Đô Thị Thiếu Soái

Không riêng gì Trưởng Tôn Cẩn Thành mà rất nhiều người tỏ ra kinh hoàng, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, rất nhanh, thân ảnh của các anh em Soái quân đã hiện rõ. Hải Tử vung tay lên, hơn trăm người Soái quân cầm trong tay súng lục nhanh chóng vây lấy đám cảnh sát vũ trang. Năm mươi cảnh cảnh sát vũ trang cũng không phải ngồi không, ăn ý ba mươi người quay lại chĩa súng vào vòng vây bên ngoài. Tích tắc, nơi đây trở nên vô cùng căng thẳng, không ai dám di chuyển, chỉ cần một tiếng súng, hậu quả sẽ là tất cả mọi người trong đại sảnh sẽ cùng chết.
Sở Thiên phải cảm tạ Diệp Tam Tiếu, nếu không phải lúc trước Diệp Tam Tiếu phục kích cướp được súng lục của các bang phái khác thì hiện tại cũng sẽ không có đội súng này, cục diện bây giờ cũng không dễ dàng xử lý.
Trưởng Tôn Tử thấy biến cố xuất hiện lập tức biến sắc, chờ đợi phản ứng của Lý đại đội trưởng.
Lý đại đội trưởng nhẹ nhàng lắc đầu, khinh thường nhìn Soái quân, miệt thị:
- Chúng mày cho rằng cầm súng trong tay có thể có một con đường sống? Chúng mày dám nổ súng sao? Chúng tao là người thi hành công vụ, chúng mày lại muốn chống lại luật pháp? Muốn chống đối lại cơ quan bảo vệ pháp luật? Chúng mày có tin chúng tao tùy thời có thể hành quyết chúng mày ngay tại chỗ này.
Lý đại đội trưởng nói rất uy phong, thể hiện rõ sự kiêu ngạo của hắn. Hắn cảm thấy rất tự đắc, cảm giác rất có vị thế trước mặt mọi người.
- Lý đại đội trưởng có lễ nên thêm tội dùng súng trái phép cho bọn chúng.
Trưởng Tôn Tử Quân đầu óc rất linh hoạt, vì để cho đám Sở Thiên chết không có chỗ chôn, nháy mắt đã đưa ra thêm tử tội.
- Hải Tử, nhanh bỏ súng xuống, đừng làm phức tạp thêm nữa.
Mạc Vân Thiên nhận ra thủ lĩnh là Hải Tử, xuất phát từ tình cảm đồng đội ngày xưa, liền nhanh chóng khuyên bảo.
Hải Tử ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Vân Thiên, nở nụ cười, hắn đã nhận ra đồng đội Mạc Vân Thiên ngày xưa, cao hứng nói:
- Mạc Vân Thiên, thì ra là cậu, tên nhóc con này vẫn chẳng chút thay đổi chút nào, không ngờ vài năm không gặp đã thành lãnh đạo, lại còn có bộ dạng này.
Mạc Vân Thiên rất xấu hổ, muốn khiêm tốn một chút nhưng lại nhận ra đang ở hai trận doanh đối địch, lập tức chuyển lại vẻ nghiêm túc, giọng điệu ngưng trọng nói với Hải Tử:
- Hải Tử, nên bỏ súng xuống đi, các anh đã phạm rất nhiều tội danh, giờ lại thêm tội sử dụng súng trái phép, các anh sẽ bị ngồi tù vĩnh viễn.

Sở Thiên vươn vai, không để ý tới lời hắn nói:
- Mạc huynh đệ, cám ơn anh đã ba phen bốn bận nhắc nhở, nhưng Lý đại đội trưởng sẽ không cho bọn tôi cơ hội ngồi tù đâu, nếu như tôi đoán không lầm, chúng tôi chỉ cần đi vào trong tù ngày mai sẽ không nhìn thấy mặt trời nữa, quan hệ tới sự sống chết của mọi người tôi không thể cho họ buông súng được.
- Làm sao có thể? Đại đội trưởng chỉ bắt các người thôi không thể phán án tử hình, đó là chuyện của Thẩm phán, ngài ấy làm sao có thể quản được?
Mạc Vân Thiên thấy Sở Thiên ít tuổi, nhưng lời nói khiến người ta lạnh thấu xương, trong lòng lo lắng, nhưng vẫn không tin Lý đại đội trưởng muốn giết bọn họ.
- Mạc Vân Thiên, cậu nói nhiều với bọn chúng làm gì? Mau tước súng của bọn chúng, toàn bộ áp giải đi, ai dám phản kháng, giết không tha.
Lý đại đội trưởng giọng âm trầm, đêm nay đã nói rất nhiều lần 'Giết không tha' nói ra, ai cũng cảm thấy trong giọng nói của gã sát khí nồng nặc.
Sở Thiên đột nhiên gào to:
- Các anh em Soái quân, kẻ nào dám buông súng đầu hàng, giết không tha.
Lời Sở Thiên khiến các anh em Soái quân càng thêm dũng khí, nắm chắc khẩu súng, giơ lên ngón tay áp vào cò tùy thời bắn, ai dám đầu hàng lập tức bị bắn hạ.
- Đại đội trưởng, không thể tha cho Quang Tử sao?
Mạc Vân Thiên nhìn cục diện căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, ôm theo hy vọng cuối cùng hỏi Lý đại đội trưởng.
Mạc Vân Thiên nhìn cục diện căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, ôm theo hy vọng cuối cùng hỏi Lý đại đội trưởng.
- Nói nhảm, không thể, bắt tất cả, cậu không thấy bọn chúng dám chống đối người thi hành pháp luật? Chống đối cơ quan nhà nước? Bây giờ chúng ta hoàn toàn có thể xử bắn hết bọn chúng, bọn chúng chết cũng không hết tội.

Mạc Vân Thiên không phải là kẻ ngốc, từ lời lẽ và hành động của Lý đại đội trưởng hắn đã đoán được phần nào, có lẽ đúng như lời người trẻ tuổi kia, đêm nay còn sống đi vào, ngày mai chết đi ra. Trong lòng hắn, vô cùng lo lắng, nhân tình của Quanh Tử hắn không bao giờ quên, hắn muốn báo đáp lại. Từ nhỏ, cha hắn đã dạy kẻ thù có thể quên nhưng nhân tình thì phải báo vì vậy hôm nay dù phải hy sinh hắn cũng phải làm tất cả mọi cách để cứu Quang Tử.
Mạc Vân Thiên mím môi, dứt khoát, ánh mắt bắn ra tia sắc bén, móc súng từ bên hông ra, tới sau lưng Lý đại đội trưởng, tay trái quàng qua cổ, dí súng vào đầu Lý đại đội trưởng, âm điệu bi tráng:
- Lý đại đội trưởng, tha thứ cho tôi, tôi không thể không thả Quang Tử, không thể để cậu ấy chết trước mặt tôi hoặc là chết trong tù, nếu như ngài nhất định phải giết cậu ấy, như vậy, tôi chỉ có thể cùng với ngài đồng quy vu tận.
Năm mươi cảnh sát vũ trang sửng sốt, đại đội trưởng bị đội trưởng của mình uy hiếp, không biết phải nghe lệnh ai bây giờ?
Sở Thiên rung động, Mạc Vân Thiên thật sự là đàn ông có nghĩa khí, vì muốn cho Quang Tử một con đường sống, dám hy sinh tính cùng tiền đồ của mình. Sở Thiên càng có hảo cảm cùng kính trọng hắn.
- Mạc Vân Thiên, mày dám làm phản?
Lý đại đội trưởng phẫn nộ rống lên, bị thuộc hạ của mình chĩa súng vào đầu sao có thể không tức giận, hắn chưa từng bị nhục nhã như thế, tròng lòng muốn bắn chết Mạc Vân Thiên mấy lần.
Mạc Vân Thiên lắc đầu, giọng nói bình tĩnh, ánh mắt kiên định nói:
- Đại đội trưởng, tôi không có cách nào khác, tôi cầu ngài nhiều lần, ngài cũng không chịu đáp ứng; kẻ thù ta có thể quên; ân tình ta không thể không báo.
Yên tĩnh, lời Mạc Vân Thiên làm trái tim mỗi người lính rung động, nếu như ai cũng giống Mạc Vân Thiên thì thế gian người chết sẽ giảm đi nhiều, ở khu đô thị này sẽ ít đi mấy cái thi thể.
- Đó là luật, luật pháp, hiểu không?
Lý đại đội trưởng lúc này vẫn không quên dát vàng lên mặt mình. Đám Trưởng Tôn Cẩn Thành đều cảm thấy mình đã vô sỉ nhưng tên này còn vô sỉ gấp bội.
Mạc Vân Thiên thống khổ lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

- Tôi biết rõ, cho nên sau khi tôi thả Quang Tử đi, tôi sẽ trở lại cho ngài một cái công đạo.
Ai cũng có thể thấy trong mắt Mạc Vân Thiên hiện lên vẻ thấy chết không sờn, có lẽ sau khi Quang Tử thoát đi hắn sẽ tự sát.
Mạc Vân Thiên lớn tiếng hét lên:
- Quang Tử, đi, đi mau.
Quang Tử không di chuyển nửa bước, nước mắt trào ra, đàn ông sắt đá mà rơi lệ khiến xung quanh thêm phần thương cảm. Quang Tử thở dài một tiếng, nói:
- Mạc Vân Thiên, anh đây thay cậu đỡ một viên đạn, thực con mẹ nó đáng giá.
Trưởng Tôn Tử Quân không thể dự đoán kết quả như thế này, âm thầm nháy mắt với mụ Lệ, mụ ta hiểu ý, xuất ra đoản kiếm, thừa lúc mọi người thất thần, phi tới tay cầm súng của Mạc Vân Thiên.
- Phập.
Đoản kiếm cắm sâu vào tay Mạc Vân Thiên, tay cầm súng run run, buông thõng. Lý đại đội trưởng tuy nhiên bụng toàn rượu bia, thân thể mập mạp, nhưng thấy đường sống trong chỗ chết thì phản ứng cực nhanh, trốn nhanh hơn bất cứ người nào khác, chỉ giây lát đã trốn sau lưng bang chúng Tương bang đứng song song cùng Trưởng Tôn Tử Quân. Hai tay vẫn không quên sờ sờ cổ.
Mạc Vân Thiên nhất thời chủ quan, không có né tránh đoản kiếm của mụ Lệ kia, nhìn đoản kiếm, mỉm cười, dùng cái tay còn lại rút ra đoản kiếm, máu tươi chảy ròng ròng, lại không có chút nào cảm thấy đau đớn. Hắn đáng tiếc nhất là không thể cứu được Quang Tử, ánh mắt càng đau xót.
Quang Tử chạy tới, xé rách áo trên người, lấy ra một mảnh vải băng lại cho hắn, tràn ngập cảm tình vỗ vỗ bờ vai của hắn, chân thành tha thiết nói :
- Mạc Vân Thiên, người anh em tốt.
Lý đại đội trưởng không còn sợ hãi, nhìn tên Mạc Vân Thiên vừa rồi uy hiếp hắn, hung dữ nói:
- Mạc Vân Thiên, ông đây hiện tại cách chức mày, bắt mày cùng bọn chúng giao cho pháp luật xử lý.
Lập tức đối với các chiến sỹ cảnh sát vũ trang:
- Hiện tại tôi là cấp trên của các cậu, các cậu nghe lệnh, bắt tất cả bọn họ kể cả Mạc Vân Thiên, ai phản kháng tiêu diệt.

Năm mươi cảnh sát vũ trang rất khổ sở. Mạc Vân Thiên là thủ trưởng trực tiếp, bình thường có cảm tình vô cùng tốt với mọi người; cùng huấn luyện, đi ra thao trường, cùng nhau ăn cơm. Hiện tại muốn bọn họ ra tay với Mạc Vân Thiên thật khó khăn.
Sở Thiên lâu chưa mở miệng, bỗng nhiên nói:
- Mạc huynh đệ, ai là lãnh đạo trực tiếp của cậu?
Mạc Vân Thiên hơi sững sờ, chuyện rõ mười mươi, chính là Lý đại đội trưởng rồi. Nhìn Sở Thiên vài lần, không hiểu, bình tĩnh nhìn Lý đội trưởng nói:
- Hắn.
- Từ giờ trở đi, cấp trên của anh chính là tôi.
Lời tiếp theo của Sở Thiên giống như không sợ người chết biến thành người sống:
- Mạc Vân Thiên, tôi hiện tại ra lệnh cho câu, lập tức mang theo thuộc hạ của cậu rời khỏi khu đô thị giải trí.
Tất cả mọi người sững sờ, Sở Thiên dựa vào cái gì nói như thế? Nhiều nhất chỉ là người cầm đầu Soái quân, Soái quân cũng chỉ là đám hắc bang ở Thượng Hải, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho Mạc Vân Thiên- tiểu đội trưởng cảnh sát vũ trang.
Lý đại đội trưởng quát:
- Ranh con, đồ không biết sống chết, mày có tư cách gì ra lệnh cho Mạc Vân Thiên? Hơn nữa Mạc Vân Thiên đã bị tao cách chức, hiện thời năm mươi cảnh sát vũ trang do tao chỉ huy.
Sở Thiên mỉm cười, vuốt mũi, giơ ra một cuốn sổ màu đỏ nói:
- Bằng cái này. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lý đại đội trưởng, Mạc Vân thiên, Hải Tử và Quang Tử đều là người biết hàng, nhìn thấy hàng chữ dưới, sắc mặt đột biến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui