Sở Thiên ngẩng đầu cười , nói với Thường ca:
- Thường ca, đêm nay chỉ sợ liên lụy anh rồi.
Thường ca thấy cục diện như này, không thể thay đổi, vung dao bầu lên, dứt khoát nói:
- Sở huynh đệ, ta lão Thường tuy chỉ gặp mặt mấy lần, nhưng rất kính trọng đệ, bởi vậy lão Thường ta có thể lấy việc quen biết đệ làm kiêu ngạo. Đám người này cùng bọn cẩu quan cấu kết, rất đen tối dính vào không thoát ra được. Lão Thường vốn là thân mang tội, chết có gì sợ. Sở huynh đệ, mọi người đi trước, lão Thường và các huynh đệ thay mọi người đỡ đạn. Ngày sau thay lão Thường cùng huynh đệ báo thù rửa hận.
Gã nói xong, bước lên trước, dang tay che người mặ Sở Thiên, trong tay dao bầu lăm lăm chuẩn bị chiến đấu.
Sở Thiên nhìn ánh mắt Thường ca, cùng cánh tay đầy lực lượng biết Thường ca lời nói hùng hồn như vậy không phải đùa. Bất kể trước kia Thường ca làm việc gì, nhưng lúc này nghĩa khí đủ làm người khác bội phục.
Hải Tử gật gật đầu, bây giờ, người xưng huynh gọi đệ rất nhiều, chính thức nguy nan trước mắt, động thân mà ra lại không có bao nhiêu, nghĩa khí của Thường ca lúc này quả thực làm cho người cảm động.
Hải Tử nhìn Ngưu Côn cùng Trương Đồn trưởng mấy lần, bình thản cười cười:
- Sở huynh đệ không cần lo lắng, những cảnh sát này trong mắt tôi, cái rắm cũng không phải, có cần tôi cho bọn họ hoàn toàn biến mất?
Sở Thiên tự nhiên biết rõ Hải Tử không đơn giản, mới có thể bất cần như vậy, cười cười:
- Thần cản sát thần, quỷ cản diệt quỷ.
Sở Thiên cũng lấy làm là không biết vì sao mình lại nói ác như thế. Có lẽ tại thấy cẩu quan cùng xã hội đen cấu kết hoàn toàn có thể khiến người chết không minh bạch, thậm chí còn mang trên lưng mấy tội danh. Nếu như hôm nay không phải người có năng lực tự cứu như mình và Hải Tử, đổi lại dân thường chỉ sợ sẽ phơi thây nơi đầu đường xó chợ rồi. Cho nên Sở Thiên trong lòng đối với mấy kẻ này tràn ngập oán khí.
Trương Đồn trưởng nghe rõ lời Sở Thiên và Hải Tử nói với nhau rất tức giận. Từ trước đến giờ chưa kẻ nào dám bất chấp lời gã nói như thế. Vì vậy gã mang theo người tiến lại, đưa ra còng số tám nói:
- Muốn nói gì, về đồn nói.
Hải Tử lạnh lùng nhìn Trương Đồn trưởng, khinh bỉ:
- Không nghe thấy lời Sở huynh đệ nói sao? Thần cản sát thần, quỷ cản diệt quỷ. Từ khi tôi sinh ra đến bây giờ còn không ai dám bảo tôi tự đưa tay vào còng, cút ngay.
Trương Đồn trưởng nhìn cái tên "ngựa non" không biết sống chết này, miệt thị:
- Ngươi đánh tiếp, thân thủ cao thì sao, ngươi dám chống người thi hành công vụ? Chúng ta ngay bây giờ có thể hành quyết các ngươi ngay tại chỗ.
Trương Đồn trưởng nói rất uy phong.
Hải Tử không thèm nói, hàn khí càng thêm bức người, các đốt ngón tay rung động, lạnh lùng nhìn đám Trương Đồn trưởng. Sở Thiên hiểu rõ, Trương Đồn trưởng đã trêu tức đám Hải Tử, Sở Thiên thở dài, họa là từ ở miệng mà ra.
Một viên cảnh sát bên cạnh Trương Đồn trưởng thấy đám Hải Tử không nói gì, cho rằng là sợ Trương Đồn trưởng nên cầm lấy còng tay liền tiến tới, chưa kịp đưa tay Quang Tử vào, đã bị Quang Tử đưa tay phải đấm móc giữa cằm bắn ra xa đập mặt xuống đất, gãy mấy cái răng. Trong mắt gã tràn ngập lửa giận. Bọn Trương Đồn trưởng cũng vô cùng phẫn nộ. Người này thật không ngờ kiêu ngạo, dám chống người thi hành công vụ. Trương Đồn trưởng quyết định nghiêm trị tên vô pháp vô thiên này, không thì uy tín của mình ở đâu?
Ngưu Côn cùng Thúy Vân, còn có phía trước vây quanh mười tên tù trọng phạm, chứng kiến Quang Tử thậm chí ngay cả cảnh sát cũng dám đánh, tự động giãn ra, nghĩ thầm, đây là người sao Hỏa à? Coi trời bằng vung thật rồi!
Sở Thiên nói với Thường ca:
- Anh xem, công an so với mấy tên lưu manh kia còn dính đòn nặng hơn.
Tên cảnh sát bị Quang Tử đánh, đứng dậy rút súng bên hông còn chưa kịp tháo chốt an toàn thì Quang Tử tung người một cái, đã đến bên cạnh gã, chém vào cánh tay cầm súng thuần thục đoạt được súng của gã, tung một cước đạp ngã xuống đất; tháo chốt an toàn, bắn bốn phát xung quanh tên cảnh sát kia, tên cảnh sát hết nhúc nhích.
Tất cả mọi người lần nữa kinh sợ, nếu như vừa rồi Sở Thiên nói Thần cản sát thần, quỷ ngăn cản diệt quỷ, không ai tin tưởng lời hắn, nhưng hiện tại, không còn ai hoài nghi. Trương Đồn trưởng lạnh ngắt. Ngoại trừ Quang Tử hung ác thủ, còn có Quang Tử sử dụng súng ống đúng vô cùng thuần thục, kỹ thuật hết sức tinh chuẩn không có vài năm công phu là không thể đạt tới trình độ này. Bọn họ trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc, không phải là hạng người dễ trêu chọc.
Đám người Trương Đồn trưởng nhao nhao muốn rút sung. Quang Tử di chuyển họng súng, họng súng đen sì nhanh chóng ngắm thẳng đầu Trương Đồn trưởng. Đám cảnh sát không dám làm gì. Ai cũng biết, di động một chút, Quang Tử tuyệt đối sẽ nổ súng, "bụp", vỡ đầu Trương Đồn trưởng.
Hải Tử cùng bốn người khác tiến lên, tước súng đám công an, đùa nghịch một chút, nói với Quang Tử:
- Súng này muốn nhập thổ rồi.
Kỳ thật, Trương Đồn trưởng có thể vừa ý Lý Tử Phong, trở thành thân tín, cũng có chút năng lực. Chỉ là bọn họ thật sự không thể tin người trước mắt quá hung hãn, ngay cả công an cũng dám đánh, dám nổ súng, hâụ quả vô cùng nghiêm trọng. Bọn chúng có hành vi đánh lén cảnh sát tuyệt đối có thể đưa đi xử bắn, bởi vậy trong mắt Trương Đồn trưởng đám người Hải Tử không phải vô tri thì là dân khủng bố.
Hải Tử ném khẩu súng xuống đất, tiến tới đấm Trương Đồn trưởng một phát. Trương sở trưởng muốn tránh cũng không kịp, bị đánh trúng lui về phía sau mấy bước. Hải Tử lạnh lùng:
- Đồ vô năng nên mới để bị đánh. Ta đánh loại cảnh sát bẩn như ngươi, tiên sư bà ngoại nó chứ.
Trương Đồn trưởng trong mắt tràn ngập lửa giận. Gã chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế, luôn luôn được người khác tôn kính, sao bây giờ phải chịu sỉ nhục như này. Bởi vậy cũng liền mặc kệ Hải Tử có hay không cầm súng, vung nắm đấm vọt tới. Trương Đồn trưởng thân thủ xác thực cũng là không tệ, vừa nhìn đã biết rõ có trải qua huấn luyện, chẳng qua là lớn tuổi lại lâu ngày rượu, sắc bào mòn đi một ít tinh hoa tốc độ cùng lực lượng, đối phó một ít lưu manh còn có thể, đáng tiếc đối mặt chính là Hải Tử, thần bí Hải Tử. - .
Hải Tử tay trái đón đỡ, tay phải đấm thẳng. Trương Đồn trưởng xoay tay lại ngăn cản, chẳng qua đây là Hải Tử hư chiêu, chính thức sát chiêu là cú đá vào chân trước. Trương Đồn trưởng khi nhận ra muốn tránh cũng đã quá muộn, chân đã bị đánh trúng, toàn tâm đau nhức, không đứng thẳng nổi. Hải Tử bước lên, đánh một cùi chỏ vào giữa ngực Trương Đồn trưởng, thuận thế bồi thêm một cước vào đó. Cùng một chỗ bị hai lần trọng kích, tổn thương càng thêm tổn thương, Trương Đồn trưởng nhổ ra một ngụm máu tươi, mặt xám ngoét, vô lực tái chiến.
Hải Tử lau lau ngón tay, ngẩng đầu nhìn Quang Tử. Quang Tử nhìn xuống đồng hồ, lắc đầu:
- 37 giây, kém rồi.
Trương Đồn trưởng lại nhổ ra một búng máu, lửa giận công tâm, đường đường Đồn trưởng, vậy mà 37 giây bị người đánh bại, gã cảm thấy tức giận, đồng thời, cũng cảm thán mình đã già rồi.
Hải Tử nhìn thoáng qua Ngưu Côn, lắc đầu, tỏ vẻ không có ai sẽ giúp gã rồi. Ngưu Côn một hồi sợ hãi, hô to một tiếng:
- Mọi người cùng nhau xông lên, tiêu diệt bọn chúng.
Thường ca lớn tiếng cười lạnh:
- Với tư cách lão đại, cầm trong tay tính mệnh các huynh đệ mà không nên thân, ngươi có tư cách gì tiếp tục làm lão đại?
Thường ca nói với mấy tên tù đang che chở Ngưu Côn:
- Các anh thật sự là ngu xuẩn, Ngưu Côn biết rõ các anh đánh không lại chúng ta, còn muốn các anh phải xông đi lên chịu chết, người như vậy, che chở làm gì ? Nếu như hắn làm gương cho các huynh đệ, cùng các anh cùng chiến đấu hăng hái, vậy còn đáng giá đi theo. Các anh xem, hai người bọn họ trốn sau lưng các anh, dùng máu thịt các anh đúc thành một khối rách nát trường thành, thật sự là ngu xuẩn.
Lời Thường ca nói rất thành công, hơn mười tên kia quay đầu lại nhìn Ngưu Côn, lại nhìn huynh đệ nằm lăn trên mặt đất, còn có Trương Đồn trưởng đầy máu tươi, biết rõ ngăn cản hoàn toàn không có ý nghĩa, vì vậy bắt đầu nhao nhao tản ra. Bọn chúng minh bạch, mặc dù mình là tù nhân trọng phạm, mặc dù khát vọng tự do mà đáp ứng thay Ngưu Côn bán mạng, nhưng khi phát hiện tự do cùng tánh mạng phát sinh nghiêm trọng xung đột, tự do sẽ không có lực hấp dẫn, lại càng không thể so sánh tánh mạng, dù là trong tù mà còn sống, cũng còn hơn bị mấy tên biến thái này đêm nay giết chết.
Ngưu Côn vừa tức vừa giận vội, hô to:
- Một đám gia hỏa không có có nghĩa khí, đúng là bọn tù phạm, uổng phí công ta tiêu phí lớn tinh lực tâm huyết đem các ngươi thả ra, cho các ngươi ăn uống, thời khắc mấu chốt, vậy mà lùi bước, chỉ cần các ngươi liều chết, tại sao phải sợ bọn hắn?
Một phạm nhân nói:
- Anh Ngưu, không phải chúng ta không dốc sức liều mạng, mà là thật sự không đánh lại, sớm biết anh trêu phải người kinh khủng như thế, chúng ta bất kể như thế nào cũng sẽ không đi ra, mạng của chúng ta cũng là mạng nha.
Những phạm nhân khác cũng đồng tình gật đầu.
Lúc này, Hải Tử xông tới, giữ chặt Ngưu Côn, quăng mạnh, nện trên quầy bar. Thúy Vân hét rầm lên, Ngưu Côn còn chưa đứng lên, Hải Tử lại một chân bay đi. Ngưu Côn lại ngã lên mặt bàn, thân hình mập mạp đã không hề có sức chống cự nữa. Hải Tử nhanh tay, bẻ gãy tứ chi của hắn, mọi người nhìn đều kinh tâm táng đảm. Lâm Ngọc Đình dấu đầu trong ngực Sở Thiên, không dám nhìn cảnh này.
Ngưu Côn thống khổ gào lên:
- Còn sống một ngày, ta sẽ báo thù, các ngươi chờ.
Hải Tử lắc đầu, tà ác cười:
- Ta sẽ không cho ngươi có cái ngày đó. Ngưu béo, lần trước ta đã cảnh cáo ngươi rồi, ngươi vẫn còn muốn trêu chọc anh đây, còn đối với bạn gái của Sở huynh đệ nữ nhân làm mấy chuyện lưu manh này, ta há có thể tha cho ngươi? Tối nay, chính là đêm cuối cùng của ngươi.
Ngưu Côn rùng cả mình:
- Các ngươi dám giết ta? Giết người đền mạng. Ngưu Côn giờ khắc này hoàn toàn quên trên đời này có đôi khi giết người là chuyện rất dễ dàng.
Thúy Vân cũng mở to mắt hoảng sợ nhìn Hải Tử. Cô ta thật sự khó với tiếp nhận, vì cái gì chiếm hết ưu thế so với đối phương, rồi chỉ một lát đã thành ra mặc cho người chém giết?
Hải Tử nhàn nhạt:
- Giết người đúng là phạm pháp, nhưng chính như Trương Đồn trưởng nói đấy, có một số người có thể hành quyết ngay tại chỗ, đó là mấy kẻ dám phản kháng người nhà nước đấy.
Trương Đồn trưởng ảm đạm thất sắc. Gã hiện tại cái gì cũng không muốn, chỉ khẩn cầu mình có thể bình an đã qua đêm nay. Những cảnh sát khác cũng đứng im, không dám có chút động tác, thủ đoạn của Hải Tử đã khiến bọn họ vô cùng kinh hoàng. Sở Thiên còn có mấy phần nhân hậu, gọi một người trong đó giúp mấy người cầm máu.
Hiện tại tất cả mọi người nhìn Ngưu Côn. Ngưu Côn bắt đầu cảm thấy chính thức sợ hãi, sống không bằng chết , đau đớn khiến gã rét run từng cơn. Trong lúc gã vô cùng sợ hãi, gã mới hối hận vì đã va chạm hắc đạo. Gã cũng hối hận tại sao không điều tra rõ ràng Hải Tử trước khi động thủ. Nhưng Ngưu Côn vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, cố chịu đựng hét lên:
- Các ngươi dám đụng đến ta? Lão Đại ta là Cục trưởng, nếu như ta có chuyện, các ngươi cũng đừng nghĩ còn sống yên ở thành phố này.
Tới lúc này, gã liều mạng đem quan hệ với Lí Tử Phong ra hù dọa, mong cầu giữ được tính mạng.
Trương Đồn trưởng tâm xám như tro tàn nhìn tên Ngưu Côn ngu xuẩn. Lúc này làm gì có Lý Tử Phong? Đám người này lòng dạ độc ác, còn có chuyện gì làm không được? Như vậy kêu ra tên Lý Tử Phong, chỉ hại Lý Tử Phong. Cho dù là bọn họ không tìm Lý Tử Phong gây phiền toái, Lý Tử Phong cũng sẽ không bỏ qua cho Ngưu Côn .
Hải Tử nhặt ống sắt lên từ từ hướng về Ngưu Côn đi tới, trong mắt vẻ tươi cười càng ngày càng đậm. Ngưu Côn lại càng ngày càng tuyệt vọng, đúng lúc này, một tiếng gào to truyền đến:
- Dừng tay!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...