- Thực tế là như thế, vừa rồi gọi điện thoại cho anh đều là đồng nghiệp trong công ty, mấy cô ấy đều là gọi điện xem anh có còn sống không. Mẹ kiếp, đến cùng là tên hỗn đàn nào có thù oán với anh, dám tung tin đồn nhảm, không được, anh phải lập tức trở về công ty, nhất định phải tìm ra tên hỗn đản này.
Diệp Lăng Phi càng nghĩ càng tức, đem chai nước suối uống được một nửa đặt trên bàn, đứng dậy muốn rời đi. Lại bị Bạch Tình Đình ngăn cả, Bạch Tình Đình mặc váy ngắn màu trắng, bộ ngực sữa cao cao, như muốn phá áo chui ra. Nàng ngăn cản Diệp Lăng Phi, trong miệng không hài lòng nói:
- Anh còn không chịu ở yên đây sao, không biết mình đã ngã bệnh sao. Bác sỹ đã nhắc nhở anh, bệnh sỏi thận này tuy nói trước mắt không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu không chữa kịp thời, tương lai sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Anh hẳn là phải vận động nhiều, uống nhiều nước, chẳng lẽ anh nghĩ em và Hân Minh đều không có việc gì sao, hôm nay còn không phải vì anh mà tới chơi cầu lông à, ngược lại anh lại muốn rời đi.
- Nhưng tập đoàn Tân Á bên kia có thể nói anh chết rồi mà, anh không quay về làm sáng tỏ mọi chuyện, sợ rằng sẽ to chuyện.
Diệp Lăng Phi nói.
- Vậy thì sao, dù sao anh cũng không có việc gì, quản bọn họ nói thế nào làm gì.
Bạch Tình Đình bĩu môi nói.
- Từ lúc nào thì anh lại quan tâm người khác nói như thế nào?
- Ừ, anh việc gì phải sợ người khác nói.
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, gật đầu, cười nói:
- Hiện tại có hai vị mỹ nữ ở cùng, tới đó làm gì chứ.
Vừa nói, con mắt Diệp Lăng Phi không kiêng nể gì đảo qua Bạch Tình Đình trước mặt, nhìn cặp đùi trắng như tuyết, thon dài của Bạch Tình Đình, há miệng cười nói:
- Anh và vợ yêu của anh đánh cầu lông đã.
Ngay khi Bạch Tình Đình quay người lại, chuẩn bị tới nửa sân bên kia, Diệp Lăng Phi đột nhiên đưa tay sờ bộ mông vừa vặn bị váy ngắn trùm lên của Bạch Tình Đình, ngay sau đó vẻ mặt đắc ý chạy đến sân bên kia.
- Người này, luôn không đứng đắn.
Bạch Tình Đình ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại là ngọt ngào. Nói thế nào Diệp Lăng Phi cũng là chồng mình. Người vợ nào không thích chồng mình sờ mình chứ. Chỉ là ngại ở đây là sân cầu lông, bên cạnh còn có người đánh cầu, nàng không thể không bất mãn đối với hành vi của Diệp Lăng Phi.
Cô gái nào mặc vào váy ngắn đánh cầu, cũng đều là cảnh xuân vô hạn. càng huống chi Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh vốn là tuyệt sắc đại mỹ nữ, hai người đều là trời sinh một đôi chân ngọc thon dài, mặc váy ngắn thì đừng hỏi vì sao câu hồn nhiều người.
Diệp Lăng Phi đâu phải là đánh cầu chứ, rõ ràng đến nhìn ngắm. Hắn cố ý đem cầu đánh lên rất cao, Bạch Tình Đình không thể không nhảy lên đỡ cầu. Mỗi lần như thế, Diệp Lăng Phi sẽ len lén nhìn dưới váy Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình mặc quần lót màu trắng. Mỗi lần nhảy lên, lộ ra vài phần màu trắng của quần lót khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác ngứa ngáy trong long.
Mà mỗi lần Bạch Tình Đình đỡ cầu. Đều đưa cánh tay quơ một vòng tròn, như vậy, bộ ngực sữa của nàng lại có vẻ lớn hơn, đầy đặn hơn nữa. Diệp Lăng Phi cố ý đánh cầu như vậy, sớm đã bị Chu Hân Minh ngồi ở bên ngoài nhìn thấy, nàng chợt cầm vợt đi vào trong sân. Nói nhỏ vài câu vào tai Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình trắng không còn chút máu liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi hô to lên:
- Anh, em một mình không đánh lại anh, bây giờ em và Hân Minh cùng đánh với anh, anh nghìn vạn lần không được thua nha.
- Không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi vừa nghe Chu Hân Minh cũng muốn ra sân, trong lòng càng thấy vui vẻ. Vừa nghĩ đến có thể nhìn thấy quần lót hai vị mỹ nữ, bất tri bất giác dục hỏa lại cháy lên. Không hề suy nghĩ đáp ứng ngay.
Chờ khi chính thức vào trận, Diệp Lăng Phi mới biết được thì ra Chu Hân Minh này đi vào chính là cố ý gây khó khăn cho mình. Chu Hân Minh và Bạch Tình Đình hai người một trái một phải, quay Diệp Lăng Phi như chong chóng. Tuy nói kỹ thuật của Diệp Lăng Phi không tệ, nhưng kỹ thuật của Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh cũng không tệ. Hơn nữa hai người này rắp tâm bất lương. Rõ ràng đã rơi ra ngoài vạch, hai người lại đồng thanh nói còn ở trong vạch. Nói Diệp Lăng Phi thua.
Cái này cũng giống như trọng tài biên, rõ ràng bóng đã lăn ra ngoài lại nói chưa ra. Vậy cũng chưa tính là gì, có trọng tài còn xấu tính có thể phán quả bóng đã chui vào lưới là chưa vào. Chờ khi mọi người quen với mấy ông “hắc” trọng thài này thì sẽ hiểu vì sao trọng tài lại mặc áo đen, thì ra chính vì hắn rất “hắc”.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh dù sao đều là con gái, làm trò này, Diệp Lăng Phi chũng chỉ có thể cam chịu. Kết quả ba trận, Diệp Lăng Phi đều là thua 11-0 séc trắng.
Ba người chơi xong, đem vợt ném lên bàn, cầm chai nước suối lên uống. Khi hai người Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh cầm khăn lông lau mồ hôi trên người, còn không ngừng cười nhạo Diệp Lăng Phi đánh cầu quá kém.
Diệp Lăng Phi cũng không nói lời nào, chỉ không ngừng uống nước, đem một chai nước suối uống sạch sau. Hắn lén lút đi tới giữa hai người, thừa dịp khi hai người đứng lau mồ hôi, hai tay Diệp Lăng Phi đột nhiên vung lên, hung hăng vỗ vào mông hai người một cái. Một tiếng “ba” vang lên, hai người Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh lien xoay người lại, cầm vợt đuổi đánh Diệp Lăng Phi.
Vốn là đến chơi cầu, lại biến thành vui đùa ầm ĩ.
Diệp Lăng Phi chạy một vòng, tránh né Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh đuổi đánh. Ngay lúc này, hắn thấy trong sân bên cạnh sân bọn họ, một cô gái trẻ tuổi đang đánh cầu lông cùng một người Nhật Bản. Nếu chỉ là như vậy, Diệp Lăng Phi cũng sẽ không cảm giác gì. Nhưng lại thấy cậu thanh niên đội mũ lưỡi trai ngồi bên cạnh sân kia chính là nam sinh lần trước Diệp Lăng Phi nhìn đi cùng Tần Dao, gọi là Vương Quân.
Diệp Lăng Phi không rõ Vương Quân này cùng tên Nhật Bản kia có quan hệ gì, tại sao Vương Quân lại chơi cầu chỗ này?
Bốp, bốp hai tiếng, Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh đuổi tới đem vợt nhẹ nhành đánh vào đầu Diệp Lăng Phi, mắt thấy Diệp Lăng Phi không có phản ứng. Bạch Tình Đình nghi hoặc hỏi:
- Anh đang nhìn cái gì chứ?
- Không có gì, chỉ là nhìn thấy bên kia có một người mà anh quen biết.
Diệp Lăng Phi nói,
- Hai người ngồi đây một lát, anh nói chuyện với cậu ta.
Theo ánh mắt Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh nhìn thấy một người Nhật Bản trung niên đánh cầu cùng một cô gái Trung Quốc còn trẻ. Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh đối với người Nhật Bản chưa bao giờ có hảo cảm, Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh đối với người Nhật Bản chưa bao giờ có hảo cảm, Bạch Tình Đình đã tiếp xúc qua khách hàng Nhật Bản, rõ ràng cảm giác người Nhật Bản rất háo sắc. Mà Chu Hân Minh phản cảm đối với người Nhật Bản là bắt nguồn từ phim xxx Nhật Bản. Năm đó nàng đã xem qua mấy bộ AV (Adult Video) Nhật Bản, lúc đầu là nàng muốn tham khảo một chút, để dùng thân thể của mình báo đáp Diệp Lăng Phi, rồi cùng Diệp Lăng Phi hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ. Khi đó, nàng cảm giác cảnh bên trong AV Nhật Bản này rất buồn nôn, xem không được bao lâu thì không chịu được.
Sau lại có thân mật tiếp xúc với Diệp Lăng Phi, cũng biết đó là chuyện gì, lại càng thêm chán ghét đối với AV của người Nhật Bản, thậm chí cho rằng người Nhật Bản rất biến thái.
Nghe Diệp Lăng Phi nói muốn qua nói chuyện, Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh gật đầu, hai người đùa nghịch cả nửa ngày, cũng đã mệt mỏi, đã đi về phía cái ghế bên kia nghỉ ngơi.
Diệp Lăng Phi đi đến sân bên kia. Không chút khách khí ngồi ở bên cạnh Vương Quân, cười ha hả nói:
- Cậu thanh niên. Cậu nhận ra tôi không?
Vương Quân đâu nhận ra Diệp Lăng Phi, hắn lắc đầu. Khẽ cười nói:
- Vị tiên sinh này, có thể ông nhận nhầm người rồi.
- Cậu không phải sinh viên học viện Ngoại Ngữ Vọng Hải sao, tên của cậu gọi là Vương Quân. Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm sao?
Diệp Lăng Phi nói.
Vương Quân nghe Diệp Lăng Phi nói ra tên mình cùng trường học, cảm giác có chút ngoài ý muốn. Nếu Diệp Lăng Phi chỉ nói ra tên hắn, Vương Quân còn không có cảm giác gì ngoài ý muốn. Dù sao hắn ở bên ngoài làm 1 công ty đại lý, ai biết tên hắn là Vương Quân cũng rất bình thường. Nhưng nam nhân xa lạ này sao biết được hắn là sinh viên học viện Ngoại Ngữ, như vậy làm người ta cảm thấy rất kỳ quái.
- Vị tiên sinh này, ông là ai?
- Tôi là ai cũng không quan trọng, bởi vì cậu không cần biết thân phận của tôi.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn lướt qua tên người Nhật Bản kia nói,
- Tôi chỉ là muốn biết cậu và tên người Nhật này có quan hệ gì?
- Hắn là khách hàng của tôi Đại Dã Tỉnh Thôn (Ono Imura), vị tiên sinh này, nếu như ông còn muốn biết tôi và ông ta đến cùng đang kinh doanh cái gì, sợ rằng sẽ là ông thất vọng, tôi sẽ không nói cho ông…
Vương Quân hiển nhiên đã đề cao cảnh giác với Diệp Lăng Phi, hắn nói:
- Tôi nghĩ, vị tiên sinh này, tôi và ông không quen. Cũng không cần phải cùng ông nói chuyện phiếm nữa, chúng ta cứ như vậy đi. Mời ông rời khỏi nơi này.
Diệp Lăng Phi cười cười, vươn tay vỗ võ bả vai Vương Quân, nói:
- Tiểu tử, tôi tin tưởng chúng ta còn có thể gặp lại.
Vừa nói, Diệp Lăng Phi trở về sân bên mình. Hắn mới vừa về, Bạch Tình Đình lại hỏi:
- Anh qua làm gì, chẳng lẽ anh quen tên người Nhật kia?
- Sao anh lại quen tê người Nhật bản kia chứ, chẳng lẽ em không biết anh rất yêu nước sao?
