Tay trái Diệp Lăng Phi ôm trọn lấy bờ vai của Chu Hân Minh, dò dẫm đến bộ ngực tràn đầy sức sống của cô. Chu Hân Minh vẫn còn vấn vương trận triền miên ban nãy, mặt vẫn hồng hào, viên mãn. Lửa vẫn rừng rực toàn thân, còn người thì mềm rũ.
- Hân Minh, sao ba em lại bảo em đi điều tra, dù gì ba em cũng là thị trưởng, chẳng nhẽ di rời công xưởng ô nhiễm nghiêm trọng mà còn cần phải suy xét nữa hay sao?
Diệp Lăng Phi vừa bận rộn mải miết với bộ ngực ẩm ướt của Chu Hân Minh vừa hỏi.
- Em không biết nữa, ba bảo em đi khảo sát, nhưng lại không nói tại sao phải đi.
Chu Hân Minh nhấc cặp chân trắng bóc nõn nà lên người Diệp Lăng Phi, hai người lại quấn chặt lấy nhau lần nữa để cảm nhận được nhiệt độ của đôi bên. Diệp Lăng Phi đặt tay lên mông của Chu Hân Minh, kéo cô sát vào người, hắn hôn cô, rồi nói:
- Anh nghĩ chắc ba em cho rằng vấn đề liên quan đến nhà máy hóa chất đó rất phiền hà, em nên lưu tâm một chút. Bên Tình Đình vừa khai trương một tòa địa ốc ở gần khu vực nhà máy đó. Cô ấy rất muốn chuyển nhà máy đó đi.
- Em cũng biết chuyện này, Tình Đình cũng đã từng nói với em rồi.
Bàn tay của Chu Hân Minh di chuyển một hồi, cảm thấy vật kia của Diệp Lăng Phi đã cứng trở lại, thì vội vàng rụt tay lại. Cô ôm chặt lấy cổ của hắn, nũng nịu đáp:
- Em biết nên làm gì mà, anh không cần phải lo!
- Em và Tình Đình đều là bảo bối của anh, anh đương nhiên hi vọng cả hai em không có điều gì phiền não.
Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Minh, hôn cô một cái, nói:
- Đương nhiên anh cũng rất yên tâm về em, nhưng lại có chút lo lắng về Tình Đình. Em đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài cứng cỏi của cô ấy, thực ra nội tâm cô ấy vô cùng mềm yếu. So với em, anh vẫn lo lắng cho cô ấy hơn cả.
Chu Hân Minh không đồng ý nói:
- Anh đừng nói linh tinh, Tình Đình rất cứng rắn.
Diệp Lăng Phi cười hì hì vài tiếng rồi đột nhiên hắn nói:
- Bảo bối của anh, khi nào thì em trở về vậy, giờ em chuyển đi rồi có biết anh cô đơn thế nào mỗi khi đêm xuống không. Tình Đình thì nhất định không chịu cho anh qua ngủ cùng, cả giường rộng mỗi mình anh nằm lẻ loi lắm em à. Bảo bối à, quay về đi em!
- Phải qua vài ngày đã anh ạ, làm gì có lý nào khi không đùng đùng đến chỗ anh ở.
Chu Hân Minh nằm sấp lên người Diệp Lăng Phi, thì thầm:
- Chồng à, em cũng rất muốn nằm trong lòng anh, như bây giờ, ấm áp biết bao.
Tiếng chồng à phát ra từ miệng của Chu Hân Minh làm Diệp Lăng Phi hắn căng thẳng, ban nãy bị bàn tay cô trêu đùa hắn đã cố nhịn giờ lại thêm câu nói này của cô khiến hắn có muốn cũng không thể nhịn được nữa. Không để tâm đến lời van nài vì kiệt sức của Chu Hân Minh, hắn lại áp thân thể cô xuống, giày vò hồi lâu.
Sau đó hai người này tìm được một nhà hàng nhỏ, gọi vài ba món đơn giản. Bả vai của Diệp Lăng Phi bị Chu Hân Minh cắn rỉ máu. Chu Hân Minh trong lòng hối hận, trong lúc ăn cơm, có không ngừng nhìn lên Diệp Lăng Phi, mấy lần định mở miệng hỏi vai hắn có sao không, nhưng cô vẫn cố nhịn, nghĩ bụng:
- Ai bảo anh cứ xông vào, người ta đã bảo không chịu nổi nữa rồi mà lại vẫn căng lên. Hại người ta đau chết đi được, đều là tại anh cả. Đáng đời!
Chu Hân Minh cũng hơi bực, cô bực một nỗi Diệp Lăng Phi không chịu nghe lời. Nhưng thực ra trong lòng lại đang nở hoa, từng đợt sóng tình hắn làm dậy lên trong cô khiến cô phấn khích đến chết đi sống lại.
- Già rồi, không được trọng dụng nữa rồi.
Ăn xong cơm, hai người quay trở lại xe, thì đột nhiên Diệp Lăng Phi nói ra những câu nghe rất lạ lùng. Chu Hân Minh lườm hắn, lạnh tanh nói:
- Anh nói mình già nhưng sao em lại không nhìn ra nhỉ?
- Nếu anh không già, thì em bây giờ vẫn còn phải nằm im trên giường không còn sức mà nhúc nhích đấy.
Chu Hân Minh thoảng ngân người, sau đó nhanh chóng hiểu ra thâm ý của hắn, vô tình nói:
- Chẳng trách Tình Đình suốt ngày phải đấu khẩu với anh, anh đúng là kẻ chuyên đi châm chích.
Nói xong, cô cười tán thưởng cho phát biểu ban nãy của mình, phong thái hùng dũng hiên ngang xinh đẹp đầy khí chất nói:
- Được, coi như em sợ anh rồi, anh đã biến em thành bộ dạng này, anh vẫn muốn làm gì nữa, à, đúng rồi, cái gì rơi vào tay anh đều không có kết cục tốt đẹp.
- Không còn cách nào khác, ai bảo em là bảo bối của anh?
Diệp Lăng Phi cười.
- Anh hận không thể một ngày 24 tiếng đều ôm bảo bối của anh trên giường.
- Thôi thôi, được rồi, anh mau khởi động xe đi, nếu còn tiếp tục dài dòng với anh, em đảm bảo hôm nay không đến được nhà máy ấy đâu.
Chu Hân Minh nói khi lửa dục vọng của cô đã tiêu tan, ngay lúc này cô cảm thấy nói những câu trên quá đỗi tục tĩu, chịu không nổi. Cô căn bản là quên hoàn toàn những hành động phóng khoáng trong phòng khách sạn chỉ mới đây thôi của mình.
Diệp Lăng Phi phóng xe đưa Chu Hân Minh đến gần khu vực nhà máy hóa chất, nhà máy này từng là niềm tự hào của thành phố Vọng Hải, từng đóng góp rất nhiều cho công cuộc kiến thiết thành phố này. Nhưng sau năm 2000, những ảnh hưởng nghiêm trọng đến môi trường của nó khiến người ta lo ngại bị phát hiện, người dân thành phố lên tiếng mạnh mẽ cho việc di rời nó ra khỏi khu vực dân cư.
Chính quyền thành phố từ đầu năm nay đã xác định rằng nhà máy cần phải chuyển đến vùng ngoại ô, ngay cả địa điểm xây dựng công trường cũng đã được thông báo rõ ràng. Nhưng nhà máy này không hiểu sao vẫn chậm chễ trong công tác di rời. Người dân trong thành phố cũng có những phản ứng gay gắt với sự chậm chễ này.
Diệp Lăng Phi đỗ xe ở bên đường, chỉ có mình Chu Hân Minh xuống xe, đi thẳng đến chỗ mấy ông già đang ngồi bên vệ đường. Diệp Lăng Phi nằm dài trong xe, nghe nhạc.
Khoảng nửa tiếng sau, Chu Hân Minh quay trở lại xe. Diệp Lăng Phi mở mắt, hỏi nhanh:
- Sao rồi em?
- Chuyện rất phiền phức. Chẳng trách ba phái em đi điều tra.
Chu Hân Minh chau màu nói:
- Anh có biết ở đây có bao nhiêu người sống dựa vào nhà máy hóa chất này không, nếu nhà máy này rời đi nơi khác, sẽ có rất nhiều người rơi vào tình trạng thất nghiệp.
- Em không nên khảo sát những thông tin này, anh nói này thưa đồng chí cảnh sát, lẽ nào những người đó không thể đến công xưởng mới làm việc, ai nói nhất quyết là phải bám trụ ở đây sinh sống.
Diệp Lăng Phi tiếp:
- Dưới gầm trời nơi nào chẳng có chuyện tốt.
- Anh nói nghe thì đơn giản, anh có biết công xưởng mới cách nơi này rất xa không, anh xem họ đi làm bằng cách nào, chẳng nhẽ cũng phải chuyển nhà theo?
- Xe đưa đón, chuyện này vẫn cần phải bàn sao?
Diệp Lăng Phi dài giọng đáp:
- Lẽ nào nhà máy không thể cung cấp đoàn xe đưa đón nhân viên.
- Thôi vậy, em không bàn chuyện này với anh nữa, đi nơi khác xem thế nào. Em lúc nào cũng có cảm giác ắt có khúc mắc gì bên trong, chứ không giống như anh tưởng tượng đâu.
Diệp Lăng Phi cũng không nói gì nữa, hắn khởi động xe, lượn một vòng, còn Chu Hân Minh thì đi dạo quanh khu vực xung quanh nhà máy hóa chất, hỏi thăm những người dân nhàn rỗi ở quanh đây. Loáng cái hết một buổi chiều, trong lòng Chu Hân Minh cũng có tính toán riêng, dưới nhận định của cô, ba cô lần này muốn di rời nhà máy có thế sẽ vấp phải nhiều vấn đề lớn.
Đầu tiên là khoản tiền phải rót vào khi di rời nhà máy, đây là vấn đề không nhỏ chút nào.Kì thực, sau khi di rời, những quán ăn, nhà hàng...quanh khu vực tồn tại cũng chính vì sự xuất hiện của nhà máy này sẽ không biết phải giải quyết thế nào cho hợp lý, cần phải biết rằng khách hàng chính của những quán ăn, nhà hàng này là nhân viên của nhà máy, nếu nó mà rời đi, thì dãy quán ăn nhà hàng không thể tiếp tục hoạt động, vì vậy sẽ lại phát sinh hàng loạt hệ lụy khó giải quyết phía sau.
Những vấn đề kể trên không phải là những điều làm Chu Hân Minh phiền não, nhiệm vụ của cô chỉ là đem những thông tin mình điều tra được giao lại cho ba, sau đó sẽ đến phần việc của ba cô. Có những chuyện người trên không thể hiểu hết, mọi người lúc đó đều chỉ quan tâm đến thành tích chính trị, chứ không thể hiểu rõ bên dưới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chu Hân Minh phải trở về phòng cảnh sát hình sự, Diệp Lăng Phi còn tường buổi tối sẽ cùng Chu Hân Minh ăn cơm, nhưng Chu Hân Minh lại nói phải về nhà, báo cáo với cha mình những dữ liệu mình thu thập được, chẳng còn cách nào khác, Diệp Lăng Phi đành phải chở cô về đồn cảnh sát.
Diệp Lăng Phi bỗng nhớ đến việc Từ Oánh sáng nay chủ động mời mình ăn cơm tối, hắn đang định gọi điện thoại cho Từ Oánh, nói với cô tối nay cùng đi ăn một bữa cơm thì đúng lúc ấy có cuộc gọi đến từ số Tần Dao đến, phá vỡ ý định thoáng qua đó của hắn.
Hắn thoáng ngẩn người khi nhận điện của Tần Dao, vì hắn vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa mình và Tần Dao không được thân thiết cho lắm, nhưng nếu có chút gì đó gọi là thân thiết thì cũng chỉ là do cô là bạn của Vu Đình Đình.
Hắn nhấn nút nghe, nói:
- Tần Dao à, có chuyện gì không?
- Anh Diệp ạ, em có chuyện muốn nhờ anh giúp.
Tần Dao ấp úng nói, giọng điệu có phần băn khoăn do dự.
- Nói đi em.
Diệp Lăng Phi giục.
- Cái tên... tên Vương Quân tối nay lại mời em ăn cơm, hắn nói muốn giới thiệu cho em vài người bạn.
Tần Dao ấp úng nói tiếp:
- Em ban đầu cũng đâu muốn đi, nhưng hắn nói nếu lần này em đi đến gặp hắn, từ nay về sau hắn sẽ không làm phiền em nữa.
- Tên tiểu tử này thật đáng ngờ, sao anh lại có dự cảm lần gặp mặt này sẽ chẳng tốt lành gì nhỉ?
Diệp Lăng Phi nói:
- Tốt nhất là em đừng đi. Anh chỉ góp ý với em thế thôi, còn quyết định là tùy ở em.
- Vâng, em cùng nghĩ vậy, nhưng không đi thì em lại lo tên đó cứ suốt ngày lẽo đẽo theo em, em không muốn dính líu gì đến hắn. Nếu như chỉ là ăn một bữa cơm thì cũng chẳng vấn đề gì, sau đó thì sẽ theo như lời hắn nói, sau này hắn sẽ không tìm cớ làm phiền em nữa.
Nói đến đây, Tần Dao lại thêm một câu:
- Hon nữa hắn còn nói người bạn mà hắn giới thiệu rất có thế lực, sau này nhất định sẽ giúp đỡ em, hình như là...là con trai của phó bí thư thành ủy, Vương Quân hắn còn nói nếu em không đi thì sẽ đắc tội với người ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Hắn dám, haha....lại là tên tiếu tử đó!
Diệp Lăng Phi nghe xong bật cười, nói:
- Tên tiếu tử Vương Quân này cũng thú vị thật, lại còn biết dùng cả thủ đoạn uy hiếp kẻ khác, thôi thế này đi, hiện giờ em đang ở đâu, anh qua rồi mình nói tiếp.
- Tiệm cafe Mộng Viên ạ!
Sau khi nghe xong nơi mà Tần Dao đang đứng, Diệp Lăng Phi cúp điện thoại. Sau đó hắn gọi điện cho Từ Oánh, nói với cô hôm nay mình có việc không thể cùng cô ăn cơm, đành hẹn hôm khác. Sau khi ngắt diện thoại với Từ Oánh, hắn lập tức phóng xe đến tiệm cafe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...