Thiên Đô Phong mây mù mờ ảo.
Thiên Đô Phong có độ cao so với mặt nước biển là khoảng 2800m nhưng núi đúng như cái tên của nó. Có thể nói rừng rậm nguyên thủy, dây leo bộc phát, bao trùm một không khí u ám, cả ngọn núi Thiên Đô Phong chỉ vẻn vẹn có một đường mòn không biết người nào đã bước qua.
Dưới sự dẫn đường của Lý Trường Cửu và hệ thống định vị của Hứa Giai Giai, bọn Sở Thiên cuối cùng cũng tới được con đường dẫn tới Thiên Đô Phong.
Cả bầu trời màu xám xịt chẳng trách có đi mà không có về, bây giờ tuy là ban ngày nhưng lối vào kia trông giống như một cái hang hổ tỏa ra một làn khí âm u, gió núi thổi qua càng tạo ra những âm thanh từng trận từng trận một cách kỳ quái. Mặc dù Sở Thiên đứng ở bên ngoài lối vào cũng đều cảm thấy "Bạch hổ bày thế" huống chi đến Vương giáo sư bọn họ? Phương Tình thì càng kéo chặt Sở Thiên hơn, sợ mình không cẩn thận bị cái miệng núi kia nuốt vào trong.
Dư Hiểu Lệ thở dài:
- Vừa tới đây thì đến cả điện thoại và bộ đàm đều không có sóng, hy vọng là lên tới đỉnh núi sẽ đỡ hơn.
Sở Thiên bọn họ lấy điện thoại ra xem, quả nhiên đều không có sóng, đến cả cuộc gọi khẩn cấp cũng không hiển thị, Sở Thiên khẽ thở dài một tiếng, tắt nguồn điện thoại của mình và Phương Tình để đỡ lãng phí pin.
Vương giáo sư bình tĩnh định thần nói với mọi người:
- Con đường phía trước rất nguy hiểm, sống chết khó lường, hy vọng mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau, không chỉ an toàn tìm được ngôi mộ cổ mà còn phải an toàn rời khỏi núi.
Bọn người Dư Hiểu Lệ đều gật gật đầu, Sở Thiên cũng tin tưởng bọn họ, trước khi tìm thấy được ngôi mộ cổ thì bọn họ sẽ không có những hành vi quá kích nào. Hơn nữa Dư Hiểu Lệ chắc chắn vẫn còn cho rằng mình đang giấu cái gì đó, vì vậy trước khi mở được nắp quan tài ra thì bọn họ vẫn còn phải dựa vào mình.
- Đại Hổ, Tiểu Báo, hai cậu đi theo Lý Trường Cửu lên phía trước dò đường đi, tôi và Vương giáo sư phụ trách dùng máy dò kim loại dò xét, Hà Kiện và Lưu Toản làm dấu hiệu ở phía sau, Hứa Giai Giai ở giữa chăm sóc cho Vương giáo sư, tất cả mọi người phải cẩn thận.
Dư Hiểu Lệ kinh nghiệm phong phú sắp xếp công việc cho những thuộc hạ của cô ta, ngoài việc nói là sắp xếp thỏa đáng thì cô ta còn phải nhìn Sở Thiên, ai biết được tên tiểu tử này còn giở trò gì nữa không? Mọi việc cứ phải cẩn thận là hơn hết.
Sở Thiên đương nhiên hiểu được tâm tư của Dư Hiểu Lệ nhưng cũng chẳng thèm để ý tới, tay trái kéo Phương Tình, tay phải cầm một thanh đao ở bên cạnh chặt chặt chém chém những cành cây, trong miệng lầu bầu nói:
- Thanh khai sơn đao này đúng thật là cùn.
Dư Hiểu Lệ quay đầu lại nhìn Sở Thiên lắc lắc đầu nhắc nhở:
- Sở Thiên, đừng lãng phí tinh lực và thể lực, nếu không lát nữa lại phải nghỉ ngơi đó.
- Dù sao thì lương thực và nước của chúng ta có thể trụ được nửa tháng, chẳng lẽ cô còn muốn là hôm nay sẽ tìm được ngôi mộ cổ luôn sao?
Sở Thiên vươn người ra cười nói:
- Đúng rồi, những nhân sĩ chuyện nghiệp này của các cô chẳng lẽ không thể phân biệt được chỗ nào là phong thủy địa bảo sao?
Dư Hiểu Lệ cười khổ một tiếng, tuy rằng bọn họ đúng là rất chuyên nghiệp, người bình thường dù đi tới bên mộ cũng không nhìn ra, nhưng những người có kỹ thuật như họ có thể nhìn thấy chỗ nào là chỗ phong thủy bảo địa ở khoảng cách mấy km. Thậm chí bọn họ còn có thể quan sát được tình trạng sinh trưởng của thực vật, sau đó cùng kim tiêm thăm dò, lấy đất ra kiểm tra có thể xác định ở bên dưới có ngôi mộ chôn dấu báu vật không. Vấn đề là Thiên Đô Phong này hoàn toàn hạn chế họ phát huy tính chuyên nghiệp, từ các bụi cây cỏ, ẩm ướt, mây mù mờ ảo, trưởng thôn Triệu nói tầm nhìn xa là 5 mét đã là nhiều rồi, may mà có một con đường núi đi hết chắc có những phát hiện mới. Dư Hiểu Lệ thực sự có ý nghĩ từ bỏ.
Đi được hơn một giờ đồng hồ, Sở Thiên cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên thì không nhìn thấy bầu trời nữa, rồi lại lắng nghe những tiếng động mới phát hiện vấn đề nằm ở đâu nhẹ nhàng nói:
- Mọi người phải cẩn thận nhé, từ lúc lên núi tới giờ tôi cảm thấy như có gì đó không ổn, bây giờ mới phát hiện trên núi này tới một con chim cũng không có, chứng tỏ rằng trên Thiên Đô Phong này có một cái gì đó rất nguy hiểm.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn trời rồi lại nhìn xung quanh biết rằng Sở Thiên nói không sai, trong lòng càng thấy cảnh giác.
Sau mấy tiếng đồng hồ, dưới sự dẹp đường của Đại Hổ, Tiểu Báo và Lý Trường Cửu mọi người cuối cùng cũng lên tới độ cao hơn 600m so với mặt nước biển. Tầm nhìn rộng hơn nhiều và cũng không còn áp lực giống như lúc mới vào nữa, vì thế Vương giáo sư đề nghị mọi người dùng con dao phát rừng để san một khoảng đất trống nghỉ ngơi, Đại Hổ thì ở bên cạnh canh gác phòng có chuyện bất trắc xảy ra.
Sau khi ăn uống một chút đám người của Vương giáo sư đã hồi phục được thể lực tương đối, tâm trạng cũng trở nên vui mừng hơn. Dư Hiểu Lệ biết rõ càng leo lên cao thì nguy hiểm càng lớn, vì vậy nháy mắt sang với Hứa Giai Giai một cái. Hứa Giai Giai lập tức lấy ra từ trong túi một ít đồ chia cho từng người, giơ một chiếc găng tay lên nói:
- Đây là chiếc găng tay thép sợi mềm mỏng, có thể tránh được những cây cối đâm vào, chiếc găng tay này có thể chịu được sức tấn công của một viên đạn.
Sau đó cô ta lại lấy một đồ vật khác ra nói:
- Còn đây là chiếc mặt nạ mỏng, có thể phòng ngừa phần mặt không được bảo vệ khỏi muỗi đốt, những loại đao bình thường không thể đâm rách được.
Sở Thiên đeo chiếc găng tay thép sợi và đeo mặt nạ mỏng lên, không hề có cảm giác bất tiện gì mà cảm thấy rất thoải mái. Xem ra người có tiền thật là tố,t có thể làm ra những thứ công nghệ cao nhue vậy để giảm bớt những nguy hiểm. - .
Sau khi Vương giáo sư đeo vào thì thở dài một tiếng nói với Dư Hiểu Lệ:
- Vẫn là lãnh đạo của các cô hào phòng hơn, chịu đầu tư, như chúng tôi thì thảm hại thật, phải có kết quả mới có thưởng, trước khi chưa có kết quả thì không có gì hết.
Trên mặt Dư Hiểu Lệ lộ ra vẻ đắc ý nhưng vẫn an ủi Vương giáo sư:
- Sau khi tìm được ngôi thạch quan mộ này tôi sẽ bảo lãnh đạo của chúng tôi hỗ trợ Vương giáo sư về hạng mục tiếp theo, dựa vào năng lực của Vương giáo sư mộ của Tào Tháo cũng không phải là khó tìm ra.
Vương giáo sư cười ha ha, đang định nói gì đó thì một con rắn độc trên người có hoa văn từ bên cạnh lao vụt ra tới nhanh một cách kinh hoàng. Đại Hổ ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, vung con dao phát rừng trong tay lên, con rắn độc lập bị chém làm đôi quay cuồng trên mặt đất khiến cho tất cả mọi người đều sởn gai ốc. Con rắn độc bị chém làm đôi này không chết ngay, cái đầu lắc lắc nửa thân người hướng vào Vương giáo sư mà cắn.
Vương giáo sư sợ hãi vội vàng đứng dậy lùi lại, phần nửa đầu của con rắn này vẫn ra sức nhảy lên "xì xì" lần nữa. Tiểu Báo tính tình nóng nảy thấy con rắn này hung ác đến vậy trong lòng rất tức giận, bước mạnh lên phía trước dùng bàn tay có đi chiếc găng tay thép sợi túm lấy đầu con rắn rồi bóp mạnh, cái đầu rắn lập tức bị vỡ vụn, máu rắn từ từ chảy xuống, sau đó đầu rắn đó mới dừng lại không lắc lắc nữa.
Dư Hiểu Lệ và Hứa Giai Giai tuy là hiểu biết hơn người, trải qua vô số những gian nan nguy hiểm, nhưng nhìn thấy một con rắn độc xấu xí như vậy mà lại vô cùng hung tận trong lòng cũng có phần sợ hãi. Bây giờ đến sườn núi còn chưa leo tới mà đã nguy hiểm như vậy, không biết bên trên sẽ còn nguy hiểm thế nào đây? Không ai dám tưởng tượng ra.
Phương Tình hoảng sợ nắm lấy tay Sở Thiên, cả người run lên, Sở Thiên ôm cô ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ rồi chậm rãi tiến lên phía trước.
Đám người Vương giáo sư thấy con rắn độc đã chết thì nối phần đầu và phần đuôi con rắn lại rồi lấy hết dũng khí để kiểm tra xem con rắn này là rắn gì mà lại có sức tấn công mạnh như vậy, nghiên cứu khoảng hơn 10 phút thì tất cả đều lắc đầu, đều chưa từng thấy con rắn này.
Lý Trường Cửu vò vò đầu thì thầm tự nói:
- Quái thật, rắn xung quanh vùng này tôi đều gặp không ít nhưng mà loại rắn độc này thì lần đầu tiên mới gặp.
Vương giáo sư lấy một cái bình từ trong ba lô ra vui vẻ nói:
- Vậy thì mang nó về để cho các đồng nghiệp làm về sinh vật nghiên cứu vậy, có thể đây là một loại rắn mới.
- Đợi một chút.
Phương Tình được Sở Thiên đỡ chậm rãi bước lên phía trước nhìn kỹ con rắn độc này, đầu nhỏ có màu đen, trên và dưới mắt có chấm đen, dưới cổ có màu vàng trắng, phần bụng không phân hóa rõ ràng, đuôi ngắn mà thô, mới nói:
- Đây không phải là loại rắn mới gì, nó chính là mãng xà Châu Phi, chúng đều có một cái đầu to, trên đầu có vô số những cái mô nhỏ, màu sắc cơ thể là màu nâu hoặc xanh nâu. Trên lưng có những dấu hiệu màu nâu đậm và những đốm lớn không theo quy tắc. Loại mãng xà này rất nhảy cảm với nóng, có thể cảm nhận được sự chênh lệch lớn về nhiệt độ xung quanh, như vậy có lợi cho chúng là những động vật máu lạnh. Tôi nghĩ chắc lúc nãy tiếng cười của Vương giáo sư đã kích thích nó, cảm nhận được sự nguy hiểm nó mới tấn công.
- Mãng xà Châu Phi?
Dư Hiểu Lệ muốn hét lên nhưng sợ mình cũng bị đồng bọn của loại rắn độc này tấn công nên nói nhỏ:
- Cô nói là một con rắn độc nhỏ xíu này mà là mãng xà Châu Phi sao? Cô nói là Thiên Đô Phong có mãng xà Châu Phi?
Phương Tình lại nhìn con rắn độc này lần nữa, toàn thân nổi da gà gật đầu khẳng định:
- Rất phù hợp với đặc thù của mãng xà Châu Phi nhưng tại sao lại nhỏ như vậy thì tôi cũng không biết, hơn nữa mãng xà Châu Phi thì không có độc nhưng con này rõ ràng là kịch độc.
Tiểu Báo nghe thấy con rắn này kịch độc vì vội vàng xoa xoa bàn tay xuống đất, Đại Hôt cũng lau lau con dao phát rừng đo lên bụi cỏ bên cạnh.
- Vậy đúng là mãng xà Châu Phi sao?
Hứa Giai Giai hỏi thêm một câu.
Sở Thiên thở dài nói:
- Mặc kệ nó là rắn gì đi, chúng ta tới đây là để tìm Thạch quan mộ.
- Xem ra vẫn có giá trị để nghiên cứu.
Vương giáo sư một lần nữa vui mừng rồi dùng cái kẹp kẹp từng đoạn người con rắn rồi cho vào bình rồi cẩn thận để vào trong ba lô, sắc mặt không khác gì nhặt được bảo bối vậy.
Dư Hiểu Lệ nhìn cái đầu rắn xấu xí rùng mình một cái, sắc mặt tái nhợt nói:
- Thôi chúng ta đi nhanh thôi.
Hứa Giai Giai và Phương Tình cũng gật đầu, Sở Thiên biết bọn họ không muốn ở lại nơi ghê tởm này mỉm cười.
Mọi người đứng dậy tiếp tục leo lên trên nhưng vừa bị rắn độc tấn công nên trong lòng mọi người ít nhiều cũng để lại nỗi sợ hãi, tinh thần vô cùng căng thẳng. Sở Thiên biết cứ tiếp tục căng thẳng như vậy thì vẫn chưa leo được lên tới sườn núi thì mọi người gục ngã, để phá vỡ không khí đầy áp lực này Sở Thiên cười to lên nói:
- Tôi kể một chuyện cười cho mọi người nghe nhé.
Hứa Giai Giai rất có cảm tình với Sở Thiên quay đầu lại cười nói:
- Em Sở Thiên kể đi.
Sở Thiên mỉm cười, con dao phát rừng tiếp tục phạt bụi cỏ bên đường miệng bắt đầu kể chuyện cười:
- Có một người tên là A Sướng đã bị chết, người nhà đưa tang anh ta, khóc lóc đau khổ gào thét tên anh ta: Sướng ơi là Sướng … Sướng à… Sướng … Người đi đường nghe thấy không hiểu gì bèn hỏi: Mọi người rốt cục đang sướng cái gì vậy? Người nhà của Sướng khóc không thành tiếng nói: Sướng chết rồi!
Hứa Giai Giai mau chóng dừng bước xoa bụng cười, Phương Tình cũng dựa vào Sở Thiên cười tủm tỉm, mấy người Vương giáo sư tuy rằng chịu đựng nhưng cuối cùng vẫn phải phì cười, bầu không khí căng thẳng đã đi qua.
Dư Hiểu Lệ bây giờ mới biết tại sao Sở Thiên lại có thể hô mưa gọi gió ở Thượng Hải, cũng hiểu được tại sao Đường Đại Long lại cùng lúc muốn giết chết Sở Thiên và giải tán Soái quân, đợi một thời gian nữa Sở Thiên nhất định phát triển lớn mạnh hơn, đến lúc đó thì không dễ đối phó.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian mà trời bắt đầu tối xuống, mọi người cuối cùng cũng leo lên tới sườn núi. Đang định nghỉ ngơi một lúc thì lại cười khổ, bởi vì có một cái hồ nước sâu chặn con đường vào núi duy nhất này, rộng chừng khoảng 5 mét, không ai có thể giải thích được cái hồ nước này tại sao lại xuất hiện ở đây. Nước hồ xanh như ngọc, những cây cỏ thưa thớt nổi trên mặt nước, đối diện bên hồ là một khoảng không rộng lớn, gió núi thổi tới rất có tình thơ ý họa nhưng ai cũng biết cái hồ này có thể ẩn chứa vô số những nguy hiểm.
Vương giáo sư chần chừ một lát rồi nói:
- Tôi thấy đêm nay chúng ta dựng trại ở đây nghỉ ngơi thôi, sáng ngày mai hãy qua hồ.
Dư Hiểu Lệ và mấy cô gái đồng thanh nói:
- Không được, tôi thấy vẫn là đi qua hồ này trước rồi nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Vương giáo sư kỳ lạ nhìn các cô hỏi:
- Tại sao?
Sở Thiên cười khổ một tiếng nói:
- Các cô ấy sợ con mãng xà Châu Phi biến dị kia đuổi theo, cho nên muốn đi càng xa càng tốt.
Mấy người Dư Hiểu Lệ thành thật gật đầu, phụ nữ có mạnh mẽ có năng lực bao nhiêu đi chăng nữa thì thiên tính cũng không thay đổi.
Đại Hổ lấy trong ba lô ra một cây cung, buộc vào cung tên một dây thừng vừa to vừa thô, thủ pháp thuần thục bắn vào cây đại thụ bên kia hồ. Đợi sau khi chiếc đầu mũi tên đã cắm cố định rồi mới bảo Tiểu Báo kéo mạnh dây thừng, cảm giác đã chắc chắn rồi mới buộc đầu dây bên này lên một cái cây to thành một đường dây để tiện cho việc đu qua hồ.
Dư Hiểu Lệ thấy bọn Đại Hổ đã chuẩn bị xong thì nhìn sang Hứa Giai Giai nhẹ cân nhất gật gật đầu. Hứa Giai Giai lập tức lấy hai chiếc vòng tròn từ trong ba lô ra móc vào một vào dây thừng, một cái nắm trong tay một cái móc vào eo. Được Đại Hổ và Tiểu Báo đẩy một cái rồi trượt sang phía bên kia, một lát sau thì đã tới, kiểm tra lại đoạn dây thừng rồi đưa tay lên ra hiệu rằng mọi người có thể an toàn sang.
Trong lòng Sở Thiên thầm tán thưởng bọn Hứa Giai Giai này phối hợp không chê vào đâu được, để có được sự ăn ý với nhau như vậy là họ đã hợp tác vô số lần với nhau, xem ra mình phải đề cao cảnh giác tránh rơi vào tay bọn chúng. Lần vào núi này kết quả cuối cùng một là bọn Dư Hiểu Lệ sống mà ra ngoài hay là mình và mấy người kia sống mà ra ngoài, đương nhiên vẫn còn một kết quả nữa là toàn bộ chết trong núi và trở thành truyền thuyết.
Có chiếc dây thừng kiên cố bọn người Sở Thiên rất nhanh đã trượt qua chiếc hồ yên lặng này, Tiểu Báo là người cuối cùng. Vì không có người hỗ trợ nên chỉ có thể trèo lên cái cây to, muốn nhờ lực của cây cổ thụ, hai tay vừa mới nắm vào hai vòng tròn, lắc lắc cái cổ, hai chân vẫn chưa dùng lực thì con mắt lập tức dừng lại. Bởi vì anh ta phát hiện ra một con rắn độc to bằng cổ tay của mình đang trừng mắt nhìn thẳng vào anh ta xanh lè.
Con mắt xanh của con rắn nhìn đối diện với con mắt đen của người tức giận điên cuồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...