Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi bị Chu Hân Minh và Bạch Tình Đình bắt buộc uống rất nhiều nước, khi ăn cơm trưa, nhìn đồ ăn trên bàn, Diệp Lăng Phi không còn chỗ để nhét vào nữa.

Diệp Lăng Phi không nhớ rõ người nào nói là cơ thể con người hơn 70% là nước, nhưng Diệp Lăng Phi tin tưởng lúc này cơ thể mình tuyệt đối vượt qua 80% là nước, ngay khi Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh thích thú thưởng thức bữa cơm, Diệp Lăng Phi đến phòng vệ sinh ba lần. Chờ khi hắn đem nước trong bụng đưa được gần hết ra ngoài, thì bụng cũng kêu lên ùng ục, nhìn lại thức ăn trên bàn cũng không còn thừa lại mấy.

- Sao hai người có thể ăn như vậy được chứ, không phải nói con gái ăn ít sao?

Diệp Lăng Phi buồn bực nói.

- Dựa vào cái gì bảo con gái chúng em ăn ít chứ, chẵng lẽ lưu lại cho nam nhân bọn anh ăn?

Bạch Tình Đình kháng nghị nói,

- Anh không nên nghĩ tới chuyện trọng nam khinh nữ, hiện tại là xã hội chủ nghĩa, chủ ý nam nữ bình đẳng.

- Ừ, nói rất phải.

Chu Hân Minh gật đầu phụ họa nói.

- Cái gì chứ, chẳng lẽ đây cũng gọi là nam nữ bình đẳng, hai người ăn sạch thức ăn, cho chồng hai người bị bỏ đói à, thiên hạ nào có bình đẳng như vậy, nhà chúng ta rõ ràng chính là nữ nhân chuyên chính.

Diệp Lăng Phi há mồm là nói, không suy nghĩ nhiều. Nhưng hắn vừa thốt ra lời này thì nhìn thấy mặt Chu Hân Minh thoáng cái liền đỏ lên. Chu Hân Minh cúi đầu, bàn tay nhỏ đặt ỏ dưới bàn nắm chặt tay Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng sau khi bị Chu Hân Minh cầm tay, nàng mới nghĩ đến ý tứ theo như lời của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình đã sớm tiếp nhận Chu Hân Minh và mình cùng nhau ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, chỉ là không muốn để Diệp Lăng Phi quá kiêu ngạo, nàng nhíu nhíu mày, hừ lạnh nói:

- Làm sao vậy, em và Chu Hân Minh chuyên chính trong nhà, chẳng lẽ anh bất mãn?

Diệp Lăng Phi còn chưa nghe nói gì, chợt nghe thấy ở phòng bên cạnh hai gã nam nhân trẻ tuổi lầm bầm nói:

- Mẹ kiếp, bây giờ là thời đại gì rồi, còn có hai người phụ nữ.

Một tên khác gật đầu. Phụ họa nói:

- Ta thấy nhất định là gái bao.

Hai người nhỏ giọng nói, thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn bị Diệp Lăng Phi nghe được.

Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi tới trước mặt hai người kia, thân thiết nói với một người trẻ tuổi trong đó:

- A, Nhị tiên sinh, anh ở chỗ này ăn cơm sao, tôi còn không nhìn thấy anh nữa chứ.

Nam nhân còn trẻ tuổi kia sửng sốt, hắn không nhận ra Diệp Lăng Phi, vừa định mở miệng nói chuyện. Chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi lại hét lên với tên kia:

- Không thể nào, B tiên sinh. Anh cũng ăn cơm ở đây, quả nhiên trùng hợp nha. Không ngờ anh cùng Nhị tiên sinh thật sự là một đôi trời sinh, luôn ăn cơm cùng một chỗ. Hai người các vị cứ từ từ ăn, tôi sẽ không quấy rầy các vị.

Diệp Lăng Phi vừa nói, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Hai gã nam nhân trẻ tuổi kia bị phá bĩnh, hai người bọn họ rõ ràng không nhận ra người này. Sao người này lại hình như biết mình, lại cùng bọn họ chào hỏi thân thiết. Hai người này đột nhiên nghĩ đến Diệp Lăng Phi đang mắng bọn họ là 2B (Gay). Không khỏi nổ trận lôi đình, vỗ bàn, chỉ vào Diệp Lăng Phi mắng:

- Đồ ranh con, có phải mày chán sống hay không?

Chu Hân Minh sắc mặt trầm xuống, nàng vừa định đứng dậy, nhưng lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi cười với nàng phất phất tay, ra hiệu Chu Hân Minh không nên tưc giận. Hắn cười ha hả đứng lên, quay mặt về phía hai thanh niên vỗ bàn, nổi giận đùng đùng, có vẻ yếu thế nói:

- Hai vị đại ca, ta biết hai người rất tức giận. Ngươi xem ở đây rất nhiều người. Nếu làm bị thương người khác sẽ không tốt lắm, hay là như vậy. Chúng ta vào phòng vệ sinh đi, ta để cho hai vị đánh thoải mái, thế nào?

Nếu hai gã trẻ tuổi lúc này nói “Thôi đi”, có lẽ chuyện này cứ như vậy thôi thật. Nhưng hết lần này tới lần khác hai tên tiểu tử kia vốn thấy Diệp Lăng Phi mắng thành 2B, cơn tức trong lòng đã lớn lắm rồi. Hai người bọn họ dựa vào có nhiều người, cũng không sợ một minhfDiệp Lăng Phi, dùng mũi hừ một tiếng, quả thật đi về phía phòng vệ sinh.


Diệp Lăng Phi quay người cười nói với Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh:

- Chờ anh quay lại, rất nhanh.

Vừa nói, cũng đi về phía phòng vệ sinh.

Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh nhìn nhau lắc đầu, hai người bọn họ biết xem như hai tên tiểu tử kia phải xui xẻo rồi. Quả nhiên, chỉ nghe thấy trong phòng vệ sinh truyền đến một trận tiếng bốp bốp binh binh, sau đó chính là tiếng xin tha, không lâu sau, Diệp Lăng Phi sửa sang lại quần áo, từ trong phòng vệ sinh đi ra.

Hắn đã rửa qua hai tay, trên tay vẫn còn ẩm ướt. Diệp Lăng Phi quay về chỗ ngồi, đặt mông ngồi xuống, cười nói:

- Này xem như phát tiết cơn giận, chúng ta tiếp tục nói đề tài có liên quan với chuyện chuyên chính trong gia đình. Cá nhân anh cảm thấy anh là nam nhân duy nhất trong nhà, anh hẳn là ……..

Khi Diệp Lăng Phi chậm rãi nói bên này, hai tên tiểu tử kia hết sức chật vật từ trong phòng vệ sinh đi ra, ngay cả cơm cũng không ăn, vội vã thanh toán, chạy nhanh rời khỏi khách sạn.

Nhìn hai gã trẻ tuổi chạy nhanh đi, Chu Hân Minh khó hiểu mà hỏi:

- Anh đánh bọn họ?

- Không có, anh cùng bọn họ hàn huyên nói chuyện phiếm.

Diệp Lăng Phi cầm chiếc đũa bắt đầu xới cơm, trong miệng đáp:

- Hai người trẻ tuổi này bản tính không xấu, chỉ là cái miệng không sạch sẽ, anh đã đem bọn họ gọi vào trong phòng vệ sinh, dùng nước bồn cầu rửa sạch miệng cho bọn hắn, à, anh còn thuận tiện lấy một cuộn giấy vệ sinh giúp bọn hắn lau khô miệng, anh làm như vậy không phạm pháp chứ. Vốn anh còn cân nhắc có phải nên đem dạ dày của hai vị này cũng dùng nước bồn cầu rửa qua, nhưng bọn hắn không muốn, anh chỉ đành thôi vậy.

Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh hoàn toàn không nói gì, Diệp Lăng Phi này thật sự là đủ ác, ngay cả thủ đoạn như vậy còn có thể làm được, không trách được hai người trẻ tuổi kia cũng không ăn nổi cơm nữa, như nhìn thấy quỷ giống nhau, chạy vội ra ngoài.

Bạch Tình Đình mặt trắng không còn chút máu liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, tức giận nói:

- Buồn nôn chết người rồi, mau ăn cơm, không được nói nữa.

Ngay cả Diệp Lăng Phi ăn cơm xong, từ trong túi xách của Bạch Tình Đình truyền ra tiếng nói non nớt của trẻ con: “Có điện thoại, mau nghe điện thoại…” Bạch Tình Đình vội vã mở túi xách, lấy điện thoại của mình ra.

