Hai ngày còn lại, gió êm sóng lặng như trước.
Tuy Sở Thiên biết Thành Đô đang gay cấn, nhưng hắn thực sự không có việc để làm.
Tất cả phương án bố trí đều đã cho Phàm Gian, để hắn dựa theo tình hình cụ thể tự mình hoàn thiện.
Bất luận như thế nào cũng phải dẫn đầu 3000 huynh đệ chống đỡ 5 ngày, chịu đựng thì còn có sơ hội đàm phán hòa bình không chịu được, vậy thì chỉ có thể thuận theo mệnh trời.
Giang hồ cho tới bây giờ đều là tàn khốc.
Khi để ý tới tình hình chiến đấu mưa gió của Thành Đô, Sở Thiên cũng tìm hiểu tin tức của HQ.
Tuy rằng tất cả các phương tiện truyền thông đều đưa tin theo mệnh lệnh của chính phủ HQ
Dưới sự lỗ lực của các cấp bộ bộ môn, hiện tại tình hình tai nạn đã được khống chế thành công, tình hình dân chúng thương vong không nhiều.
Nhưng đủ loại tin đồn, lại như là mọc cánh lưu truyền tứ phía, nhân dân Seoul liên tiếp bàn luận.
Do có rất nhiều người đều trực tiếp nhìn thấy lửa lớn dữ dội.
Nghe thấy tiếng súng pháo đinh tai nhức óc, bởi vậy chế giễu các giới truyền thông lớn, mà suy đoán chân tướng của sự việc.
Sở Thiên từ miệng Kim Il Sin biết được thế lực của 3 quả hỏa tiễn khiến Lăng loạn chiếm ưu thế ở trong đàm phán.
Phần tử khủng bố theo y lại cho cảnh sát Seoul và bộ đội phản kháng giáo huấn đau đớn thê thảm.
Bởi vậy khiến cho chính phủ HQ phóng thích Dumas đến trao đổi con tin.
Cuối cùng mượn máy bay trở khách cỡ lớn chạy trốn khỏi HQ.
Nghe thấy Lăng loạn mượn máy bay chở khách chạy trốn, trên mặt của Sở Thiên lộ ra vẻ tán thành.
Thật không ngờ Lăng loạn tên kia vẫn thật sự là nhân tài, không chỉ dám lên kế hoạch hoạt động khủng bố với quy mô lớn như vậy, mà còn tính toán kĩ càng đường rút lui.
Dù sao hoạt động khủng bố cũng không phải là khó, khó là rút lui thế nào cho an toàn.
Thi thể ở dãy số 8 khi trời sáng được phát hiện ra.
Đương nhiên tính lên đầu của Lăng loạn bọn họ, về phần chính phủ HQ có hoài nghi Sở Thiên tham gia không thì chưa có tin tức phản hồi.
Hiện tại chú ý của HQ cũng đặt trong tổ chức Cơ địa, vẫn đặc biệt phái ra bộ đội phản kháng phối hợp với quân Mỹ hành động ở Trung Đông.
Những kết quả không ngờ này, khiến Sở Thiên càng thêm cảnh giác.
Nếu chính phủ HQ thật sự cũng tính tất cả cho tổ chức Cơ địa.
Vậy thì tự mình chắc chắn là giải thoát rất tốt, chỉ sợ đám Bổng tử kia bề ngoài bất động thanh sắc.
Trong thâm tâm lại dựa theo dấu hiệu điều tra hận thấu xương với chính mình.
Nhưng Sở Thiên cũng không cần biết nhiều như vậy, bỗng nhiên hắn nhớ ra trong tay có lá bài Go Choeng Yao.
Đợi thời điểm mấu chốt chắc chắn phát ra kỳ diệu, vì thế hắn giao cho Kim Il Sin đi khống chế.
Dù sao chỉ có kẻ địch quen biết mới có thể biết rõ ràng thật giả của đối phương.
Tự mình nắm y trong tay lại không thể phát huy giá trị lớn nhất.
Kim Il Sin nhìn thấy Sở Thiên đưa cho cô món quà lớn như thế, trong điện thoại thì khoa trương ra âm thanh hôn thân mật, hận không được lấy thân báo đáp.
Lúc đợi Sở Thiên gượng cười cúp điện thoại, trán đã toát ra mồ hôi.
Âm thầm cầu nguyện Lolita không nên nhìn trúng mình.
Nếu không thì sau này tự mình khó thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của cô ta.
Sự việc của HQ muốn yên ổn ít nhất cũng phải 2 tháng.
Sở Thiên vẫn quyết định giải quyết cái ân oán khác, khiến chính mình có chút buồn phiền.
Về vậy Diệt Lực ra lệnh hướng về phía HongKong, để y đi đến Italy xử lý Diệp Phi trước, đồng thời để Phương Tình tiếp tục điều tra phương vị địa bàn của tổ chức Mặt Trời Đỏ.
Hắn phải giải quyết nhanh chóng những tên sát thủ đó, mặc dù có Tây Độc bảo hộ Pall Bromus.
Nhưng đó là phương pháp trị ngọn không trị gốc, chỉ có hủy diệt tổ chức Mặt Trời Đỏ mới có thể vĩnh viễn không để lại hậu họa.
Sau khi sắp xếp xong, nhân dịp thời gian rỗi rãi của 2 ngày này, Sở Thiên quyết định đi HongKong giải quyết ân oán của Thẩm gia.
Hắn muốn chính tay hủy diệt Thẩm gia khiến Thẩm Nam Phương bọn chúng hối hận về việc làm của mình, huống chi còn có nửa tháng đánh cược.
Nếu như không cho bọn chúng biết mùi, còn cho là mình phô trương thanh thế.
Thủ đô đến HongKong mất 2 tiếng rưỡi.
Tới HongKong đã là buổi tối.
Khi Sở Thiên dẫn Thiên Dưỡng Sinh từ sân bay HongKong đi ra, thì gặp Húc ca đang tựa trên xe hút thuốc.
Trong bóng đêm thoáng hiện tàn thuốc tắt sáng luân phiên dưới ánh đèn đường.
Sương khói bốc lên trong mờ ảo, khuôn mặt của Húc ca giấu ở sau sương khói, hiện ra vẻ thần bí khó lường.
Ánh mắt của y lóe ra khiến cho lòng người kinh hãi.
Nhưng sau khi nhìn thấy Sở Thiên lại trở lên dịu dàng, tràn đầy nụ cười sáng lạn tiến lên nghênh đón.
Người chưa tới, lời nói đã tới trước:
- Thiếu Soái nghe nói ngài mấy ngày nay ngồi máy bay đi đến khắp nơi, nhưng dường như không thấy dáng vẻ gầy yếu của ngài, lẽ nào thức ăn của nước ngoài đều là gà hầm nhân sâm?
Sở Thiên gượng cười lắc đầu, ôm lấy bờ vai của y đi hướng về phía chiếc xe, đau khổ đáp lại:
- Đừng nhắc đến nữa, đi HQ ăn không ít bánh gạo và cơm cuộn rong biển, nhưng ta chán muốn chết, may mắn có Khả Nhi làm bữa tiệc lớn khiến ta hồi phục vài phần.
Húc ca, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện nhé.
Húc ca bật cười ha ha, điếu thuốc ở giữa ngón tay nhẹ nhàng ném ra, tàn thuốc ngay tức khắc vạch lên đường cong hoa lệ rơi vào trong thùng rác.
Trong nháy mắt liền bị dập tắt trong bóng đêm, lập tức bàn tay to vung lên, nói:
- Thiếu Soái, ngài chẳng lẽ không biết HQ có thịt nướng ăn sao? Đi, Tôi đưa ngài đến câu lạc bộ Lệ Cảng.
Sau khi vào trong xe, Sở Thiên mới mở niệng nói:
- Câu lạc bộ Lệ Cảng? Mới mở?
Mấy chiếc xe chậm rãi khởi động, Húc ca tựa vào ghế ngồi trả lời:
- Không phải là vùng của xã Hắc Dạ, là câu lạc bộ tư nhân của Thẩm gia đầu tư, hôm kia mới khai trương, nghe nói bên trong cực kỳ xa hoa, vẫn có không ít cô gái HQ vừa múa vừa hát, cho nên khai trương 3 ngày gần như là không có chỗ ngồi.
Sở Thiên không ngừng cười gượng, lẳng lặng nhìn cảnh đêm của HongKong, thân hình cao lớn đọng lại, dường như cũng biến thành vật kiến trúc, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài:
- Thẩm Gia cấu kết người của HQ đối đầu với ta, lần này ta đến HongKong chính là muốn thu mua tập đoàn Thẩm thị.
Ngươi lại đưa ta đến sản nghiệp của Thẩm gia?
Trong mắt Húc ca toát ra vẻ giật mình, bật thốt lên:
- Có sự việc này? Thật không ngờ Thẩm gia là tên phản tặc? Nhìn người Thẩm Phương Nam đó, thật không ngờ thông đồng với người ngoài làm những chuyện như vậy.
Tôi gọi mấy trăm huynh đệ đến đập nát câu lạc bộ Lệ Cảng, coi như đánh trận đầu làm cho Thiếu Soái.
Sở Thiên phất tay ngăn Húc ca cầm điện thoại, khuyên bảo đầy thâm ý:
- Sao phải đi đập câu lạc bộ Lệ Cảng vậy? Nó không qua nổi mấy ngày thì sẽ trở thành sản nghiệp của Soái Quân.
Chúng ta tại sao phải đập đồ của nhà mình nhỉ? Nhịn một chút đi, cũng không nhắc đến mấy ngày này nữa.
Đi, chúng ta đi khảo sát câu lạc bộ Lệ Cảng.
Húc ca hơi sững sờ, vỗ mạnh vào đầu bừng tỉnh cười nói:
- Đồ vật nhà mình? Nói cũng phải.
Nếu như chúng ta thu mua tập đoàn Thẩm thị rồi, danh nghĩa sản nghiệp của nó cũng là của chúng ta rồi.
Xem ra vẫn là Thiếu Soái nghĩ sâu xa.
Tối nay chúng ta đến đó ăn thịt nướng nhé.
Thuận tiện xem ở đâu cần lắp đặt thiết bị cải tiến.
Lắp đặt? Sở Thiên mỉm cười.
Húc ca cũng mỉm cười, ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa.
Trên đường dường như Sở Thiên nhớ ra cái gì, ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa kính xe, mở miệng hỏi:
- F ca dạo này có động tĩnh gì không? Nếu như gã vẫn như vậy không thành thật, ta liền suy nghĩ giết gã, tránh khỏi mầm móng tai họa cho ngươi.
Húc ca nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên đáp lại:
- Không có, gần đây rất ít xuất hiện.
Sở Thiên gật đầu hơi khoan tâm, hy vọng tên kia không nảy sinh ý đồ xấu.
Nếu không gã nhất định phải rơi vào vực thẳm muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Tự mình tiếp quản sản nghiệp của Hoắc gia rồi, bây giờ hơn nửa vùng xã Đông Hưng đều có cổ phần của mình.
Cho dù F ca nổi trận lôi đình, cấp cao xã Đông Hưng cũng không dám oán giận quá nhiều.
Kinh tế không phải là vạn năng, nhưng có thể quyết định thái độ.
Mấy chiếc xe rất nhanh chạy đến câu lạc bộ Lệ Cảng, đội Sở Thiên sau khi chui ra khỏi xe liền đi về phía cánh cửa thủy tinh.
Mấy tên bảo vệ muốn ngăn cản, nhưng trong số người đến có lão Đại của xã Hắc Dạ.
Lập tức đứng khúm núm ở bên cạnh kính cẩn nghênh đón, đồng thời Sở Thiên còn ngắm thêm các vì sao vây quanh mặt trăng vài lần.
Thầm nghĩ người đến rốt cuộc là thân phận gì.
Phòng đã đầy rồi, đội Sở Thiên cũng không muốn bởi vậy mà sinh sự, vì thế liền ở đại sảnh tìm vị trí bị khuất ngồi xuống.
Húc ca vẫy tay muốn thêm vài phần thịt nướng và mấy bình rượu đỏ.
Lập tức chỉ cô gái HQ đánh đàn trên vũ đài, cười nói:
- Nhật tiến đấu kim cũng không phải là một thần thoại, Thẩm gia quả thật có vài phần đầu óc.
Sở Thiên nhìn qua vài lần, khẽ mỉm cười:
- Vậy thì chúng ta liền cảm tạ gã đi.
Lời nói vừa mới hạ xuống, Sở Thiên nhìn thấy Thẩm Thiến Thiến như khổng tước cao ngạo tiến đến.
Mặc trang phục liền thân thân hình nổi bật không bỏ sót, không ít nam nữ gọn gàng tươi sáng vây quanh bên cạnh.
Nghiễm nhiên là đám con nhà giàu.
Húc ca bưng nước chanh lên nhấp hai ngụm, nói đầy thâm ý:
- Thiếu Soái lại muốn đối phó với Thẩm gia, hà tất chỉ thu mua tập đoàn Thẩm thị? Không bằng chinh phục thiên kim Thẩm gia này rồi, vậy thì mới gọi là thắng lợi hoàn toàn! à áo trắng như tuyết, mặt trời buổi trưa ấm áp kéo bóng dáng của cô rất dài, tơ của gió, vạt áo của mây, đôi mắt tinh khiết của nước nhìn về hai người đang quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói ra:
- Đao Phong, đi Thiên Triều giết Sở Thiên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...