Bên kia Trương Tuấn và Châu Việt Cường nói chuyện, bên này Kiều Phong uống vô cùng thống khoái.
Rượu nồng độ mạnh uống thỏa thích không nói, cái thứ đồ uống gọi là "bia Sài Gòn" này, mới quả thật là cực phẩm.
Từng chai nối tiếp từng chai, Kiều bang chủ nốc như uống nước lã, khiến đám kia trầm trồ tán thưởng, bên cạnh mấy em gái thì hai mắt sáng lên.
Chưa thấy qua tên nào có khí chất đàn ông như vậy, thật muốn bị hắn phang đến ná thở a...
"Các vị bằng hữu, tiếp nào."
Lại vận lực rút ra một cái nắp bia, mặc cho những giọt bia đang trào ra nơi cổ chai, Kiều Phong đưa tay lên hào sảng nói.
Mấy tên bợm nhậu kia nào cam chịu thua kém, lại giơ chai bia lên cụng, sau đó hào hứng hô vang.
"Zô.."
"Anh em.. Haii ba zô..."
"Uống..."
"Trăm phần trăm nhé.."
Kiều Phong cũng học theo hô lên, cảm thấy thú vị liền cười ha hả, sau đó há miệng tu ừng ực.
Một chai bia rất nhanh bị hắn uống cạn thấy đáy.
Qua không biết bao lâu.
Nhìn xem trước mặt đám người say mềm nằm lăn la liệt trên đất, trong đầu đã cảm thấy hơi ong ong, Kiều Phong liền dừng lại, ngồi lên trên ghế sô pha.
Chậm rãi ăn thử vài miếng mực nướng và bim bim trên bàn, trong mắt hắn hiện ra vui thích.
Thật ngon.
Châu Việt Cường đang hăng say nói chuyện với Trương Tuấn, liền thấy cửa bị người mở ra, theo sau đó là hai người bước vào.
Hắn đang muốn phát tác, trong nháy mắt nhận ra người đến, liền có chút kích động chào hỏi.
"Anh Sơn. Anh Văn."
Hai kẻ mới vào là Ngô Bá Sơn và Hoàng Chí Văn, hai tên cự đầu của băng Sơn Giang.
Hoàng Chí Văn không mảy may để ý đến Châu Việt Cường, hắn đi lên đưa cánh tay ra, cười nói với Trương Tuấn.
"Chào cậu, chúng ta lại gặp mặt."
Trương Tuấn nhớ ra hắn.
Thanh niên này, tựa hồ là cái tên lúc trước đưa mình tấm thẻ mười tỷ kia a.
"Ồ, chào anh. Tìm tôi có việc gì vậy?"
Hoàng Chí Văn không thấy hắn bắt tay, lại thản nhiên đưa tay về như không có việc gì, đoạn trở lại đứng bên cạnh Ngô Bá Sơn, lên tiếng giới thiệu.
"Không phải tôi, là anh Sơn đây, đại ca băng Sơn Giang muốn gặp cậu. Chúng ta có thể nói chuyện một chút được chứ?"
Trương Tuấn hơi hơi nghi hoặc.
Mình và bọn hắn không quen, có thể có chuyện gì để nói đây?
Hay là lại đến đưa tiền?
"Được thôi, ngồi xuống đi."
Ngô Bá Sơn thong thả ngồi xuống ghế, bình tĩnh đánh giá Trương Tuấn.
Hoàng Chí Văn cúi chào lui ra, trong lúc đó len lén liếc mắt với Châu Việt Cường, tên kia cũng hiểu ý đi theo.
"Ông anh, muốn nói chuyện gì vậy?"
Trương Tuấn hỏi, kẻ trước mắt hắn rất có phong thái của bậc kiêu hùng, thong dong không vội, ánh mắt tinh minh.
Đối diện, Ngô Bá Sơn trầm ngâm một lúc lâu, mới lên tiếng.
"Người anh em, cậu tên là gì?"
"Trương Tuấn."
"Trương Tuấn sao, tôi là Ngô Bá Sơn."
Làm quen một chút, sau đó Ngô Bá Sơn liền trực tiếp đi vào vấn đề chính.
"Người anh em, Không biết cậu đã gia nhập tổ chức nào chưa?"
À há.
Đây là muốn chiêu dụ mình sao?
Trương Tuấn cười nhạt, thành thật đáp lại.
"Rồi, còn không chỉ một."
Mắt thấy trên mặt tên kia hơi chút hiện ra thất vọng, hắn trêu tức nói tiếp.
"Tôi đã gia nhập đội thiếu niên tiền phong, đoàn thanh niên..."
Khục.
Ngô Bá Sơn có chút bực bội, thằng nhóc trước mắt này tính cách xem ra khá cợt nhả a, hắn liền phiền muộn nói.
"Cậu, có thể nghiêm túc nói chuyện được không?"
"Ok."
Nghĩ đến đùa nhảm cũng khá vô vị, Trương Tuấn liền trả lời.
"Tôi chưa có tổ chức nào, nhưng cũng không có hứng thú gia nhập vào các anh.."
Hắn kém chút nói liền thẳng ra, thật ra các anh không đủ tuổi.
Ngô Bá Sơn vội vã lên tiếng.
"Tôi nghĩ cậu hiểu lầm ý của tôi rồi."
Lần này đến phiên Trương Tuấn không hiểu.
"Vậy là sao?"
Tựa hồ làm ra một quyết định trọng đại, Ngô Bá Sơn nhìn sâu vào mắt hắn, chăm chút nói từng chữ một.
"Ý tôi là. Chúng tôi, băng Sơn Giang, muốn đầu nhập vào dưới trướng của cậu.."
Nghĩ đến lần trước, trong lúc tra hỏi mấy em gái tay vịn về sự việc đã diễn ra trong phòng, phát hiện kẻ trước mắt có thể tàng hình, phóng ra lửa phóng ra nước, giống như có tiên pháp, trong lòng Ngô Bá Sơn dâng lên sóng to gió lớn.
Thảo nào, một tồn tại như vậy, băng Hồng Thịnh lại dám đắc tội, không bị hủy diệt mới là lạ.
Ngô Bá Sơn vốn muốn giấu mình, ẩn núp trôi qua đoạn thời gian căng thẳng này, nhưng hắn đã nghe trên giang hồ đồn đại một ít tiếng gió, biết có biến cố lớn sắp tới.
Mấy cái băng đảng lớn nhỏ sớm muộn sẽ bị xâu xé, cho nên, một là phải có chỗ dựa cứng rắn, hai là sẽ bị phá hủy.
Trong mắt Ngô Bá Sơn, Trương Tuấn là một kẻ trẻ tuổi, trên người đã có thủ đoạn khó lường như vậy, ắt hẳn phía sau ẩn giấu cao nhân, chính vì thế hắn đã quyết định đầu nhập.
Đây, là đánh cược.
Trương Tuấn cũng không hiểu thấu ra sao.
Một cái băng đảng xã hội đen, lại muốn làm đàn em của mình???
Từ lúc nào bản thân đã tỏa ra khí chất bá vương, khiến người khác kính ngưỡng và thần phục như vậy đây, làm sao chính mình lại không biết a??
"Tại sao anh lại muốn làm như vậy?"
Không biết thì hỏi, Trương Tuấn không ưa vòng vo.
"Tôi cảm thấy, cậu đáng giá để bọn tôi đi theo."
Ngô Bá Sơn trái lương tâm trả lời, đương nhiên một phần là thật.
Nghĩ đến, có một cái tổ chức đi theo cũng không thiệt thòi gì, còn có thể giúp ích mình rất nhiều việc đây, Trương Tuấn liền không tiếp tục xoắn xuýt, thoải mái gật đầu.
"Được rồi."
Ngô Bá Sơn thấy thế, đứng thẳng người dậy, đưa cánh tay ra.
Trương Tuấn cười cười, cũng đứng dậy, bắt tay với hắn.
"Từ nay, chúng ta là người một nhà."
Hai người trò chuyện một lúc lâu, mãi đến tận đêm khuya.
Lúc Trương Tuấn đưa Kiều Phong đã phê phê về đến nhà, đã là hơn mười hai giờ.
Căn phòng trọ nơi này, phòng nào cũng vốn có hai tầng, phía trên một tầng gác mái, chỉ là Trương Tuấn toàn dùng để đồ đạc linh tinh.
Bây giờ, hắn liền dọn dẹp một chút, đoạn vứt Kiều Phong nằm vất vưởng lên đó, để mặc hắn tự sinh tự diệt, sau đó hắn cũng lăn ra ngủ.
////
Đa tạ autokill ủng hộ tlt.
Cầu like chương, cầu ủng hộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...