Nàng cầm điện thoại trong tay, nhìn thấy Diệp Lăng Phi mang vẻ mặt cười xấu xa nhìn mình, trong miệng hét lên:

- Nhìn cái gì vậy, người ta thích tiếng chuông này thì làm sao chứ.

Vừa nói, nàng liền tiếp điện thoại.

- Anh đã nói cái gì đâu, anh chỉ cảm giác tiếng chuông điện thoại này không tệ thôi mà.

Diệp Lăng Phi lầm bầm, cầm chén để sang một bên, vẫy tay nói:

- Phục vụ tính tiền.

Một người nữ nhân viên đi tới, đưa tờ hóa đơn tới, rất lễ phép nói:

- Tiên sinh, tổng cộng 110 đồng.

- Cái gì, sao đắt như vậy, một trăm đồng là đủ rồi.

- Tiên sinh, xin lỗi, chỗ chúng tôi không chiết khấu.


Diệp Lăng Phi nghe xong, đưa tay đi tìm ví tiền của mình. Trong miệng căm giận bất bình nói:

- Đây đúng là cướp tiền, có ba món ăn mà 110 đồng, các người kiếm tiền cũng quá dễ dàng. Khụ, thời đại này người ta kiếm tiền không dễ dàng a, mỗi ngày ta làm trâu làm ngựa kì cọ cho người ta tắm mới có thể kiếm được 10 đồng.

Diệp Lăng Phi ăn nói lung tung, dọa cho nữ nhân viên kia ngẩn người ra.

Diệp Lăng Phi mới vừa duỗi tay vào túi quần, thì nhớ ra rằng mình không mang ví tiền, hắn mặt dày nói:

- Ta không mang tiền, hay là ta viết giấy nợ cho các cô. Hoặc là ta làm cu li cho quán, làm một ngày được không?

- Vị tiên sinh này. Thật xin lỗi, tôi không làm chủ được.

Nữ nhân viên kia dở khóc dở cười. Thật đúng là đã nghĩ Diệp Lăng Phi là loại lưu manh đến ăn uống lừa đảo.

Chu Hân Minh nhìn không chịu được, nàng lấy ra ví của mình, lấy 110 đồng đưa cho nữ nhân viên kia, ra hiệu nữ nhân viên kia có thể rời đi.

Bạch Tình Đình buông điện thoại di động, vội vàng cầm lấy túi sách của mình, nói:

- Hân Minh, buổi chiều bạn đi cùng Diệp Lăng Phi nha. Bây giờ mình phải về công ty.

- Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện sao?

Chu Hân Minh hỏi.

Bạch Tình Đình gật đầu, nói:

- Công tý bách hóa có một đôi khách hàng cùng nhân viên của công ty mình làm ầm ĩ, mình cần phải lập tức trở về.

Nhìn thấy Bạch Tình Đình phải về công ty bách hóa, Diệp Lăng Phi cũng đứng lên, nói:

- Dù sao buổi chiều cũng không có chuyện gì, anh cũng đi cùng.

Bạch Tình Đình không nhiều lời, gật đầu.

Trên đường đến bách hóa Việt Dương, Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế sau hỏi Bạch Tình Đình rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Sao nhân viên bán hàng lại ầm ĩ với khách hàng. Diệp Lăng Phi nhớ lúc đầu bách hóa Việt Dương, khi Bạch Tình Đình chưa tiếp quản, tố chất của nhân viên bách hóa Việt Dương này quả thật không cao, vẫn bởi vì vấn đề tố chất của nhân viên bán hàng mà Bạch Tình Đình đã mắng cho Trương Hoài Sinh một trận.

Sau khi Bạch Tình Đình tiếp thu bách hóa Việt Dương, loại tình huống này đã được hoàn toàn thay đổi. Bạch Tình Đình vì vậy mà chuyên môn sa thải một số nhân viên có thái độ phục vụ kém, hơn nữa đem tiền thưởng áp dụng với thái độ phục vụ, sau khi thực hiện một loạt thay đổi, chất lượng phục vụ của bách hóa Việt Dương rõ ràng tốt hơn nhiều, không còn phát sinh chuyện nhân viên bán hàng cãi nhau với khách hàng. Nhưng không ngờ ngay lúc này, hoạt động của bách hóa Việt Dương lấy được thành công vang dội không lâu, lại phát sinh sự kiện như thế, chuyện này đối với bách hóa Việt Dương ảnh hưởng là không cần nói cũng biết.

Bạch Tình Đình chau mày, nói:

- Em không rõ ràng lắm cụ thể là chuyện gì, Trương giám đốc gọi điện thoại cho em, nói buổi trưa có một đôi tình nhân thoạt nhìn khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đi vào bách hóa, nói là vì kết hôn nên mua một ít đồ. Không ngờ khi đến đại sảnh tầng một, lại phát sinh xung đột với nhân viên bán hàng nơi đó.

- Tình Đình, chẳng lẽ Trương Hoài Sinh không xử lý được chuyện này, nói thế nào hắn cũng là phó giám đốc bách hóa Việt Dương, lẽ ra hắn ra mặt nói vài câu hẳn là có thể xử lý chuyện này. Cùng lắm thì nói chuyện với người ta một chút, nếu không được, thì giảm giá cho người ta, để cho đôi tình nhân kia bớt giận là được. Anh nghĩ điểm năng lực ấy Trương Hoài Sinh vẫn phải có chứ, sẽ không phải ngay cả chút chuyện ấy đều không xử lý được chứ nhỉ, nếu không, cần hắn là phó giám đốc bách hóa Việt Dương làm gì.

Diệp Lăng Phi nói.

Không chỉ có Diệp Lăng Phi nghi hoặc khó hiểu, mà ngay cả Bạch Tình Đình cũng kì quái. Nàng nói:

- Em cũng nghĩ như vậy, nhưng Trương giám đốc lại nói chuyện này hắn không giải quyết được, em cần phải lập tức trở về. Hơn nữa nói chuyện này bây giờ đang rất ầm ĩ, có rất nhiều khách hàng vây quanh nơi đó.


- A, thì ra là vậy à, chuyện này thoạt nhìn sẽ rất phiền phức.

Diệp Lăng Phi nói xong, cũng không nhiều lời nữa, thẳng đến bách hóa Việt Dương.

Vừa đến trước cửa tòa nhà bách hóa Việt Dương, Bạch Tình Đình liền xuống xe đầu tiên, vội vã đi vào bách hóa Việt Dương. Mà Diệp Lăng Phi thì đợi dừng hẳn xe, mới kéo tay Chu Hân Minh chậm rãi đi về phía bách hóa Việt Dương.

Tay của Chu Hân Minh bị Diệp Lăng Phi nắm trong tay, thì cảm thấy từ trong tay Diệp Lăng Phi truyền tới một cảm giác ấm áp, thẳng đến lòng nàng. Mặt nàng có chút đỏ lên, thấp giọng nói:

- Ở đây nhiều người, hơn nữa vẫn là công ty bách hóa của Tình Đình, ảnh hưởng sẽ không tốt.

Diệp Lăng Phi được Chu Hân Minh nhắc nhở, mới nghĩ tới mọi người ở đây đều là cấp dưới của Bạch Tình Đình, rất nhiều người cũng biết quan hệ giữa mình và Bạch Tình Đình, nếu mình nắm tay Chu Hân Minh đi vào bách hóa Việt Dương, có thể sẽ làm cho người khác nghị luận ồn ào. Diệp Lăng Phi rất không tình nguyện buông tay ra, nói khẽ với Chu Hân Minh:

- Hân Minh bảo bối, chờ chúng ta rời khỏi nơi này lại nắm tay nha, anh rất muốn cầm tay em.

Chu Hân Minh liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, hơi hơi gật đầu, sau đó nhìn phía đại sảnh tầng một của bách hóa Việt Dương, nói:

- Bây giờ nên xem một chút xem chuyện gì đã xảy ra đi, chờ Tình Đình xong công việc, ba người chúng ta lại chơi.

Diệp Lăng Phi cười gật đầu, cùng Chu Hân Minh sóng vai đi vào bách hóa Việt Dương.

Vừa đi vào bách hóa Việt Dương, Diệp Lăng Phi bị dọa nhảy dựng lên, nhìn thấy ở đại sảnh bách hóa Việt Dương chật ních người, đều là khách hàng đến bách hóa Việt Dương mua đồ, những khách hàng đó đều ở chỗ này muốn xem tình huống bên trong là gì. Mà bên trong cũng chợt nghe có tiếng của nữ nhân giận mắng: T

- Bách hóa này chính là bắt nạt người khác, nhân viên bán hàng kia của các người chính là xem thường người khác, mắt chó nhìn người, ngay cả nói tiếng người cũng không xứng, không biết ngày thường cha mẹ các ngươi dạy các ngươi thế nào ……

Thanh âm của nữ nhân này cực kì chói tai, ngay cả Diệp Lăng Phi ở bên ngoài cũng nghe được nghe rõ. Nữ nhân này mắng thật sự rất khó nghe.

Còn có một thanh âm của nam nhân pha lẫn với tiếng nữ nhân mắng, nam nhân kia há mồm chính là các loại lời khó nghe:

- Đ. mẹ nó. Khinh người quá đáng, đây là thói đời gì. Sinh con không biết dạy….

Diệp Lăng Phi không khỏi nhíu mày, hắn nghiêng đầu nói với Chu Hân Minh bên cạnh:

- Hân Minh, anh xem hai kẻ này là tới gây chuyện?

Chu Hân Minh sửng sốt, khó hiểu nói:

- Gây chuyện gì?

Diệp Lăng Phi nhếch miệng cười lạnh nói:

- Em nói còn có thể có chuyện gì, chính là muốn phá bĩnh bách hóa Việt Dương thôi.

Trách không đc Trương Hoài Sinh không làm gì được. Anh thấy chuyện này dù Tình Đình cũng không xử lý được. Xem ra phải là anh rat ay mới được, đối phó loại vô lại này phải dùng thủ đoạn vô lại.

- Diệp Lăng Phi. Anh chớ có gây chuyện.

Chu Hân Minh nhắc nhở nói,

- Đây là công ty bách hóa của Tình Đình, nếu gặp phải phiền toái, ảnh hưởng đối với công ty cũng không tốt.

- Em cứ yên tâm đi, trong lòng anh biết rõ.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa vỗ vai Chu Hân Minh, hướng về phía khách hàng xem náo nhiệt trước mặt hét lên:

- Mau, nhường đường, cảnh sát đây.

Chu Hân Minh không nhịn được cười, không ngừng lắc đầu, nàng không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ dùng phương thức này tách đám ngưởi ra. Nhưng những lời này thật sự rất có hiệu quả. Đám người xem náo nhiệt vừa nghe nói là cảnh sát tới, tưởng rằng cảnh sát tới thật, ào ào tránh ra. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh không cần phải chen chúc, cứ như thế đi vào.

Vừa đến phía trước, nhìn thấy một nam một nữ, mắng bốn nhân viên bán hàng của bách hóa đối diện, bốn nhân viên bán hàng kia đều cúi đầu, hai nhân viên bán hàng thỉnh thoảng còn lấy tay xoa nước mắt, có vẻ hết sức ủy khuất. Mà Trương Hoài Sinh và Bạch Tình Đình cũng đứng ở bên cạnh, Bạch Tình Đình liên tục nói mấy lần, đều bị nữ nhân kia mắng lại. Mặt Bạch Tình Đình đỏ lên, nhìn có vẻ trong lòng tức giận, nhưng không thể phát tiết ra. Còn có một người như phóng viên, cầm một micro phỏng vấn, nhìn bộ dáng là đang ghi âm lại.


- Mẹ kiếp, ngay cả phóng viên cũng đưa tới, lần này chơi mạnh tay thật.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn điệu bộ này thì tức giận, hắn bĩu môi đi tới trước mặt đôi nam nữ kia, đảo mắt đánh giá trên dưới hai người kia,

- Mày ở đâu?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Nam nhân kia thấy một nam nhân đi ra, hơn nữa còn dùng loại ánh mắt này nhìn chính mình, thấy có nhiều người hơn nữa còn có một phóng viên ở đây, nam nhân này tưởng rằng Diệp Lăng Phi không dám làm gì mình, hướng về phía Diệp Lăng Phi mắng to:

- Con mẹ mày, mày làm gì, tới đây giả bộ Trang B sao?

Nam nhân này vừa nói xong, Diệp Lăng Phi đã đấm thẳng vào mồn hắn, chỉ một phát đã đem hàm răng của tên nam nhân kia đánh rơi vài cái. Nam nhân kia oa một tiếng, phun ra một búng máu, còn có vài cái răng lẫn trong máu.

- Mẹ kiếp, mày mắng cái rắm, bố mày còn chưa mắng mày.

Diệp Lăng Phi đấm xong một cái, đưa tay vào túi lấy ra một bao thuốc, trước mặt mọi người chậm rãi châm thuốc.

- Thằng phóng viên kia, mày nhìn cái gì, có phải muốn hỏi tao là ai không, tao nói cho mày biết, tên tao là Diệp Lăng Phi, làm giám đốc tập đoàn Tân Á, mày muốn viết cái gì cứ việc viết. Lão tử còn muốn được nổi danh đây, ước gì được bọn phóng viên chúng mày viết.

Nếu Diệp Lăng Phi đã bắt đầu càn rỡ, vậy thì ai cũng không ngăn được. Hắn vừa nhìn tên nam phóng viên kia, nam phóng viên kia còn muốn bày ra điệu bộ của phóng viên, nhưng lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi giơ nắm tay lại, giơ trước mặt nam phóng viên nói:

- Nhìn thấy không, cái này gọi là cái gì, cái này gọi là nắm đấm, mẹ kiếp, mày nhìn cái rắm, có phải muốn biết nắm đấm của tao có lợi hại hay không.

Tên nam phóng viên kia hết chỗ nói rồi, hoàn toàn bị Diệp Lăng Phi hù dọa. Diệp Lăng Phi nhìn tên nam nhân bị mình đánh cho vỡ mồm kia, cười lạnh nói:

- Mẹ mày, mày có biết tại sao tao đánh mày không?

Nam nhân kia đang kiêu ngạo càn rỡ rõ ràng bị khí thế của Diệp Lăng Phi đè xuống rồi, tay phải che miệng, không dám nói lời nào, chỉ dùng một đôi mắt hoảng sợ nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy nam nhân này không dám nói lời nào, hắn mới chuyển sang người đàn bà kia.

- Mày không phải vừa mới mắng rất hung hăng sao, nào, mắng tao hai câu đi.

Người chỉ sợ lưu manh, đừng nhìn nữ nhân bất quá hai mươi lăm hai mưới sáu tuổi này mới vừa rồi có vẻ mắng rất hung, rất khó nghe, nhưng chính thức gặp phải người tàn nhẫn như Diệp Lăng Phi, nữ nhân này chỉ ngậm chặt miệng, không dám nói them một câu.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn nữ nhân này không nói lời nào, hắn chỉ ngón tay vào nữ nhân viên bán hàng thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, nói:

- Khóc cái gì, lại đây.

Cô gái kia bị Diệp Lăng Phi nói, vội vã đem nước mắt trên mặt lau khô, đi tới.

- Mới vừa rồi con mụ khốn khiếp này không phải mắng cô rất hung sao, hiện tại cô tát vào mặt mụ cho ta, tát vào cái mồm thối của mụ.

Diệp Lăng Phi vừa nói, vừa bĩu môi:

- Nếu xảy ra chuyện gì, ta chịu trách nhiệm, mẹ kiếp, ở đâu có kẻ bắt nạt người khác như vậy.

Diệp Lăng Phi nói một câu này, lập tức làm cho khách hàng vây xem nghị luận ồn ào một trận, trong huyên náo, cô gái kia sợ hãi trốn tránh, Diệp Lăng Phi quát:

- Lão tử nói rồi, cho cô đánh thì cô đánh, ở chỗ này thút thút thít thít làm gì.

Diệp Lăng Phi vừa quát, cô kia sợ đến run run, bốp một tiếng, liền đánh người đàn bà kia một bạt tai, nữ nhân kia bị đánh, tay phải ôm mặt mình, hoảng sợ nhìn Diệp Lăng Phi.

Càng là ở dưới loại tình huống này, càng có thể hiện ra giá trị bạo lực của con người.

Nữ nhân viên bán hàng kia tát một cái này, đã làm cho nữ nhân kia bắt đầu sợ hãi lên, cô ta vừa định chạy ra ngoài, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi quát:

- Đứng lại, nếu mày dám chạy có tin tao cắt đứt cái chân chó của mày không.

Một tiếng quát này giống như thi triển định thân pháp đối với nữ nhân kia, nữ nhân kia sợ đến không dám nhúc nhích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui