Đô Thị Tàng Kiều

Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Dương Tiêu càng trở nên hồ đồ hơn, hắn thắc mắc hỏi:

- Tiên sinh, câu nói này có ý gì thế?

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:

- Chẳng lẽ ngay cả câu nói này của tôi anh còn nghe không hiểu, vậy được thôi, tôi sẽ giải thích cho anh, ý của tôi chính là muốn nói, trước đây tôi chỉ cho rằng tôi là người nói khoác nhất, nhưng bây giờ tôi biết rồi, Dương tiên sinh mới thật sự là cao thủ nói khoác, nói khoác mà vẫn không cần phải viết nháp, thật khiến cho tôi phục sát đất!

Bạch Tình Đình nghe xong liền bật cười ha ha.

- Tiên sinh, sao anh có thể nói như thế được!

Dương Tiêu bị Diệp Lăng Phi nói thế thì ngượng chín người, mặt hắn không vui nói:

- Công ty chúng tôi là một công ty diễn nghệ rất nổi tiếng, tiên sinh, xin anh chú ý đến khẩu khí của mình!

- Khẩu khí của tôi không tốt thì sao hả?

Diệp Lăng Phi cười nhạt nói.

- Loại người như anh tôi gặp nhiều rồi, cầm ra một triệu đe dọa người à, tôi nói cho anh biết, cho dù công ty các anh có đưa ra một tỉ thì trong mắt lão tử, công ty các anh không bằng *** chó, tôi đếm cho anh từ một đến ba, anh lập tức cút khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ lấy tiền đập chết anh đó, cũng là một cách chết!

Bạch Tình Đình từ sau lúc tên đàn ông tự xưng Dương Tiêu đó chuồn đi cô không ngừng cười mãi. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng Bạch Tình Đình cười nắc nẻ như vậy chịu không được hỏi:

- Thật sự buồn cười lắm sao?

- Đương nhiên buồn cười rồi, hắn đã cầm một triệu làm con đường lót, anh không nhìn thấy bộ dạng hắn nghe nói dùng tiền đập chết hắn à, quả thật rất nực cười!

- Thật là tiểu nha đầu ngốc nghếch!

Diệp Lăng Phi vừa thở nhẹ một hơi cũng chẳng thèm để ý đến Bạch Tình Đình nữa.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài ngày, trong Phát Hiện Vương Quốc vẫn người đông nườm nượp, đa số đều là cả gia đĩnh cùng đến chơi.

Bạch Tình Đình đã từng đến đây một lần, lúc đó xe vượt núi của Phát Hiện Vương Quốc vẫn còn đang trong giai đoạn xây dựng sửa sang, bây giờ xe vượt núi đã được xây dựng sửa sang xong, có điều nhìn thấy trước xe vượt núi xếp hàng đầy ắp người. Bạch Tình Đình đã dẹp đi cái suy nghĩ muốn chơi xe vượt núi.


Bạch Tình Đình nắm cánh tay Diệp Lăng Phi đi ra từ chỗ xe vượt núi đến thắng tàu hải tặc. Hai người đứng xếp hàng trong đội tàu hải tặc cả nửa ngày mới đến lượt chơi.

Sau khi Bạch Tình Đình lên tàu hải tặc thì lập tức hối hận, cô nắm chặt tay Diệp Lăng Phi bất an nói:

- Ông xã, hay là chúng ta không chơi trò này nữa, xuống thôi!

- Đã lên rồi sao xuống được chứ!

Diệp Lăng Phi vốn chẳng có cảm thụ gì nhiều, cái được gọi là trò chơi kích thích đối với hắn mà nói thì cũng chỉ là chuyện vặt vãnh.

Bạch Tình Đình đành phải cắn răng chịu đựng, hai tay cô cầm chặt tay nắm nhắm mắt lại. Sau khi chiếc tàu hải tặc đó đong đưa. Bạch Tình Đình hét lên tiếng thét chói tai. Diệp Lăng Phi nghe thấy nhíu mày thầm nghĩ bụng:

- Không ngờ tiếng thét của vợ mình lại cao như vậy, sau này chắc phải đi mua bộ máy trợ thính có hiệu quả cách âm tương đối tốt rồi, tránh phải chấn động làm rách màn nhĩ!

Sau khi chiếc tàu hải tặc dừng lại, mặt Bạch Tình Đình tái mét, vẫn là Diệp Lăng Phi dìu cô bước xuống tàu hải Tặc. Sau khi chơi xong Tàu hải tặc, Bạch Tình Đình sống chết không chịu chơi mấy trò kích thích loại thế này nữa.

Diệp Lăng Phi không còn cách nào khác đành phải chuồn ra khỏi Phát Hiện Vương Quốc cùng với Bạch Tĩnh Bình, biến nơi đây thành công viên. Bạch Tình Đình cho dù chỉ là nắm tay Diệp Lăng Phi cùng nhau đi dạo cũng đã cảm giác rất tốt rồi. Cô luôn cười ha ha thích thú khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác Bạch Tình Đình hôm nay có phải là có chút gì đây khác thường.

- Ông xã, chúng ta chơi cái kia đi!

Bạch Tình Đình nhìn thấy có một thiết bị chơi trò chơi chuyển động đến rất chậm, có một số giọng như con ngựa gỗ lúc nhỏ hay chơi. Thế là gọi Diệp Lăng Phi lại cùng chơi.

Diệp Lăng Phi cảm thấy chơi cái trò đó quá thiếu trí tuệ. Thế nào cũng có thể nhìn ra đó là trò chơi con nít. Nhưng nhìn thấy Bạch Tình Đình vô cùng hứng thú, Diệp Lăng Phi cũng đành phải đồng ý.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vừa đến trước đĩa quay liền nghe thấy một giọng nói êm tai của một cô gái ở đằng sau:

- Ây, Tình Đình, chẳng lẽ cô chỉ dám chơi những trò như thế này thôi sao?

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi quay lại sau nhìn, thì nhìn thấy Trương Lộ Tuyết và hai cô gái trạc tuổi Trương Lộ Tuyết đang đứng đằng sau họ. Trên người Trương Lộ Tuyết mặc bộ đồ thể thao màu trắng giống như của Bạch Tình Đình, thậm chí cũng đội chiếc mũ đánh bóng chày màu trắng. Cách ăn mặc giống như cùng hẹn trước với Bạch Tình Đình vậy.

Da của Trương Lộ Tuyết với da của Bạch Tình Đình cũng chẳng hơn chẳng kém mấy, so với Bạch Tình Đình thì cơ thể hình chữ S của Trương Lộ Tuyết càng lộ rõ sự gợi cảm hơn một chút. Có điều, về phương diện phong cách Bạch Tình Đình ăn đứt Trương Lộ Tuyết, nếu cứ so sánh như vậy, thì Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình đều là kẻ tám lạng người nửa cân không phân cao thấp.

Vừa nhìn thấy Trương Lộ Tuyết ăn mặc cũng giống như với mình, Bạch Tình Đình liền tức hồng hộc, cô từ nhỏ đã thích tranh đấu hơn thua với Trương Lộ Tuyết, tuy nói hai người từ lúc còn là tiểu cô nương đến lớn đều là mỹ nữ tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tính khí của hai người vẫn không hề thay đổi. Đụng phải nhau tuyệt đối là đập lốp cốp.


Bạch Tình Đình nghe ra là Trương Lộ Tuyết đang khiêu khích mình. Cô hừ lạnh một tiếng nói:

- Tôi không giống người nào đó chẳng chú ý gì tới hành vi của mình, một cô gái nhà lành chơi mấy trò mang tính kích thích đó rồi hét toán loạn cả lên thành cái gì chứ!

Ánh mắt của Trương Lộ Tuyết lướt qua người Diệp Lăng Phi rồi dừng lại trên người Bạch Tình Đình cười nói:

- Cái này cũng không dám chắc được, ai nói con gái không thể hét toán cả lên, tôi thấy gan Tình Đình nhỏ, không đám chơi mấy trò chơi mang tính kích thích đó nên mới nói ra những lời như thế này!

- Cô nói tôi không dám chơi à, hừ, tôi muốn xem rốt cuộc là ai không dám chơi!

Bạch Tình Đình không khuất phục nói:

- Lộ Tuyết, đến lúc đó cô đừng có sợ quá mà phát khóc lên đó nghe!

- Hừ, tôi cũng muốn xem rốt cuộc là ai sợ quá phát khóc lên đây!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Đi, chúng ta tìm trò nào đó thi!

- Thi thì thi!

Bạch Tình Đình không chịu yếu thế một chút nào cả, rõ ràng biết gan mình nhỏ cô cũng nghiến chặt răng thốt ra câu đó.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy tình thế có vẻ chẳng tốt đẹp gì cho lắm hắn liền vội vàng kéo chặt Bạch Tình Đình lại nói:

- Bã xã, thôi vậy, việc này thôi vậy, có gì đáng hay ho thi đâu chứ, hai chúng ta đi vòng vòng chẳng phải rất tốt đó sao?

Bạch Tình Đình vẫn chưa nói gì thì Trương Lộ Tuyết đã lên tiếng rồi. Cô nhìn Diệp Lăng Phi nói đầy ngụ ý:

- Diệp tiên sinh, không phải anh đang đau lòng cho vợ anh đó chứ, chẳng lẽ anh biết gan Tình Đình nhỏ?


Bạch Tình Đình vừa nghe lập tức nói:

- Ai nói gan tôi nhỏ, thi thì thi!

- Được, vậy chúng ta chơi trò đơn giản hơn một chút, đi chơi tàu hải tặc đi!

Trương Lộ Tuyết đề nghị nói.

- Tôi và bạn của tôi vừa từ tàu hải tặc xuống, cũng không tồi lắm!

Trương Lộ Tuyết vừa nói xong thì cô gái đứng bên cạnh cô ta kéo Trương Lộ Tuyết một cái, Trương Lộ Tuyết mặc kệ. Diệp Lăng Phi nhìn thấy được nên thắc mắc không sao lý giải nổi.

Bạch Tình Đình vừa nghe đến tàu hải tặc đã cắn chặt môi, từ trong nửa hàm răng nghiến chặt thốt ra được một chữ "được!".

Diệp Lăng Phi vốn đinh ngăn lại nhưng hắn đã nhịn được. Hắn biết cho dù mình có khuyên thì Bạch Tỉnh Đình cũng sẽ không nghe theo. Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình cứ đấu nhau lộp cộp, Bạch Tình Đình có nghiến răng cũng sẽ đấu phân cao thấp với Trương Lộ Tuyết.

Mấy người đó cùng nhau đến bên Tàu hải tặc. Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình lên tàu hải tặc. Trương Lộ Tuyết cười nói:

- Tình Đình, nếu bây giờ cô thấy sợ chịu nhận thua là xong chuyện, nếu thật sự bị hoảng sợ khiếp rồi thì đó lại là chuyện lớn, Tình Đình, cô nên suy nghĩ kĩ đi.

Đến bước này rồi, Bạch Tình Đình cũng đành bất đắc dĩ cho dù thế nào cũng gắng cầm cự tiếp. Bạch Tình Đình nghiến răng nói:

- Lộ Tuyết, cô đừng có mà đắc ý, cái này ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu, nếu như cô có bản lĩnh vậy thì đừng có hét lên!

- Hừ, không hét thì không hét!

Trương Lộ Tuyết nghiến răng nói:

- Tình Đình, tôi muốn thắng cô cho đến kiếp sau!

Nhìn lên trên tàu hải tặc thấy bộ dạng hai người ở bên đó nghiến chặt răng Diệp Lăng Phi nhịn không được thở hắt một hơi dài thầm nghĩ bụng:

- Hai người nãy xem ra kiếp trước là oan gia, nếu không sao lại trở nên như thế này được chứ!

