Một buổi học vui vẻ trôi qua.
Lâm Mỹ Ngọc dạy xong một tiết liền đi, Trương Tuấn không có vướng mắc liền thỏa sức trêu chọc Thùy Linh, bộ dạng thân mật gần gũi khiến đám người xung quanh ghen tỵ ngưỡng mộ không thôi.
"Cậu còn biết võ, có thể đánh mấy chục người ư, tớ không tin."
Giọng điệu Thùy Linh tràn đầy nghi ngờ, bên cạnh mấy em gái cũng tỏ ra khinh khỉnh.
Hẳn là thằng này học mấy cái võ vẽ dưỡng sinh, rồi ảo tưởng sức mạnh đây mà, đám con trai bây giờ trước mặt con gái đều chém gió không biết ngại là gì.
Trương Tuấn buồn bực, sĩ diện nổi lên, hắn liền muốn thể hiện.
"Các cậu không tin à?"
Hơi hơi liếc mắt, thấy con gì như con ong từ ngoài lớp bay vào, vo ve bên cạnh, hắn liền ngạo nghễ nhắm mắt nhập tọa, dùng tai lắng nghe tiếng gió mà con ong phát ra, bộ dáng thâm trầm như một tên cao thủ võ lâm tàu khựa.
Cơ thể vẫn đang tĩnh lặng đột nhiên động, cánh tay nhanh như tàn ảnh lao đến, đón biết vị trí của con ong, đoạn hai ngón tay hung ác kẹp lấy.
Ân, kẹp trúng rồi.
Chỉ là, làm sao nơi đầu ngón tay còn có cảm giác mềm mại quen thuộc đây.
Bên cạnh mấy nữ sinh trố mắt nhìn, Thùy Linh gương mặt đỏ rực, lắp ba lắp bắp..
"Cậu... cậu.... bỏ tay ra"
Trương Tuấn giật mình, mở mắt ra, đã thấy hai ngón tay của mình đang kẹp trên đỉnh nhũ hoa của Thùy Linh, giữa kẽ tay còn có một con ong đang không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra.
Không đúng.
Hắn định thần nhìn kỹ, nơi nào là con ong, trong tay hắn hoàn toàn là một con ruồi, chỉ là hình thể của nó to lớn một cách kỳ lạ.
"Các cậu, nhìn kỹ xem này."
Trương Tuấn vội nói, khiến đám nữ sinh trợn trắng mắt, còn bên cạnh đám nam sinh thì ánh mắt như muốn rực lửa.
Thằng chó Trương Tuấn.
Thùy Linh vừa thẹn vừa giận, chỉ là đột nhiên thấy ngón tay tên kia đã rời ngực mình, đưa lên trước mặt, nơi kẽ tay là một con ruồi.
Quả thật, là một con ruồi rất to.
"Cái gì thế này?"
"Đây thật sự là con ruồi à, sao nó to thế?"
"Ruồi biến dị??"
"Mau mau giết nó đi Trương Tuấn, nhìn ghê quá.."
"Không được, phải mang đi bán, động vật quý hiếm rất có giá trị đấy..."
Lúc này chúng nữ cũng đã nhìn rõ, nhao nhao kinh ngạc.
Trương Tuấn không vội giết con ruồi này, hắn tìm một cái chai rỗng bỏ nó vào, đoạn đậy kín nắp chai lại cười nói.
"Để tớ chụp cái ảnh up lên mạng khoe đã, nhân tiện vào google tìm xem đây là ruồi gì mà to thế.."
Nói liền làm, lôi điện thoại ra chụp chọt, lựa một cái ảnh ưng ý nhất, Trương Tuấn liền vào facebook đăng lên mấy cái Group hỏi thăm.
Bên cạnh mấy nữ cũng vội vã tiến lên tranh nhau chụp, xung quanh mấy tên con trai không biết chuyện gì xảy ra thì khinh thường bĩu môi.
Một con ong mà cũng làm đủ trò như vậy, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Bài đăng vừa up đã liền được duyệt vào nhóm, dẫn đến mọi người nghị luận liên tục.
"Đây thật là ruồi à, ruồi gì mà to vậy??"
"Phô tô shop chứ cái cê cê gì, bài nhạt vê lờ cũng được duyệt."
"Chuẩn mẹ rồi, chắc nó họ hàng thằng ad, tao đăng cái clip múa quạt đỉnh vãi mà ad nó éo duyệt, thằng mặt lz."
