Đô Thị Truy Mỹ Ký

Nội tâm Lâm Mỹ Ngọc tràn đầy ngọt ngào, mặt ngoài giả bộ chán ghét, khẽ đẩy Trương Tuấn ra.

Cô nàng chậm rãi đứng dậy, chỉnh trang một chút y phục hơi lệch, sau đó quay lưng đi vào trong phòng để che giấu đi gương mặt ửng đỏ, đoạn hậm hực nói.

"Hừ, dọa tôi sợ chết khiếp. Sao cậu lại đến đây?"

Vừa dứt lời, một cái bàn tay to tướng đã vỗ đến trên mông, phát ra một tiếng "bạch" vang vọng, theo sau là giọng nói đểu giả của Trương Tuấn.

"Lại thế nữa rồi, vợ cố tình để được anh trừng phạt à, thật là hư hỏng.."

Lâm Mỹ Ngọc trong nháy mắt mềm nhũn, trong lòng phiền muộn không thôi.

Quỷ mới thích bị trừng phạt a.

Chậm đã.

Vì sao cảm giác đau rát nơi mông lại ngưa ngứa kích thích thế này, cái khoái cảm vô danh lại xuất hiện là gì đây, lẽ nào mình thực sự là một người hư hỏng như hắn nói..

Lắc lắc đầu xua tan đi những suy nghĩ vẩn vơ, Lâm Mỹ Ngọc liền đi qua kệ bếp rót một cốc nước cho Trương Tuấn, thành thật hỏi lại.

"Sao anh lại đến đây?"

Chưa hỏi xong, vòng em mềm mại của Lâm Mỹ Ngọc đã bị siết chặt, những ngón tay rắn chắc vuốt ve trên bụng khiến cô nàng nội tâm khẽ run.

Sau lưng, một bộ ngực rắn chắc áp vào, một mùi hương nam tính ập đến, đoạn giọng nói trầm ấm của Trương Tuấn vang lên bên tai.

"Anh nhớ em."

Lâm Mỹ Ngọc hơi hơi dãy dụa nhưng vô dụng, liền gắt nhẹ.

"Buông ra.."

Có ngu Trương Tuấn mới buông, hắn cười cười hôn nhẹ lên tai cô nàng, thủ thỉ.


"Mỹ Ngọc, anh thật sự rất nhớ em, hôm nay trên lớp không gặp được em, anh như người mất hồn vậy. Em có nhớ anh không?"

Những lời nói ngọt ngào như kẹo đường của hắn khiến nội tâm Lâm Mỹ Ngọc tan chảy, lí nhí trả lời.

"Em... cũng nhớ anh."

"Anh biết mà."

"Ưm... Trước tiên, buông em ra đã rồi mình nói chuyện.."

Cảm nhận phía sau kiều đồn căng tròn có một cái đồ vật nóng hổi khẽ áp sát, tràn đầy dã tính, Lâm Mỹ Ngọc luống cuống nói.

Trương Tuấn buồn cười, hắn liền bế thốc cô nàng lên, tiến thẳng vào phòng ngủ.

"A. Anh làm gì vậy?"

Như là biết được điều gì sắp đến, Lâm Mỹ Ngọc kinh hoảng thốt lên.

"Làm gì là làm gì, vợ chồng muốn nói chuyện thân mật thì phải có hoàn cảnh thích hợp. Anh thấy ở trên giường là tuyệt nhất.."

"Đừng... Em còn chưa tắm..."

"Hừ, dám lừa dối chồng à, vậy mùi hương thơm ngát trên người vợ là gì đây, ngoài mùi sữa tắm?"

"Em.. mùi cơ thể em.. Lần trước.. tự nhiên nó có..."

Trông thấy bộ dáng Lâm Mỹ Ngọc có vẻ thành thật, Trương Tuấn hơi nghi hoặc, nhưng hắn chậc lưỡi mặc kệ.

"Được rồi, vậy đợi làm xong rồi vợ chồng mình cùng tắm tiên luôn."

Trương Tuấn cười ha hả, đặt Lâm Mỹ Ngọc lên giường, bắt đầu triển khai những màn tấn công điêu luyện bằng lưỡi trên khắp cơ thể trắng nõn mềm mại.

Lại dùng bàn tay khiêu khích thêm một lúc, cảm giác thời cơ thích hợp, Trương Tuấn liền thẳng người dậy, hai ngón tay tách ra những thớ thịt mềm mại hồng hào, đoạn căn chỉnh tư thế.


Cự long ngạo nghễ dương cao, tràn đầy khí thế, tựa hồ biết sắp được tái nhập lại khu vực cấm địa thần bí kia, muốn hung hăng trình diễn một hồi điên loan đảo phượng.

"Mỹ Ngọc, vợ yêu, anh vào nhé..."

"Ưm.."

Trương Tuấn cười tà, cái hông khẽ lùi về phía sau tạo thế, trêu cho Lâm Mỹ Ngọc ngứa ran, sau đó hắn liền thục mạnh.

(Đột nhiên khu đô thị Văn Cường cúp điện, trong phòng Lâm Mỹ Ngọc tối đen, đoạn này tác không thấy gì nên tạm thời bỏ qua, chỉ nghe những tiếng phập phập bạch bạch á á ớ ớ vang lên trong khoảng ba tiếng, chư vị độc giả thông cảm.)

Một hồi triền miên qua đi, Lâm Mỹ Ngọc nép mình vào trong lồng ngực Trương Tuấn, đôi mắt đẹp kiều diễm ngước lên nhìn hắn.

Qua một lúc lâu, cô nàng cắn răng hỏi.

"Anh.. Chỉ vì muốn làm chuyện này, nên mới đến tìm em sao?"

Câu hỏi này khiến Trương Tuấn có chút chột dạ.

Thú thật, lúc hắn đến cũng không chắc chắn cái ý định gì, cùng lắm là đưa nhau đi dạo, xem phim, tâm sự tán phét, hay là tự mình nấu cho nàng một bữa ăn ngon.

Thuần túy là muốn ở bên cạnh cô nàng, cùng nhau trôi qua một đoạn thời gian như đôi tình nhân, hưởng thụ không gian chỉ có hai người.

Tuy nhiên, ai bảo thằng em Trương Tuấn có tận bốn viên ngọc rồng a, mới nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp diễm lệ của Lâm Mỹ Ngọc đã liền bắt đầu đứng lên hung hăng biểu tình, khiến cho suy nghĩ của hắn bị ảnh hưởng theo.

Khụ, vừa mới làm xong, bây giờ nó còn đang có xu thế ngóc đầu dậy tiếp đây...

Yêu nghiệt.

Trương Tuấn cười mỉm, hôn lên trán Lâm Mỹ Ngọc, mắng yêu một câu.

"Nói cái gì vậy vợ ngốc, anh là nhớ em. Hơn nữa, anh thật sự có một món quà muốn tặng cho em.."


"Cái gì vậy?"

"Đây, em xem."

Lâm Mỹ Ngọc nhìn theo ánh mắt Trương Tuấn, phát hiện nơi lòng bàn tay hắn có một viên đan dược lóng lánh tinh khiết, xinh đẹp lộng lẫy, thụy khí vờn quanh, chỉ cần liếc mắt qua liền biết không phải là phàm vật.

"Oa..."

Hai mắt Lâm Mỹ Ngọc nháy mắt phát sáng.

"Đây.. là cho em??"

"Đúng vậy, nó là một viên cực phẩm dưỡng nhan đan, công hiệu vợ dùng đi liền biết."

"Dùng, dùng kiểu gì."

"Há miệng ra nào."

Bờ môi căng mọng của Lâm Mỹ Ngọc chậm rãi hé mở, Trương Tuấn liền dùng hai ngón tay kẹp lấy viên đan dược đút vào, đoạn nhẹ nhàng thả ra, khua khoắng loạn lên trong miệng cô nàng.

Lâm Mỹ Ngọc buồn bực khép miệng lại, ngậm lấy ngón tay của hắn...

Dưỡng nhan đan vừa vào trong bụng liền tan chảy, cơ thể Lâm Mỹ Ngọc theo đó phát sinh từng tia biến hóa, trên dưới thoát thai hoán cốt, trở thành một vị mỹ nữ tuyệt sắc.

Như một trái đào chín mọng thành thục, quyến rũ mê hồn.

Dù trước đó đã có kinh nghiệm, nhưng Trương Tuấn vẫn kinh ngạc nhìn nàng không khép miệng được, ngây ngốc hồi lâu.

Ngón tay còn bị kẹp chặt bởi đôi môi thơm hồng, cái lưỡi mềm mại của Lâm Mỹ Ngọc khẽ chạm vào khiến hắn sực tỉnh, gian nan thốt ra.

"Vợ, đẹp, quá."

Lâm Mỹ Ngọc có chút xấu hổ, thằng nhóc này sao lại đột nhiên nhìn mình si mê như vậy a.

Đào chín, tất phải bị ăn.

Cự long phía dưới tựa hồ nhận được tín hiệu liền hoành tráng đứng lên, sẵn sàng xông trận, không hề biết mệt mỏi là gì.

Trương Tuấn đè lên người Lâm Mỹ Ngọc, hung hăng hôn xuống, phía dưới cự long nhẹ nhàng ma sát với những túm lông đen tuyền phía trên cấm địa, khiến cho những giọt nước suối chậm rãi rỉ ra.


"Ưm.. ưm.. anh.. ưm.."

Không biết là phản kháng hay mời gọi, chỉ thấy cơ thể đẫy đà của Lâm Mỹ Ngọc run lên từng đợt, hơi thở như lan như ngọc...

Trương Tuấn cầm lấy cự long, khe khẽ vuốt ve, đoạn...

(Đột nhiên tác đau bụng, chạy gấp vào nhà vệ sinh, không theo dõi được đoạn này, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Hai tiếng sau trở lại đã thấy cảnh còn người mất. Khụ khụ, diễn tả sai, cảnh còn, Lâm Mỹ Ngọc thỏa mãn nằm ngủ, Trương Tuấn đi đâu mất. Có lẽ là đã đi trở lại chiếc xe công vụ đang đỗ phía dưới kia.)

Quả nhiên, trở lại dưới bãi đỗ xe, Trương Tuấn lúc này đã mở cửa chiếc xe công vụ, đi vào bên trong.

Ba đồng chí tàu khựa lúc này cả người cứng đơ, mệt mỏi ủ rũ, dùng ánh mắt u oán nhìn hắn.

Nếu ánh mắt có thể giết người, dám chắc lúc này Trương Tuấn đã bị giáng xuống mười tám tầng địa ngục, thằng bố hệ thống cũng không cứu nổi.

Trương Tuấn cười hề hề, gãi gãi đầu.

"Bọn mày đợi lâu không, xin lỗi nhé, thằng em tao nó hư quá."

Lời này của hắn khiến Triệu Khôn và Vương Lực nghiến răng thầm hận, Lục Bích Diễm thì quăng qua một ánh mắt nghi ngờ.

Tựa như muốn nói, mày thật có bản lãnh như vậy?

Tuy nhiên Trương Tuấn đều không để ý.

Hắn cười tà, khẽ vặn vẹo bả vai, lại xoay xoay cổ tay, phát ra những tiếng kêu răng rắc.

"Phía dưới đã hoạt động xong, bây giờ đi hoạt động chút chân tay nhỉ."

Nói rồi, hắn liền giải trừ định thân cho Vương Lực, nhàn nhạt ra lệnh.

"Lái xe, trở về hang ổ của chúng mày."

Vương Lực quét mắt nhìn hắn, sâu bên trong ẩn chứa một tia âm lãnh, nhè nhẹ gật đầu.

Thằng nhóc ngạo mạn, muốn chết thì tao chiều.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui