Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi khẽ ngồi dậy, rút con dao găm giữa thắt lưng ra, từ từ đến trước cánh cửa gỗ. Lúc hắn vừa đến trước cánh cửa gỗ thì nghe thấy bên ngoài vọng lại tiếng thấp đến nỗi không thể thấp hơn của hai người đó.

- Cánh cửa gỗ này xem có vẻ cũng không chắc chắn lắm, tôi thấy người đàn ông đó rất thông minh, đợi lát nữa chúng ta giải quyết tên tiểu tử đó trước, sau đó đối phó với cô gái bên trong đó!

- Ừm, tôi nghe giọng cô gái đó rất dễ thương, tối nay chúng ta có thể đạt được cả người lẫn tài, dù sao ở đây cũng không có người, không ai có thể biết được là do chúng ta làm đâu!

- Được, quyết định như vậy đi!

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe thấy hai người đó nói chuyện, trên khóe miệng nở nụ cười nhạt khô khốc, hắn nắm chặt con dao găm, núp sau một bên cánh cửa gỗ, thầm nghĩ:

- Hôm nay các người đụng phải ta, chính là đụng phải ông nội các ngươi rồi!

Diệp Lăng Phi từ sớm đã cảm giác hai người tối nay gặp phải bất thường, nếu như những khách du lịch bình thường làm gì có chuyện mang theo đèn pin. Hơn nữa nhìn hai người này nữa đêm còn dám đi bộ giữa rừng sâu liền biết hai người này là người hành nghề gì rồi. Chí ít đối với tình hình này tương đối nắm rõ được.

Trên thực tế cũng đã bị Diệp Lăng Phi đoán trúng rồi. Hai tên tiểu tử này muốn khiến cho Diệp Lăng Phi lơ là cảnh giác, nửa đêm lại đến để đối phó với Diệp Lăng Phi. Nhưng đâu có ngờ rằng Diệp Lăng Phi sớm đã chuẩn bị xong xuôi mọi chuyên rồi.

Diệp Lăng Phi núp sau cánh cửa gỗ, sau khi nghe rõ mục đích của hai người này xong. Trên khoe miệng hắn hiện ra ý cười lạnh nham hiểm. Trở tay cầm chắc con dao găm đợi hai người đó xông vào.

Người đàn ông cao to đó đến trước cửa gỗ, lấy tay đẩy đẩy cánh cửa. Đẩy không được thế là nhấc chân lên chuẩn bị ra sức đạp cánh cửa gỗ đó, người đàn ông tương đối lùn hơn một chút tay cầm chắc một con dao nhọn hoắc đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng, chỉ cẩn người đàn ông cao to đó đạp tung cánh cửa gỗ thì người đàn ông lùn đó liền xông thẳng vào.

Người đàn ông cao lớn đó đã chuẩn bị xong, hắn vận hành hết sức lực định một chân sẽ đạp tung cánh cửa gỗ đó, nhưng không ngờ khi cái chân này cũng tung ra thì cánh cửa đó lại tự động mở.

Người đàn ông cao đó một chân giơ lơ lững giữa không trung, tư thế không vững đã nhúi đầu vào trong, té ầm xuống, còn người đàn ông lùn đó thì sững sờ, trong lúc hắn còn đang sững sờ thì Diệp Lăng Phi đã xông ra, với tư thế nhanh như chớp một dao đâm xuyên qua cánh tay phải của người đàn ông lùn đó. Diệp Lăng Phi trở nên dữ tợn trong chốc lát, định phế cả cánh tay của tên tiểu tử này. Mũi dao đâm xuyên qua xương bả vai, mũi dao từ xương bả vai của tên lùn đó lộ ra ngoài, tiếp theo đó Diệp Lăng Phi dùng lực cho một nhát dao. Nhát dao này của hắn như mũi nhọn cá voi, kèm theo một rãnh máu, đặc biệt là Diệp Lăng Phi đều đâm nhát dao đó vào trong vai của tên lùn, phần đuôi của lưỡi dao nhọn có một rãnh lõm, khi tiếp tục rút ra Diệp Lăng Phi cố ý nghiêng lại rồi rút ra, mũi dao nhọn rút thẳng ra đổ không ít máu. Còn cái này lại rút nghiêng ra, đó rút ra kèm theo thịt và cặn bã của xương trần lòi luôn ra.

Máu của người đàn ông lùn đó theo lưỡi dao của Diệp Lăng Phi tuôn trào ra ngay lập tức. Lúc đó đã khiến cho người đàn ông lùn đó đau đến chết đi. Diệp Lăng Phi không thèm quản đến tên lùn này nữa, hắn quay trở vào, cầm chắc con dao đi vào bên trong căn nhà gỗ, cũng không quan tâm đến tên cao lớn có phải đã mất đi sức lực để hành động rồi hay không, nắm chặt con dao đâm thẳng vào bả vai tên cao đó, tiếp theo là một nhát, kèm theo sau đó là tiếng kêu thất thanh của người đàn ông cao đó. Diệp Lăng Phi nói với bọn người Từ Oánh:

- Các cô ai cũng không được động đậy, ở trong đó đợi tôi!


Tay phải hắn nắm chặt con dao đẫm máu, tay trái túm lấy thắt lưng của tên cao đó, giống như lôi một con chó chết đi vậy, lôi thẳng ra ngoài.

Người đàn ông cao to đó kêu thất thanh cầu xin Diệp Lăng Phi tha cho hắn, nhưng Diệp Lăng Phi làm gì chịu nghe, lôi tên cao đó vào trong căn nhà gỗ bên cạnh, buông tay ra tên cao đó ngã nhào xuống đất, máu lập tức vấy đầy cả mặt mũi.

Diệp Lăng Phi bước ra khỏi căn nhà gỗ, cũng lôi tên đau đến chết đi vào trong ném trên mặt đất. Từ trên người hai bọn họ hắn mò ra được chiếc đèn pin. Diệp Lăng Phi tay cầm chiếc đèn pin, chiếu vào mặt hai người đó, quát tháo:

- Mau nói, các ngươi rốt cuộc là người như thế nào?

Người đàn ông bị máu chảy trên bả vai đang dùng tay chặn vết thương lai, muôn chặn máu chảy ra từ miệng vết thương. Tay hắn nhanh chóng bị máu thấm ướt đẫm, nhìn thấy Diệp Lăng Phi lạnh lùng quát, hắn cố hết sức đáp:

- Chúng tôi là khách du lịch, bị nghẹt trên núi!

- Không chịu nói thật với tôi à, vây xin lỗi nha. Hai người các ngươi chết ở đây vậy!

Diệp Lăng Phi cười nhạt nói.

- Theo thời tiết như thế này, các ngươi sẽ chết cóng ở đây!

- Tôi nói, tôi nói!

Tên cao đó thấy không thể trốn được nữa đành phải nói thật, thì ra hai ngươi này là muốn ở trên núi tìm vài người khách du lịch bị lạc, nhân cơ hội vơ vét tài sản, hôm nay bọn họ lên núi, kết quả là bị mưa nghẹt lại trên núi. Đợi sau khi tạnh mưa, hai người dự đinh xuống núi trước rồi hẵn tính, nhưng không ngờ đường xuống núi đã bị nước chăn lại rồi, về không được. Hai người đối với vùng này rất quen thuộc, biết ở đây có căn nhà gỗ liền tính đến đây ở một đêm, sau đó đợi đến mai hãy xuống núi, nhưng không ngờ trong vô tình lại phát hiện ra ở đây có người, hai người bọn họ cho rằng chỉ có mình Diệp Lăng Phi là đàn ông thì rất dễ đối phó, lúc này định tính giết người rồi tìm một nơi chôn, người khác cùng tìm không ra đâu, mà còn tưởng rằng nhân viên đã mất tích.

Bọn họ đâu ngờ hôm nay lại gặp phải gốc rạ cứng rồi, Diệp Lăng Phi ra tay con tàn nhẫn hơn bọn họ nhiều.

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, nhìn thấy hai tên đàn ông này chảy máu quá nhiều, hắn nghĩ một lúc, vẫn là từ trên người hai tên này xé một miếng vải tạm thời giúp hai tên này băng bó lại. Sau đó, Diệp Lăng Phi lại hỏi tên cao ở đây còn có đường ra không?


- Có. Tôi sẽ dẫn tụi anh đi!

Tên cao đó sợ nếu như mình không nói. Người đàn ông này sẽ không quản bọn ho nữa, hai người bọn họ thực sự sẽ chết ở đây rồi.

- Ngươi nói cho tôi biết đi từ đâu!

Diệp Lăng Phi thấy tên cao này chịu nổi, ánh mắt di chuyển bất định, trong lòng thầm nghĩ tên cao này tất chẳng biết đường ở đâu, đi cùng với hai người bọn ho chi bằng tự mình đi vậy.

Kết quả tên cao đó ấp úng cả ngày trời cùng nói không được có thể đi từ đâu cả. Chỉ là nói vượt qua ngọn núi này chắc là có đường trở về.

- Được rồi, hai người các ngươi mặc cho số phận đi.

Diệp Lăng Phi sau khi hỏi xong lôi bọn họ vào sâu trong căn nhà gỗ, dồn bọn họ lại một chỗ.

- Con người tôi vốn chẳng lương thiện gì. Nhưng hôm nay mọi người đểu gặp phải tai họa. Hai tiểu tử các ngươi xem như vận may khá tốt đấy. Gặp được tôi hôm nay không muốn giết người, tôi để các ngươi lại đây, nếu hai người các ngươi có thể nhìn thấy được ngày mai, vậy các ngươi tự tìm đường trở về đi!

Diệp Lăng Phi nghĩ ngợi một lúc rồi trở về lại căn nhà gỗ của mình. Lấy ra bình nước suôi và hai viên thuốc giảm đau đưa cho đối phương. Sau đó đóng cửa căn nhà gỗ đó lại, cũng không thèm quan tâm đến sự sống chết của hai người đó nữa.

Lúc Diệp Lăng Phi trở lại căn nhà gỗ, bọn người Đường Hiểu Uyển, Trịnh Khả Nhạc cũng đã thức dậy rồi. Diệp Lăng Phi đóng cửa căn nhà gỗ lại, gọi Từ Oánh qua giúp nhóm lửa lên.

Bận rộn cả nửa ngày mới có thể nhóm lửa lên được, căn nhà gỗ trở nên ấm áp hơn. Diệp Lăng Phi gọi bốn cô gái qua sưởi ấm, đầu tiên phải để ấm cơ thể, nếu ngủ như vây rất dễ bị cảm lạnh.

Từ Oánh, Trịnh Khả Nhạc và Đường Hiểu Uyển đều vây lại, chỉ có Trương Lộ Tuyết không động đậy gì cả. Diệp Lăng Phi rất kì lạ đi qua đẩy Trương Lộ Tuyết một cái gọi:

- Mau lại sưởi ấm đi, cô không sợ cóng chết hả!


Trương Lộ Tuyết vẫn không động đậy, hai tay ôm trước ngực nằm nghiêng. Diệp Lăng Phi đưa tay ra sờ trán của Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi giật thót cả mình. Hắn cảm giác trán Trương Lộ Tuyết nóng bừng bừng, hóa ra Trương Lộ Tuyết đã ốm rồi.

Nếu như ốm ở đây vậy thì phiền phức rồi. Diệp Lăng Phi vội vàng chạy lại túi xách của mình lục một hồi lâu mới tìm được một hộp …… (Tiếng China). Ai biết được Trương Lộ Tuyết có phải bị cảm lạnh hay không. Nhưng lúc này Diệp Lăng Phi cũng hết cách. Hắn vốn không phải là bác sĩ.

Diệp Lăng Phi bồng Trương Lộ Tuyết đến trước đống lửa, đặt trên đùi mình, ôm Trương Lộ Tuyết lại. Từ Oánh vội vàng đặt viên thuốc vào miệng Trương Lộ Tuyết.

- Uống nước, mau lên!

Diêp Lăng Phi nói.

Trương Lộ Tuyết mở đôi mắt mơ màng uống ực ngụm nước, tiếp theo hai tay thò vào trong đồ của Diệp Lăng Phi, dán chặt vào da thịt Diệp Lăng Phi, miệng lẩm bẩm:

- Lạnh, tôi rất lạnh!

- Xem ra có vẻ như cảm lạnh rồi!

Diệp Lăng Phi ôm chặt Trương Lộ Tuyết nhìn ba cô gái còn lại nói:

- Các cô cũng uống một viên thuốc đi, bất luận có bị cảm lạnh hay không nhưng cứ uống trước đi. Nếu như cả ba cô đều cảm lạnh nữa tôi không thể đến chăm sóc được nữa đâu.

Ba cô gái rất nghe lời đều uống thuốc cả. Diệp Lăng Phi cởi nút áo sơ mi của mình ra, để cho Trương Lộ Tuyết dán chặt vào da thịt mình, dùng thân nhiệt của mình cho cô được ấm hơn, đồng thời Diệp Lăng Phi lại dặn dò Từ Oánh hãy đem tất cả củi còn lại cho hết vào trong đống lửa.

Mấy người xúm lại với nhau bao quanh đống lửa.

Diệp Lăng Phi đưa tay ra vỗ vỗ mặt của Trương Lộ Tuyết, miệng nói:

- Tiểu nha đầu, cố gắng chiu đựng một chút, ngày mai tôi sẽ đưa cô xuống núi. Có biết không?

Trương Lộ Tuyết cô gắng gật gật đầu. Cô dán chặt ngực mình vào cơ thể Diệp Lăng Phi, cái cảm giác đó hận không thể dung hòa toàn bộ cơ thể mình vào trong cơ thể Diệp Lăng Phi.


Gió bên ngoài đã ngừng, buổi đêm không có tiếng gió thể hiên sự yên tĩnh lạ thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ thoang thoảng, đó chính là tiếng rên rỉ của hai người đàn ông đó.

Ngày thứ hai khi trời vừa sáng Diệp Lăng Phi đã tỉnh dậy rồi. Hắn ôm Trương Lộ Tuyết ngồi ngủ cả một đêm, còn Từ Oánh, Trịnh Khả Nhạc, Đường Hiểu Uyển cũng xúm lại một chỗ với Diệp Lăng Phi. Mọi người dùng thân nhiệt để sưởi ấm cho nhau.

Đống lửa không biết tắt ngúm từ lúc nào, chỉ còn lại một đống tro đen thui. Diệp Lăng Phi đưa tay ra sờ lên trán Trương Lộ Tuyết, phát hiện trán của Trương Lộ Tuyết không còn nóng như đêm qua nữa, lúc này mới thấy nhẹ nhõm cả người.

Đẩy Đường Hiểu Uyển đang dựa vào người hắn một cái, Đường Hiểu Uyển cũng tỉnh dậy, cô dụi dụi đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ noi:

- Lạnh quá đi!

- Anh thấy thời tiết này không thể ấm lên được đâu. Chúng ta nên mau chóng xuống núi thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Em gọi hết mọi người dậy đi, chúng ta chuẩn bị một chút rồi lập tức rời khỏi đây, đợi thêm tí nữa chúng ta đều bị chết cóng cả đấy!

Quả thật đúng như vậy, mọi người mặc quần áo rất ít, hơn nữa đây không phải là vấn đề mấu chốt, quan trọng chính là thiếu thực phẩm. Thiếu thực phẩm đồng nghĩa với việc không thể bổ sung thêm được nhiệt năng, nếu ngồi tiếp ở đây có thể sẽ bị chết cóng.

Đường Hiểu Uyển vội vàng gọi Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh dậy. Ba cô gái thu dọn sơ qua. Diệp Lăng Phi cũng dùng công phu đặt Trương Lộ Tuyết ra, xoa bóp cái đùi bị tê cứng do Trương Lộ Tuyết ngồi. Sau đó nói:

- Chúng ta vượt qua ngọn núi này, xuống núi từ một nơi khác, nói không chừng trên đường còn gặp được những người khách du lịch khác!

- Ưm!

Mọi người đều gật đầu.

Diệp Lăng Phi mở túi xách của mình ra, lại lấy ra một hộp sô cô la. Trong ba lô của hắn đã chuẩn bị không ít sô cô la. Chính là lo sẽ gặp những việc như thế này. Bây giờ cuối cùng sô cô la cũng đưa ra được tác dụng của nó. Sô cô la có thể bổ sung một lượng nhiệt năng lớn cho cơ thể. Đó là điều tất yếu.

Còn về phần hai người đàn ông kia. Diệp Lăng Phi mới không quan tâm đến sự sống còn của bọn họ.

Sau khi ăn xong. Diệp Lăng Phi cõng Trương Lộ Tuyết với cơ thể vẫn còn rất yếu ớt, gọi ba cô gái còn lại cùng đi ra khỏi căn nhà gỗ đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui