Đô Thị Thiếu Soái

Mấy người Hải Tử đi vào hoa viên Trường Phúc lục soát suốt một canh giờ mới tìm được thông đạo nằm dưới lòng đất kia, lúc đó Trường Tôn Cẩn Thành đã sớm biến mất. Hải Tử rất tức giận đem thư phòng của Trường Tôn Cẩn Thành đập phá nát bét rồi mới gọi điện thoại cho Sở Thiên. Sau khi biết được, Sở Thiên cũng không nói gì chỉ cười mắng:
- Tên Trường Tôn Cẩn Thành này đúng là lão hồ ly mà.
Sau đó, mới bảo Hải Tử cho người tìm kiếm hành tung của Trường Tôn Cẩn Thành. Hơn mười người của Trường Tôn Cẩn Thành có tức giận cũng chả gây được sóng gió gì, việc quan trọng trước mắt là phải tẩy não những tên đệ tử mới quy thuận để củng cố địa bàn vừa đoạt được.
Sở Thiên cho Quang Tử an bài người đưa Triệu lão gia cùng Triệu Phong Tường ra nước ngoài, dĩ nhiên trước đó hai người bọn họ đều đã viết thư hối lỗi, sau đó đưa hơn trăm tên đệ tử đã quy hàng cùng cha con Triệu lão gia toàn bộ giao cho Thành ca quản lý, để cho Thành ca dẫn bọn chúng đi tấn công các tiểu bang phái không chịu quy thuận.
Lúc này Thành ca được Sở Thiên tín nhiệm đem hơn trăm tên đệ tử tinh nhuệ giao cho mình quản lý khiến gã cảm thấy được thụ sủng nhược kinh, thầm quyết tâm đối với Sở Thiên sẽ một mực trung thành, thậm chí còn cảm thấy mình thật may mắn vì thức thời nằm vùng cho Sở Thiên, nên càng ra sức thay Sở Thiên làm việc, lợi dụng các mối quan hệ rộng lớn của mình ở Thượng Hải, chỉ mất vài ngày đã thu phục được không ít các bang phái và tổ chức nhỏ, nhân số tăng lên tới khoảng hai trăm người, nhưng dù cho là vậy trước mặt Sở Thiên, Thành ca cũng không dám ra vẻ. Không biết vì cái gì mỗi khi nhìn thấy ánh mặt lạnh nhạt kia của Sở Thiên khiến trong lòng Thành ca cảm thấy rất bất an.
Hắc đạo của Thượng Hải giờ đã là "một khối siêu việt hùng mạnh", đúng thực sự chữ "siêu việt" không chỉ là nói đến nhân số gần ngàn người mà trong đó gần sáu phần đều là Soái Quân, hoàn toàn xứng đáng được gọi là "siêu việt"" hùng mạnh" . Vui mừng nhất là Thiên Lang giáo, Bá Đao hội, Thiên Hùng bang, qua hành động lần nay địa bàn của bọn họ được mở rộng ra hơn phân nửa, đệ tử cũng thêm vào không ít, khiến cho mọi người ai cũng vui vẻ, nhao nhao chúc mừng nhau.
Bên trong Thiên Lang giáo lúc này đang vô cùng náo nhiệt, đãi tiệc ăn mừng. - .
Đặng Siêu dường như có tâm sự, chỉ uống vài chén rượu rồi tránh vào thư phòng. Hắc Tiến thấy giáo chủ tựa như có tâm sự ưu phiền liền vội vàng theo sau, hy vọng mình có thể chia sẻ một chút cho giáo chủ.
Bên trong phòng sách Đặng Siêu đi tới đi lui một hồi mới thở dài một hơi, thấy Hắc Tiến đang cung kính đứng bên cạnh thì mở miệng nói:
- Hắc Tiến, nếu ta tham gia vào Soái Quân thì các huynh đệ có ý kiến gì ko?
Nghe Đặng Siêu nói xong, Hắc Tiến có chút ngẩn người ra kinh ngạc hỏi:

- Giáo chủ, tình hình của chúng ta hiện tại rất tốt, địa bàn cùng nhân viên đều mở rộng ra không ít, tại sao tự nhiên lại muốn tham gia vào Soái Quân? Huống chi lúc trước Sở Thiên đã đồng ý ai đoạt được địa bàn thì là của người đó, vĩnh viễn sẽ không nói tới sao? Chẳng lẽ Thiếu soái đã lật lọng?
Đặng Siêu lắc lắc đầu nói:
- Thiếu soái đã nói là không hỏi tới, nhưng trên thế giới này chỉ có lợi ích vĩnh viễn, chứ làm gì có bằng hữu vĩnh viễn. Hiện tại mọi người đều lo củng cố lực lượng của mình, không có xung đột lợi ích với nhau, nhưng sau đó thì sao? Thiếu soái cũng không phải người thường, hắn sao lại có thể để cho Thiên Lang giáo, Thiên Hùng bang bình yên mà tồn tại? Cho dù hắn có thật sự làm đúng như đã hứa thì những người khác trong Soái Quân đâu? Khó nói được sau này thủ hạ,huynh đệ vì lời ích mà tranh chấp với nhau, nhiều lúc cho dù ta và Thiếu soái không muốn tranh chấp nhưng huynh đệ ở dưới lại bức bách, khó tránh được phải khai chiến.
Hắc Tiến gật gật đầu, giáo chủ nói rất có lý, một núi không thể có hai hổ, đợi khi mọi người đã ổn định lại hết thì Soái Quân cùng Thiên Lang giáo sớm muộn cũng sẽ phát sinh xung đột, Hắc Tiến ngẫm nghĩ một lát rồi đưa ra biện pháp nói:
- Giáo chủ, nếu chúng ta cùng Thiên Hùng bang, Bá Đao hội hợp tác cùng tiến cùng lùi như vậy có thể chống lại Soái Quân không?
Đặng Siêu cười khổ một tiếng rồi tự giễu nói:
- Cùng tiến cùng lùi? Hoàng Thiên Hùng cùng Quan Đông Đao không có chủ ý với chúng ta cũng đã là không tệ rồi, lại nói cho dù thật sự hợp tác thì cũng không đủ nhét kẻ răng Thiếu soái a. Cậu cứ nhìn Phủ Đầu bang xem, là một trong hai đại bang phái ở Thượng Hải, nhưng gặp Thiếu soái thì có thể chống lại được bao lâu? Chưa đến một tháng đã tan thành mây khói.
Hắc Tiến cũng phải thở dài một hơi xác thực. Thiếu soái đúng là kỳ nhân trăm năm khó gặp, việc người khác tốn vài năm, thậm chí là vài chục năm đều không làm được, vậy mà đối với hắn mà nói lại dễ dàng làm được, suy tính một chút, tựa hồ gia nhập Soái Quân dường như là con đường tốt nhất, ít nhất cũng không cần lo lắng phải đối địch với Soái Quân, hơn nữa với tính cách Sở Thiên, nếu gia nhập thì có lẽ về sau lợi ích cũng không bị tổn thất, vì vậy nên lên tiếng nói:
- Giáo chủ suy nghĩ như vậy, thuộc hạ cũng rất tán thành gia nhập vào Soái Quân, giống như người nói, có người cạnh giường, làm sao có thể yên tâm ngủ say cho được? Lỡ ngày nào đó Thiếu soái tâm tình không tốt tiêu diệt chúng ta, mà cho dù không phải là vì sinh tử tồn vong, Thiếu soái nhiệt huyết tuổi trẻ, gan dạ sáng suốt hơn người,l à người đáng để chúng ta tin tưởng làm huynh đệ tốt.
Đặng Siêu vốn là còn tưởng ý nghĩ của mình sẽ bị thuộc hạ kịch liệt phản đối, ai ngờ Hắc Tiến cũng có thể nghĩ thông suất, hỏi sao có thể khiến y không cao hứng, vui mừng cho được? Vì vậy quay qua nói với Hắc Tiến:

- Vậy cậu bây giờ đi thăm dò thử phản ứng của các huynh đệ xem, nếu như không có vấn đề gì thì ngày nào đó tôi sẽ đi tìm Thiếu soái nói chuyện.
Hắc Tiền nghe lệnh đi ra ngoài, tâm tình Đặng Siêu cũng trở nên thoải mái hơn.
Ở Vân Thủy Sơn Cư, Sở Thiên đang cùng Bát gia uống trà, chung quanh ngoài sáng trong tối đứng không ít đệ tử Thanh bang, từ lần thiếu chút nữa bị Ưu Mỹ Tử nổ súng bắn trúng, Sở Thiên nói chú Trung tăng nhân thủ bảo vệ an toàn của Bát gia lên, để tránh tình huống không gây tổn thương cho mình lại hạ thủ đối với Bát gia, khiến mình trở thành tội nhân thiên cổ.
Bát gia cười cười nhìn Sở Thiên một bộ dạng không quan tâm hơn thua, nhàn nhạt nói:
- Hắc đạo Thượng Hải hiện giờ đã là của con rồi, thời điểm từ lúc Soái Quân quật khởi đến lúc xưng bá chưa đầy một tháng, thật sự làm cha cảm thấy rất cảm thán.
Bát gia lưỡng lự một chút, thở dài nói:
- Nhưng con đã để lại di chứng, chính là việc con đã hứa hẹn với bọn Thiên Lang giáo, Thiên Hùng bang, Bá Đao hội vĩnh viễn sẽ không đụng đến địa bàn của bọn chúng, như vậy về sau sẽ rất bất lợi tới sự thống nhất của con, lại nói người hắc đạo cũng là ra đường kiếm cơm ăn, ở dưới khó tránh khỏi va chạm với nhau, đến lúc đó con làm sao mà giải quyết? Hắc đạo có nghĩa nhưng không nên có tình.
Sở Thiên trong lòng sớm đã tính đến, chỉ cười nhạt một tiếng, nhấp ngụm trà rồi nói:
- Cha yên tâm đi. Hắc đạo có nghĩa nhưng không có tình, cha hiểu, con cũng hiểu, con muốn bọn Đặng Siêu cũng phải hiểu, con muốn cho bọn họ đưa ra sự lựa chọn chính xác.
Bát gia chỉ suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhiên nở nụ cười, dựng thẳng ngón tay nói:

- Phong vân biến hóa như thế nào cũng đều ở trong làng bàn tay của Thiếu soái rồi.
Đột nhiên Sở Thiên thở dài một hời, có chút nghi hoặc nói:
- Chỉ có một điều khiến con cảm thấy bất an là Trường Tôn Cẩn Thành cùng những người kia biến mất vô ảnh vô tung, đã lật tung cả Thượng Hải nhưng vẫn không tìm thấy, chẳng lẽ lão thực sự đã trốn khỏi Thượng Hải?
Bát gia mỉm cười, nhẹ giọng nói :
- Thượng Hải tuy không lớn, nhưng muốn giấu mấy chục người cũng rất dễ, Trường Tôn Cẩn Thành là lão hồ ly, còn có một đứa con gái rất giỏi tâm kế, con cũng không nên sơ suất miễn cho sảy ra việc gì sai lầm.
Sở Thiên gật gật đầu, cúi xuống nhấp một ngụm trà, sau này nên để cho Hải Tử cùng Quang Tử phái người đi điều tra.
Bát gia nhấp một ngụm trà, rồi nhìn giờ, không tự chủ được nhìn về hướng cửa ra vào một chút, chú Trung đi sân bay đón Tiêu Niệm Nhu và Tiêu Tư Nhu đáng lẽ về đến rồi, sao giờ này còn chưa thấy bóng dáng.
Lúc này, hai đệ tử Thanh bang mang chú Trung một người đầy máu đến trước mặt Bát gia và Sở Thiên khiến Sở Thiên cùng Bát gia thất kinh, chuyện gì đã xảy ra rồi, có người dám ra tay hung ác với người Thanh bang ? Còn chị em Tiêu gia thế nào?
Chú Trung thở hổn hển, tức giận nói:
- Bát gia, thuộc hạ bất tài.
Sở Thiên vỗ vỗ vào lưng chú Trung an ủi, để cho y nói lại mọi chuyện. Hóa ra là lúc mấy người chú Trung trên đường từ phi trường trở về Vân Thủy Sơn Cư còn vài km thì bị ba chiếc xe tải, một chiếc xe con chặn lại, từ trên xe bước ra hơn hai mươi người. Chú Trung cùng mấy tên đệ tử Thanh bang anh dũng chống cự, nhưng bên đối phương có hai người thân thủ rất tốt, dùng đao chém chết sáu tên đệ tử Thanh bang, rồi đem chị em Tiêu gia đi, sở dĩ lưu lại tính mạng của chú Trung là muốn chuyển cho Sở Thiên một câu: nếu như muốn chị em họ Tiêu còn sống, tám giờ tối, một mình Sở Thiên đến hộp đêm Ma Quỷ và Thiên Sứ cứu người, nếu không thì nhận xác chị em họ Tiêu.
Sở Thiên hai tay siết chặt lại, ánh mắt trở nên đầy phẫn nộ, hắn hận nhất là loại người dùng phụ nữ, trẻ em để giải quyết ân oán giang hồ.

- Chú Trung, bọn chúng đi được bao lâu rồi?
Sở Thiên đột nhiên hỏi.
- Khoảng hơn mười phút đến mười lăm phút.
Chú Trung thúc nhìn đồng hồ, bây giờ là 5h55, lăm, bọn họ bị tập kích lúc 5h30, thời gian chém giết cũng tốn khoảng chút thời gian nữa.
Sở Thiên thầm nghĩ: nếu bây giờ nhanh chóng đuổi theo, có lẽ tìm được mấy chiếc xe kia để cứu chị em Tiêu gia, bằng không một khi đến tám giờ tối, đối phương bố trí tốt mọi việc thì chính mình đi vào đó cũng như là thiêu thân lao vào lửa. Nếu như đoán không sai thì bọn người chặn đường chú Trung là thủ hạ của Trường Tôn Cẩn Thành, bọn chúng đã dám đưa ra địa chỉ cứu người, chẳng lẽ không sợ mình cho người san bằng hộp đêm Ma Quỷ và Thiên Sứ sao? Điều này chứng tỏ thủ đoạn của bọn chúng rất độc, bẫy rập trùng trùng lớp lớp cho nên mới không sợ hãi, nếu như chị em Tiêu gia trong tay bọn họ thì đối với mình càng thêm bất lợi, sẽ khiến mình sợ ném chuột sợ vợ đồ, cho nên trước hết phải cứu chị em Tiêu gia ra, rồi mới đem bọn Trường Tôn Cẩn Thành kia diệt trừ.
Sở Thiên dặn chú Trung nhanh chóng đem theo huynh đệ Thanh bang bảo vệ Bát gia trở về biệt thự, tăng cường đề phòng, miễn trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương, rồi mới hỏi chú Trung về hình dáng của các chiếc xe. Hắn gọi Thiên Dưỡng Sinh khởi động xe chuẩn bị nhanh chóng đuổi theo mấy chiếc xe kia, hy vong có thể cứu được chị em Tiêu gia, cũng coi như để cho sáu người huynh đệ Thanh bang kia có thể nhắm mắt.
Sở Thiên vào trong xe, Bát gia cũng đã khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh, lẳng lặng nói một chữ:
- Giết.
Mọi người ai cũng có thể cảm thấy được sát khí như thực chất từ trên người Bát gia tỏa ra, ngay cả Thiên Dưỡng Sinh cũng có chút biến sắc.
Sở Thiên gật gật đầu, có lẽ đêm nay lại là một đêm mất ngủ rồi, không đúng, phải nói là một đêm điên cuồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui