Đô Thị Thiếu Soái

Quân khu Thượng Hải.
Hà Đại Đảm đang chờ Sở Thiên ở nhà ăn bộ đội.
Hà Đại Đảm muốn từ miệng của Sở Thiên moi ra chút gì đó, Sở Thiên cũng muốn biết dụng ý của Hà Đại Đảm gặp hắn. Thế là dẫn theo Nhiếp Vô Danh, Thiên Dưỡng Sinh lên xe của Hà Hãn Dũng.
Hà Ngạo Vi tuy rất xem thường Sở Thiên cũng không biết anh của mình tại sao thân mật như vậy với Sở Thiên, cũng thật sự không hiểu nổi. Gã Soái quân này làm sao dám liều lĩnh vậy chứ? Nhưng trong lòng cô biết, người đàn ông làm cô xì mũi coi thường này đối với cha cô mà nói vẫn có chút giá trị, bằng không cha cô làm sao có thể mời Sở Thiên ăn cơm chứ?
Lúc Hà Hãn Dũng bắt đầu lái chiếc Jeep vào quân khu, nhìn chiếc xe tiếp đãi chuyên biệt bên cạnh, tự mình lẩm bẩm nói:
- Buổi chiều e là lại phải ra sân rồi.
Hà Ngạo Vi vốn cho rằng sau khi vào quân khu Sở Thiên sẽ kinh hãi thán phục uy vũ và đồ sộ của bộ đội, nhưng Sở Thiên cả nhìn cũng không thèm nhìn, thật chí nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thần tình trên mặt lạnh lùng dị thường. Tức giận của Hà Ngạo Vi lại trong lòng xông ra, hận không thể dùng tay kéo mắt của Sở Thiên ra, gào thét để cho hắn thấy cái gì là quân nhân kỷ luật nghiêm minh. Nhìn thấy uy thế của quân đội, mà không phải nhắm mắt lại như ếch ngồi đấy giếng. Hà Ngạo Vi hận nhất là không có bản lĩnh gì, không có quyền thế gì nhưng lại xem thường người khác, tự cho mình là đúng.
Hà Ngạo Vi cảm thấy nếu không thể làm Sở Thiên khâm phục uy thế của Hà gia, trong lòng cô có một bế tắc khó nói ra. Giống có cái khoe khoang lại không có người ủng hộ, tỏ ra áp lực dị thường.
Sở Thiên là người thông minh tự nhiên biết Hà Ngạo Vi nghĩ gì, nhưng hắn lười đấu với cô, hắn bây giờ trong lòng nghĩ là làm thế làn ăn nói với Hà Đại Đảm. Nói thế nào Hà Đại Đảm cũng là nhân vật thực quyền số một số hai của quân khu Thượng Hải, không có chỗ hơn người, há có thể ngồi ở vị trí này.
Lầu hai nhà ăn của bộ đội, trong phòng ăn chung Ủng Quân, Hà Đại Đảm đang chuyên tâm pha trà. Tới vị trí này của ông, tuổi tác này, thú chơi chính là thưởng thức trà.
Dưới chỉ ý của Hà Hãn Dũng, Sở Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Hà Hãn Dũng lại dẫn theo em gái và Nhiếp Vô Danh, Thiên Dưỡng Sinh bọn họ ngồi ở phòng sương Ái Dân.
Hà Đại Đảm thấy Sở Thiên đến, hơi gật đầu, nói một chữ "ngồi" sau đó tiếp tục hoàn thành công việc pha trà, thần sắc chuyên chú, thủ pháp thuần thục, ánh mắt bình thản dị thường. Cho dù ông ta biết Sở Thiên đánh bị thương thằng con trai nhỏ của mình, cứu con trai lớn của mình, còn có thế lực rất lớn, chỗ dựa rất lớn, trên mặt ông ta cũng không nhìn ra chút hỉ nộ ái ố, thần sắc vẫn bình thản như trước, bình thản vẫn là bình thản.
Sở Thiên cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hà Đại Đảm pha trà mười lăm phút không có nói chuyện, cả hỏi lý do Hà Đại Đảm muốn gặp mình cũng không hỏi. Sở Thiên biết lúc Hà Đại Đảm nói tự nhiên sẽ nói.
Cuối cùng Hà Đại Đảm pha trà xong, bưng một tách tà sâm Ô Lông đưa lên mũi rồi đưa cho Sở Thiên, nói:

- Uống thử đi.
Sở Thiên nhận lấy, tỉ mỉ thưởng thức, gật đầu nói:
- Trà ngon.
Hà Đại Đảm mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Làm người như pha trà, phải từ từ, cẩn thận, chuyên tâm mới có thể pha ra một tách trà ngon, mới có thể trở thành một người thành công.
Sở Thiên không nói gì, lẳng lặng nghe.
Hà Đại Đảm nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Sở Thiên, thầm than trẻ nhỏ dễ dạy. Có thể không nóng không vội lắng nghe ý kiến của người khác là người làm đại sự, thế là tiếp tục nói:
- Từ xưa tới nay, người thông minh, người kiêu ngạo luôn không thể thành công, thậm chí sống không thọ. Bởi vì bọn họ chỉ có thông minh nhỏ nhoi, nhưng không có trí tuệ lớn, luôn cho rằng mình ý khí phong phát có thể ngăn cơn sóng dữ, lại không biết lúc mũi nhọn quá dài chính là lúc bị bẻ gãy.
Sở Thiên cười, biết Hà Đại Đảm đang nói mình, mở miệng nói:
- Ý của chú Hà chính là cháu quá ý chí phong phát, quá lộ phong thái, sớm muộn sẽ gãy?
Hà Đải Đảm bưng chung trà lên, cẩn thận rót nước trà, khẩu khí bình tĩnh nói:
- Cậu rất thông minh, cũng rất tài giỏi, thân thủ lại tốt, nếu có người dạy cậu trí tuệ lớn, giúp cậu chỉ sai lầm, tiền đồ sau này của cậu không thể giới hạn, chỉ là cậu cảm thấy Lý Thần Châu có thể cho cậu không?
Sở Thiên mỉm cười, biết Hà Đại Đảm lấy Lý Thần Châu ra thăm dò mình, muốn biết quan hệ của mình và Lý Thần Châu. Sở Thiên là người thông minh đoán ra Hà Đại Đảm chắc đã điều ra ra Lý Thần Châu làm cho mình thẻ đỏ Trung Nam Hải, cho rằng mình là người của Lý Thần Châu. Từ khẩu khí của Hà Đại Đảm đoán ra Hà Đại Đảm quen biết Lý Thần Châu, hơn nữa quan hệ hình như là không tốt. Sau khi Sở Thiên đoán ra điều này trong lòng lập tức trở nên thận trọng hẳn lên.

Hà Đại Đảm rất cáo già, đáng tiếc gặp phải là Sở Thiên kỳ tài trăm năm khó gặp.
Sở Thiên cũng không trốn tránh quan hệ của mình và Lý Thần Châu, lập lờ cười, nói:
- Cháu và đội trưởng Lý chỉ là bạn, ông ấy từng làm cho cháu thẻ đỏ Trung Nam Hải, cháu cũng giúp ông ấy mấy chuyện nhỏ.
Ánh mắt của Hà Đại Đảm mang mấy phần nhìn kỹ, từ trong lời nói của Sở Thiên hoàn toàn đoán không ra Sở Thiên và Lý Thần Châu rốt cuộc là quan hệ gì. Muốn từ trên mặt Sở Thiên nhìn ra hư thật, lại phát hiện mình rất phí công. Tuổi nhỏ, nói chuyện lại cẩn trọng như vậy, chẳng trách có được thành tựu như hôm nay.
Hà Đại Đảm lại đưa một tách trà cho Sở Thiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ Sở Thiên, ném ra một câu không chút sợ hãi, thăm dò nói:
- Tôi có thể để cậu trở hành một ngôi sao của thành phố này, vĩnh hằng không rơi, chỉ cần cậu muốn.
Đây là cành ô-liu của Hà Đại Đảm đầy hấp dẫn. Sở Thiên tin Hà Đại Đảm làm được, chỉ cần Hà Đại Đảm muốn giúp hắn, hắn có thể trở thành hắc đạo, giới kinh doanh, thậm chí bá chủ giới chính trị, cho nên nói đây là một con đường phủ kín hoa, một tiền đồ tươi sáng phủ đầy hoàng kim. Chỉ cần không phải ngốc cũng sẽ không từ chối nhánh ô-liu này của Hà Đại Đảm.
Hà Đại Đảm nhìn Sở Thiên trầm tư, hơi mỉm cười.
Chỉ có kẻ ngốc mới từ chối cái hấp dẫn này.
Sở Thiên là kẻ ngốc không?
Đương nhiên không phải.
Cho nên trong mắt Hà Đại Đảm sau khi Sở Thiên suy nghĩ nhất định, sẽ nói đáp án mà ông ấy muốn.
Nhưng Sở Thiên lại cười, uống hết trà trong tay, nhàn nhạt nói:

- Cảm ơn ý tốt của chú Hà. Sở Thiên không thích chính trị, chỉ thích du đãng khắp nơi trên giang hồ, cho nên chỉ có thể lần nữa cảm ơn ý tốt của chú Hà.
Hôm nay Sở Thiên mang giày vải áo vải, dáng vẻ rất bình dân, đối với Sở Thiên mà nói, thoải mái mới là vương đạo.
Hà Đại Đảm nhìn người thanh niên đánh bại con trai Hà Hãn Dũng, đánh bị thương Hà Chí Tổ của mình còn từ chối đề nghị hấp dẫn của mình, trong lòng rất là kinh ngạc. Lại chăm chú nhìn Sở Thiên lần nữa, trên mặt Sở Thiên vẫn là thần sắc đại khí, bình thản, nhìn không ra kiêu ngạo và nôn nóng gì.
Sống chết là như vậy, Hà Đại Đảm thở thật dài, Sở Thiên sau này là người làm đại sự, vừa gặp mây gió liền hóa thành rồng.
Bản ý của Hà Đại Đảm là muốn thăm dò quan hệ của Sở Thiên và Lý Thần Châu. Nếu Sở Thiên và Lý Thần Châu không có gút mắc gì, thì kéo Sở Thiên qua, trở thành một con cờ quan trọng của mình. Ai biết Sở Thiên cái gì cũng không để lại cho ông ta, đã không biết được quan hệ của hắn và Lý Thần Châu, cũng không lôi kéo được Sở Thiên. Tuy câu từ chối của Sở Thiên nằm ngoài dự liệu của Hà Đại Đảm, nhưng cẩn trọng nghĩ ngợi, lại nằm trong tình lý. Giống như lúc lấy tiền ở ngân hàng, máy nhả tiền đột nhiên phun ra mấy trăm ngàn cho cậu, không chừng cậu cũng không dám để vào túi.
Hà Đại Đảm đột nhiên cười:
- Thế giới này, không tin có mèo không ăn cá.
Nếu nói đề nghị hấp dẫn của Hà Đại Đảm không có làm Sở Thiên động lòng, đó là giả. Nhưng Sở Thiên dẫn soái quân đánh hạ được trụ cột vững chắc, nếu có thể có thế chân ủng hộ của Hà Đại Đảm, vậy thì như hổ thêm cánh, cái Thượng Hải này thật sự là do mình định đoạt rồi.
Chỉ là Sở Thiên đột nhiên nghĩ Bát gia từng nói một câu, cùng hợp tác với nhà chính trị không khác nào bảo hổ lột da.
Quan trọng hơn là Sở Thiên cảm nhận ra Hà Đại Đảm và Lý Thần Châu không cùng đường. Nếu mình dưới mê hoặc mù quáng đứng lộn hàng ngũ, rất dễ trở thành quân cờ hy sinh của người ta. Thủ đoạn của Lý Thần Châu hắn không phải là không biết, cả cái chết của Lý Tử Phong cũng có thể có liên quan với ông ta, muốn tìm cơ hội đối phó mình càng dễ dàng rồi. Bây giờ mình vẫn chưa có chỗ lớn, tuyệt đối không thể sai lầm.
Hà Đại Đảm không có tức giận như trong tưởng tượng của Sở Thiên, chỉ là lẳng lặng nói:
- Thật là một thanh niên có chí. Được, tôi không ép cậu, không làm bạn được, hy vọng cũng không thở thành kẻ thù.
Sở Thiên biết ý của Hà Đại Đảm, nếu đã không thể đồng tâm hiệp lực, vậy cũng không cần làm kẻ thù của ông ta.
Sở Thiên cười cười, đặt tách trà xuống, nhàn nhạt nói:
- Hy vọng sau này có thể uống được trà xanh của chú Hà, hôm nay thật sự thụ giáo rồi.
Hà Đại Đảm biết ý trong lời nói của Sở Thiên, Sở Thiên sẽ không cố ý đối phó ông ta, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Xem ra Sở Thiên không phải quân cờ ẩn của ông cụ Chu phái tới Thượng Hải, vậy thăng chức của mình sẽ không vì vậy mà bị ảnh hưởng.

Điểm mấu chốt của Hà Đại Đảm đã được đảm bảo, cái khác tạm thời không để trong lòng, thế là vỗ tay, vui vẻ nói:
- Mang thức ăn lên.
Thức ăn phòng ăn bộ đội rất ngon, đầu bếp đều công phu, mỗi một miếng thịt, mỗi một ngụm súp, thậm chí mỗi một khúc xương, đều làm Sở Thiên rất muốn ăn. Thậm chí Sở Thiên có chút hối hận đã ăn mấy cái bánh bao đậu, mấy cái trứng gà đó đúng là lựa chọn vô cùng sai lầm. Rượu của phòng ăn là rượu ngon, tinh khiết, thơm, vẫn chưa vào miệng đã làm Sở Thiên say mê rồi.
Bất luận là ai cũng rất khó tưởng tượng một già một trẻ này, người đều có mỗi tâm sự, lại có thể hăm hở ăn xong bữa cơm này.
Ăn cơm tới cuối cùng Hà Đại Đảm nâng tách trà lên, nhàn nhạt nói:
- Thiếu soái, con trẻ có chuyện đắc tội, vẫn xin thông cảm. Tách trà này, tôi chuộc tội thay nó. :
Sở Thiên biết Hà Đại Đảm nói là chuyện của Hà Chỉ Tổ, thế là nâng tách trà lên, nói:
- Cháu đã sớm quên rồi.
Một ngụm uống hết, hai người đều nhìn nhau cười.
Sau khi Hà Đại Đảm và Sở Thiên ăn cơm xong thì phải xử lý chuyện trong quân, thế là bảo Hà Hãn Dũng dẫn Sở Thiên đi dạo ở bộ đội.
Hà Hãn Dũng nhìn thấy nụ cười đầy uy nghiêm của cha, biết Hà Đại Đãm đã được tin tức mình muốn, thế là trong lòng cũng vui vẻ hẳn lên, kéo tay của Sở Thiên:
- Chú em Sở Thiên, buổi chiều có quân nhân của Đông Doanh Quốc giao lưu với nội bộ chúng ta, không chừng lại phải đánh võ đài. Nghe nói có mấy người hung hăng, cùng xem thế nào?
Sở Thiên trong lòng khẽ động, gật đầu, lại có trò hay xem miễn phí, liền buông lỏng tinh thần. Thấy người hung mãnh của Đông Doanh Quốc là lợi hại như vậy, sau này không bảo vệ được sẽ đánh lên. Sở Thiên trong lòng luôn có do dự, thành viên Anh Hoa Mạn Thiên mà mình tiêu diệt có mấy chục người, Sơn Khẩu tổ tuyệt đối sẽ không bỏ ý đồ, sau này nhất định sẽ lại hạ độc thủ với mình. Cho nên bây giờ xem lợi hại của mãnh nhân Đông Doanh, trong lòng cũng có thể có mấy phần lo lắng.
Hà Ngạo Vi nghe thấy lời nói của Hà Hãn Dũng, càng tung tăng như chim sẻ không ngừng. Một là có thể xem đối chiến, hai có thể để Sở Thiên nhìn thấy lợi hại của người quân khu, đả kích thật tốt thằng nhóc tự cho mình là đúng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui