Con mắt Vương giáo sư mở to ngạc nhiên, có chút không tin những lời Sở Thiên vừa nói. Đối với ông ta mà nói việc Sở Thiên có thể đồng hành cùng là một chuyện mà ông luôn mong muốn từ sau khi gặp Sở Thiên. Vì bản thân mình rất mong muốn nên cũng không dám nhắc tới, bây giờ Sở Thiên lại chủ động yêu cầu được đi cùng thì sao ông ta không mừng rỡ được chứ?
Vì vậy Vương giáo sư một lần nữa nắm lấy tay Sở Thiên xúc động nói:
- Sở Thiên, tôi mong muốn cậu đi cùng còn không hết nữa, sao có thể không đồng ý chứ? Có cậu tôi cảm thấy công cuộc tìm kiếm văn vật này nắm chắc thêm vài phần, yên tâm đi, dẫn ai đi cùng tôi có thể tự quyết được.
- Phương Tình cũng sẽ đi.
Sở Thiên lại nói ra một câu:
- Cô ấy sẽ là một trợ thủ rất tốt, Phương Tình, chị đồng ý không?
Trên mặt Vương giáo sư thêm một lần nữa phấn khởi gật gật đầu nói:
- Được, được, trước giờ tôi luôn cảm thấy Phương Tình rất có tiềm ẩn trong lĩnh vực khảo cổ, ước gì cô ấy có thể đi cùng tôi.
Phương Tình dịu dàng nhìn Sở Thiên, mặc dù cô không có hứng thú với việc tìm kiếm cổ vật nhưng chỉ cần nơi nào có Sở Thiên thì cô đều cảm thấy có ý nghĩa, cho dù có nguy hiểm tới đâu, vất vả tới đâu cô đều không sợ, vì vậy cô ấy gật gật đầu nói với Sở Thiên:
- Tôi sẽ đi.
Sở Thiên gật gật đầu, thần sắc vô cùng nghiêm túc nhìn Vương giáo sư nói:
- Vương giáo sư, tấm bản đồ da dê đâu?
Vương giáo sư lại một lần nữa cẩn thẩn từng li từng tí một bỏ tấm bản đồ da dê ra.
Tấm bàn đồ da dê sáng lên dưới ánh đèn.
Sở Thiên cầm kính lúp xem kĩ từng nơi trên tấm bản đồ không bỏ sót một chỗ chữ nào.
Mắt Vương giáo sư cũng nhìn tấm bản đồ da dê rồi lại nhìn Sở Thiên, căng thẳng chờ đợi bom nguyên tử nổ.
Phương Tình ở bên cạnh cầm giấy bút, nhìn Sở Thiên chuẩn bị ghi chép kịp thời.
Suốt một giờ đồng hồ, mấy trăm chữ cổ thời Thủy tộc đã khiến Sở Thiên phải bỏ ra cả giờ đồng hồ mới giải thích được ý nghĩa.
Dù sao "Thủy thư" cũng là văn tự cổ xưa, trong đó chữ tượng hình nhiều, phảng phất chữ giáp cốt, kim văn cũng nhiều, tất cả cộng vào chỉ có hơn 400 chữ đơn. Những chữ đơn thường dùng chỉ hơn 100 chữ, hơn nữa hơn 100 chữ thường dùng này lại được sử dụng nhiều trong tôn giáo. Cho nên Sở Thiên muốn dịch hơn trăm chữ cổ Thủy tộc trên tấm bản đồ da dê này ra, độ khó không khác gì sáng tạo ra một chữ giáp cốt mới. Như học sinh thi đại học, tuy rằng nhận được ra là chữ cổ văn nhưng là khó có thể giải thích được ý nghĩa của nó.
Vẫn phải mở rộng tiếng phổ thông nữa mới tốt, Sở Thiên lau mồ hôi trên đầu, nhẹ thở dài một tiếng.
Sau khi giải thích được Sở Thiên lại chăm chú nhìn lại vài lần nữa để nhớ hết nội dung bên trong rồi mới cười nói với Phương Tình:
- Phương Tình, lấy cồn, chậu than, nước trong và cả máy ảnh cho tôi.
Phương Tình gật gật đầu, đặt giấy bút trong tay xuống đi ra ngoài chuẩn bị.
Vương giáo sư nghe được Sở Thiên muốn lấy, cồn, chậu than và nước trong thì đoán Sở Thiên đã biết được bí mật trong tấm bản đồ da dê này thì hai mắt sáng quắc lên vui mừng nói:
- Sở Thiên, vậy hơn một trăm chữ cổ Thủy tộc đó nói cái gì? Có phải là thực sự có di vật cổ không?
Sở Thiên bưng chén trà đã nguội dần lên uống một ngụm nuốt nuốt xuống nói:
- Đúng vậy, trong hơn một trăm chữ cổ Thủy Tộc đã nói rõ tại chỗ ở của người Thủy Tộc có một ngôi mộ đá, trong quan tài có một tù trưởng, bên trong cất giữ rất nhiều đồ vật, trong đó có một bức tượng Ngưu đầu giống như ngọc thạch là bảo bối trấn quan tài, vô cùng giá trị.
Sau đó Sở Thiên lập tức thở dài nói:
- Nhưng trong hơn một trăm chữ cổ Thủy Tộc này không nói chỗ này là ở đâu, có thể là bất cứ chỗ nào mà người Thủy Tộc đã sinh sống.
Trên khuôn mặt Vương giáo sư chỉ có thể dùng biểu cảm vô cùng vui mững thể hiện ra, trên mặt thậm chí còn mang theo những giọt nước mắt vui mừng:
- Quá tốt rồi, nếu thực sự có thể tìm ra ngôi mộ đá này để nghiên cứu những đồ vật bên trong đó, đặc biệt là người tù trưởng đó thì tương lai sẽ hiểu được rất nhiều kinh tế, văn hóa và dân tộc của thời kỳ đó.
Sở Thiên khẽ gật đầu thầm khen, Vương giáo sư này nghe tới những báu vật được cất giấu, tượng bảo thạch Ngưu đầu, và cả xác người trong quan tài đó chỉ muốn làm thế nào để nghiên cứu giá trị của nó mà không nghĩ là sẽ bán được bao nhiêu tiền. Xem ra đây chính là sự khác biệt giữa nhà khảo cổ học và những bọn đạo chích trộm mộ khác, nhà khảo cổ học thì tìm kiếm và nghiên cứu, còn bọn đạo chích thì chỉ hám lợi, bao nhiêu là mộ cổ bị chữ "lợi" này đã phát hết, đánh mất bao nhiêu nguồn gốc giá trị lịch sử.
- Vương giáo sư, như thế này được không, ông báo cáo bí mật về tấm bản đồ da dê này lên lãnh đạo nhà nước để bên trên sẽ phái người hỗ trợ tìm kiếm.
Sở Thiên nói ra một câu:
- Nếu tôi tìm ra được các ký hiệu trên bản đồ da dê này cho ông.
Vương giáo sư khẽ hít một hơi thở lắc lắc đầu cười khổ nói:
- Trước khi xác nhận được vị trí chính xác của ngôi mộ cổ thì bên trên sẽ không lãng phí công sức và tiền của để hỗ trợ tôi đâu. Dù sao đây cũng chỉ là một tấm bản đồ da dê, lại không có bằng chứng lịch sử nào, nói một cách đơn giản, mộ của Tào Tháo có ở Hà Nam đi chăng nữa, cậu nói xem liệu Trung Ương có dốc toàn lực đi tìm kiếm không? Trừ khi ngôi mộ này cất giữ vật gì đó rất quan trọng, hơn nữa khảo cổ chủ yếu là tìm kiếm những đồ vật cổ có giá trị nhưng vẫn còn phải xem ý trời.
- E rằng còn phải xem cả lòng người nữa?
Phương Tình mang theo những thứ mà Sở Thiên cần đi vào nghe thấy Vương giáo sư nói tới ý trời không nhịn được cười liền xen vào một câu. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Vương giáo sư cười cười, trốn tránh không trả lời nói:
- Phương Tình, cô vẫn luôn tinh nghịch như vậy.
Vương giáo sư và Phương Tình đều là những người làm việc trong tổ chức nhà nước đương nhiên là biết những hạn chế công việc mà họ làm. Các lãnh đạo bên trên ai ai cũng là người tinh thông, đối với những di vật cổ vẫn chưa phát hiện ra, ngoài việc không muốn lãng phí công sức và tiền của ra thì điều quan trọng hơn cả là những di vật cổ đó sẽ mang lại rất nhiều chuyện nguy hiểm. Nếu người khảo cổ thuận lợi tìm được ra và đào lên bảo vệ thì chắc chắn sẽ là một người có công lớn, có thể trở thành thành tích trong chính trị, nhưng còn những biến cố khác thì sao? Nếu như không tìm thấy, người khảo cổ bình an trở về nhà thì nhiều nhất cũng chỉ lãng phí chút kinh phí và nhân lực thôi. Nếu tìm thấy thì người khảo cổ gặp nguy hiểm thì ít nhất cũng còn có công, còn nếu không may đã không tìm ra mà người khảo cổ lại xảy ra chuyện gì đó thì con đường làm quan của mình cũng chấm dứt. Những người lăn lộn trên quan trường đều biết được những quy tắc ngầm, không cầu mà có công nhưng cầu cũng không được, chịu đựng lâu thì con dâu sẽ trở thành mẹ chồng, lúc đó tự nhiên sẽ được thăng quan phát tài thì tại sao lại phải đi làm những việc mạo hiểm này chứ?
Sở Thiên cười nhạt, tự nhiên cũng biết được nỗi khổ tâm trong lòng Vương giáo sư, hắn càng kiên định hơn, lần này quyết phải giúp Vương giáo sư tìm thấy được ngôi mộ cổ để hoàn thành tâm nguyện của Vương giáo sư.
Sở Thiên quay đầu lại nói với Phương Tình:
- Chị Tình, chị chụp 12 bức ảnh tấm bản đồ da dê này trước, chụp liên tục.
Phương Tình tuy không biết Sở Thiên muốn làm gì nhưng vẫn cầm máy ảnh lên bắt đầu chụp một cách nhuần nhuyễn chuyên nghiệp.
Một lát sau Phương Tình hạ máy ảnh xuống kiểm tra lại vài lần rồi nói với Sở Thiên:
- Chụp xong rồi, đã lưu hết rồi, có thể phóng to gấp 3 lần để xem.
Sở Thiên gật gật đầu đi lên phía trước đặt chậu than lên bàn, đổ một ít cồn vào chậu than sau đó dùng lửa đốt. Khuôn mặt trầm lặng cầm tấm bản đồ da dê lên đốt từng chút từng chút một, cứ đốt như vậy đốt tới nửa tiếng sau Sở Thiên mới tắt lửa đi, rồi ném cả tấm bản đồ vào chậu than có cồn. Vương giáo sư và Phương Tình nhìn thấy hơn trăm chữ cổ Thủy tộc dần dần biến mất, sau đó trên tấm bản đồ da dê hiện ra một bản vẽ vô cùng mạch lạc thay thế cho bản đồ và những văn tự đơn giản kia.
Sở Thiên ngẩng đầu lên nói với Phương Tình:
- Chị Tình, chị mau chụp tiếp 12 tấm liên tục giúp em đi.
Phương Tình lại bắt đầu chụp, một lát sau kiểm tra máy ảnh xong rồi gật đầu nói với Sở Thiên:
- Ok rồi.
Vương giáo sư rất ngạc nhiên nhìn Sở Thiên, Sở Thiên không những có thể dịch được hơn trăm chữ cổ Thủy tộc trên tấm bản đồ da dê mà còn biết làm thế nào để tấm bản đồ ẩn trong đó hiện ra. Một người trẻ tuổi như vậy sao có thể tài giỏi như vậy chứ? Xem ra Liễu Trung Hoa nói không hề sai, nhân vật như Sở Thiên này trăm năm chưa chắc đã có một người.
Sở Thiên gật gật đầu quay lại nói với Vương giáo sư:
- Vương giáo sư, ông xem kỹ lại tấm bản đồ này của ông đi, một lát nữa là nó trở thành một miếng da dê rồi.
Vương giáo sư nghe Sở Thiên nói rất là không hiểu, cúi đầu vào chăm chú nhìn vào tấm bản đồ da dê đang ngâm trong cồn, thấy tấm bản đồ da dê đó không có động tĩnh gì. Đang lúc buồn bực thì thấy mắt của Phương Tình sang rực lên, ông ta một lần nữa nhìn kỹ lại trong lòng thầm kinh ngạc, bản đồ ẩn trong tấm bản đồ da dê dần dần biến mất, một lát sau thì không còn gì hết. Quả đúng như lời Sở Thiên nói nó đã trở thành một miếng da dê thực sự, tuy rằng thời đại thì đã lâu.
Vương giáo sư và Phương Tình đều ngạc nhiên nhìn Sở Thiên, đương nhiên là muốn biết câu trả lời.
Sở Thiên có chút bất đắc dĩ nhưng biết là muốn giải thích e rằng sẽ lãng phí không ít nước bọt nên nói:
- Tác dụng của hóa học là thành phần của da dê, vôi, phù thạch, cồn đốt nóng lên rồi để lẫn vào nhau sẽ làm mất hết tác dụng và trở lại nguyên bản vì vậy những chữ trên đó mới không còn nữa.
Vương giáo sư và Phương Tình bừng tỉnh gật gật đầu, nhớ lại hình như đã được học qua về vấn đề này.
Nhưng Vương giáo sư lại hỏi tiếp một câu hỏi còn nghi ngờ:
- Sở Thiên, cậu làm sao mà biết được làm như vậy thì bản đồ ẩn trong đó sẽ hiện ra chứ? Chẳng lẽ trong hàng trăm chữ cổ đó có nói tới phương pháp này.
Sở Thiên sờ sờ mũi mỉm cười, trên mặt có chút ngượng ngùng nói:
- Thực ra là tôi đoán vậy thôi.
Vương giáo sư và Phương Tình gần như muốn ngất xỉu, trong lòng Vương giáo sư có chút sợ hãi nói:
- Chẳng may không có bản đồ ẩn hiện ra mà tấm bản đồ thật cũng biến mất, vậy thì chúng ta chẳng phải đã mất hết manh mối sao?
- Vậy tôi mới phải bảo chị Tình chụp lại 12 bức ảnh từ trước mà.
Sở Thiên cười nhạt nói:
- Vương giáo sư yên tâm, Sở Thiên làm việc gì cũng rất có chừng mực.
Lúc này Vương giáo sư mới yên lòng, Sở Thiên này thực sự là can đảm, thỉnh thoảng lại làm cho người khác dở khóc dở cười nhưng như lời hắn nói làm việc gì cũng phải có chừng mực.
Sở Thiên bảo Phương Tình coppy mấy bức ảnh tấm bản đồ ẩn vào máy tính sau đó phóng to, ba người nhìn bản đồ rồi lại nhìn nhau. Những đường nét trên bản đồ này quả thật rất rõ ràng, ở giữa còn một điểm lớn, vấn đề là chỗ này là ở đâu? Trong hơn 9.600.000 Km2 Thiên Triều mà chỉ dựa vào những đường nét trong tấm bản đồ ẩn này thì biết tìm đến bao giờ, e rằng cả mấy đời cũng không tìm ra.
Vương giáo sư nhìn vào tấm bản đồ phóng to thì thào nói:
- Ở đâu đây? Nhiều chỗ có nước có núi như vậy.
Sở Thiên nghĩ một lát mỉm cười nói:
- Vương giáo sư đừng nản trí, những đường nét trên bản vẽ này rất rõ ràng nếu như đặt ở mười mấy năm trước thì sẽ có khả năng tìm thấy, nhưng ở thời hiện đại này thì tất cả đã đều thay đổi hết.
Phương Tình hình như là nhớ ra cái gì đó cười cười nói:
- Bởi vì có máy tính nên tất cả những vấn đề này trở nên đơn giản rồi.
Sở Thiên tán thưởng nhìn Phương Tình, người phụ nữ nhà mình này thật là thông minh, mình chỉ nói có một chút mà cô ấy đã hiểu ý của mình rồi.
Vương giáo sư còn chưa kịp phản ứng lại hơi sửng sốt.
Sở Thiên nhìn vào máy tính rồi hướng sang Vương giáo sư giải thích:
- Vương giáo sư, tuy rằng trên bản đồ ẩn này không nói rõ vị trí của ngôi mộ cổ ở thôn nào, huyện nào, tỉnh nào nhưng chúng ta có thể dựa vào các đường trên bản đồ mà tìm ra vị trí thích hợp.
Phương Tình gật gật đầu nói:
- Tuy thời gian đã lâu thôn xóm cũng có thay đổi nhưng địa lý thì không thay đổi nhiều, chỉ cần chúng ta so sánh những đường nét trên bản đồ này với bản đồ Thiên Triều, tự nhiên rất nhanh sẽ tìm ra vị trí ngôi mộ cổ ở đâu.
Vương giáo sư vỗ vỗ đầu chứng tỏ đã hiểu ý của Sở Thiên và Phương Tình và lấy một ví dụ không giống chút nào:
- Tôi hiểu rồi, ví dụ trước đây lúc tôi chấm luận văn của sinh viên, tôi cũng có xem họ có sao chép ở đâu không, thì tôi cũng coppy một đoạn bài luận văn của họ rồi seach trên google xem có giống với bài luận văn nào trên mạng không, nếu giống thì chứng tỏ là họ đã sao chép, nhưng cậu lại tìm bản đồ đúng không?
Sở Thiên và Phương Tình chần chừ một lát, tuy Vương giáo sư lấy ví dụ không giống lắm những ý nghĩa thì đúng là như vậy liện gật gật đầu.
Vương giáo sư vô cùng vui mừng vỗ vào Sở Thiên và Phương Tình nói:
- Sở Thiên, Phương Tình, hai cô cậu thật là thông minh, chuyện này mà cũng nghĩ ra được.
Sở Thiên hơi xấu hổ một chút, thực ra Sở Thiên cũng nhìn thấy bản đồ ẩn này cũng rất rõ ràng, phỏng chừng người vẽ ra bản đồ này cũng là người rất tinh thông mới vẽ ra được bản vẽ tinh xảo như thế. Bản thân mình chẳng qua cũng chỉ có biện pháp không được coi là biện pháp này thôi, nếu thực sự là một người bình thường vẽ ra thì đừng nói là tìm bản vẽ trên mạng để so sánh mà đến xem cũng không hiểu gì.
Phương Tình mở một bản đồ Thiên Triều mới nhất hỏi Sở Thiên:
- Có ước chừng ở vị trí nào không, như vậy sẽ đỡ lãng phí thời gian hơn.
- Quý Châu.
Sở Thiên khẽ nói, dù sao thì tỉnh Quý Châu cũng là tỉnh có nhiều người Thủy Tộc sinh sống nhất.
Phương Tình nắm chặt con chuột máy tính tập trung hết tinh thần tìm kiếm, Sở Thiên trong tay cầm cốc trà đã lạnh ngắt. Vương giáo sư tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng lại không hề thấy mệt mỏi, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái máy tính trước giờ vẫn làm cho ông ấy thấy đau đầu nhưng giờ lại thấy cảm kích.
Tìm kiếm bản đồ tuy rằng không giống với việc tìm kiếm một đoạn văn, chỉ cần enter là có thể ra hàng loạt kết quả, khiến cho người ta tìm muốn chết. Nhưng vẫn có vài trăm cái kết quả, Phương Tình chỉ có thể so sánh từng cái từng cái một, tuy rườm rà nhưng ít nhất là cũng có phương hướng.
Không một ai nói chuyện, 15 phút trôi qua không có kết quả, 30 phút trôi qua cũng vẫn chưa có kết quả. Tới lúc 49 phút trôi qua Phương Tình đột nhiên reo lên một tiếng vui mừng nói:
- Tìm thấy rồi, cả hai cái có mức tương đồng tới 70%.
Sở Thiên và Vương giáo sư đồng thanh hỏi:
- Ở đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...