Rời khỏi tòa nhà MIDEX, Trương Tuấn liền đến đón Thùy Linh đi ăn trưa.
Hôm nay cô nàng mặc một bộ váy hoa màu trắng tinh khiết, mái tóc tết bím hai bên tựa như cô công chúa nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
"Vợ iu ơi, chúng mình ăn gì đây?"
Trương Tuấn buồn nôn hỏi, đáp lại là một câu trả lời quen thuộc.
"Gì cũng được."
"Vợ iu vợ à, đừng chơi trò này mà, anh sợ lắm.."
"Em ăn gì cũng được thật mà, anh cứ chọn một món ưa thích đi."
"Ừm, vậy mình đi ăn hải sản."
"Không được, lần trước đã ăn rồi."
"...."
Quả nhiên, lời nói nữ nhân là không đáng tin nhất.
Một hồi ứng phó mệt mỏi, rốt cuộc hai người dừng lại bên một quán cơm nấm Việt bên đường Lò Đúc.
Quán ăn này nằm trên con phố nhỏ hẹp dài và đông đúc, bên trong không khí nhỏ xinh, tương đối ấm cúng dễ chịu.
"Cho anh hai suất bún nấm trộn chay và một đĩa gà nướng nguyên đùi, thêm hai nước dừa tươi."
"Dạ"
Gọi món ăn xong, Trương Tuấn liền bắt đầu vui vẻ ngồi tán dóc với Thùy Linh về đủ thứ trên trời dưới đất, khiến cô nàng cảm thấy thú vị mới lạ, cười không dứt miệng.
Bỗng nhiên, Thùy Linh có vẻ bối rối, cẩn thận hỏi Trương Tuấn.
"Tối nay, anh có rảnh không?"
"Có."
"Ừm, bạn em tổ chức dạ tiệc, muốn rủ anh cùng tham gia.."
"À ha, bạn nào vậy vợ?"
"Là anh Bình. Nếu anh không thích, thì không cần đến.."
Nghĩ đến Trịnh Thanh Bình tổ ân cần mời mọc, muốn Trương Tuấn đến để thuận tiện làm quen với mọi người, đồng thời hóa giải hiểu lầm, Thùy Linh liền cũng có chút muốn, càng nhiều chính là băn khoăn.
Cô nàng đương nhiên biết rõ, tại một nơi giới gia tộc quyền quý, tầng lớp thượng lưu tụ tập, một người bình thường như Trương Tuấn xuất hiện sẽ dễ dàng nhận lấy khinh thị, nên lúc mở lời mới do dự như vậy.
Trương Tuấn không thèm để ý, một cái dạ tiệc mà thôi, đi chơi một chút.
"Không sao, tối nay anh rảnh, sao anh có thể yên tâm để vợ iu ở một mình được."
"Hừ.. Mồm miệng dẻo quẹo.."
Thùy Linh gắt nhẹ, nội tâm ngọt ngào, một chút lo nghĩ không cánh mà bay.
Đến lúc đó, chỉ cần mình cẩn thận bảo hộ hắn là được, tin chắc sẽ không có người nào muốn trước mặt mình ngang nhiên gây sự với bạn của mình a.
Ân, là bạn trai.
Bữa trưa ăn uống no say đã xong, lại đi uống một cốc trà sữa, Thùy Linh liền muốn về nhà, bởi cô nàng còn có việc bận.
"Anh về đi, em gọi Taxi cũng được."
"Sao được."
"Đi mà, nhà em cũng gần đây thôi."
"Đừng nói nhiều, lên xe. Vợ anh phải do anh hộ tống, taxi cái gì mà taxi."
...
Trên đường chiếm tiện nghi một chút, lại tâm sự trêu ghẹo một chút, Trương Tuấn không khỏi nghĩ đến một việc.
Hẳn là hắn nên sớm để cô nàng thành người phụ nữ của mình, cùng về sinh hoạt chung một nhà, chứ cứ đi đi lại lại thế này quả thật mất công vãi ra.
Trả khách ở bến xong, nhớ đến buổi tối tham gia dạ tiệc, chính mình lại không có quần áo thích hợp, Trương Tuấn liền tạt qua mấy cái shop vest nam cao cấp.
"Kính chào quý khách."
Em nhân viên thấy một thanh niên đẹp trai cao ráo bước xuống từ chiếc SH mới cóng đi vào, liền tiến lên niềm nở.
"Anh cần đồ dự dạ tiệc, có bộ nào chất lượng không em?"
"Dạ, có ạ, bên em có mấy bộ vest mới nhập, chất liệu kiểu dáng đều rất tốt."
"Được, dẫn anh đi."
"Dạ."
Em gái nhân viên dẫn Trương Tuấn đi, trong lúc đó còn cố tình đi ngang hàng như một cặp tình nhân, khiến bên cạnh mấy chị em đồng nghiệp không khỏi cười khổ.
Con bé này, thấy zai đẹp là cứ tớn tớn lên.
Không cần thử quá nhiều quần áo, Trương Tuấn vừa mặc vào một bộ vest màu đen, liền đã khiến cho các em gái nhân viên trầm trồ, khen ngợi không dứt
Gương mặt đẹp trai trẻ tuổi, vốn có vài phần non nớt, mặc vào một bộ trang phục gam màu tối lịch lãm, khiến hắn thoáng chốc như biến thành một quý ông điềm đạm sang trọng.
"Đẹp quá.. Anh có bạn gái... khụ khụ, anh có muốn thử vài bộ khác không ạ."
"Không cần, lấy bộ này cho anh."
Chính mình tùy tiện để có đi dự tiệc là được, lựa lựa chọn chọn làm gì cho mệt.
"Dạ, mời anh đi theo em ạ."
Em nhân viên cũng có chút tiếc nuối, phong thái lúc mặc vào áo vest của Trương Tuấn quả thật hấp dẫn vô cùng, tiếc là đã không thể chiêm ngưỡng lại được.
Mua xong quần áo, cần thiết phải có một đôi giày da phối hợp.
Lại nhanh gọn lẹ chọn lấy một đôi giày da màu đen, tông xoẹt tông, Trương Tuấn liền ra quầy thanh toán, đoạn đi trở về phòng trọ.
Tiên Long Cục, bộ phận nghiên cứu.
Một đám ăn mặc bộ dáng giáo sư, tiến sĩ đang không ngừng mày mò phân tích số liệu, cẩn thận tính toán chi tiết một cái mũ kỳ lạ, một hồi đau khổ vò đầu, một hồi tấm tắc khen tuyệt.
"Kỳ lạ, kỳ lạ."
"Không ngờ chỗ này lại có thể thiết kế cao minh như vậy."
"Lợi dụng rung động nhiệt và khúc xạ ánh sáng, khiến cho cơ thể trở nên vô hình, đây là tuyệt tác của ai chế tạo nên!"
"Có điểm giống với thứ gì đó mà tôi đã gặp lúc nhỏ, là là.."
"Là mũ tàng hình trong bộ truyện tranh Doremon, đúng không?"
"Đúng, đúng, là nó..."
...
Đang bàn luận hăng say náo nhiệt, thì bên ngoài một tên trung niên râu hùm cường tráng đi tới, cười ha hả hỏi.
"Thế nào rồi, đã nghiên cứu thành công chưa?"
Nghe giọng hắn, một tên đầu hói, xem ra là cầm đầu trong này trả lời.
"Cậu Khải, chúng tôi đã hoàn toàn nắm bắt kết cấu, chỉ là có một vài chi tiết công nghệ quá mức cao cấp, nguyên liệu quý hiếm, trong lúc nhất thời chưa thể chế tạo hoàn chỉnh ra được."
"Ừ, nếu khó quá, thì thử thay thế chi tiết khác xem sao."
"Có thể, nhưng chúng tôi muốn hoàn hảo phục chế lại đồ vật này, đây quả thật là một món đồ đi trước thời đại, rất có ý nghĩa."
Đầu hói dáng vẻ say mê hướng tới nói ra, đoạn hào hứng nói ra.
"Nếu có thể làm ra những cái mũ khác, tạo ra một đội quân tàng hình, Đại Việt ta sẽ đến thời khắc quật khởi, trở thành cường quốc đệ nhất."
Trung niên kia cười cười không nói, nhìn xem đầu hói tự nói một mình, trong lòng có chút nhàn nhạt lo âu.
Quật khởi sao?
Chỉ sợ đại kiếp sắp đến, không bị hủy diệt trong chiến loạn, bảo tồn quốc gia là được rồi, còn mơ mộng xa vời gì đệ nhất..
Nghĩ đến gì đó, hắn liền lạnh giọng.
"Từ bây giờ, người đã tham gia dự án này sẽ cấm tiệt bước nửa bước ra khỏi đây, bị phát hiện cất giấu đồ vật có thể liên lạc ra bên ngoài sẽ chết. Rõ chưa?"
Giọng nói ồm ồm của hắn khiến đám người hơi chút giật mình, nhưng tất cả đều biểu thị không sao cả, bởi ai cũng biết tầm quan trọng của nó.
Trung niên tằng hắng, đoạn lạnh nhạt nói tiếp.
"Chư vị, đều là người Đại Việt, tôi rất tin tưởng các vị. Tốt, tôi đi trước."
Đi ra bên ngoài, hắn mới trầm giọng, ra lệnh vào bên trong không khí.
"Tăng thêm người bảo vệ chặt chẽ nơi này, điều thêm một quân đoàn đến đây."
Một âm thanh quỷ mị hư vô vang lên đáp lại.
"Rõ."
Trương Tuấn ở phòng livestream vài trận Liên Minh, nhàn nhã trải qua buổi chiều.
Hôm nay hắn cũng có gặp những tuyển thủ nổi tiếng từ khắp các quốc gia, có Âu Mỹ, có Hàn quốc, có Đài Loan... hết thảy đều bị đẳng cấp cao tuyệt của hắn hạ gục thuyết phục.
Đám người xem lúc này ngoài thán phục vẫn là thán phục, điểm ngưỡng mộ liên tiếp kéo tăng, trên màn hình những dòng chữ donate ủng hộ liên tục nhảy ra.
"Tuấn Tiền Tỉ là số một."
"Đẹp trai quá, đẹp trai quá."
"Lúc nãy VNI Telecom thông báo anh tham gia vào đội tuyển của họ, đúng không vậy."
"Thế à, ngon. MSI năm nay kiếm lấy một cái cúp nha đại ca."
"Tuổi gì, team SBTC của thầy Ba tao sẽ vô địch."
"..."
Mắt thấy đã sắp đến giờ, Trương Tuấn liền cười cười nói lời tạm biệt đám người, đoạn đứng dậy mặc vào bộ vest mới mua lúc nãy.
Rửa mặt soi gương, lại lấy lọ keo xịt xịt tạo kiểu tóc một chút, hắn liền xuống gọi con xe bốn bánh ban nãy đã thuê tới, đoạn đi đến đón Thùy Linh cùng đi.
Lúc đầu Trương Tuấn chỉ định đi SH, nhưng nghĩ lại Thùy Linh dự dạ tiệc sẽ phải mặc váy, ngồi xe máy phi thường bất tiện, nên hắn liền quyết đjnh thuê xe, là một chiếc BMW sang trọng.
Đồng thời, hắn cũng suy xét, bản thân hẳn là nên kiếm một chút tiền để mua cái bốn bánh, đồng thời bớt chút thời gian học lái a.
Xem nào, mua nhà mua xe, hmm, rảnh rỗi có nên đi đến quán bar Lạc Thiên đập phá vài trận không ta.
Bên kia, Ngô Bá Sơn và Hoàng Chí Văn đột nhiên rét lạnh, ngửa đầu nghi hoặc.
Ngô Bá Sơn: "Cậu cũng cảm thấy chứ, không phải là ảo giác?"
Hoàng Chí Văn: "Ưm, em bị một lần rồi.."
Ngô Bá Sơn: "Dạo này anh em bên dưới đắc tội ai không?"
Hoàng Chí Văn trầm tư một lúc lâu, lắc lắc đầu.
...
Thùy Linh xuất hiện với một chiếc đầm trắng diễm lệ, phô bày đủ da thịt trắng nõn, nhưng lại không để lộ ra mấu chốt.
Gương mặt thanh thuần xinh đẹp trải qua chăm chút trang điểm, trang sức nơi cổ và tai trang nhã quý phái, khiến cô nàng tăng lên vài phần quyến rũ gợi cảm, bớt đi một chút dáng vẻ ngây thơ.
"Vợ iu xinh quá!"
Đợi cho cô nàng ngồi vào xe, Trương Tuấn mới tán thán, đoạn nắm lấy cánh tay cô nàng, khiến tên tài xế phía trước ghen tỵ không thôi.
Mẹ nó, một thằng đi thuê xe, mà cũng tán được em gái ngon lành cành đào như vậy, ông trời thật mắt mù mà.
Thùy Linh dường như cũng để ý, nhỏ giọng hỏi.
"Xe.. anh à?"
Trương Tuấn thản nhiên.
"Không, anh mới thuê."
"Ừm. Cảm ơn anh."
"Hì hì, cảm ơn cái gì?"
Thùy Linh đột nhiên ôm chầm lấy hắn, khiến Trương Tuấn hơi ngơ ngác không hiểu.
Qua một lúc sau, hắn nhẹ mỉm cười, vuốt ve lấy tấm lưng mềm mại mượt mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...