Theo sự chuyển động lên xuống của tàu hải tặc, Bạch Tỉnh Đình phát ra tiếng thét chói tai. Trương Lộ Tuyết lúc đầu còn ráng nhịn được một chút, cuối cùng cũng hét lớn lên.

Hai cô bạn đi cùng Trương Lộ Tuyết lúc đầu còn nhỏ tiếng bàn luận với nhau. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng bàn luận của hai cô gái đó, đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức nhếch mép cười.

Sau khi tàu hải tặc dừng lại. Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết cùng giữ tư thế giống nhau. Hai tay ôm chặt nắm tay cầm, mặt trắng bệch.


Bạch Tình Đình vã Trương Lộ Tuyết đều không nói gì cả, từ từ bước xuống tàu hải tặc. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ chạy qua đỡ Bạch Tình Đình, chỉ nhìn thấy Bạch Tình Đình đẩy mạnh Diệp Lăng Phi ra một cái chạy nhanh đến một góc. Cúi người xuống nôn thốc nôn tháo. Cô vừa nôn bên này, Trương Lộ Tuyết cũng nhịn không được nữa chạy qua nôn luôn ra.

Đợi sau khi Trương Lộ Tuyết nôn xong, cô dùng khăn giấy chùi chùi miệng trừng mắt nhìn Bạch Tình Đình.

- Lộ Tuyết, rồi đây cô còn gì đáng nói nữa không!

Tuy mặt Bạch Tình Đình trắng bệch, nhưng cô vẫn không quên khiêu khích Trương Lộ Tuyết:

- Lúc nãy cô nói không hét mà, cô cũng đã hét rồi đó, xem ra cô cũng chỉ là con quỷ nhỏ nhát gan!

- Tôi...chí ít tôi cũng nôn muộn hơn cô một chút!

Trương Lộ Tuyết thực không tìm ra được lý do dưới sự khiêu khích của Bạch Tình Đình, ngay cả lý đo này cũng nói ra được.

Diệp Lăng Phi vừa bước qua nghe thấy câu nói này của Trương Lộ Tuyết nhịn không được bật cười lên. Hắn đến trước mặt hai người. Không ngừng lắc đầu nói:

- Anh nói hai người hà tất gì phải khổ vậy, vốn dĩ là bạn thân thanh mai trúc mã. Kết quả trở nên giống như kẻ thù vậy. Hay như vậy đi, anh mắc sợi dây giữa hai người, hai người tụi em làm hòa đi, đến, đưa tay ra đây, hai người bắt bắt tay đi nào!

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đều không có ý đưa tay ra, thế là hắn kéo tay của hai người ra, tay hai người vẫn chưa đụng vào nhau thì hai người đã rút tay lại mất rồi.

Diệp Lăng Phi đành phải hết cách, hắn gặp phải chuyện như thế này trong nhất thời không biết nên xử lý thế nào cả.

Diệp Lăng Phi lấy ra một đĩa thịt xuyên lớn đặt trước mặt bốn cô gái, hắn đặt xuyên thịt trên bạn miệng nói:

- Đồ ở đây mua rất mắc, chỉ một xâu thịt xuyên này mua bên ngoài cũng chỉ một tệ một xâu, ở đây lại năm tệ một xâu, đơn giản chỉ là cướp tiền!

Nói xong hắn cầm thịt xuyên phát cho mỗi người một xâu. Hai cô hái đi cùng Trương Lộ Tuyết nói tiếng cảm ơn rồi cầm lấy xâu thịt nhìn Trương Lộ Tuyết hỏi:

- Lộ Tuyết, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi đâu đây?

- Tiếp tục chơi ở đây!

Trương Lộ Tuyết cắn một miếng thịt xâu nhai kĩ hỏi Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, buổi chiều chúng ta tìm một trò chơi khác thi thế nào?

- Đương nhiên rồi, ai không thi chứ, người đó......người đó là chó con!

Bạch Tình Đình nghĩ cả một hồi lâu mới nói được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui