thiên Y, nhìn về mảnh rừng cây phía sau Tiết Thiên Y, tựa hồ như đang đợi ai xuất hiện, sắc mặt mơ hồ hiện lên một tia lo nghĩ.
“Ngươi đem ta dẫn đến đây chẳng lẽ không có gì muốn nói sao? Ta lầm bầm lầu bầu một mình rất là chán đấy… Được thôi, ngươi không nói thì ta trở về vậy!”
Tiết Thiên Y liền xoay người rời đi.
“Ngươi không thể trở về!”
Tên đầu trọc này rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, ngữ khí lạnh lẽo như băng tựa hồ có thể xuyên thủng không gian, xâm nhập vào bên trong người đối diện.
“Vì sao?”
Tiết Thiên Y dừng bộ pháp, chậm rãi đứng lại.
“Bởi vì ta muốn giết ngươi!”
Tên đầu trọc áo đen lạnh lùng nói.
“Ta hình như không có trêu chọc gì ngươi, vì sao lại muốn giết ta? Giết người cũng phải có một lý do thích hợp chứ?”
Vẻ mặt Tiết Thiên Y đầy vẻ buồn bực khó hiểu: “Tuy ta không sợ chết, thế nhưng không muốn có một cái chết mơ hồ, không minh bạch! Ngươi nói thử xem?”
“Bởi vì ngươi làm chúng ta cảm thấy uy hiếp!”
Một thanh âm nữ nhân đột nhiên vang lên từ sau lưng Tiết Thiên Y, thanh âm này cùng với tên đầu trọc áo đen không khác gì nhau, đều lạnh như băng, đều không mang theo chút cảm tình nào.
“Mặc dù loại uy hiếp này tạm thời còn chưa nhằm vào chúng ta, vẫn chưa đủ trí mang, nhưng chỉ cần nó còn tồn tại thì chúng ta không thể an tâm đi làm chuyện của mình. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là đem loại uy hiếp này bóp chết từ trong trứng nước, không cho nó sinh trưởng!” Thanh âm nữ nhân lại tiếp tục truyền đến.
Trong lúc nói chuyện, thân hình của nàng đã hiện ra từ trong rừng cây, nhanh chóng tiếp cận Tiết Thiên Y, cùng với tên đầu trọc một trước một sau tạo thành thế giáp công Tiết Thiên Y.
“Bởi vậy người ta nói, vừa rồi trong lúc đi qua rừng cây tựa hồ thấy một con rùa cái co đầu rụt cổ trốn trong đấy rình coi, nguyên lai là ngươi! Con rùa cái nè, lời nói của ngươi ta nghe không hiểu nhiều lắm a… Nói đến uy hiếp, ta hình như không có uy hiếp qua các ngươi nha? Các ngươi dùng lý do này để tới giết ta, quá không thuyết phục rồi!”
Vòng châu năm màu trên cổ tay Tiết Thiên Y rung động ngày càng dữ dội, hắn cũng cảm nhận được khí thế cường đại của nữ nhân kia phóng ra ngoài, không cần quay đầu lại hắn cũng biết rõ đây là ai.
Nữ nhân kia chính là người mà Tiết Thiên Y gặp trong khách sạn Tinh Cung, lần gặp nhau đầu tiên đó cô ta đã có địch ý sâu sắc với Tiết Thiên Y. Lúc đó Tiết Thiên Y cho rằng hai người cứ gặp thoáng qua vậy rồi thôi, sau này sẽ không gặp lại nữa, thật không nghĩ tới đối phương lại tìm đến mình nhanh như thế.
Tình thế trước mắt, não phẳng cũng biết nữ nhân kia và tên đầu trọc là cùng một phe, bọn chúng đem mình dẫn đến nơi đây, nhìn mình chằm chằm rõ ràng là muốn liên thủ đối phó mình.
Sư phụ từng nói qua, mặc kệ là ai, chỉ cần lúc hắn lại gần mình mà vòng châu năm màu rung động thì nhất định là đối thủ một mất một còng của Thiên Cơ Môn. Tuy sư phụ còn chưa nói nguyên nhân trong đó nhưng Tiết Thiên Y chưa từng nghi ngờ người.
Trong nhận thức của Tiết Thiên Y, Thiên Cơ Môn của mình chính là một môn phái cực kỳ thần bí. Từ lúc môn phái được sáng lập cho đến bây giờ đã không biết trả qua bao nhiêu ngàn năm, cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu đời môn chủ, lại có rất ít người biết sự tồn tại của nó.
Thiên Cơ Môn tọa lạc tại một cái sơn cốc bên trong Càn Khôn sơn kéo dài mấy ngàn dặm thuộc phía tây Hoa Hạ. Ở đó là khu vực núi cao lẫn trong mây, gió tuyết đầy trời, địa hình cao và dốc phức tạp, trên cơ bản không có bất cứ thảm thực vật màu xanh cùng sinh vật nào sinh sống. Hoàn cảnh vô cùng phức tạp, bởi vì quanh năm tuyết rơi bao phủ núi nên căn bản không có đường lên, người bình thường căn bản không có cách nào có thể đi lên.
Thiên Cơ Môn có một môn chủ, chin môn đồ, Tiết Thiên Y nhập môn trễ nhất nên cũng bài danh cuối cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...