Diệp Lăng Phi kéo cái ghế ra ngồi ở giữa Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh, hai tay rất tự nhiên vắt lên vai hai người, nói:
- Chẳng lẽ hai người không cảm giác tên Nhật Bản kia rất đáng ghét sao/
- Đáng ghét sao anh vẫn qua, thành thật giải thích đi, anh có mục đích gì?
Chu Hân Minh nghiêng mặt cười với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bị nụ cười này của Chu Hân Minh mê hoặc, cũng không quản Bạch Tình Đình ở ngay bên cạnh, hôn ngay lên khuôn mặt trắng mịn của Chu Hân Minh một cái. Ở trước mặt Bạch Tình Đình hôn Chu Hân Minh, lá gan Diệp Lăng Phi đúng là đủ lớn. Trong lòng Chu Hân Minh cũng nghĩ như vậy, nàng lo lắng Bạch Tình Đình sẽ tức giận.
Diệp Lăng Phi hôn lên khuôn mặt Chu Hân Minh một cái, sau lại hôn lên môi mềm mại của Bạch Tình Đình một cái.
Bạch Tình Đình đầu tiên là sửng sốt, không thể ngờ Diệp Lăng Phi lại hôn mình ở chỗ này. Rất nhanh, nàng liền hiểu được. Nhưng Bạch Tình Đình cũng bất động thần sắc nói với Chu Hân Minh:
- Hân Minh, bạn nói người này sắc đảm bao thiên, ở đây làm phiền chúng ta, chúng ta nên làm sao bây giờ chứ?
Chu Hân Minh nghe được những lời này của Bạch Tình Đình, trong lòng buông lỏng, biết Bạch Tình Đình đã chấp nhận mình là nữ nhân của Diệp Lăng Phi. Nghĩ tới đây, nàng cười hì hì nói:
- Tình Đình, chúng ta cũng không thể cứ như vậy tha cho hắn tên đại sắc lang này.
Hai vị nữ nhân nhìn nhau, ngay sau đó cầm vợt cầu lông đánh về phía Diệp Lăng Phi.
Vương Quân ngồi ở bên ngoài sân đánh cầu, hắn cầm chai nước suối, uống một ngụm, lại buông xuống. Vừa rồi xuất hiện nam nhân xa lạ kia nói những thứ làm cho hắn khó hiểu, không biết người xa lạ này đến cùng là muốn nói cái gì với mình?
Ono Imura cùng cô gái kia đánh cầu một lát xong, rốt cuộc dừng lại, hắn cầm vợt đi tới trước mặt Vương Quân, nhận chiếc khăn lông Vương Quân đưa qua, dùng tiếng Nhật nói cám ơn, ngồi ở trên ghế, lau mồ hôi.
Cô gái kia là bồi đánh cầu ở chỗ này, sau khi cùn Ono Imura đánh cầu xong, rời khỏi sân cầu. Nơi này chỉ còn lại hai người Vương Quân và Ono Imura, Vương Quân dùng tiếng Nhật lưu loát nói chuyện với Ono Imura. Vương Quân ở học viện ngoại ngữ học chuyên khoa chính là tiếng Nhật, Ono Imura này chính là một khách hàng Nhật Bản của Vương Quân.
- Imura tiên sinh, chơi thế nào?
Vương Quân cười hỏi.
Ono Imura cầm chai nước suối uống một ngụm rồi cười nói:
- Tốt lắm, kỹ thuật đánh cầu của tiểu thư kia rất không tồi.
Vương Quân ha ha cười nói:
- Vậy sau này tôi có thể đưa Imura tiên sinh thường xuyên đến đây chơi.
- Tôi cũng rất muốn thường đến chơi, chỉ là thời gian tôi ở thành phố Vọng Hải không còn nhiều lắm, tôi còn cần phải đi Thượng Hải, Bắc Kinh … các thành phố ở Trung Quốc để gặp người quản lý dự án của tôi, Vương tiên sinh, anh không phải không biết, dự án này ở Nhật Bản rất lưu hành, đầu tư ít, thu hồi thành phẩm nhanh chóng. Trước khi tôi tiếp xúc với anh, tôi đã ở Thượng Hải và Bắc Kinh các thành phố lớn tuyển được người quản lý dự án, lần này tôi đến thành phố Vọng Hải chủ yếu là vì đã từng hợp tác với Vương tiên sinh trước kia, đối với năng lực của Vương tiên sinh rất rõ ràng, muốn đem quyền mở rộng dự án ở Vọng Hải này giao cho Vương tiên sinh.
Ono Imura nói,
- Tôi tin tưởng Vương tiên sinh trải qua thời gian này đã rất hiểu rõ về dự án của tôi, hiện tại là thời khắc Vương tiên sinh cần phải ra quyết định, nếu như Vương tiên sinh quyết định làm người quản lý dự án của tôi, tôi sẽ cam đoan trong thời kỳ ban đầu, sẽ vận chuyển thiết bị từ Nhật Bản tới đây, hẳn là chỉ trong một tuần, thiết bị của dự án này sẽ đến tay Vương tiên sinh, đến lúc đó, mới Vương tiên sinh đem tiền chuyển vào tài khoản của tôi.
Đối với Vương Quân mà nói, dự án này quả thật hấp dẫn, hắn chỉ cần chi ra ba mươi vạn, là có thể có được quyền mở rộng dự án này. Hơn nữa ba mươi vạn này có thể lấy từ những người muốn đầu tư dự án này, lấy mỗi người một vạn tiền cọc, chỉ cần có ba mươi người nguyện ý đầu tư dự án này, vậy chính mình có thể không cần chi ra một đồng tiền, cũng có thể đạt được hơn 10% lợi nhuận. Hơn nữa bên Nhật Bản phụ trách phí lắp đặt ban đầu, chỉ cần kinh doanh sản phẩm từ Nhật Bản đưa sang là được rồi.
Vương Quân cho rằng dự án đầu tư này là ăn chắc không sợ lỗ, nếu Ono Imura này thật sự đi mất, vậy chính mình không phải giương mắt nhìn miếng thịt béo chạy đi sao.
Vương Quân ha ha cười nói:
- Imura tiên sinh, tôi nghĩ hợp tác giữa chúng ta hoàn toàn không có vấn đề, buổi chiều chúng ta có thể ký hợp đồng, về phần tiền đặt cọc này, tôi sẽ đưa cho ông trước khi ông rời khỏi thành phố Vọng Hải.
- Được
Ono Imura gật đầu nói với Vương Quân,
- Vương tiên sinh, cậu còn trẻ tuổi đã có năng lực như thế, tiền đồ không thể hạn lượng đấy!
- Ngài quá khen, sau này còn cần Imura tiên sinh nâng đỡ nhiều hơn.
Vương Quân liên tục cười nói.
Nghe Diệp Lăng Phi nói muốn qua nói chuyện, Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh gật đầu, hai người đùa nghịch cả nửa ngày, cũng đã mệt mỏi, đã đi về phía cái ghế bên kia nghỉ ngơi.
Diệp Lăng Phi đi đến sân bên kia. Không chút khách khí ngồi ở bên cạnh Vương Quân, cười ha hả nói:*
- Cậu thanh niên. Cậu nhận ra tôi không?
Vương Quân đâu nhận ra Diệp Lăng Phi, hắn lắc đầu. Khẽ cười nói:
- Vị tiên sinh này, có thể ông nhận nhầm người rồi.
- Cậu không phải sinh viên học viện Ngoại Ngữ Vọng Hải sao, tên của cậu gọi là Vương Quân. Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm sao?
Diệp Lăng Phi nói.
Vương Quân nghe Diệp Lăng Phi nói ra tên mình cùng trường học, cảm giác có chút ngoài ý muốn. Nếu Diệp Lăng Phi chỉ nói ra tên hắn, Vương Quân còn không có cảm giác gì ngoài ý muốn. Dù sao hắn ở bên ngoài làm 1 công ty đại lý, ai biết tên hắn là Vương Quân cũng rất bình thường. Nhưng nam nhân xa lạ này sao biết được hắn là sinh viên học viện Ngoại Ngữ, như vậy làm người ta cảm thấy rất kỳ quái.*
- Vị tiên sinh này, ông là ai?
- Tôi là ai cũng không quan trọng, bởi vì cậu không cần biết thân phận của tôi.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn lướt qua tên người Nhật Bản kia nói,
- Tôi chỉ là muốn biết cậu và tên người Nhật này có quan hệ gì?
- Hắn là khách hàng của tôi Đại Dã Tỉnh Thôn (Ono Imura), vị tiên sinh này, nếu như ông còn muốn biết tôi và ông ta đến cùng đang kinh doanh cái gì, sợ rằng sẽ là ông thất vọng, tôi sẽ không nói cho ông…
Vương Quân hiển nhiên đã đề cao cảnh giác với Diệp Lăng Phi, hắn nói:
- Tôi nghĩ, vị tiên sinh này, tôi và ông không quen. Cũng không cần phải cùng ông nói chuyện phiếm nữa, chúng ta cứ như vậy đi. Mời ông rời khỏi nơi này.
Diệp Lăng Phi cười cười, vươn tay vỗ võ bả vai Vương Quân, nói:
- Tiểu tử, tôi tin tưởng chúng ta còn có thể gặp lại.
Vừa nói, Diệp Lăng Phi trở về sân bên mình. Hắn mới vừa về, Bạch Tình Đình lại hỏi:
- Anh qua làm gì, chẳng lẽ anh quen tên người Nhật kia?
- Sao anh lại quen tê người Nhật bản kia chứ, chẳng lẽ em không biết anh rất yêu nước sao?
Diệp Lăng Phi kéo cái ghế ra ngồi ở giữa Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh, hai tay rất tự nhiên vắt lên vai hai người, nói:
- Chẳng lẽ hai người không cảm giác tên Nhật Bản kia rất đáng ghét sao/
- Đáng ghét sao anh vẫn qua, thành thật giải thích đi, anh có mục đích gì?
Chu Hân Minh nghiêng mặt cười với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bị nụ cười này của Chu Hân Minh mê hoặc, cũng không quản Bạch Tình Đình ở ngay bên cạnh, hôn ngay lên khuôn mặt trắng mịn của Chu Hân Minh một cái. Ở trước mặt Bạch Tình Đình hôn Chu Hân Minh, lá gan Diệp Lăng Phi đúng là đủ lớn. Trong lòng Chu Hân Minh cũng nghĩ như vậy, nàng lo lắng Bạch Tình Đình sẽ tức giận.
Diệp Lăng Phi hôn lên khuôn mặt Chu Hân Minh một cái, sau lại hôn lên môi mềm mại của Bạch Tình Đình một cái.
Bạch Tình Đình đầu tiên là sửng sốt, không thể ngờ Diệp Lăng Phi lại hôn mình ở chỗ này. Rất nhanh, nàng liền hiểu được. Nhưng Bạch Tình Đình cũng bất động thần sắc nói với Chu Hân Minh:
- Hân Minh, bạn nói người này sắc đảm bao thiên, ở đây làm phiền chúng ta, chúng ta nên làm sao bây giờ chứ?
Chu Hân Minh nghe được những lời này của Bạch Tình Đình, trong lòng buông lỏng, biết Bạch Tình Đình đã chấp nhận mình là nữ nhân của Diệp Lăng Phi. Nghĩ tới đây, nàng cười hì hì nói:
- Tình Đình, chúng ta cũng không thể cứ như vậy tha cho hắn tên đại sắc lang này.
Hai vị nữ nhân nhìn nhau, ngay sau đó cầm vợt cầu lông đánh về phía Diệp Lăng Phi.
Vương Quân ngồi ở bên ngoài sân đánh cầu, hắn cầm chai nước suối, uống một ngụm, lại buông xuống. Vừa rồi xuất hiện nam nhân xa lạ kia nói những thứ làm cho hắn khó hiểu, không biết người xa lạ này đến cùng là muốn nói cái gì với mình?
Ono Imura cùng cô gái kia đánh cầu một lát xong, rốt cuộc dừng lại, hắn cầm vợt đi tới trước mặt Vương Quân, nhận chiếc khăn lông Vương Quân đưa qua, dùng tiếng Nhật nói cám ơn, ngồi ở trên ghế, lau mồ hôi.
Cô gái kia là bồi đánh cầu ở chỗ này, sau khi cùn Ono Imura đánh cầu xong, rời khỏi sân cầu. Nơi này chỉ còn lại hai người Vương Quân và Ono Imura, Vương Quân dùng tiếng Nhật lưu loát nói chuyện với Ono Imura. Vương Quân ở học viện ngoại ngữ học chuyên khoa chính là tiếng Nhật, Ono Imura này chính là một khách hàng Nhật Bản của Vương Quân.*
- Imura tiên sinh, chơi thế nào?
Vương Quân cười hỏi.
Ono Imura cầm chai nước suối uống một ngụm rồi cười nói:
- Tốt lắm, kỹ thuật đánh cầu của tiểu thư kia rất không tồi.
Vương Quân ha ha cười nói:
- Vậy sau này tôi có thể đưa Imura tiên sinh thường xuyên đến đây chơi.
- Tôi cũng rất muốn thường đến chơi, chỉ là thời gian tôi ở thành phố Vọng Hải không còn nhiều lắm, tôi còn cần phải đi Thượng Hải, Bắc Kinh … các thành phố ở Trung Quốc để gặp người quản lý dự án của tôi, Vương tiên sinh, anh không phải không biết, dự án này ở Nhật Bản rất lưu hành, đầu tư ít, thu hồi thành phẩm nhanh chóng. Trước khi tôi tiếp xúc với anh, tôi đã ở Thượng Hải và Bắc Kinh các thành phố lớn tuyển được người quản lý dự án, lần này tôi đến thành phố Vọng Hải chủ yếu là vì đã từng hợp tác với Vương tiên sinh trước kia, đối với năng lực của Vương tiên sinh rất rõ ràng, muốn đem quyền mở rộng dự án ở Vọng Hải này giao cho Vương tiên sinh.
Ono Imura nói,
- Tôi tin tưởng Vương tiên sinh trải qua thời gian này đã rất hiểu rõ về dự án của tôi, hiện tại là thời khắc Vương tiên sinh cần phải ra quyết định, nếu như Vương tiên sinh quyết định làm người quản lý dự án của tôi, tôi sẽ cam đoan trong thời kỳ ban đầu, sẽ vận chuyển thiết bị từ Nhật Bản tới đây, hẳn là chỉ trong một tuần, thiết bị của dự án này sẽ đến tay Vương tiên sinh, đến lúc đó, mới Vương tiên sinh đem tiền chuyển vào tài khoản của tôi.
Đối với Vương Quân mà nói, dự án này quả thật hấp dẫn, hắn chỉ cần chi ra ba mươi vạn, là có thể có được quyền mở rộng dự án này. Hơn nữa ba mươi vạn này có thể lấy từ những người muốn đầu tư dự án này, lấy mỗi người một vạn tiền cọc, chỉ cần có ba mươi người nguyện ý đầu tư dự án này, vậy chính mình có thể không cần chi ra một đồng tiền, cũng có thể đạt được hơn 10% lợi nhuận. Hơn nữa bên Nhật Bản phụ trách phí lắp đặt ban đầu, chỉ cần kinh doanh sản phẩm từ Nhật Bản đưa sang là được rồi.
Vương Quân cho rằng dự án đầu tư này là ăn chắc không sợ lỗ, nếu Ono Imura này thật sự đi mất, vậy chính mình không phải giương mắt nhìn miếng thịt béo chạy đi sao.
Vương Quân ha ha cười nói:
- Imura tiên sinh, tôi nghĩ hợp tác giữa chúng ta hoàn toàn không có vấn đề, buổi chiều chúng ta có thể ký hợp đồng, về phần tiền đặt cọc này, tôi sẽ đưa cho ông trước khi ông rời khỏi thành phố Vọng Hải.
- Được
Ono Imura gật đầu nói với Vương Quân,
- Vương tiên sinh, cậu còn trẻ tuổi đã có năng lực như thế, tiền đồ không thể hạn lượng đấy!*
- Ngài quá khen, sau này còn cần Imura tiên sinh nâng đỡ nhiều hơn.
Vương Quân liên tục cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...