Đô Thị Truy Mỹ Ký

Vừa mới về đến phòng, Trương Tuấn liền lột hết quần áo lao ngay lên giường..

Trải dài cơ thể ra, tay chân buông lỏng, nằm nhìn lên trần nhà vô lo vô nghĩ, chỉ chực chờ mí mắt khép lại, cảm giác này.

Thật mẹ nó thoải mái a.

Cả ngày chủ nhật dậy sớm, loanh quanh đủ thứ việc, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, lại còn vừa mới ăn no uống say, hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ ngon.

Bên trong giấc mộng.

Mấy đồng chí hắc y nhân lúc này dường như đã thuần thục Quỷ Ảnh Mê Tung, đang bắt đầu thi đấu thân pháp với nhau, bay tới bay lui vô cùng náo nhiệt.

Đám đạo bào luyện phù sư thì vẫn không ngừng diễn luyện vô số các loại phù, không trung hỏa cầu mưa gió vần vũ, bom nổ tên bay, loạn lạc vô cùng.

Duy nhất yên lặng chính là mấy tên luyện đan sư, bình chân như vại ngồi dưới đất, tế luyện đan dược trong đan đỉnh trước mặt.

Người nào người nấy tiên phong đạo cốt, dáng vẻ cơ trí lão luyện, khác xa hai cái bọn trẻ trâu kia.

Một đêm trôi qua.

Hôm qua là chủ nhật, vậy thì hôm nay chắc chắn là thứ hai.

Trương Tuấn đánh răng rửa mặt, tắm một phát cho mát người đoạn liền thay quần áo đi học.

"Hello vợ iu."

Mắt thấy Thùy Linh ngồi một mình, xung quanh không có ai, hắn liền tí tởn chào, khiến cô nàng vội gắt gỏng.

"Cậu nói linh tinh gì đấy, tớ đã bảo rồi.."

"Hì hì, biết rồi, chào cậu, chào bạn Linh ạ."

"Hừ.."

Đặt mình ngồi xuống, tán dóc trêu chọc một chút, lúc sau đám sinh viên liền lục tục đến đông đủ.

Mấy cô nàng bạn của Thùy Linh cũng đến, cười tà nhìn hai người, đoạn ngồi bên cạnh trêu chọc, khiến cô nàng lớp trưởng xấu hổ không thôi, gương mặt ửng đỏ xinh đẹp.

Tiết học đầu tiên, giảng viên là Lâm Mỹ Ngọc.

Cô nàng hôm nay mặc một bộ áo dài màu trắng, hoa văn trang nhã, đường cong bó sát lồi lõm khiến cho toàn thân gợi cảm vô cùng.


Khẽ quét mắt nhìn qua Trương Tuấn đang ngồi khoanh tay quy củ, bên cạnh là Thùy Linh xinh đẹp tươi trẻ, trên gương mặt kiều diễm của Lâm Mỹ Ngọc thoáng hiện ra một chút đượm buồn.

Cả tiết học trôi qua, Trương Tuấn dựa vào những kiến thức hội họa có được, trổ tài ăn nói, phô bày sự giỏi giang của mình, khiến mọi người trong lớp đều vô cùng tán thưởng.

"Bạn Trương Tuấn rất tốt, hi vọng mọi người nên học hỏi cậu ấy."

Lâm Mỹ Ngọc tán thưởng một câu, trong mắt ẩn chứa hài lòng.

Thân là một giáo viên hội họa, nàng đương nhiên ưa thích một người đàn ông có tài năng ở lĩnh vực này, càng nói gì, kẻ trước mắt là bạn trai của mình cơ chứ.

"Cô Lâm, em có một chút vấn đề không rõ, có thể nhờ cô giải thích giúp em được không ạ."

Canh thời gian tiết học sắp hết, Trương Tuấn liền cười cười nói, một bộ hiếu học.

"Được thôi, em nói đi."

Trương Tuấn bình tĩnh trầm tư, giả vờ suy nghĩ vấn đề cần hỏi.

Liếc qua PlasmaWatch, thấy thời gian đã điểm, hắn liền đứng lên chuẩn bị nói.

"Dạ, theo như em biết thì..."

Reeng..

Đúng lúc này, chuông báo hết tiết ầm ĩ vang lên.

Lâm Mỹ Ngọc mỉm cười, thu xếp đồ dùng, đoạn làm thủ tục rời khỏi, sau đó nói.

"Trương Tuấn, em nếu còn có gì cần biết, đi lên văn phòng gặp cô."

"Dạ."

Trương Tuấn ngoan ngoãn trả lời, khóe môi nhếch lên, đoạn đứng lên đi theo cô nàng ra khỏi lớp.

Đám sinh viên lục tục ra chơi, Thùy Linh hơi hơi nghi hoặc nhìn qua bóng lưng Trương Tuấn, nhưng rất nhanh lắc đầu không để ý, vui vẻ ngồi đùa giỡn với đám bạn của mình.

Lâm Mỹ Ngọc đi trước tiến vào văn phòng, cặp mông ngúng nguẩy bên trong tà áo dài, ẩn ẩn hiện ra viền quần lót, khiêu gợi vô cùng.

Trương Tuấn đi theo phía sau nhìn không rời mắt, vào văn phòng, hắn liền nhẹ nhàng chậm rãi khóa cánh cửa lại.

"Trương Tuấn, em muốn hỏi về vấn đề gì?"


Đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, rót cho mình và hắn hai chén trà, Lâm Mỹ Ngọc nhàn nhã hỏi.

Trà còn chưa kịp uống thì Trương Tuấn đã tiến tới, bắt lấy cánh tay của cô nàng, đoạn an tọa bên cạnh, cười tà nhìn nàng.

"Mỹ Ngọc, hôm nay vợ thật là xinh đẹp."

Lâm Mỹ Ngọc thoáng chốc đỏ ửng, giả vờ nghiêm mặt.

"Trương Tuấn, nơi đây là trường học, em.. anh định làm gì?"

"Hừ hừ, anh chỉ muốn thân mật với người vợ xinh đẹp của mình một chút thôi mà."

"Không được!"

Lời còn chưa nói dứt, Trương Tuấn đã áp tới, bờ môi hung hăng hôn lên cặp môi đỏ rực căng mọng, khiến Lâm Mỹ Ngọc ú ớ một phen.

Ư... ư....

Một tay Trương Tuấn đặt sau đầu cô nàng, kéo về phía mình, một tay còn lại của hắn thì mò mẫm lên cặp sơn phong cao vút, nhẹ nhàng xoa bóp.

Mùi hương thơm mát của cơ thể phụ nữ, hòa lẫn vị ngọt ngào của đôi môi, khiến bên dưới Trương Tuấn rất nhanh bành trướng mạnh mẽ.

Hắn dứt khoát đặt Lâm Mỹ Ngọc ngả ra nằm dài trên ghế sô pha, cơ thể đẫy đà của mỹ nữ giáo viên bị toàn thân tên sinh viên cao lớn lực lưỡng đè xuống, sau đó hôn ngấu nghiến.

"Ư... ư.. Anh... dừng... dừng..."

Qua không biết bao lâu, khi đã khám phá trọn vẹn khoang miệng, nhấm mút cái lưỡi thơm mềm ướt át của Lâm Mỹ Ngọc, Trương Tuấn mới thả cô nàng ra, ngắm nhìn gương mặt kiều diễm.

Cảm nhận bên dưới hạ thân của mình có đồ vật gì đó cứng rắn đè sát, xuyên qua mấy lớp quần áo vẫn cảm nhận được một sự nóng bỏng, Lâm Mỹ Ngọc bối rối, vội vã đưa tay lên lồng ngực, muốn đẩy hắn ra.

"Anh.. Anh đừng làm bậy.. Lỡ có ai vào.."

Trương Tuấn cười tà.

"Vợ yên tâm, anh đã khóa cửa rồi."

"Không.. không được.. như thế người ta sẽ càng nghi ngờ.."

Lâm Mỹ Ngọc hốt hoảng nói, khiến Trương Tuấn bất giác buồn bực.


Đúng a.

Chính mình đi theo Lâm Mỹ Ngọc vào văn phòng, nhiều giáo viên khác nhìn thấy, lỡ may có người tò mò đến gõ cửa lại thấy cửa khóa trái, không sinh nghi mới là lạ.

Chẳng lẽ, lại cứ để thằng em dựng đứng thế này mà đi trở lại lớp a.

Lâm Mỹ Ngọc lúc này chật vật ngồi dậy được, nhìn gương mặt có chút ủ rũ của hắn, trong lòng không khỏi có chút bận tâm.

Tên bạn trai này, trẻ tuổi quá chính là cũng không tốt, sinh lý quá mức thịnh vượng.

Trên trường mà hắn cũng cả gan làm bậy được, bị phát hiện không nói, mấu chốt là thời gian thật sự không tiện, giải lao được có mấy phút, có thể làm nên trò trống gì a.

Có.

Trương Tuấn lúc này cười cười nhìn nàng, nụ cười không có hảo ý.

"Vợ yêu, em xem, bên dưới của anh thế này rồi, sao anh có thể quay lại lớp học được."

Lâm Mỹ Ngọc có chút bồn chồn, lo lắng hỏi.

"Vậy phải làm thế nào bây giờ?"

"Em giúp anh đi."

"Giúp.. hả.."

Nghĩ đến điều gì đó, đôi tai Lâm Mỹ Ngọc nháy mắt đỏ rực, gian nan nói ra.

"Ừm, để em giúp anh."

Cô nàng chậm chạp đưa cánh tay trắng hồng tiến tới, vạch khóa chiếc quần bò của Trương Tuấn ra, sau đó kéo xuống.

Một cái xúc xích nóng hổi được giải thoát ra khỏi lò nướng, đập tung tăng tung tăng, va chạm vào cánh mũi của nàng, khiến nàng giật mình kinh ngạc.

"To quá.."

Lần trước, Lâm Mỹ Ngọc có chút mê man không tỉnh, toàn thân bị dục vọng khiến cho như người mất trí, chỉ có thể im lặng tận hưởng.

Bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác cái đồ vật này mang đến cho nàng, khác hẳn với cái thứ nóng bỏng điên cuồng tàn phá mình trong đêm xuân sắc kia.

Đột nhiên, tròng mắt Lâm Mỹ Ngọc hiện ra khiếp sợ.

"Sao... sao.. của anh kỳ lạ như vậy?"

Trương Tuấn cười khổ.

Đến rồi.

Thật ra mọi thứ của Trương Tuấn tất cả đều bình thường, nếu không muốn nói là rất tốt, chỉ là cây súng của hắn, thế mà có tận đến bốn quả pháo hỗ trợ, hai trên hai dưới.


Lúc trước hắn rất ái ngại, cho rằng đây là dị tật, sợ người ta nhìn mình kinh dị, cho nên không muốn giao du tiếp xúc với nhiều người, càng không muốn có bạn gái.

Tuy nhiên, bây giờ Trương Tuấn đã không còn tự ti nữa, trái lại hắn cho rằng, đây là ký hiệu của ông trời, ký hiệu dành cho một nam nhân đặc biệt xuất chúng, từ xưa tới nay có một không hai.

"Em.. sợ à?"

Nghe câu hỏi của hắn, Lâm Mỹ Ngọc xấu hổ, đỏ mặt trả lời.

"Không, chúng nó rất oai hùng.."

Hơi thở khô nóng của cô nàng phả vào trên thân cự vật, khiến cho nó càng thêm to lớn hơn..

Nghe vậy, Trương Tuấn cười lên ha hả, hắn khẽ đẩy nhẹ hông, cho hạ thân của mình tiến sát tới gương mặt diễm lệ kia hơn.

"Vậy, em phục vụ bọn chúng cho kỹ đi."

"Dạ."

Những ngón tay ngọc ngà bắt đầu chạm nhẹ lên những sợi gân xanh, cầm lấy con rồng lửa ngang bướng, tựa hồ lúc nào cũng có thể phun lửa kia, sau đó Lâm Mỹ Ngọc há rộng môi thơm, bắt đầu một quá trình trấn áp yêu vật.

Bên ngoài văn phòng, các thầy cô qua lại như thoi đưa, trò chuyện náo nhiệt, tất cả đều hồn nhiên không biết bên trong đang diễn ra một cảnh xuân sắc tiêu hồn.

Trông thấy Trương Tuấn tươi sáng phấn khởi trở lại, bộ dạng tràn đầy vui vẻ, Thùy Linh mỉm cười hỏi.

"Cậu, cậu đã hỏi được vấn đề cần biết chưa?"

Bên cạnh mấy cô nàng nữ sinh cũng tò mò, muốn biết tên sinh viên xuất chúng này muốn biết chuyện gì.

"Ừ, tớ hỏi được rồi?"

Một cô em hóng hớt hỏi thăm.

"Mà cậu hỏi về chuyện gì vậy?"

Trương Tuấn cười ha hả, nhếch môi.

"Tớ hỏi cô cảm giác về một con quái vật biến dị, chỉ có ở trong truyền thuyết."

Lời nói của hắn khiến đám nữ ngơ ngác không hiểu, tràn đầy nghi hoặc.

"Con gì, rồng á? Hỏi cảm giác là sao??"

Trông thấy Thùy Linh cũng tò mò nhìn mình, Trương Tuấn liền im lặng không nói, cười tà ngồi xuống bên cạnh cô nàng, ghé giọng vào bên tai nói nhỏ.

"Đây là bí mật, để hôm nào, tớ sẽ cho cậu biết."

"Ưm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui