Phương Tuấn nâng ly rượu vang, nhìn chăm chú vào cứ điểm của Soái Quân ở nơi xa xa.
Đã là 3h sáng, anh ta tin rằng lần tấn công này chắc chắn sẽ giải quyết được Soái Quân, đúng như thuộc hạ nói, trước khi trời sáng có thể dọn dẹp chiến trường sạch sẽ để tổ chức lễ ăn mừng.
Phương Tuấn thở vài hơi rồi khua tay gọi mấy tay thân tín lại nói:
- Truyền lệnh, ai tấn công được vào cứ điểm đầu tiên sẽ thưởng 2 triệu.
Phương Tuấn là một kẻ thông minh, luôn biết làm tăng sĩ khí chiến đấu vào đúng thời điểm.
Tên thân cận liền vội vàng đi thu xếp.
Phương Tuấn quay đầu nhìn chăm chú vào chiến tuyến phía trước, nhìn về phía cứ điểm của Soái Quân khẽ thở dài, quyết chiến đến bây giờ đều khiến cho cả hai bên mệt mỏi hao tổn tinh thần và lực lượng.
Nhưng hơn ngàn Soái Quân kiểu gì cũng không thể chống lại được với 6000 liên quân tinh nhuệ.
Đúng lúc anh ta đang chuẩn bị nằm xuống cái ghế xích đu để quan sát cuộc chiến, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, một lát sau có người đẩy cửa đi vào.
Người vào chính là thân cận của anh ta, thở hồng hộc chạy đến trước mặt của Phương Tuấn nói:
- Phương, Phương đường chủ, đại sự không tốt rồi, anh em ở bên ngoài vòng vây truyền tin tình báo khẩn cấp, đang có hàng ngàn quân Soái Quân tiến vào cứ điểm của chúng ta, 5 phút sau là có thể giết đến tận đây, chúng ta mau chóng rút lui thôi!
Thực ra cứ điểm không phải là không có người, còn có khoảng 7 đến 8 ngàn liên quân hắc bang bị thương đang ở đây.
Nhưng tên thân cận chắc hẳn đã chứng kiến sự lợi hại của Soái Quân, biết được sức mạnh chiến đấu dũng mãnh của bọn họ, cân nhắc trước sau thì biết chắc rằng những tên lính bị thương không đủ để chống cự nổi Soái Quân, vì thế mới đề xuất với Phương Tuấn kế sách rút lui.
Tay phải của Phương Tuấn có chút run rẩy khiến cho rượu đổ xuống đất, anh ta khiếp sợ vô cùng hỏi:
- Chẳng phải Soái Quân chỉ còn có hơn ngìn quân hay sao? Ở đâu ra mấy nghìn quân tinh nhuệ? Tình báo của bên Đường Môn lẽ nào toàn là tin rác rưởi? Ngay cả việc Soái Quân điều quân về Thành Đô bao nhiêu cũng không nắm nổi, đúng là làm ta tức chết!
Đúng lúc đấy lại có đệ tử của Đường Môn chạy đến, không còn kịp để ý đến nghi lễ gì nữa, sợ hãi hô lên:
- Phương Đường Chủ, hàng trăm chiếc xe tải đã vượt qua tuyến phong toả của chúng ta, hàng ngìn quân của Soái Quân đang bao vây chém giết chúng ta, phía trước 800m đã bắt đầu xảy ra tàn sát rồi, người dẫn đầu chính là Sở Thiên!
- Cái gì? Sở Thiên? Sao anh ta lại đến đây?
Phương Tuấn như bị sét đánh ngang tai.
Bên ngoài tiếng chém giết ầm ầm, ngày càng tiến gần đến, mấy tên thân cận cuống cuồng kéo lấy Phương Tuấn, lo lắng sợ hãi nói:
- Phương Đường Chủ, không cần nghĩ nhiều nữa, nhân lúc tình hình đang hỗn loạn mà trốn khỏi đây thôi, nếu không bị bọn Soái Quân bao vây lại thành nhân bánh bao bây giờ, chỉ cần có núi không sợ không có củi đốt.
Nghe nói vậy Phương Tuấn liền giơ chân đá tên thân cận lăn quay ra đất, chửi bới:
- Rút lui? Rút lui cái đầu chúng mày.
Chúng ta có bao nhiêu người? Cả quân tinh nhuệ bị thương cũng lên đêến vạn người, Soái Quân có bao nhiêu người? Cứ điểm hơn nghìn quân bị thương, cho dù bọn chúng có thêm vài ngàn quân chi viện thì có là cái gì? Chúng ta có cả vạn quân còn sợ gì bọn chúng?
Mấy tên thân cận nghe anh ta phân tích có vẻ có lý, nhưng vẫn có cảm giác gì đó không được đúng cho lắm.
Phương Tuấn đưa ly rượu vang lên miệng uống cạn rồi vứt ly xuống đất nói:
- Truyền lệnh của ta, Yêu cầu liên quân bao vây tấn công cứ điểm của Soái Quân mau chóng tấn công, đồng thời ra lệnh cho những quân bị thương cầm vũ khí ra ngoài d phòng bị, bắt buộc phải chống cự lại quân chi viện của Soái Quân.
Đợi cho quân tấn công lấy được cứ điểm thì chúng ta hai bên cùng tấn công bọn chúng.
Tên thân cận gật đầu, vội vã đi truyền lệnh.
Phương Tuấn lấy lại bình tĩnh, tay vắt sau lưng tự nói:
- Lẽ nào Sở Thiên đến thật?
Sở Thiên thực sự đã đến, và có thêm 3000 quân, trong đó có 2000 quân là thế lực mà Sở Thiên đã cho ẩn nấp ở Thành Đô từ sớm.
Bất luận cho cứ điểm của Soái Quân có máu đổ thành sông, thậm chí đối mặt với việc bị chiếm mất cứ điểm, hắn ta cung không cho phép Phàm Gian dùng đến nhóm quân này, còn 1000 quân còn lại là ở Vũ Hán và 500 anh em ở Trùng Khánh.
Sở Thiên nhìn toà nhà mà Phương Tuấn ở, quay đầu nói với Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh:
- Vô Tình, hành động theo kế hoạch, cậu dẫn 1000 quân đi chi viện cho Phàm Gian.
Vô Danh, cậu dẫn 2000 quân đi bao vây giết chết bọn Đường Môn trong toà nhà này, bắt buộc trong 2 tiếng đồng hồ phải kết thúc trận chiến, không được qúa ham chiến thắng, chỉ đánh những tên chủ lực cầm đầu.
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh gật đầu, ra khỏi xe dẫn quân đi.
Hôm qua Sở Thiên đã bảo bọn họ đi Trùng Khánh và Vũ Hán để mang 500 anh em về Thành Đô, hai bên đất mà có người của Đường Môn phụ trách mặc dù biết sự điều động quân của Soái Quân, nhưng do sợ Đường Vinh bắt đi chi viện ở Thành Đô nên giấu diếm không báo cáo.
Mèo và chuột có thể cùng sống với nhau đó là bởi vì lợi ích còn tồn tại.
Vì thế Sở Thiên nắm được điểm này, làm cho lực lượng Soái Quân ở Thành Đô đông thêm nghìn người, vì thế càng chắc chắn đánh bại được liên quân hắc bang và cứu bọn Phàm Gian.
Sở Thiên ra khỏi xe chăm chú nhìn tình hình.
Nhiếp Vô Danh dẫn đầu 2000 quân đã bắt đầu giao chiến với 7, 8 nghìn quân ở trong toà nhà, hai bên giao chiến ác liệt.
Nhiêp Vô Danh giống như con dao sắc bén ở trong tay anh ta không thể ngăn cản, liên quân xã hội đen nằm trong vũng máu.
Bọn chúng 2 ngày trước giao chiến với Soái Quân nên bị thương, trong lòng vẫn còn những ám ảnh sợ hãi về sự lợi hại của Soái Quân.
Bây giờ lại gặp phải những nhát dao cuả Nhiếp Vô Danh sự sợ hãi đương nhiên bùng lên.
Đội quân lãnh đạo Đường Môn giám sát thấy sự hung hãn của Nhiếp Vô Danh, nhíu mày rồi lao vào anh ta, mũi dao nhằm thẳng vào ngực anh ta, Nhiếp Vô Danh nhanh chóng né được, khẽ cười nhạt, lưỡi dao vung ra đánh lại lưỡi dao của liên quân vang lên tiếng đanh thép.
Đội quân dẫn đầu thấy vậy đều lui bước.
Mà Nhiếp Vô Danh lại có tiếng về việc không tha một ai, hùng mạnh bước tới, đối phương không kịp ngăn cản, một tiếng xoẹt vang lên rồi thấy trên ngực xuất hiện một vết thương, gã ta vô cùng kinh hãi, cố hết sức gắng gượng đứng dậy thì lại nhìn thấy Nhiếp Vô Danh lao đến, gã ta sợ hãi lùi vài bước, đối phương quá mạnh!
Một giây sau, gã đã bị trọng thương dưới tay của Nhiếp Vô Danh.
Hai bên chém giết hơn chục phút, trước sự tấn công mạnh mẽ của phía Nhiếp Vô Danh vào đội quân cầm đầu Đường Môn, sỹ khí chiến đấu của liên quân cũng bị sa sút mạnh.
Mặc dù bọn chúng có rất nhiều người và ngựa xông lên ngăn cản Nhiếp Vô Danh nhưng đâu phải là đối thủ của anh ta, anh ta đi đến đâu người ngựa ngã tới đó, máu chảy thành sông.
Không lâu sau phe liên quân hắc bang hùng mạnh đã bị phân ra làm đôi dưới sự lãnh đạo của Nhiếp Vô Danh.
Đội quân Đường Môn ôm vết thương cũng bị chia ra làm đôi, diện tích hai bên tiếp xúc trực tiếp rộng hơn.
Về mặt số lượng thì liên quân hắc bang chiếm ưu thế, nhưng trong trận chiến này thì khí thế chiến đấu đã bị mài mòn, còn quân Soái Quân lại hoàn toàn ngược lại, khí thế chiến đấu mạnh như hổ đã đủ san bằng khoảng cách về số lượng.
Nhưng hai bên lại đánh một trận ngang sức ngang tài.
Số lượng liên quân bị thương vong nằm dưới đất ngày càng nhiều! Không có một chút giả tạo, không có một chút may mắn, hoàn toàn là lấy đá chọi đá để lấy ít thắng nhiều.
Nhưng mà, Sở Thiên thêm rơm rạ cho lạc đà
Sở Thiên lôi ra Minh Hồng chiến đao quát lớn:
- Phạm đến Soái Quân của ta, dù mạnh nhất định giết.
Khoảng chục anh em tử sĩ đứng bên cạnh cũng giơ dao lên đồng thanh nói:
- Giết!
Ánh mắt Sở Thiên sắc lạnh, hắn ta lao lên trước làm gương cho anh em.
Tuy chỉ có hơn chục người nhưng mạnh mẽ vô cùng.
Không có những chiêu trò mỹ miều mà chỉ có những động tác đơn giản dứt khoát.
Bọn họ chém gọn gàng, khiến cho liên quân náo loạn, kêu gào chạy tứ phía.
Mặc dù liên quân vốn muốn lấy nhiều ức hiếp ít, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được bước chân tiến lên của Soái Quân.
Người của liên quân dần dần đã không địch lại nổi nữa, nhưng bởi vì bọn chúng số lượng lớn nên vẫn có thể duy trì tiếp, hơn nữa chỉ cần có thể kháng cự lại tấn công của Soái Quân, cho dù vết thương nặng tới mức nào cũng không vấn đề gì.
Quân lính tinh nhuệ của bọn chúng có thể san bằng cứ điểm của Soái Quân rồi đến ứng cứu tiếp.
Đây cũng là nguyên nhân mà đội quân lãnh đạo của Đường Môn không chịu rút lui, bởi vì bọn chúng không muốn thất bại một cách mất mặt, cho dù có phải trả giá đắt cũng phải chống lại sự tấn công của Soái Quân, nếu không thì bọn chúng cũng không còn cách nào để về nói với Đường Vinh, lại càng không còn mặt mũi nào gặp lại Phương Tuấn, cũng không còn chỗ trú chân trong chốn giang hồ nữa.
Bảy tám ngìn quân bị đánh tơi bời, thât là trò hài.
Nhưng niềm hy vọng cuối cũng của anh ta cũng bị dập tắt bởi sự xuất hiện của Sở Thiên.
Mặc dù không có nhiều người nhìn thấy qua mặt mũi thật của Sở Thiên, nhưng uy danh của Thiếu Soái thì cả giới giang hồ đều biết đến.
Giờ đây lại nhìn thấy khí thế mạnh mẽ chém giết của hắn ta, vô hình chung đã làm tiêu tan niềm hy vọng cuối cùng của bọn chúng.
Cuối cùng liên quân hắc bang bị đánh cho hoảng loạn, dưới sự đàn áp của Soái Quân đành rút vào trong toà nhà.
Sự rút lui của bọn chúng vừa hợp với ý đồ của Sở Thiên, chen chúc trong căn phòng rộng hơn nghìn mét vuông, liên quân không tài nào phát huy được ưu thế về số lượng của mình, chỉ có thể đợi đánh hết đám người phía trước mặt rồi những quân phía sau mới có thể tiến lên tìm đến cái chết.
Ở bên ngoài rộng rãi đã ngang sức ngang tài rồi, thì khi vào trong căn phòng chật chội chỉ có thể chờ chết.
Sở Thiên vung dao, miệng nở một nụ cười khểnh nhuệ, nói đúng hơn là đêm nay chính là đêm quyết chiến cuối cùng.
Bất luận thế nào kẻ địch cũng muốn san bằng cứ điểm của Soái quân.
Kẻ địch lại rút lại phía sau khoảng mười mét, chuẩn bị cho cuộc tấn công sấm sét cuối cùng.
Trước khi tấn công, kẻ đứng đầu bước lên trước vài bước rồi quát lớn:
- Anh em của Soái quân, mọi người đều là nam tử hán, nếu mọi người chết vì trận chiến này chúng tôi sẽ dập đầu trước mọi người!
Ánh mắt của các đệ tử của Soái quân chợt tỏa ra hào quang, dù cái chết được nói ra từ miệng của kẻ địch sẽ có vài phần bi tráng nhưng khi nghe bọn họ khen mình là nam tử hán, các anh em của Soái quân không có chút gì khó chịu, bọn họ thậm chí còn thấy rằng đây là một vinh quang lớn.
Là một nam tử hán? Nên định nghĩa như thế nào đây?
Người nam tử hán không phải là người cả ngày chỉ vỗ ngực thề rồi đánh vợ, mắng mẹ; cũng chẳng phải một tên nát rượu suốt ngày say khướt, khi tỉnh dậy mới thấy hối hận vì là kẻ vô dụng; đương nhiên cũng chẳng phải người lúc nào cũng cậy mạnh hiếp yếu, chỉ biết thu nhận đệ tử và ôm đàn bà.
Nam tử hán là những người mà có cuộc sống bình lặng nhưng khi có chiến tranh thì đầy nhiệt huyết và dũng khí chiến đấu.
Hồ Diệu Quang người đang quấn đầy băng gạc cũng gượng cười và nói:
- Các anh em, tối nay phải tự bảo trọng nhé!
Phàm Gian mỉm cười gật đầu, vỗ nhẹ vào vai Diệu Quang và nói:
- Bảo trọng nhé!
Cánh cửa sống chết lại sắp đến rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...