"Ê ê không phải đâu, nãy anh tui cũng bắt được một con ruồi rất to, nói với tui mà tui còn không tin đây. Tui vừa mới ra xem lại, quả nhiên là thật, đừng chửi ad.. Ủa, sao mấy ông bay màu hết rồi."
"Em cũng có nè, đêm qua chỗ em mưa, sáng nay xuất hiện một đống muỗi to tổ bố, kinh chết đi được."
...
Một đống ảnh dẫn chứng cũng được đám người đưa ra, các đồng chí ruồi muỗi trở nên to tướng, giống như một đêm phát mập, nhìn qua khá là kinh dị.
Hóng hớt bình luận một chút, mắt thấy chuông đã reo lên, giảng viên cũng vào lớp, Trương Tuấn liền cất đi điện thoại, đứng dậy chào thủ tục.
"Chúng ta ăn gì đây vợ iu?"
Chở Thùy Linh trên con SH vi vu trong làn gió mát, Trương Tuấn cười hỏi.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn liền trầm giọng.
"Vợ phải chọn một món, cấm em nói sao cũng được?"
Phía sau cô nàng lớp trưởng xinh đẹp khe khẽ híp mắt cười, đoạn vui vẻ nói.
"Vậy đi ăn tào phớ nhé anh."
"Không được, ăn cái đấy làm sao mà no."
"Thế em sao cũng được."
"..."
Trương Tuấn cạn lời.
Rốt cuộc khẩu chiến một hồi, hai người liền miễn cưỡng đạt thành thống nhất, cùng nhau đi ăn bánh canh cua, sau đó lên bờ hồ uống nước, ngắm cảnh tám chuyện.
"Vợ yêu, em có muốn trở nên mạnh mẽ hơn những người khác không?"
Đột nhiên nghe thấy câu hỏi khó hiểu của Trương Tuấn, Thùy Linh lắc lắc đầu.
"Không."
"Sao vậy?"
"Anh muốn em cũng luyện võ như anh chứ gì, em không muốn trở nên vạm vỡ vai u thịt bắp.."
Trương Tuấn ngớ người, cười ha hả.
"Haha, vợ ngốc. Anh đương nhiên cũng không muốn vợ trở nên như vậy, vợ biết cái gì gọi là tu luyện không?"
Ngoài dự kiến của hắn, Thùy Linh thế mà gật đầu. Cô nàng kinh ngạc hỏi ngược lại.
"Anh thế mà biết đến tu luyện, không lẽ anh cũng là người tu luyện??"
"Đúng vậy, anh có cách giúp em tu luyện, còn có thể trở nên xinh xắn, da dẻ đẹp hơn, dáng người tốt hơn..."
"Thật sao?"
Nói đến xinh đẹp, dưỡng da, em gái nào mà không mắt sáng lên được cơ chứ.
Trương Tuấn buồn cười nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô nàng, tiến vào hệ thống mua một viên dưỡng nhan đan sơ cấp, giá rẻ mạt chỉ có 20 điểm ngưỡng mộ.
Hắn đưa tay ra, đoạn thần thần bí bí nói.
"Đây là một viên đan dược quý hiếm mà anh vất vả có được, nó có công hiệu giúp làn da trở nên trắng bóng trơn láng hơn, trị mụn nhọt trứng cá các loại, hơn nữa không có tác dụng phụ.."
"Anh nói, tất cả đều là thật."
"Ừ."
"Vậy đưa cho em!"
Nghe giọng nói gấp gáp của cô nàng, Trương Tuấn âm thầm cười trộm, hắn chỉ chỉ ngón tay lên má mình.
"Trao đổi?"
Thùy Linh gương mặt ửng đỏ, nhưng vẫn hơi nhún người dậy, hé mở môi thơm đưa tới.
Chụt.
Trương Tuấn trong lòng thư sướng không thôi, hắn lại quay mặt sang bên kia, chỉ tiếp vào má.
"Bên này nữa mới đủ."
Thùy Linh hậm hực, hờn dỗi nhìn hắn, nhưng vẫn hôn đến.
Trương Tuấn đột nhiên quay mặt lại, khiến cho môi chạm môi, hương vị thơm ngọt mềm mại truyền đến, gương mặt xinh đẹp đỏ lên trước mắt, khiến hắn cảm thấy vô cùng viên mãn.
"Á.. anh.. đáng chết.."
Mắt thấy cô nàng đối diện mắc cỡ co rụt che mặt lại, Trương Tuấn liền cười cười, lấy ghế đưa sang ngồi bên cạnh nàng, đưa viên hạ phẩm dưỡng nhan đan ra.
"Hì hì, vợ iu, của vợ đây."
Thùy Linh lúc này mới len lén liếc qua kẽ tay nhìn xem, ngửi thấy một mùi hương thơm nồng quyến rũ, cô nàng liền cầm lấy, không do dự há miệng nuốt vào.
Rất nhanh, cảm giác trên mặt một chút vết bẩn, mụn nhỏ đều đã nhanh chóng biến mất, trên vai đêm qua vết muỗi cắn cũng đã mất đi, Thùy Linh liền vô cùng kinh ngạc, vội lấy con Iphone XS ra soi.
Gương mặt hiện ra trong camera vô cùng xinh đẹp, da mặt hồng hào trắng mịn, không có một chút chỗ hỏng.
Lúc này, chỉ là cam thường, hơn nữa cô nàng còn không trang điểm, nhưng dung mạo bên trong quả thực có thể so sánh với mấy em gái minh tinh trên truyền hình.
"A, thần kỳ như vậy."
Khẽ kinh hô một câu, đột nhiên Thùy Linh ôm lấy cánh tay Trương Tuấn lắc lư.
"Ông xã, anh còn nữa không? Mau cho em."
Một tiếng ông xã của cô nàng khiến Trương Tuấn kinh ngạc, bên dưới cánh tay cũng bị đôi bánh bao không kiêng nể ép vào, càng khiến hắn không khỏi cảm thán về sức mạnh của dưỡng nhan đan này.
"Còn có, nhưng mà.."
Trương Tuấn nói, dáng vẻ do dự.
"Sao vậy ông xã?"
"Ưm, cái này chỉ là hàng cấp thấp, anh đang định đưa ra thị trường bán, nhưng không biết giá cả thế nào. Em có các chị em nào thân thiết, đưa bọn họ dùng thử rồi định giá giúp anh được không?"
"Không thành vấn đề."
Thùy Linh gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vã nói.
"Hàng cấp thấp, ý anh là còn có đồ tốt hơn?"
"Đúng vậy."
"Đâu, đâu, mau đưa cho em."
Trương Tuấn lỡ mồm, nhưng cũng không keo kiệt.
Hắn liền nhịn đau vào mua thêm một viên cực phẩm dưỡng nhan đan, trị giá 1000 điểm ngưỡng mộ.
Một viên đan dược lóng lánh tinh khiết, bên trên hiện ra thụy khí tường hòa xinh đẹp, vô cùng bất phàm, Thùy Linh hai mắt lúc này quả thật phát sáng như đèn pha rồi.
Dù là vậy, cô nàng cũng có chút do dự, sợ Trương Tuấn không nỡ.
Thấy bà xã đưa mắt thẹn thùng nhìn mình, Trương Tuấn nghĩ ngợi một chút liền hiểu, hắn cười cười nói ra.
"Ăn đi bà xã, viên đan dược này chỉ có một thôi, anh để dành cho bà xã chứ đâu."
Chỉ đợi một câu của hắn.
Thùy Linh nháy mắt cầm lấy, càng ngắm càng thích, chụp ảnh một hồi, sau đó cô nàng hé mở môi thơm nuốt vào.
Trong nháy mắt, toàn thân trên dưới Thùy Linh tựa hồ phát ra biến hóa to lớn, mái tóc đen dài trở nên dẻo dai mềm mượt, lông mi trở nên cong vút uốn lượn, cánh môi như có một đoàn mật ong màu đỏ nhạt bôi lên, óng ánh mê người.
Gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ phát sáng một ánh sáng thu hút rực rỡ, cả người trắng nõn mát rượi như thủy tinh, vẻ ngoài không thể tìm ra một tia khuyết điểm.
Nếu nói lúc trước, có thể so sánh với nữ minh tinh, thì bây giờ, nàng càng giống như là một nữ thần.
Trương Tuấn cũng bị biến hóa của Thùy Linh khiến cho kinh ngạc, thất thần ngắm nhìn một hồi lâu, khóe môi không tự chủ chảy ra nước bọt.
Đẹp quá.
Hắn liền không kiêng nể ôm lấy nàng vào lòng, giữa thanh thiên bạch nhật, trao xuống một nụ hôn nồng cháy mãnh liệt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...