Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi đi ra khỏi khách sạn Quốc Tế, mới vừa đi đến cửa khách sạn Quốc Tế, liền nhìn thấy Diệp Phong ở sân bay lúc trưa đang ở cửa chờ xe.

Diệp Phong mặc một bộ Âu phục sáng màu, áo sơmi màu xám, đeo một chiếc cavat có vân dài hẹp, nhìn bộ dáng dường như có hoạt động quan trọng. Diệp Phong lúc này cùng Diệp Phong trên mặt luôn tràn đầy vẻ tươi cười ở sân bay hoàn toàn khác nhau, mà ngay cả Diệp Lăng Phi đều tưởng rằng có phải mình nhìn lầm người rồi hay không.

- Thật trùng hợp, sao lại gặp được anh ở chỗ này, chẳng lẽ anh ở nơi này?

Diệp Lăng Phi xác nhận người trước mắt này chính là Diệp Phong rồi hắn đi vài bước, cách Diệp Phong ước chừng khoảng hai ba thước, cười ha hả nói.

Diệp Phong hiển nhiên không ngờ có thể gặp phải Diệp Lăng Phi ở nơi này, đầu tiên là hơi sửng sốt, lập tức cười nói:

- Ừ, thật trùng hợp.

- Muốn ra ngoài sao, có cần tôi làm hướng dẫn viên cho anh không, thành phố Vọng Hải bây giờ cùng trước kia không giống nhau, cẩn thận lạc đường đó.

Diệp Phong cười nói:

- Diệp tiên sinh, cái này không cần anh lo lắng, tôi đối với nơi này rất quen thuộc.

Diệp Phong liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, kì quái hỏi:

- Anh ở chỗ này làm gì, à, ha ha, tôi hiểu được, thì Diệp tiên sinh còn có tình nhân khác.

Bị Diệp Phong đoán lung tung lại trúng, nếu đổi lại là một người khác, nhất định trên mặt sẽ có thần sắc bối rối, nhưng Diệp Lăng Phi lại không đổi sắc mặt, vẫn duy trì bộ dáng cười ha hả như trước nói:

- Nhìn bộ dáng Diệp Phong tiên sinh rất tinh thông chuyện này nha, bất quá, tôi và anh không giống nhau, tôi tới nơi này chỉ là tới gặp một người khách của tôi, chẳng lẽ đưa một khách hàng nam đi khách sạn cũng có vấn đề?

- Đương nhiên không có vấn đề, tôi chỉ lo lắng anh có lỗi với Tình Đình thôi, bà xã tốt giống như Tình Đình vậy nếu như anh không đối tốt. Cẩn thận bị người khác đoạt đi.

Diệp Phong cười nói,

- Đến lúc đó tôi sợ anh muốn khóc cũng không kịp.

- Cám ơn Diệp tiên sinh nhắc nhở, cái này anh có thể yên tâm, tôi sẽ không cho người khác cơ hội, cùng lắm thì đem những kẻ có ý đồ với bà xã tôi đều thiến hết. Vậy là xong hết mọi chuyện, anh nói có phải hay không?

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cố ý quét qua hạ thân Diệp Phong một chút. Lập tức cười rồi đi qua bên người Diệp Phong.

Nhìn bộ dáng đắc ý của Diệp Lăng Phi, vẻ tươi cười trên mặt Diệp Phong biến mất. Hắn lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Diệp Lăng Phi.

- Ông chủ, xe đã chuẩn bị tốt.

Tên ngoại quốc vóc dáng cao to kia nhắc nhở Diệp Phong.

Diệp Phong gật đầu, không nói thêm gì, khom người, đi lên chiếc xe Toyota trước mặt. Rời khỏi khách sạn.

Thuyền Anna Olivia đỗ ở bờ biển quảng trường Hải Tinh, là một con thuyền xa hoa. Thuyền Anna Olivia đã được phát triển thành nơi thư giãn cao cấp. Lên Thuyền Anna Olivia có thể ngắm cảnh, du lịch, tiêu khiển, xem biểu diễn nghệ thuật... Chiều dài ước chừng 280 mét, có thể dung nạp 2000 du khách, đại sảnh mái vòm, cầu thang cùng đèn thủy tinh, đã làm nổi bật địa vị tôn quý của nơi này. Khi Diệp Lăng Phi lái xe đến đó, hai người Bạch Cảnh Sùng và Bạch Tình Đình đã ở trên boong Thuyền Anna Olivia chờ Diệp Lăng Phi.


Bạch Tình Đình mặc một chiếc áo khoác one-pice màu hồng phấn, bên trong là một chiếc váy màu trắng, hai chân thon dài bị tất chân màu đen bao bọc lại, càng làm nổi bật vóc người ma quỷ mê người của nàng. Dưới chân là một đôi giày AEE màu đen, cầm trong tay chiếc túi xách hiệu LANCE. Bạch Tình Đình vừa đứng đó. Lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, làm vô số nữ nhân diễm lệ dường như ảm đạm thất sắc.

Nếu như bên cạnh Bạch Tình Đình không có Bạch Cảnh Sùng, giờ phút này đã sớm bị nam nhân bắt chuyện vây quanh. Ngay cả như vậy. Vẫn còn có nam nhân tự nhận phong độ lịch sự tới đây bắt chuyện, nhưng đều không ngoại lệ, đều bị vẻ mặt lạnh lùng, từ chối người nghìn dặm ở ngoài của Bạch Tình Đình đánh lui.

Diệp Lăng Phi đỗ xe lại, xuống xe, đi thẳng đến chỗ Bạch Cảnh Sùng và Bạch Tình Đình.

- Nhạc phụ, hôm nay sao lại có nhã hứng muốn cùng con nói chuyện phiếm vậy?

Diệp Lăng Phi biết rõ tại sao Bạch Cảnh Sùng tìm mình rồi, nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, cười ha hả đi tới trước mặt Bạch Cảnh Sùng và Bạch Tình Đình.

Bạch Cảnh Sùng vừa thấy Diệp Lăng Phi, ông liền toát ra nụ cười hiểu ý. Bạch Cảnh Sùng ở thương giới lăn lộn vài chục năm, nhìn người rất chuẩn. Nhìn thần thái lúc này của Diệp Lăng Phi, đã biết chuyện cũng không nghiêm trọng như con gái Bạch Tình Đình nói với mình như vậy, nhìn bộ dáng chính là giận dỗi nhau một chút, chờ hết giận lại không có việc gì.

Bạch Cảnh Sùng đương nhiên sẽ không nói là con gái tìm mình đến ra mặt nói chuyện, từ Diệp Lăng Phi chưa tới, Bạch Tình Đình đã không ngừng dặn dò cha mình không nên nói cho Diệp Lăng Phi là nàng nhờ cha đi cùng nói chuyện. Bạch Tình Đình lo lắng nếu để cho Diệp Lăng Phi biết trong lòng mình rất quan tâm, rất quan tâm đến Diệp Lăng Phi, nói không chừng Diệp Lăng Phi sẽ càng thêm không kiêng nể gì, nếu là như thế, nàng không thể không đối mặt rất nhiều nữ nhân tranh đoạt chồng với nàng.

Bạch Cảnh Sùng cũng không biết trong lòng con gái nghĩ như thế nào, còn tưởng rằng Bạch Tình Đình không bỏ mặt mũi xuống được, không chịu yếu thế. Bạch Cảnh Sùng cũng không hỏi nhiều, liền đáp ứng yêu cầu của con gái.

Bạch Cảnh Sùng cười nói:

- Lâu rồi chưa gặp hai người các con, vừa lúc hôm nay có thời gian, một nhà ba người chúng ta đi ra ngoài ăn bữa cơm.

Diệp Lăng Phi gật đầu, lúc này Bạch Tình Đình đưa tay ôm cánh tay Diệp Lăng Phi, len lén nhìn phản ứng của Diệp Lăng Phi. Trong lòng Bạch Tình Đình rất mâu thuẫn, một mặt không muốn để cho Diệp Lăng Phi cảm thấy mình đặc biệt đặc biệt quan tâm hắn, một mặt khác lại lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ tưởng rằng mình không quan tâm hắn mà rời xa chính mình. Loại mâu thuẫn tâm lý này làm cho Bạch Tình Đình không biết nên làm như thế nào mới tốt, nàng chủ động ôm cánh tay Diệp Lăng Phi, là muốn xác nhận Diệp Lăng Phi có còn tức giận hay không.

Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Bạch Tình Đình một cái, liền đem ánh mắt chuyển qua, bắt đầu tán dóc với Bạch Cảnh Sùng. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi không có phản ứng, lúc này mới buông lỏng thần kinh, đem thân thể mềm mại của nàng dính sát vào người Diệp Lăng Phi, có vẻ vô cùng thân mật.

Một màn này bị rất nhiều nam nhân đi qua nơi này nhìn thấy, trong ánh mắt một đám này đều toát ra thần sắc đố kỵ, Diệp Lăng Phi liền cảm giác sau lưng mình lạnh cả người, trong lòng thầm nghĩ nói:

- Mẹ kiếp, không phải là bà xã của ta xinh đẹp sao, các ngươi có cần nhìn chằm chằm lão tử như vậy không.

Ba người đi vào Thuyền Anna Olivia, Bạch Cảnh Sùng đi tuốt ở đàng trước, dọc theo cầu thang lên tới phòng ăn trên boong tàu tầng ba. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đi ở phía sau, Diệp Lăng Phi nghiêng đầu nói với Bạch Tình Đình:

- Em đoán anh vừa mới gặp ai?

- Ai?

Bạch Tình Đình sửng sốt, hỏi.

- Diệp Phong, chính là cái tên hôm nay chúng ta gặp phải kia. Anh không biết chuyện gì xảy ra. Vừa nhìn thấy tên hỗn đản đó thì rất khó chịu.

Diệp Lăng Phi trề môi nói,

- Bây giờ anh vẫn còn buồn bực lúc đầu em quen biết với hắn thế nào?

Tim Bạch Tình Đình thoáng cái lại khẩn trương lên, nàng gắt gao ôm cánh tay Diệp Lăng Phi, có chút chột dạ nói:


- Đó là chuyện rất lâu trước kia, em.... em cũng quên rồi.

- Khụ. Thì ra đã quên.

Diệp Lăng Phi hơi khẽ thở dài nói,

- Vậy anh sẽ không hỏi. Nếu có người nguyện ý nói với anh, hay không muốn đề cập đến. Anh cũng sẽ không bắt buộc người khác kể.

Diệp Lăng Phi những lời này như là nói với chính mình, nhưng Bạch Tình Đình nghe vào lại có cảm giác không bình thường. Rõ ràng là Diệp Lăng Phi ghen với Diệp Phong, Bạch Tình Đình nghĩ đến mình lúc đầu cũng là ghen với Alice như vậy, hiện tại ngược lại vị trí của nàng và Diệp Lăng Phi thay đổi cho nhau. Trong lúc nhất thời Bạch Tình Đình cũng không biết nên trả lời như thế nào cho Diệp Lăng Phi, trong lòng nàng rất rõ ràng chuyện khi đó. Nhưng lại lo lắng nếu Diệp Lăng Phi biết trong quá khứ mình đã từng thầm thích Diệp Phong, có thể lạnh nhạt với mình hay không. Bạch Tình Đình lo lắng trong lòng. Nhưng ngoài miệng lại ấp úng nói:

- Phải... Nếu không, anh hỏi Hân Mính đi, cô ấy biết.

Diệp Lăng Phi không hỏi nữa, đi cùng Bạch Tình Đình lên tầng ba.

Diệp Lăng Phi không ăn cơm, mà Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng đều đã ăn rồi, sở dĩ buổi tối đến phòng ăn Thuyền Anna Olivia, đơn giản là muốn tìm một chỗ nói chuyện phiếm.

Diệp Lăng Phi gọi một phần pizza Ý, mà hai người Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng chỉ gọi trà sữa. Diệp Lăng Phi không để ý xung quanh, cứ thế há to miệng ăn pizza, làm cho mấy người dùng cơm bên cạnh không ngừng xì xào bàn tán. Tới nơi này dùng cơm, một bộ phận rất lớn đều là tình nhân hoặc là đôi nam nữ tới nơi này tìm sự lãng mạn. Tới nơi này dùng cơm bất quá chỉ là muốn tạo một khung cảnh lãng mạn.

Diệp Lăng Phi mới mặc kệ chuyện đó. Không chỉ không chú ý hình tượng, còn cố ý phát ra âm thanh. Nhìn bộ dáng của Diệp Lăng Phi. Bạch Cảnh Sùng mỉm cười, không biết vì sao, Bạch Cảnh Sùng ngược lại hâm mộ loại tùy ý này của con rể mình. Ở trong mắt ông ta, chỉ có như con rể mình vậy, không để ý cách nhìn của người khác mới là chân chính hưởng thụ cuộc sống. Bạch Cảnh Sùng trong lòng cũng rất muốn làm như vậy, nhưng hắn ngại đến thân phận nên cũng không thể làm như vậy.

Bạch Tình Đình mặc dù cho rằng Diệp Lăng Phi ăn cơm như vậy có chút quá phận, nhưng nàng lại chột dạ, hiện tại đối với Diệp Lăng Phi rất kiêng kị, thế cho nên nàng cũng không nói gì, mặc cho Diệp Lăng Phi một mình tùy ý, thích làm thế nào thì làm như thế.

Diệp Lăng Phi đem một cái pizza ăn sạch, lúc này mới cầm cốc trà sữa lên, nói:

- Nhạc phụ, cha tìm con không phải muốn nhìn con ăn cơm chứ.

- Ha ha, ta chỉ cảm thấy con rất đói bụng, trước hết để cho con điền đầy bụng đã.

Bạch Cảnh Sùng tựa vào trên ghế, mỉm cười nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Tiểu Diệp, gần đây cuộc sống ổn không, con và Tình Đình không cãi nhau chứ.

- Tốt cái gì, con và Tình Đình hôm nay vừa cãi nhau.

Diệp Lăng Phi uống một hớp lớn trà sữa, buông cái chén, vỗ bụng, nói:

- Cũng không phải tại cái tên gọi là Diệp Phong kia sao, à, nhạc phụ, cha nghe nói Tình Đình có một học trưởng hồi trung học tên là Diệp Phong không?

- Ta không biết.

Bạch Cảnh Sùng hơi hơi lắc đầu, nói:


- Ta chưa từng gặp bạn học Tình Đình.

- À, là như vậy sao.

Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua Bạch Tình Đình đang cúi đầu uống trà sữa, khóe miệng cười cười, nói với Bạch Cảnh Sùng:

- Hôm nay vì tên này mà con và Tình Đình ầm ĩ lên, nói như thế nào con cũng là chồng Tình Đình, trong mắt không thể chấp nhận có hạt cát, con thấy tiểu tử đó không phải đồ tốt lành gì.

- Em và anh ta không có quan hệ gì cả.

Bạch Tình Đình vội vã giải thích,

- Chỉ là quen biết khi học trung học.

- Tiểu Diệp, con cũng nghe thấy Tình Đình nói đó. Ta hiểu rõ Tình Đình đứa nhỏ này, nó sẽ không gạt người đâu. Lại nói, đó đều là chuyện quá khứ, con cần gì canh cánh trong lòng chứ.

Bạch Cảnh Sùng đến chính là vì chuyện này, ông ta cười nói:

- Con và Tình Đình đã là vợ chồng, giữa các con nên tín nhiệm lẫn nhau, con nói có phải hay không?

- Nhạc phụ, con cũng không nói gì, chính là cảm giác tiểu tử này không ra gì. Tốt lắm, dù sao chuyện cũng đã qua, nói đến cũng không có ý tứ.

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình nhận sai, hắn cũng không chuẩn bị tiếp tục nói nữa. Vốn Diệp Lăng Phi cũng không muốn nói lại chuyện Diệp Phong này, hắn nói sang chuyện khác nói:

- Nhạc phụ, cha và tổng giám đốc tập đoàn Tân Á chúng ta Trương Khiếu Thiên không phải chiến hữu sao, sao tổng giám đốc Trương vẫn không trở lại, có tin tức gì tiết lộ một chút?

- Hai ngày trước ta vẫn cùng hắn nói chuyện điện thoại, hắn đang ở nước Mĩ thoải mái đó chứ. Cả nhà ở cùng một chỗ, đương nhiên không muốn trở về.

Khi Bạch Cảnh Sùng nhắc tới Trương Khiếu Thiên, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười hâm mộ, cười nói:

- Khiếu Thiên có thể sẽ cân nhắc đem tập đoàn Tân Á tặng cho con gái hắn, con gái hắn hẳn là năm nay tốt nghiệp. Học tập ở Nước Mỹ chính là quản lý kinh doanh. Nói vậy Khiếu Thiên đang chuẩn bị lần này đưa con gái về nước, để cho con gái quản lý tập đoàn, như vậy qua một năm, khi con gái hắn thích ứng với tập đoàn Tân Á, Khiếu Thiên sẽ rút lui. Ha ha. Khiếu Thiên cùng suy nghĩ của ta cũng giống nhau, ta bên này cũng chuẩn bị để cho Tình Đình lên thay.

Bạch Cảnh Sùng đối với lần tuyên truyền hoạt động này của bách hóa Việt Dương hết sức hài lòng. Các cổ đông của Tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế cũng có sự đồng ý sơ bộ đối với năng lực kinh doanh của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình quay về tập đoàn cũng chỉ là vấn đề thời gian. Ở trong lòng Bạch Cảnh Sùng. Hắn chuẩn bị để cho con gái chờ ít nhất mười tháng nữa, khi đó tự mình sẽ trực tiếp bổ nhiệm con gái mình chấp hành tổng giám đốc tập đoàn, mà hắn chỉ giữ lại chức cổ đông hội đồng quản trị, chờ Bạch Tình Đình có thể hoàn toàn tiếp quản tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế sau, hắn sẽ cân nhắc đem cổ phần chuyển hết cho Bạch Tình Đình. Mà hắn thì sẽ hoàn toàn rút lui.

- Cha. Cha nói Trương Lộ Tuyết phải về tiếp quản tập đoàn Tân Á?

Bạch Tình Đình xen miệng hỏi.

- Ừ, Khiếu Thiên có ý này.

Bạch Cảnh Sùng gật đầu khẳng định.

Bạch Tình Đình mân mê cái miệng nhỏ nhắn. Thoạt nhìn nàng đối với Trương Lộ Tuyết cũng không phải rất hài lòng, nói:

- Nếu cô ấy trở về, tập đoàn Tân Á này sẽ có cái để xem, ai biết cô ấy sẽ đưa ra trò gì.

Diệp Lăng Phi từ lời nói của Bạch Tình Đình nhìn ra chút ý tứ, hắn nghi hoặc nhìn về phía Bạch Cảnh Sùng, ý muốn hỏi Bạch Cảnh Sùng đến cùng là chuyện như thế nào, hình như Bạch Tình Đình đối với cô gái gọi là Trương Lộ Tuyết này rất bất mãn.

Bạch Cảnh Sùng nhìn thấy ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn về phía mình, không khỏi khẽ cười nói:

- Tình Đình đứa nhỏ này từ nhỏ đã không hợp với tính cách Lộ Tuyết, hai người bọn nó chỉ cần ở một chỗ là đánh nhau, từ nhỏ vẫn đánh cho tới khi Lộ Tuyết ra nước ngoài. Điểm ấy hoàn toàn là chuyện ta và Khiếu Thiên đều không giải thích được. Có vẻ hai đứa nhỏ này trời sinh chính là oan gia.


- Cha. Cái gì chứ, rõ ràng là Trương Lộ Tuyết luôn bắt nạt con.

Bạch Tình Đình không phục nói.

- Từ nhỏ đều bắt nạt con, cái gì cũng phải tranh với con. Con nhớ kĩ khi con thích một con búp bê, vừa mua được, ngày thứ hai, Trương Lộ Tuyết mang hai con búp bê giống nhau ra vẻ trước mặt con. Còn có, khi đó con nói muốn ra nước ngoài du học, con đã chọn đi Nước Mỹ du học, nhưng Trương Lộ Tuyết lại đi trước một bước đến Nước Mỹ.

Diệp Lăng Phi nghe xong không nhịn được nở nụ cười, hắn không ngờ Bạch Tình Đình cũng có oan gia, có vẻ cô gái gọi là Trương Lộ Tuyết này thật sự là một oan gia của Bạch Tình Đình. Bạch Cảnh Sùng cũng cười, khóe miệng cười cười nhìn con gái mình.

Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi và cha mình đều cười, cái miệng nhỏ nhắn của nàng càng trề ra, đã quên buổi tối hôm nay là tới làm gì, hoàn toàn đem đề tài chuyển lên trên người Trương Lộ Tuyết.

- Cha, nếu Trương Lộ Tuyết thật sự trở về, con thấy sau này tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế chúng ta không làm ăn với tập đoàn Tân Á nữa, nói không chừng tiểu nha đầu kia sẽ có thủ đoạn gì đó.

