Đô Thị Thiếu Soái

Đèn rực rỡ mới lên, chính là lúc mọi người sau khi bôn ba bận rộn trở về nhà, mùi mệt mỏi lan tỏa trong ánh đèn nhà nhà.
Nhân vật sắm vai những người thần thái vội vã chẳng qua chỉ là khách qua đường trong thành phố ồn ào hỗn loạn này, trên mặt bọn họ trước sau treo biểu tình đờ đẫn giống lòng của bọn họ.
Sở Thiên cứ như vậy đứng trên đá cẩm thạch trước cửa Thủy Tạ Hoa Đô, trong ánh mắt có tịch mịch không đoán được.
Có chút mát mẻ, có lẽ là do trời gần thu, không khí ẩm ướt, tựa như ai khóc, có cảm thương khó hiểu.
Phương Tình nhẹ nhàng đi tới, dựa vào bên cạnh Sở Thiên, khéo hiểu lòng người nói:
- Thiếu soái đã có chút mệt mỏi phải không? Nhớ tới khoảng thời gian ở Tế Thủy Trường Lưu à?
Sở Thiên gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, hắn đột nhiên nghĩ tới mình cũng không biết nghĩ cái gì.
Tay của Phương Tình dịu dàng sờ vào thắt lưng của Sở Thiên, nhàn nhạt nói:
- Đại cuộc Thượng Hải đã đến, thiếu soái đột nhiên mất đi tất cả đối thủ, khó tránh khỏi phiền muộn, có lẽ thiếu soái nên thay đổi hoàn cảnh.
Sở Thiên giật mình, Phương Tình nói có mấy phần có lý, bên cạnh quen thuộc không có phong cảnh, mình ở Thượng Hải giày vò gần hai tháng, tất cả tinh lực cũng đã trả giá, tất cả mộng tưởng cũng đã thành hiện thực, có lẽ nên đi ra ngoài.
Sở Thiên chợt nhớ tới lời nói ngầm ẩn hàm ý của giáo sư Vương, nhớ tới bản đồ da dê thần kỳ đó, nhớ tới chữ cổ dần dần thất lạc.
- Tam đệ, tới ăn thịt cừu đi.
Hải Tử đột nhiên quát lên:
- Thịt cừu non Nội Mông chính hiệu. Bạn đang đọc truyện được tại
Sở Thiên mỉm cười, ôm Phương Tình từ từ đi qua đá cẩm thạch, mùi vị của thịt cừu nướng nồng nặc lan cả khắp không khí Thủy Tạ Hoa Đô. Những con cừu non này đều là Hải Tử nhờ chiến hữu năm xưa từ Nội Mông chuyển tới Thượng Hải. Một số anh em soái quân đứng canh gác cố gắng dùng cái mũi gửi mùi thơm, nhưng ngay cả quay đầu nhìn cũng không. Đây là kỷ luật nghiêm minh của soái quân, hơn nữa bọn họ biết những cừu non hương thơm xông vào mũi này nhất định có phần của bọn họ.
Cửa Thủy Tạ Hoa Đô đang treo hai mươi con cừu non, đang nhỏ giọt mỡ trên đống lửa mãnh liệt. Một nhóm anh em soái quân đang bận rộn, dùng một cái chổi lông thú, chấm vào một chậu gia vị thơm nồng, bôi lên thân con cừu non, làm trong ngoài con cừu non dính hương liệu đặc biệt, lúc bị lớp dầu đốt cháy phát ra âm thanh "xèo xeo", thành một mùi vị ngon ai cũng không cưỡng được.

Hải Tử, Quang Tử, Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh, Cô Kiếm, Khả Nhi bọn họ đang vây quanh một con cừu non trong một góc, cười đùa nói chuyện. Cừu non dần dần vàng khô, bên cạnh Khả Nhi còn có hai chỗ, rõ ràng là chỗ của Sở Thiên và Phương Tình.
Sở Thiên nhìn thấy con cừu non bị nướng phát ra âm thanh "xèo xèo", thèm ăn tới, mang cái bao tay muốn xé miếng thịt. Khả Nhi vội ngăn tay Sở Thiên, nói:
- Thiếu soái, đừng manh động, nướng thêm một chút.
Sở Thiên bất đắc dĩ ngừng tay, ngay sau đó phát hiện bọn Hải Tử cũng ngừng nói, bắt đầu nhìn không chớp mắt miếng thịt dê càng ngày càng thơm, thì ra mọi người đều thèm.
Mấy phút sau, Khả Nhi cầm lấy một cái đĩa, cười tủm tỉm nói:
- Để Khả Nhi cắt thịt cho mọi người nhé.
Nhiếp Vô Danh đang nhìn Khả Nhi uyển chuyển, thầm nghĩ, khí lực của cô bé này có thể cầm dao không?
Khả Nhi tay ngọc vừa lật, trong tay lộ ra một con dao mỏng sáng lấp lánh, đao pháp thuần thục chạy trên thân con cừu. Một lát sau, cả cái đĩa đã chất đầy đống lớn thịt dê. Nhiếp Vô Danh nhìn Khả Nhi mấy phần kinh ngạc, làm sao cô gái dịu dàng xinh đẹp như vậy chơi dao trên lửa thành thục như vậy? Xem ra bên cạnh thiếu soái là ngọa hổ tàng long, không nên xem thường. Một đám anh em soái quân cường hãn, một nhóm cao thủ thân thủ trát tuyệt, một thiếu soái gan dạ hơn người, thông minh hơn người, lo gì bá nghiệp không thành?
Sở Thiên cũng đang cười khổ, Khả Nhi này luôn nghĩ cách tìm cơ hội chơi dao.
Món cừu nướng nguyên con này thật sự là một món tuyệt phẩm nhân gian, lúc mỗi người cầm miếng thịt to trong lòng đều là vui sướng vô cùng. Sở Thiên gắp miếng thịt trong đĩa thịt cừu, cắn một cái, một mùi vị kỳ lạ từ thịt cừu trôi vào cổ họng. Thịt cừu vào miệng liền biến hóa, lớp thịt cừu màu vàng bên ngoài, thơm xốp giòn rất ngon.
Cả Thiên Dưỡng Sinh quen ăn màn thầu cũng nhếch miệng mỉm cười.
- Ừ, quả thật rất ngon, màu hồng, da xốp giòn, thịt tươi mới, mùi vị đậm đà.
Quang Tử ăn rất mê say, đề nghị nói:
- Anh Hải, cứ bảo người trên núi nuôi đám cừu cho tốt, hôm nào vui vẻ thì nướng cả con.
Bọn Sở Thiên cười một trận, Quang Tử luôn nói lời không dọa chết người không ngừng.

Quang Tử vốn là người hảo sảng, sau khi ăn no sáu phần, đặc biệt tới bên cạnh Nhiếp Vô Danh cầm lấy chai bia vỗ lên vai của Nhiếp Vô Danh nói:
- Người anh em, cậu cũng là xuất thân bộ đội, tôi cũng là xuất thân bộ đội, tại sao cậu mạnh hơn tôi nhiều như vậy? Cậu luyện tập thế nào mà được?
Nhiếp Vô Danh cười khổ một trận, nhàn nhạt nói:
- Đi ra từ cái chết.
Quang Tử hơi giật mình, khó hiểu hỏi:
- Làm sao đi ra từ cái chết? Chẳng lẽ cậu ở bộ đội hành động rất nhiều?
Nhiếp Vô Danh gật đầu, thở dài nói:
- Chúng ta đều là lính biên phòng, chúng ta đặc biệt vất vả, người đối mặt đều là người cường hãn của biên giới, phần tử khủng bố. Anh nói, nếu chúng ta không hung mãnh hơn, khủng khiếp hơn, há chẳng phải chết rất nhiều lần.
Trên mặt Quang Tử không có vẻ khiếp sợ, mà là thở dài đáng tiếc:
- Nếu tôi cũng ở bộ đội các cậu thì tốt rồi, ngày ngày có thể đánh nhau, đó là chuyện thích ý cỡ nào.
Nhiếp Vô Danh lắc đầu, trên mặt lộ ra chút thống khổ, tựa hồ quay trở về cảnh tượng ngày xưa.
Trong rừng biên cảnh, Nhiếp Vô Danh đang nằm trong bụi cỏ quan sát động tĩnh đối phương, bên trái là chiến hữu Cẩu Nhi, bên phải là con tin giải cứu ra. Nhiếp Vô Danh nhìn phía trước, chỉ cần xuyên qua khu rừng trước mặt thì mọi người có thể an toàn tới quân doanh rồi. Lúc con tin Căn Hồng Chính Miêu vui mừng muốn đứng lên, xông qua khu rừng này, Nhiếp Vô Danh mạnh mẽ kéo y lại, yên tĩnh phía trước có chút là gì lạ.
Nhiếp Vô Danh đưa mắt nhìn Cẩu Nhi, Cẩu Nhi lập tức cẩn thận thăm dò động tĩnh phía trước. Con tin nhìn thấy Cẩu Nhi không có chuyện gì, thừa dịp Nhiếp Vô Danh không có để ý, tung người xông ra khu rừng. Nhiếp Vô Danh hung hăng mắng thầm một tiếng:
- Đồ chó hoang.

Đang muốn đứng dậy đuổi theo, từ bìa rừng đứng dậy mấy người, cầm súng xông tới bắn con tin bên cạnh Cẩu Nhi. Cẩu Nhi vội lao qua người của con tin, đỡ lấy viên đạn chí mạng cho y, mình lại không có động đậy nữa.
Nhiếp Vô Danh mang bi thương, sau khi dùng thuật bắn súng tinh xác giải quyết những người này, chạy tới bên cạnh Cẩu Nhi xem còn thở không, đã không còn thở nữa. Cẩu nhi thậm chí cả một câu di ngôn cũng không có để lại, như vậy mà đi. Con tin từ dưới người Cẩu Nhi bò ra, còn hoảng hốt thất thanh mắng chửi tội bất lực hộ vệ của bọn người Nhiếp Vô Danh. Nhiếp Vô Danh thực sự không nhịn được, dùng quyền quân thể hung hăng chào hỏi con tin có bối cảnh này, đánh y răng rơi đầy cả đất. Mình cũng vì ẩu đả con tin bị trục xuất, về tới Thượng Hải làm một tên mổ heo.
Sở Thiên nhận ra điều gì từ trên mặt Nhiếp Vô Danh, thản nhiên giơ bia lên nói:
- Vô Danh người anh em, chuyện cũ đã qua rồi, từ đây về sau các anh em cùng tiến cùng lùi, không cần nhìn sắc mặt người nào.
Nhiếp Vô Danh gật đầu, giơ bia lên nói:
- Thiếu soái, tôi theo cậu.
Nếu không phải gặp Sở Thiên, Nhiếp Vô Danh có thể vẫn còn là một lão mổ heo thành thục hay phạm nhân trọng phạm trong ngục tù.
Ba từ ngắn ngủi này hàm chứa tất cả quyết tâm và lòng biết ơn của Nhiếp Vô Danh. Cái gì là huynh đệ cùng sống chết, Sở Thiên chính là như vậy.
Đêm dần khuya, tiếng côn trùng kêu vang trên núi
Mưa gió đi qua, Sở Thiên và Phương Tình ôm nhau mà ngồi, màu đỏ ửng trên mặt Phương Tình cũng không có lui lại, Sở Thiên lại đang suy nghĩ cái gì.
Phương Tình nhìn người con trai bên cạnh này, thần tình trên mặt kiên nghị vô cùng, lạnh lùng, nhìn nhìn như thiêu thân lao vào lửa là đúng. Đợi một thời gian, Sở Thiên phải là nhân vật làm mưa làm gió một cõi, có thể nhìn người đàn ông của mình bốc lên, quật khởi, xưng hùng, là chuyện hạnh phúc thích ý cỡ nào. Tuy sau này còn có thể có không ít cô gái vây quanh, nhưng Phương Tình nhìn vóc dáng, khuôn mặt của mình, vẫn khá có tự tin. Chỉ cần mình dịu dàng săn sóc, khéo hiểu lòng người, bất luận Sở Thiên sau này có gặp người con gái thế nào, bất luận Sở Thiên sau này sẽ đi đâu, Phương Tình đều tin, Sở Thiên mệt rồi, kiệt sức rồi, thì sẽ trở về bên cạnh cô.
Phương Tình cứ như vậy mà ôm Sở Thiên, vùi đầu vào trước ngực Sở Thiên, trong mắt không chút buồn ngủ.
Quân khu Thượng Hải.
Hà Đại Đảm trong phòng làm việc đi mấy vòng, hung hăng hít một hơi thuốc lá, quay đầu nới với Hà Hãn Dũng:
- Hãn Dũng, con giúp ba mời Sở Thiên ăn một bữa cơm, ba muốn găp cậu ấy.
Hà Hãn Dũng hơi kinh hãi, không hiểu nói:
- Ba, con ra ngoài nói chuyện với cậu ta là được rồi, hà tất ba đích thân gặp cậu ta chứ?

Hà Đại Đảm lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Lúc nãy cấp trên nói với ba, thẻ đỏ Trung Nam Hải trong tay của Sở Thiên thật có giá trị, là Lý Thần Châu làm cho cậu ta.
- Lý Thần Châu? Đội trưởng đặc công Phi Long?
Hà Hãn Dũng lại hơi kinh hãi lần nữa:
- Sở Thiên làm thế nào liên hệ với đặc công Phi Long chứ?
- Nói chính xác là chỗ dựa phía sau của Lý Thần Châu làm cho Sở Thiên thẻ đỏ Trung Nam Hải.
Một áp lực khó hiểu trong lòng Hà Đại Đảm, tâm tình có chút không tập trung nói:
- Chỗ dựa lưng đó là Ông cụ Chu?
Hà Đại Đảm chưa có nói xong, ông cụ Chu chính là người đối đầu với chỗ dựa lưng của mình. Sở Thiên xuất hiện ở Thượng Hải thống nhất hắc đạo nói không chừng chính là lão sắp đặt. Nếu Sở Thiên trong hai tháng sau ở Thượng Hải làm ra chuyện gì làm y không thăng chức được, không vào được Bắc Kinh là chuyện hoàn toàn có thể. Cho nên y nhất định tìm hiểu ý của Sở Thiên, sau đó mới có thể sắp xếp.
Thủ đô, đội trưởng đặc công Phi Long.
Tối nay Lý Thần Châu lại không có đúng giờ rời khỏi mà là ở trong văn phòng đang lật xem một sắp đồ, đó là báo cáo hành tung gần đây của Sở Thiên.
Lý Thần Châu nhìn thấy Sơ Thiên hung hăng đánh con trai của Hà Đại Đảm vào bệnh viện, không tự chủ được cười. Tên Sở Thiên này thật là không biết cái gì gọi là sợ, cả nhân vật thực quyền số một số hai khu canh gác cũng không nể mặt cho như vậy, thật không phải người bình thường. Lý Thần Châu nhớ tới lời nói của ông cụ sau khi xem qua tài liệu Sở Thiên, không tiếc trả giá tất cả làm hắn trở thành người của mình. Cả ông cụ cũng nhìn người tốt như vậy, sau này nhất định sẽ khuấy động sống gió.
Lúc nãy Lý Thần Châu đã gọi điện cho ông cụ, có cần mượn chuyện này khiêu khích tranh chấp của Sở Thiên và Hà Đại Đảm không, làm Hà Đại Đảm không được lên chức? Kết quả ông cụ thản nhiên từ chối. Còn nói với Lý Thần Châu, ông ta cũng ủng hộ Hà Đại Đảm điều vào Bắc Kinh, chính là điệu hổ ly sơn, ngọn núi ở Thượng Hải này có thể ngồi rồi.
Lý Thần Châu lập tức hiểu câu nói của ông cụ, tới lúc nắm chắc trong tay Thượng Hải.
Trên con đường chen chúc phồn hoa của Thượng Hải, đèn nê ông lập lòe làm thành phố trở nên vô cùng đẹp đẽ, những tòa nhà sắt thép dần dần bao phủ trong ngựa xe như nước.
Ai không thích xa hoa trụy lạc, sống mơ mơ màng màng chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui