Sở Thiên suy đoán quả không sai, lúc bọn Hắc Hùng lết thân người mệt nhọc mấy ngày xuất hiện tại vị trí một ngôi mộ có hình dạng giống ngôi mộ cổ, đến thủ đoạn vẫn chưa dùng tới, cuốc xẻng trong tay còn chưa chạm xuống đất được vài cái, đột nhiên bốn xung quanh đều hiện lên những ngọn đuốc, chú ý nhìn thì thấy tất cả tộc dân ở thôn Giao Lê đang phẫn nộ, trong tay cầm các loại công cụ nguyên thủy khác nhau, hướng tới mấy người này mà đánh, trên mặt đều là những thần sắc vô cùng tức giận, tựa như muốn dồn họ vào chỗ chết.
Bọn Hắc Hùng mặc dù có thân thủ cũng không tệ nhưng đã ở trên núi mấy ngày rồi, sức lực cạn kiệt, hơn nữa đám tộc dân này ít nhất cũng hơn trăm người, hoàn toàn không có khả năng ứng phó. Bọn Hắc Hùng biết, bản thân mình rơi vào tay tộc dân nơi đây thì kết cục còn thảm hơn là rơi vào tay cảnh sát. Cảnh sát còn suy nghĩ trên vấn đề pháp luật tối thiểu sẽ không làm nguy hại tới an toàn của mình, nhưng đám tộc dân này phẫn nộ lên thì sẽ đánh đến chết, huống chi pháp luật không phạt quần chúng.
Hắc Hùng hét lên với đồng bọn bên cạnh:
- Các anh em chuồn thôi.
Vì vậy, Hắc Hùng và mấy tên đồng bọn lập tức cầm cuốc xẻng chạy về phía không có ánh đuốc mà họ cho rằng không có người. Trong lúc vội vàng đã quên mất chân lý "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất", lúc vừa xông ra được khoảng mười mấy mét liền bị mấy cái dây thừng giăng dưới chân làm ngã, lập tức xuất hiện 7, 8 cảnh sát đang chìa súng ngắn vào người bọn họ và hét lên một cách uy nghiêm:
- Cấm cử động, cử động tao bắn chết.
Mấy người bọn Hắc Hùng lập tức không dám cử động nữa, mấy cảnh sát đó còng tay họ lại, một anh cảnh sát dáng người khôi ngô tuấn tú thở dài nhẹ nhõm, rất vui mừng nói thêm một câu:
- Bây giờ, chúng tôi đại diện cho Nhân dân Trung Hoa bắt các anh những phần tử trộm mộ này.
- Chúng tôi không phạm pháp, không phạm pháp, chúng tôi chỉ đi qua đây thôi.
Hắc Hùng thấy cảnh sát phản xạ nói dối có điều kiện nói.
Những tộc dân căm phẫn xông lên, trong miệng hét lên các thể loại:
- Không thể dễ dãi với những người này, đánh một trận rồi bắt đi.
Hắc Hùng hét lên:
- Tôi phạm pháp, tôi phạm pháp rồi bắt tôi đi, bắt tôi đi.
Những người cảnh sát nhân dân này nhìn một cái rồi lại nhìn vị cảnh sát trẻ tuổi kia, không ngờ anh ta đang tư lự suy nghĩ một hồi, xuất phát từ nhu cầu chính sách dân tộc và đoàn kết liền nói với những tộc dân:
- Được, đánh cho chúng một trận nhưng tuyệt đối không được đánh chết họ, như vậy là phạm pháp.
Rồi nói với các nhân viên cảnh sát khác:
- Đi thôi, để cho các hương thân phụ lão giải quyết ân oán của họ, chúng ta đi hút điếu thuốc rồi quay lại.
Nói xong liền dẫn những nhân viên cảnh sát khác đi ra bên ngoài.
Bọn Hắc Hùng lập tức hỏi vị cảnh sát trẻ tuổi nhưng lại rất nghiêm khắc kia là tại sao lại giao bọn họ cho những tộc dân này chứ, như vậy chẳng phải muốn cái mạng chó của họ sao?
Tất cả các tộc dân lập tức vây lên, giọng điệu hung hồn, những bó đuốc được giơ cao lên.
Lúc này Sở Thiên vừa đặt điện thoại xuống nhẹ nhàng nói bên tai Phương Tình:
- Thật không ngờ tới bạn chiến đấu Nhiếp Vô Danh kia đúng là tốt, giúp tôi một việc lớn như vậy, đã bắt hết đám "Đáo đấu" âm thầm của Dư Hiểu Lệ vào đồn công an rồi. Lại còn để đám "Đáo đấu" kia trước khi vào đồn cảnh sát còn bị tộc dân đánh cho một trận đến cha mẹ cũng không nhận ra nữa, ngoài ra còn hứa ngày mai sẽ phái một bản đồ sống của Tam Đô tới dẫn đường cho chúng ta.
- Dư Hiểu Lệ ngày mai tỉnh dậy chắc sẽ tức giận đến chết mất.
Phương Tình kéo chăn lên rồi giơ ngón tay cái lên hướng sang Sở Thiên:
- Thiếu Soái, mau đi ngủ đi, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm đó.
Sở Thiên mỉm cười nhảy vào trong chăn, mỹ nhân trong vòng tay, không mơ thì có sao chứ?
Phương Tình suy đoán quả không sai, sáng ngày hôm sau lúc ăn sáng tại căng tin Dư Hiểu Lệ không đi từ cầu thang xuống mà đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt rất khó coi, hiển nhiên là đã biết tin bọn Hắc Hùng bị bắt vào đồn cảnh sát. Sau khi Vương giáo sư thấy tâm trạng của Dư Hiểu Lệ không được tốt lắm, quan tâm hỏi han vài câu Dư Hiểu Lệ mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ậm ừ nói với mọi người, nhưng ai cũng biết là cô ấy chẳng để tâm gì.
Vương giáo sư uống vài ngụm cháo thì thào nói:
- Chúng ta ăn sáng xong thì đi tìm một người dẫn đường.
Sở Thiên lắc đầu cầm một cái bánh bao lên nói:
- Không cần tìm đâu, buổi sáng tôi đã nhờ người đi mời rồi, chắc cũng gần tới nơi.
Vương giáo sư tán thưởng nhìn Sở Thiên, đúng là làm việc có chừng mực, rất hiệu quả.
Vừa ăn được một nửa thì chuông điện thoại của Sở Thiên reo lên, một âm thanh vang dội truyền tới:
- A lô, xin chào tôi là Lý Trường Cửu, là A Đạt lão đệ bảo tôi tới dẫn đường cho các cậu, tôi đang ở trước cửa khách sạn.
A Đạt chính là chiến hữu Nhiếp Vô Danh rồi, cũng chính là vị cảnh sát nhân dân tối hôm qua bắt đám người Hắc Hùng. Sở Thiên vội vàng đặt chiếc bánh bao xuống nói:
- Chào anh, anh đợi cho một chút tôi lập tức ra ngoài đón anh.
Rồi nói với mọi người:
- Người dẫn đường mà tôi tìm đã tới.
Nói xong liền xông ra cửa.
Người dẫn đường Lý Trường Cửu này khoảng hơn 40 tuổi, thân thể tương đối chắc chắn, làn da đen nhánh chứng tỏ rất mạnh khỏe. Anh ta sinh ra và lớn lên ở Tam Đô, học hết cấp 3 thuộc loại nhân tài trí thức, đã từng làm nhân viên đưa thư mười mấy năm, đã cống hiến tuổi thanh xuân và mồ hôi cho quốc gia. Sau đó anh ta phát hiện làm người dẫn đường kiếm được nhiều tiền hơn nên đổi nghề, lợi dụng kinh nghiệm từ khi còn làm nhân viên đưa thư làm người đưa đường tới bốn phương tám hướng trong huyện trở thành một bản đồ sống nổi tiếng ở nơi đây.
Sở Thiên vỗ vào chàng trai cường tráng này cười ha ha rồi kéo anh ta vào trong khách sạn, gọi cho anh ta hai suất ăn sáng. Lý Trường Cửu là người thực tế, anh ta cười sảng khoái, lúc đó cũng không khách khí nữa xì xụp húp cháo và ăn bánh bao.
Sau khi ăn hết hai bát cháo Lý Trường Cửu thoải mái sờ sờ bụng cảm kích nhìn Sở Thiên nói:
- Không biết các vị muốn đi đâu? Huyện thành Tam Đô bốn phương tám hướng tôi đều rất quen thuộc, trước đây khi còn là người đưa thư, tôi đã từng đạp xe từ thôn này sang thôn khác, mười mấy năm rồi những nơi gần đây tôi đều có thể chớp mắt là tìm thấy.
Anh ta lập tức nhiệt tình nói:
- Nếu các vị không biết đi đâu mà lại tin tưởng được tôi, tôi có thể dẫn mọi người đi xung quanh một chuyến, đảm bảo mọi người sẽ hài lòng.
Vương giáo sư cùng những người khác nghe nói Lý Trường Cửu đã làm nhân viên đưa thư mười mấy năm trong lòng đều tán thưởng nhìn sang Sở Thiên một cái, tên Sở Thiên này làm việc quả là nghiêm túc.
- Chúng tôi muốn đi tới khu lân cận của Thôn Giao Lê, không biết chỗ này Lý huynh đệ có biết rõ không?
Dư Hiểu Lệ không thể chờ đợi được nữa nói.
- Đương nhiên là biết rõ rồi, Thôn Giao Lê nằm ở 107°49′ đến 107°52′ độ Kinh đông, 26°2′ đến 26°7′ độ Vĩ bắc, độ cao so với mặt nước biển là 430m, cách huyện thành 13km, đặc sản nổi tiếng là nho, người dân chất phác.
Lý Trường Cửu tỏ ra một cách chuyên nghiệp nói, nói những con số mà làm Vương giáo sư cũng phải choáng váng, nhưng mọi người đều biết Lý Trường Cửu này quả là một người dẫn đường tài năng.
Sở Thiên mỉm cười nói:
- Vương giáo sư, chúng ta quay về phòng họp một lát đi, chúng ta cần phải nói mục đích của chúng ta cho đồng chí Lý Trường Cửu đây biết, mới tránh khỏi những phiền phức trong quá trình tìm kiếm, dù sao dân phong ở đây chúng ta đều không biết.
Vương giáo sư vẫn còn chưa trả lời thì Dư Hiểu Lệ đã gật đầu lia lịa nói:
- Sở Thiên nói không sai, lần hành động này của chúng ta đồng chí Lý Trường Cửu này có tác dụng rất quan trọng, tôi nghĩ anh ấy có quyền được biết tính chất công việc của chúng ta.
Vương giáo sư gật gật đầu, dù sao thì cũng là khảo cổ nói rõ ra thì tốt hơn, để tránh Lý Trường Cửu cho rằng đoàn người này của mình là phần tử trộm mộ, kêu gọi đám thôn dân tới tấn công mình thì phiền phức.
Phương Tình lại cười thầm, chắc rằng Dư Hiểu Lệ đã biết đám người Hắc Hùng bị đánh như một con heo mới nói như vậy.
Trong phòng Vương giáo sư, Lý Trường Cửu ngạc nhiên nhìn những giấy chứng nhận, chứng minh Vương giáo sư và những người này đều là vì bảo vệ văn vật cổ nên cũng rất vui mừng. Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm của anh ta biết được đây là cơ hội tốt để cho mình nổi tiếng, vội vàng nắm tay Vương giáo sư nói:
- Tốt quá, tốt quá, Lý Trường Cửu tôi cuối cùng cũng chờ đợi được cơ hội xuất đầu lộ diện này, quả thực rất cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội này.
- Đồng chí Lý, không sai, chỉ cần cậu giúp đỡ chúng tôi tìm thấy ngôi mộ đá cổ kia thì sau này cậu sẽ là người nổi tiếng ở Tam Đô này, không cần phải đi làm người dẫn đường nữa rồi.
Vương giáo sư đương nhiên là cũng biết điểm tốt của việc động thì được tình, biết thì được lợi.
- Các lãnh đạo huyện Tam Đô sẽ khẳng định sự cống hiến của cậu.
Sắc mặt Lý Trường Cửu hưng phấn lên, thêm vài phần mơ ước nhiệt tình trả lời:
- Yên tâm, Lý Trường Cửu tôi nhất định sẽ dẫn mọi người tới được nơi mà mọi người cần tìm.
- Được, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, chúng tôi muốn tới khu vực gần Thôn Giao Lê đi một vòng.
Dư Hiểu Lệ tỏ ra không tin tưởng, sao bọn Hắc Hùng lại không tìm thấy chứ? Bọn họ am hiểu nhất là việc tìm mộ mà, huống chi trong tay đã có tấm bản đồ da dê, kết hợp với quan sát phong thủy tại địa phương, lẽ ra phải nhanh chóng tìm được ra vị trí cụ thể chứ, sao cả mấy ngày trời mà không có kết quả gì?
Lý Trường Cửu kỳ lạ nhìn Vương giáo sư chần chừ một chút rồi nói:
- Thật kỳ lạ, chỗ đó rất không thích hợp với việc chôn giấu của cải tài sản của những nhà giàu có, người cổ đại có tiền sao lại cất giấu ở đó chứ?
- Tại sao vậy?
Vương giáo sư và Dư Hiểu Lệ cùng đồng thanh hỏi.
- Không biết, chỉ là những người già có lưu truyền lại rằng nơi có phong thủy tốt nhất của Tam Đô là "Nam phú Bắc dân". Từ trước tới giờ người có tiền chỉ chôn cất tài sản của mình ở Thanh Sơn phía Nam, chỉ có những người bình thường mới chôn giấu tài sản của mình ở mộ địa phía Bắc.
Lý Trường Cửu sờ sờ đầu của mình, nói những tin đồn từ xa xưa ra cho họ biết:
- Mặc dù bây giờ vẫn còn những người phía Bắc hàng trăm năm sau con cháu của họ chỉ cần có tiền là họ có thể vượt qua mười mấy Km không ngại khó khăn tới phía Nam chôn cất.
- Đương nhiên, đây cũng chỉ là một số các tập tục không có căn cứ.
Lý Trường Cửu thấy đoàn người của Vương giáo sư đều chăm chú nghe mình nói, sợ lời nói của mình lại dọa họ sợ hãi vội vàng giải thích:
- Cho nên mọi người cũng đừng để tâm làm gì.
Dư Hiểu Lệ gật gật đầu nói:
- Tấm bản đồ này, nếu tôi nhớ không sai thì chính là sơn mạch gần Thôn Giao Lê, chúng ta đi tới đó nhìn là biết ngay.
Sở Thiên biết với kinh nghiệm trộm mộ phong phú lại am hiểu về thuật phong thủy thì phải xem từng li từng tí, xem vị trí của ngôi mộ cổ nằm ở chỗ nào. Chỉ cần là chỗ bảo địa phong thủy chân chính thông thường đều là những ngôi mộ lớn, báu vật trong mộ cũng rất nhiều, dùng thuật phong thủy chỉ đạo tính chính xác của vị trí mộ thì dường như bách phát bách trúng.
- Đồng chí Lý nói rất đúng.
Sở Thiên vươn người ra nói:
- Đêm qua tôi đã nghĩ kỹ lại một lần về hơn trăm chữ Thủy Tộc trong tấm bản đồ da dê, rốt cục cuối cùng cũng đã bỏ sót một số chữ mà cho rằng đó là không quan trọng.
- Là chữ gì?
Tất cả con mắt của mọi người đều nhìn vào Sở Thiên.
Sở Thiên mỉm cười một cách vô tội nói:
- Ngược hướng mà đi. Thế có nghĩa là điểm đánh dấu trên bản đồ đó bây giờ là ở gần Thôn Giao Lê, vậy thì phải đi ngược lại hướng sang phía Nam để định vị.
Con mắt Dư Hiểu Lệ như muốn phun ra lửa, cái tên Sở Thiên chó chết này cố ý, chắc chắn là cố ý. Chẳng trách hắn lại phóng khoáng chia hết bản đồ cho mọi người như vậy, thì ra không phải là bản đồ không rõ ràng mà là có Càn Khôn khác. Hại bọn Hắc Hùng vất vả cực nhọc đào đất ở vùng núi phía Bắc, đêm qua còn bị tộc dân đánh cho gần chết rồi cuối cùng bị bắt vào đồn cảnh sát. Nếu như không phải mình lấy giấy thông hành của quân khu hù dọa đám cảnh sát đó, rồi bỏ ra một số tiền lớn thì e rằng bọn Hắc Hùng đã chết ở nơi khỉ ho cò gáy đó. Bạn đang đọc truyện được tại
Cái tên Sở Thiên này thực sự là xảo quyệt, đợi gần tới giờ xuất phát mới nói ra điểm mấu chốt, chỉ có điều bây giờ đã không kịp phái người đi trước một bước tới đó được rồi. Hơn nữa lời Sở Thiên nói là thật hay giả cũng không ai biết được, phái người đi tiếp khó tránh khỏi chẳng được cái gì. Xem ra cứ đi theo hắn và Vương giáo sư, như vậy không tin là hắn còn có kế gì nữa, đợi tới khi tìm ra ngôi mộ cổ thì sai Đại Hổ bọn họ giết chết tên này đi.
Dư Hiểu Lệ nghĩ một cách tức giận rồi nhìn Sở Thiên, nếu như ánh mắt có thể giết người thì e rằng Sở Thiên đã bị giết chết.
Phương Tình lại cười thầm, trong mắt mang nụ cười đầy khó hiểu còn có vài phần kiêu ngạo, tất cả đều nằm trong tay người đàn ông của mình.
Vương giáo sư thì lại không nghi ngờ là Sở Thiên đã biết trước vị trí của ngôi mộ cổ đó ở phía Nam, bởi vì chữ Thủy Tộc rất khó giải mã. Sở Thiên tuy rằng là một thiên tài nhưng hắn cũng khó tránh khỏi có những sai sót, điều này cũng có thể hiểu được. Lúc đó lại tìm lại vị trí chính xác rồi lên đường đi tìm manh mối vì vậy quát lên một tiếng:
- Bản đồ, bản đồ Tam Đô.
Hứa Giai Giai vội vàng mang bản vẽ và bút tới, Vương giáo sư lập tức đeo cặp kính lên rồi bắt đầu tìm.
Trước khi đến Sở Thiên đã biết chỗ đó là ở đâu vì vậy có ý chỉ cho Vương giáo sư nói:
- Vương giáo sư, thôn Giao Lê đã là "Bắc Đại Môn" hay là ông tìm luôn "Nam Đại Môn" đi, người cổ đại thường chú ý tới đối xứng Bắc Nam.
Dư Hiểu Lệ càng khẳng định là Sở Thiên sớm đã biết trước địa điểm, chỉ là giảo hoạt tới bây giờ mới nói ra, nếu như mình sớm biết được vị trí thì dựa vào kinh nghiệm phong phú bao nhiêu năm trộm mộ của bọn Hắc Hùng lập tức đã mang được báu vật về rồi.
Con mắt của Vương giáo sư dùng bút và thước đo một lát, người chuyên nghiệp đúng là người chuyên nghiệp, rất nhanh sau đó ông ta đã dừng lại tại một thôn rồi vui vẻ nói:
- Lẽ nào là ở đây? Thôn Thủy Long?
- Chẳng lẽ lại vẫn là Dẫn Lãng trại ở thôn Thủy Long?
Đồng chí Lý Trường Cửu tự nhiên thốt ra một câu.
- Ở đó đã từng phát hiện ra một ngôi mộ của người Thủy Tộc thời nhà Thanh.
Một câu nói của Lý Trường Cửu khiến cho mọi người đều kinh hoàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...