- Tình Đình, không được làm mình làm mẩy kiểu con nít. Ân oán giữa con và Lộ Tuyết đều là chuyện của các con, không thể liên lụy đến công việc của tập đoàn. Lại nói, Lộ Tuyết mấy năm nay đều ở nước ngoài, có lẽ đã sớm thay đổi, sẽ không tranh giành cái gì với con nữa.

Bạch Cảnh Sùng cười nói,

- Cũng là một ít việc nhỏ lúc còn bé, bây giờ hẳn là đã sớm quên.

- Con có thể làm được, cô ta có thể làm được sao, con mới không tin tính cách tranh cường háo thắng kia của Trương Lộ Tuyết sẽ thay đổi.

Bạch Tình Đình nói tới chỗ này, đột nhiên nghĩ đến Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Cha, con thấy để cho Diệp Lăng Phi đến tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế làm việc đi, cha nghĩ xem, nếu Trương Lộ Tuyết biết anh ấy là chồng con, sẽ không gây phiền toái sao, hơn nữa, ai biết cô ta sẽ dùng thủ đoạn gì.

- Cái này.... Hay là hỏi ý kiến Tiểu Diệp đi.

Bạch Cảnh Sùng vốn cũng chuẩn bị bảo Diệp Lăng Phi đến tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, nhưng Diệp Lăng Phi lúc ấy lại kiên trì nói không đến. Bạch Cảnh Sùng biết Diệp Lăng Phi mới là đại cổ đông của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, từ ý nào đó mà nói, Diệp Lăng Phi ở tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế có được quyền lực tuyệt đối rồi.

Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, cười nói:

- Anh thấy anh cứ ở tập đoàn Tân Á tốt lắm, dù sao con người anh đã quen phương thức làm việc của tập đoàn Tân Á, nếu bảo anh đổi việc, anh thật sự không thích ứng được. Hơn nữa, Trương Lộ Tuyết này không liên quan tới anh, anh chỉ là một giám đốc nho nhỏ, lại không làm sai chuyện gì, cô ấy không gây khó dễ với anh làm gì. Anh nghĩ lần này em có chút quá lo lắng rồi, nếu tổng giám đốc Trương muốn đem tập đoàn Tân Á giao cho con gái ông ta, chính là phải có chuẩn bị đầy đủ mà, như vậy Trương Lộ Tuyết này cũng sẽ thay đổi rất nhiều, ít nhất sẽ để ý đến ích lợi của tập đoàn.

- Tiểu Diệp nói đúng, Tình Đình, con cũng có thể đem ân oán trong quá khứ của con và Lộ Tuyết dứt bỏ, dù sao cha và Khiếu Thiên cũng có giao tình vài thập niên, con và Lộ Tuyết nên hòa thuận ở chung.

Bạch Cảnh Sùng nói,

- Lần này sau khi Lộ Tuyết trở về, con phải biểu hiện ra hào phóng một ít, tâm sự nhiều với Lộ Tuyết, không nên nói tới chút ân oán khi còn nhỏ. Khi cha và chú Khiếu Thiên rút lui, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế và tập đoàn Tân Á phải dựa vào con và Lộ Tuyết, nếu như các con không hợp, vậy chúng ta sẽ hợp tác như thế nào?

Bạch Tình Đình trề môi, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng vẫn không tình nguyện gật đầu nói:

- Cha, con biết rồi.

- Biết là tốt rồi!

Bạch Cảnh Sùng cười cười, hắn đề nghị:

- Tiểu Diệp, có muốn đi xem biểu diễn một chút không, trên tầng thượng chiếc thuyền này còn có biểu diễn nghệ thuật?

- Thôi, thời gian cũng không còn sớm, nhạc phụ, cha trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi. Về phần con và Tình Đình bên này cha không cần lo lắng, con sẽ chiếu cố Tình Đình thật tốt.

Khi Diệp Lăng Phi đang nói chuyện lơ đãng liếc mắt nhìn quảng trường Hải Tinh cách đó không xa với cảnh đêm rất sáng lạng, xinh đẹp, không nhịn được nhớ tới Vu Đình Đình nói với hắn mấy lời này, cảnh đêm ở quảng trường Hải Tinh rất đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui