Vì thế giáo sư Dương ho nhẹ hai tiếng rồi thể hiện một thái độ thân thiện khó hiểu và hỏi:
- Này Sở Thiên, cho cậu năm phút để trả lời câu hỏi của tôi.
Cũng chẳng có gì đâu, dựa vào khả năng của cậu là có thể trả lời được rồi.
Dù sao các cậu vẫn chưa bước vào con đường danh lợi cũng khó đoán được các thủ thuật làm quan.
Giáo sư Dương vốn dĩ muốn gây khó dễ cho Sở Thiên nhưng lại bị thái độ và cách cư xử của hắn làm cho cảm động, vậy nên đã cố gắng giải đáp.
Trước Sở Thiên, trong kì thi cuối kì lần trước giáo sư Dương đã để mấy thí sinh trả lời rồi.
Có người đề nghị “nhảy dù” để duy trì sự ổn định trong cục; có người lại chủ trương tuyển cử dân chủ như vậy sẽ có sự thanh minh, không thiên vị; cũng có người đề xuất tìm người có thế lực mạnh để làm chỗ dựa.
Những câu trả lời này đều làm cho giáo sư Dương và các sinh viên khác cảm thấy có thể thực hiện nhưng cũng có chút boăn khoăn vì cũng có chỗ chưa được hợp lý và chu toàn.
Vì thế ông cũng không trông đợi lắm vào cậu học sinh mà cả nửa năm không lên lớp này.
Cũng chẳng ai nghĩ rằng hắn có thể đưa ra được ý kiến gì hay ho, cả các giáo sư khác cũng có cùng ý nghĩ như vậy.
Sở Thiên có chút trầm tư rồi ngay sau đó cười và trả lời:
- Giáo sư Dương cần tri thức lý luận hay phương án thực tế đây?
Tất cả các giáo sư đều tỏ ra sững sờ rồi ngay sau đó nói một cách ngắn gọn:
- Nói như vậy là sao?
Sở Thiên vẫn nở nụ cười nhã nhặn như trước rồi bình tĩnh trả lời:
- Nếu là lí luận dựa trên mặt lý thuyết như vậy nên tìm những người có năng lực, hành động theo ba mặt, chọn ra những thành viên có thành tích xuất sắc từ những cán bộ dự bị, sau đó dựa theo ý kiến chỉ đạo và năng lực của từng cá nhân để chọn ra người phù hợp nhất.
Giáo sư Dương có chút ngạc nhiên, vội vàng hỏi tiếp:
- Thế còn phương án thực tế thì sao?
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói rõ ràng:
- Cái phương án thực tế về thượng thừa này là các lãnh đạo chủ quản có thể áp dụng “tăng cho mỗi người một cấp” như vậy có thể khiến hầu hết mọi người đều thấy thỏa mãn, vui vẻ.
Tất cả mọi người có vui vẻ thì hiệu xuất của các đơn vị mới được nâng cao.
- Ngài chủ quản mới có thể đạt được chiến tích, khi có chiến tích thì mới có cơ hội một bước lên mây!
Giáo sư Dương đột nhiên nhìn chằm chằm vào Sở Thiên như có chút hứng thú!
Những vị giáo sư khác cũng im lặng, dường như ai cũng đã nghe ra được một vài vấn đề nào đó nhưng đều không muốn lý giải.
Giáo sư Dương cử động ngón tay của mình rồi để lộ ra vẻ mặt có vẻ sâu xa rồi dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi Sở Thiên:
- Sở Thiên này, tôi hỏi thêm một chút: “mỗi người tăng thêm một cấp” là sao? Thực thi như thế nào đây?
Trong lòng Sở Thiên rất hào hứng và cung kính trả lời:
- Dạ thưa giáo sư Dương, “mỗi người nâng lên một cấp” có nghĩa là: vị trí cục trưởng sẽ do phó cục trưởng đảm nhiệm.
Như vậy thì vị trí phó cục trưởng đang để trống kia sẽ chọn từ những trưởng phòng lên đảm nhiệm vị trí đó.
Sau khi chức vụ trưởng phòng trống tự nhiên sẽ do các trưởng khoa lên đảm nhiệm.
Làm theo cách này không những lấp được vị trí cục trưởng mà còn làm không ít người thu được lợi.
Như vậy chẳng phải tất cả đều vui vẻ hay sao?
Tất cả giảng đường đều im lặng đến nỗi đủ nghe thấy cả tiếng một cây kim nhỏ rơi xuống đất!
Các giáo sư đều tỏ ra ngỡ ngàng, cảm thấy thật khó để tin.
Một phương án thần kì như vậy không ngờ lại được nêu ra từ miệng của Sở Thiên.
Sau khi suy nghĩ một hồi, giáo sư Dương là người đầu tiên vỗ tay và không quên việc tán thưởng:
- Sở Thiên này, dựa vào câu trả lời tuyệt vời này của cậu tôi quyết định để cậu qua kì thi này, các vấn đề khác cũng không cần hỏi thêm nữa!
Sở Thiên cảm thấy ngạc nhiên, qua được kì thi dễ dàng như vậy thôi sao? Vì vậy liền trả lời:
- Cảm ơn sự khen ngợi của giáo sư! Sở dĩ Sở Thiên có thể trả lời được là do đã tham khảo qua các lý luận phân tích của giáo sư Dương, bên trong ẩn chứa những lý luận về quản lý hành chính rất tinh túy.
Tất cả là dựa vào đó em mới có những suy nghĩ của ngày hôm nay.
Từ trước tới nay, những lời nịnh bợ thì thường lọt tai.
Khuôn mặt của giáo sư Dương hiện lên cái vẻ đắc ý, cứ như là cái câu trả lời tuyệt vời của Sở Thiên ở trên có được đều là nhờ ông ta.
- Sở Thiên, cho tôi hỏi thêm.
Khoảng chín, mười phút sau, Sở Thiên mới đi ra khỏi phòng học.
Gió lạnh vừa tạt vào người đã cảm thấy sau lưng vẫn đang chảy mồ hôi.
Những giáo sư cấp cao đột nhiên thay đổi thái độ không ngừng làm cho người khác thấy sợ hãi.
Những cái vấn đề vừa cổ quái vừa mất nhiều công suy nghĩ này thật làm Sở Thiên cảm thấy mệt mỏi, cũng may là mấy ngày nay Sở Thiên có xem qua sách vở nên đã nhớ được những định luật nguyên lý cơ bản trong đầu.
Vậy nên trong câu trả lời dù có thay đổi nhưng cũng không tách khỏi cái bản chất của nó, các giáo sư vẫn là để Sở Thiên qua được kì thi, thậm chí còn coi Sở Thiên là cậu sinh viên ưu tú.
Sau khi Sở Thiên hít thở sâu một lúc, hắn liền tới quán café trong trường tìm Tô Dung Dung.
Bởi vì hôm qua trường mới thi xong để nghỉ đông cho nên đại học Thiên Lương vẫn còn không ít sinh viên ở lại du lịch, dạo chơi.
Không ít người sau khi nhận ra Sở Thiên đều cảm thấy ngạc nhiên và sau đó hứng thú chú ý hắn, dù sao thì gặp được nhân vật làm mưa làm gió này cũng không phải chuyện dễ.
Sở Thiên khẽ cười và gật đầu đáp lại.
Sau đó bước vội vã tới quán café.
Lúc bước chân lên những viên đá cẩm thạch, Sở Thiên mới cảm thấy quán cà phê hôm nay có gì đó khác lạ.
Bản nhạc nền hôm nay không phải là những khúc dương cầm của Beethoven hay Bandari mà là khúc Bá Vương Biệt Cơ, thật là không phù hợp chút nào với quang cảnh hòa nhã ở đây.
Chẳng lẽ đây lại là trào lưu.
Tuy nhiên hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.
Khi nhìn thấy Tô Dung Dung từ ghế chạy về phía mình, hắn cũng nhanh chân bước tới chỗ cô.
Sau khi ngồi xuống liền kể rõ ràng sự việc cho cô nghe.
Tô Dung Dung khẽ cười, cô dĩ nhiên là biết chàng trai của mình nhất định có thể thông qua kì thi nhưng lại không ngờ lại có thành tích cao tới vậy, quả đúng là một câu trả lời tuyệt vời.
Tô Dung Dung bưng cà phê cho Sở Thiên rồi cười và nói:
- Cà phê Lam Sơn đấy, thưởng cho anh!
Nhìn đôi môi kiều diễm, đỏ mọng của cô nàng, Sở Thiên lộ ra một điệu cười xấu xa, rồi nắm lấy cằm của cô mà nói:
- Chỉ có chút xíu cà phê này thôi á? Thật là không có thành ý.
Dung Dung, anh đã cho người tới khách sạn Vân Hải đặt chỗ rồi.
Lát nữa chúng ta tới đó ăn trưa, sau đó hãy thưởng em cho anh nhé.
Tô Dung Dung vốn là cô gái cởi mở, tuy rằng tình yêu của cô cũng đến độ có thể cống hiến bản thân mình nhưng khi nghe những lời nói của Sở Thiên vẫn đỏ ửng hai gò má.
Sau đó cô ôm lấy cánh tay Sở Thiên và “hung dữ” đáp lại:
- Anh trở nên hư như thế này từ bao giờ vậy? Dám đùa giỡn với bổn tiểu thư thế hả? Xin lỗi mau, xin lỗi mau!
Sở Thiên nắm lấy tay cô nàng, rồi ngồi xuống trả lời:
- Không ngờ em không đồng ý thưởng cho anh, vậy lấy anh để thưởng cho em được không vậy!
Nói xong, Sở Thiên ôm chầm lấy cô, không để cho cô kịp phản kháng rồi hôn mãnh liệt, một nụ hôn ngọt ngào.
Mặc dù bên ngoài có người đang xem được cảnh này nhưng lúc này đây Sở Thiên hoàn toàn bị mê đắm bởi nụ hôn nồng nàn và mùi cơ thể quyến dũ, dịu dàng của Tô Dung Dung.
Lúc đầu Dung Dung có chút phản kháng nhưng sau đó cũng nhiệt tình phối hợp.
Chính cô nàng cũng say mê, ngây ngất trong lòng Sở Thiên.
Một lúc lâu sau, hai bờ môi mới tách khỏi nhau, Sở Thiên hôn lên hai má cô giống như một chú gà con đang mổ thóc vậy.
Tô Dung Dung cười tươi rồi áp mặt mình vào ngực Sở Thiên, giống như một đứa trẻ vẫn còn đang mê đắm và cuốn hút.
Mọi người vẫn nói ở nơi công cộng thì nhiều chuyện thị phi quả là không sai chút nào.
Hai người đang thì thầm những lời tình tứ, bên ngoài khoảng bảy, tám người qua lại nào là hương nước hoa, nào là những ngôn ngữ tiếng Anh khó hiểu khiến Sở Thiên hơi nhíu mày.
Hắn liền ngẩng đầu lên nhìn thì thấy vài lưu học sinh đang hớn hở khoa tay múa chân phía ngoài, ở bên còn có hai người mà Sở Thiên quen biết, đó là bạn trai cũ của Liễu Yên tên là Lang Côn và chị học khóa trên Đới Mộng Nghiêu xinh đẹp.
Ánh mắt của Sở Thiên dừng lại nơi Lang Côn và Đới Mộng Nghiêu đang nắm chặt tay nhau.
Tô Dung Dung cũng ngưởng mặt lên nhìn một lát rồi hạ giọng nói:
- Nghe nói Lang Côn và Đới Mộng Nghiêu đang yêu nhau, lúc trước em còn chẳng dám tin, không ngờ lại là thật.
Còn mấy người du học sinh kia thì mới tới, nghe nói gia thế ở trong nước cũng có nhiều thế lực, hơn nữa thân thủ cũng không đến nỗi tồi, hình như đã gây rối ở mấy câu lạc bộ võ thuật.
Sở Thiên nghe xong vội gật đầu, cũng chẳng có chút hứng thú gì với bọn chúng.
Trái lại Liễu Yên khiến hắn nhớ lại thời khắc đẹp ở phòng tắm của nhà họ Lâm.
Mặc dù chỉ là sự hiểu lầm đẹp nhưng khi nhớ lại vẫn làm tim hắn đập vội vã.
Không biết là hành động lúc đó của bản thân có gây cho Liễu Yên rắc rối gì không.
Lúc Lang Côn và Đới Mộng Nghiêu rẽ sang hướng khác, Mộng Nghiêu chợt nhìn thấy Sở Thiên rồi như một phản xạ cô ngạc nhiên hô nhỏ:
- Sở Thiên?
Sở Thiên nghe thấy tiếng nói của Mộng Nghiêu, ngẩng đầu nhìn hai người họ rồi gật đầu chào.
Lang Côn nhìn theo ánh mắt Mộng Nghiêu cũng quay đầu lại, nhìn thấy vẻ thân mật của Sở Thiên và Tô Dung Dung, sau đó anh ta vỗ vai mấy người du học sinh rồi cười và nói:
- Này mấy anh em, taekwondo và karate của mấy cậu rất giỏi nhưng trong trường đại học Thiên Kinh này cũng có cao thủ đấy.
Bây giờ tôi giới thiệu cho mọi người nhân vật làm mưa làm gió tại trường Thiên Kinh, đó chính là Sở Thiên, hắn ta tinh thông tứ thư ngũ kinh không ai bằng; võ cũng rất giỏi, khó có ai đánh bại được hắn.
Sở Thiên đột nhiên nhíu mày, cái tên Lang Côn này đúng là đang đem đến phiền phức cho mình.
Phải nói rằng cụm từ “không ai địch nổi” là đại kị của giới giang hồ.
Bởi vì con đường để thành danh trên giang hồ nhanh nhất là khiêu chiến với những người tự xưng là vô địch, vì vậy cho nên muốn sống lâu hơn thì tốt nhất không nên quá tự phụ.
Những người cứ tự phụ như thế thường mệnh mỏng.
Thiếu Lâm ngày ngày bị người ta đến gây chuyện cũng là đạo lý đó.
Tốt nhất là cứ khiêm tốn cho êm chuyện.
Từ xưa đã có câu: “văn không có đứng đầu, võ không có đứng thứ hai”.
Các văn nhân, nhà thơ dù thế nào cũng phải có chút khiêm tốn, thận trọng, gặp nhau nói năng dễ nghe một chút thì ai cũng sẽ thoải mái, vì thế mà tránh được những mâu thuẫn, xích mích.
Mặc dù lời nói dối trá có đẩy tới đẩy đi cũng còn hơn là làm người đứng đầu!
Nhưng mà những võ phu lại hoàn toàn khác, mọi người khi uống cả vài lít rượu mạnh vào bụng thì cũng quên luôn tổ tông mình là ai vì thế trở nên tự phụ.
Hơn nữa người học võ trong mắt mọi người cũng chỉ là để đánh nhau, mà đánh nhau thì nhất định phải phân rõ thắng bại.
Vì thế chẳng ai muốn làm người đứng thứ hai.
Quả nhiên không ngoài dự tính của Sở Thiên, mấy tên du học sinh cao to kia không chờ cho Lang Côn giới thiệu xong đã vội vã quay người bước tới gần Sở Thiên, trong mắt ẩn chứa thái độ ngang ngược và mỉa mai, dường như muốn nói mày chẳng là cái thá gì cả thế mà dám xưng là vô địch sao? Vừa tới trước mặt Sở Thiên bọn chúng đã lên tiếng:
- Sở Thiên, tôi muốn so tài với anh!
Sở Thiên thở dài rồi gượng cười.
Trong cả đám có một tên đen như than củi cười để lộ hàm răng trắng hếu và nói:
- Sao vậy, không dám hả? Sợ bị mất mặt trước mặt phụ nữ hay sợ bọn tôi đánh cho tới mức phải tìm răng dưới đất? Được gọi là không ai địch nổi mà sao giờ lại trở thành con rùa rồi hả?
Mặt Sở thiên không hề đổi sắc, nắm lấy tay Tô Dung Dung nói:
- Chúng ta mau tới khách sạn nào!
Hắn chẳng thèm sinh sự với những tên này, nên vội vã dắt Dung Dung đi ra khỏi cửa.
Bỗng nhiên tên đen như than củi kia cười to rồi mắng lớn:
- Đông Á bệnh phu!
Không đợi Sở Thiên kịp phản ứng, Tô Dung Dung khẽ cười và thản nhiên nói:
- Ra tay đi anh!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...