Nhưng bây giờ nghe hắn nói như vậy, cô yên tâm rồi, biết được bản thân đã nghĩ ngợi quá nhiều. Cô nhíu nhíu mày, nói trong miệng:
- Đây không phải là cách. Alice sống ở đây, sớm muộn gì cũng bị Tình Đình phát hiện. Em thấy có vẻ như cô ta rất muốn tái hợp với anh, Diệp Lăng Phi, anh nên mau chóng chia tay với cô ta, nếu không thì em cũng không giúp nổi anh nữa đâu.
- Anh nên làm thế nào?
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó thì có tiếng chuông điện thoại reo, hắn cầm điện thoại, bất giác cười đau khổ:
- Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Alice gọi điện thoại cho anh.
Hắn nói rồi nghe điện thoại.
- Em muốn gặp anh, nói chuyện với anh.
Giọng nói ngọt ngào của Alice từ trong điện thoại vọng ra. Khuôn mặt hắn dài thượt ra, vừa muốn nói chuyện, lại phải xem thái độ của Chu Hân Mính. Bàn tay hắn bụm chặt loa, nói thì thầm:
- Có chuyện gì?
- Em nghĩ anh nên đi nói chuyện với cô ta, đừng kéo dài nữa. Tốt nhất là nên nói cho rõ ràng.
Chu Hân Mính nói nhỏ.
Diệp Lăng Phi thở dài, gật đầu. Bây giờ mới mở loa ra, nói với Alice:
- Được, anh sẽ đến phòng tìm em.
Cúp điện thoại, hắn nghệch mặt ra:
- Lỡ bị Tình Đình phát hiện thì làm thế nào?
- Còn có thể làm thế nào. Em chỉ có thể đi giữ chân Tình Đình, anh phải nhanh chóng nói rõ ràng với Alice. Tốt nhất là trước khi Tình Đình vẫn còn chưa phát hiện ra thì nên chia tay với cô ta đi.
Chu Hân Mính từ trên giường bước xuống, nhắc:
- Anh mau đi đi.
- Được rồi!
Hắn cũng bước xuống giường, vừa tới cửa phòng ngủ thì nghe thấy giọng của Chu Hân Mính:
- Anh làm gì vậy. Lẽ nào mặc bồ đồ đó đi ra ngoài. Anh không sợ bị Tình Đình nhìn thấy à.
Diệp Lăng Phi nghĩ cũng phải. Đã khuya vậy rồi, nếu bây giờ mặc bồ đồ ngủ qua phòng của Alice, có khi sẽ xảy ra chuyện. Hắn lập tức cởi bộ đồ ngủ, chỉ mặc chiếc quần chíp rồi đi tới trước tủ quần áo. Chu Hân Mính gần như nhìn thấy toàn bộ cơ thể của hắn, cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, nói một cách bất mãn:
- Anh làm gì vậy. Còn chưa chịu đi đi, thật là không biết xấu hổ mà.
Nói rồi, cô quay mặt đi, không nhìn hắn nữa.
Diệp Lăng Phi vẫn chưa hiểu lời phàn nàn của Chu Hân Mính, hắn khéo léo mặc xong quần áo. Vì lo lắng việc thân mật quá mức giữa hắn và Chu Hân Mính sẽ dẫn đến những ham muốn, nên cố tình không có những động tác thân mật nữa, cùng cô ra khỏi phòng.
Chu Hân Mính đi đến phòng ngủ của Tình Đình, nhìn qua cánh cửa phòng chưa đóng, thấy Bạch Tình Đình đang ở trong phòng. Cô vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Diệp Lăng Phi mau đi đi. Hắn không dám chểnh mãn, lập tức lên tầng 3, đi thẳng đến phòng Alice.
Khi Diệp Lăng Phi vừa lên phòng Alice, Chu Hân Mính cũng đẩy cửa bước vào. Bạch Tình Đình đang chọn quần áo trong tủ, nhìn thấy cô bước vào thì cười nói:
- Hân Mính, có chuyện gì à?
- Không có gì, chỉ là đến thăm cậu.
Chu Hân Mính vừa bước vào thì ngồi lên giường của Bạch Tình Đình, thấy cô đang lục quần áo, ngạc nhiên hỏi:
- Tình Đình, muộn như vậy mà còn chọn quần áo, chẳng lẽ ngày mai cậu có việc gì phải làm sao?
- Không có việc gì hết, chỉ là muốn đưa Alice đi chơi. Mọi người đều vì bách hóa Việt Dương mà hi sinh lớn như vậy, cậu nói xem mình mà không đưa Alice đi chơi, như vậy thì thật quá đáng rồi. Mình đang xem thử ngày mai nên mặc gì mới đẹp. À, hôm nay vui thật, mình không ngờ bách hóa Việt Dương lại hoạt động thành công như vậy.
Bạch Tình Đình nói đến đây, đột nhiên quay lưng lại, nửa ngồi trên giường, tay phải chống lên giướng, lẩm bẩm có vẻ tò mò:
- Hân Mính, cậu nói xem, Alice này vì sao lại chủ động muốn làm người đại diện hình ảnh cho công ty bách hóa Việt Dương, mà lại còn không nhận tiền. Mình vừa nghĩ, Alice này cuối cùng là như thế nào?
- Có phải có bạn bè giúp cậu không?
Châu Hân Minh biết rõ chuyện sao lại như thế, vẫn cố ý nói:
- Mình cho rằng, vấn đề của Alice, hoặc là bạn của cậu giúp đỡ, hoặc là bác Bạch âm thầm giúp đỡ cậu việc này, nói chung là cậu đừng quan tâm đến việc này nữa, cậu chỉ cần biết Alice là người đại diện hình ảnh của bách hóa Việt Dương là được rồi.
- Nói thì nói như vậy, nhưng cậu vẫn không hiểu việc này cuối cùng là như thế nào.
Bạch Tình Đình nói:
- Mình có gọi điện thoại cho bố cậu, ông ấy cũng không lí giải được việc này. Dường như Alice không có bất kỳ lí do nào để làm việc này, mình càng nghĩ càng thấy không đúng. Mình nghĩ, cô không chịu ở khách sạn, cứ muốn ở nhà chúng ta. Lúc trước, mình chưa suy nghĩ quá nhiều thì đồng ý. Bây giờ mình lại cảm thấy hành vi của Alice này dường như có chút không bình thường, khiến người khác càng nghĩ càng hồ đồ, mình không biết vì sao cô ta phải sống trong nhà mình, trừ phi….
- Trừ phi tâm lí cô ta không bình thường.
Chu Hân Mính nhìn thấy Bạch Tình Đình càng nghĩ càng nghi ngờ, sẽ liên tưởng ngay tới Diệp Lăng Phi thì lập tức cắt ngang lời Bạch Tình Đình. Cô cười:
- Cậu nghĩ có phải Alice đó yêu cậu rồi không, mình nghe nói tâm lí của những người nổi tiếng bây giờ có chút vấn đề, không chừng cô ta còn là người đồng tính luyến ái, yêu cậu rồi. Tình Đình, vậy thì cậu phải cẩn thận một chút, đề phòng cô ta có ý đồ gì với cậu.
- Đừng có nói bậy, cậu thì chỉ biết nói bậy, chẳng ra thể thống gì cả.
Bạch Tình Đình bị Chu Hân Mính cắt ngang cũng không thể nói tiếp.
- Mình thích cậu, cậu nói xem hai chúng ta có phải như vậy không?
Bạch Tình Đình cười vang:
- Hân Mính, hay là chúng ta cùng nhau đi tắm đi, hôm nay mệt cả ngày rồi, muốn tắm một mách cho sảng khoái, cùng đi tắm nghe, cho cậu sờ thử làn da mịn màng của mình.
- Cậu đúng là lỗ mãng mà, mình mới không nên cùng cậu tắm đó!
Châu Hân Mính cười vang.
Cùng lúc Chu Hân Mính và Tình Đình vào nhà tắm, thì Diệp Lăng Phi cũng đang nói chuyện với Alice trong phòng. Khuôn mặt của cô ta khi gặp hắn thể hiện rõ sự vui mừng, lúc hắn vừa xuất hiện thì cô đã giang rộng vòng tay ôm chầm lấy hắn. Đôi môi gợi cảm đó không cần chờ đợi đã ở trên môi của hắn.
Cái hôn nóng bỏng của thiếu nữ xinh đẹp này suýt chút nữa khiến hắn tan chảy, nếu là Diệp Lăng Phi của năm đó, ngay lúc này sẽ ôm chầm lấy Alice, không thể kiên nhẫn để mà điên cuồng triền miên với cô gái xinh đẹp này.
Nhưng Diệp Lăng Phi lúc này và Diệp Lăng Phi của năm đó chỉ muốn đạt được khoái cảm từ các cô giả có sự khác nhau, hắn bây giờ thích cảm giác ấm áp chứ không chỉ là sự thỏa mãn nhục dục.
Hai tay của hắn không quàng vào người cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra phía sau, gần như là đẩy hắn ra khỏi cô. Đôi mắt linh hoạt của Alice nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi, ánh mắt đầy bối rố, nghi ngờ.
- Alice. Anh có thể nói chuyện rõ ràng với em được không?
Diệp Lăng Phi ra hiệu cho cô tìm chỗ ngồi xuống trước. Hắn ngồi trên ghế, còn Alice đứng trước mặt hắn, hỏi một cách bối rối:
-Vì sao, anh lại không thích em nữa?
- Alice, điều đó như hôm nay anh đã nói với em ở sân bay, chuyện giữa anh và em đã là của quá khứ rồi. Em cũng nhìn thấy rồi đó, anh đã có vợ, anh cũng nghe nói em đã có vị hôn phu. Không thể phủ nhận, trước đấy hai chúng ta đã rất hạnh phúc và vui vẻ. Nhưng Diệp Lăng Phi của trước đây khi rời bỏ em ngày đó đã biến mất rồi. Anh hôm nay chỉ là một người bỉnh thường như em gặp hằng ngày. Anh đã có gia đình, đã có người con gái anh yêu.
Dáng vẻ của Alice không hoàn toàn hiểu, cô lắc đầu nói:
- Em không hiểu vì sao anh quay về Trung Quốc, càng không hiểu cuộc sống bình thường mà anh từng nói với em cuối cùng thể hiện cho cái gì.
- Em vốn dĩ không hiểu anh, thậm chí còn không biết quá khứ của anh. Không thể phủ nhân, sau khi quen biết em, anh đã cố tình khiến cho em tin rằng thân phận của anh là một quý tộc có trong tay hàng tỷ đô la. Nhưng sự thật không phải như vậy, như đã thấy đó, anh chưa hề nói cho em biết nghề nghiệp trước đây của anh, lẽ nào em thật sự không muốn biết anh cuối cùng là làm nghề gì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Mắt Alice sáng rực lên, cô thực sự không biết mọi việc trước đây của hắn. Cô cứ cho rằng hắn là một thiếu gia giàu có với khí chất cao ngút trời, trong những ngày Diệp Lăng Phi tìm hiểu cô, những điều đó đã thu hút mạnh mẽ Alice như thế, khiến cô không hề nghi ngờ về thân thế thực sự của hắn.
Bây giờ được hắn nhắc nhở, cô mới biết được bản thân đã không nhận ra bản chất thật sự bấy lâu của hắn, nhưng lại không biết được cuối cùng thì nghề nghiệp của hắn trước đây là gì.
Cô rất muốn biết nhưng lại không hỏi, mà đợi Diệp Lăng Phi nói ra.
Diệp Lăng Phi cười, khi trong lòng hắn đột nhiên nhận thấy bản thân vì Bạch Tình Đình có thể làm bất cứ việc gì, kể cả nói dối. Lẽ nào đây chính là ý nghĩa chân chính của tình yêu?
- Anh là một tên cầm đầu của băng đảng xã hội đen, anh đã thành lập băng đảng ở Anh để tham gia vào việc kinh doanh của các băng nhóm.
Diệp Lăng Phi nói một cách dối trá:
- Bây giờ em còn cho rằng tôi còn bị em ám ảnh nữa không?
Alice không lập tức trả lời, mà nhìn thẳng vào mắt của hắn, một lúc sau, cô mới nói:
- Em không tin.
- Không cần biết tin hay không, sau khi anh rời khỏi nước Anh, chính thức trở thành mục tiêu của đặc công Anh, anh buộc phải lựa chọn trở về nước. Khi trở về, anh mới biết được rằng anh đã bị mê hoặc bởi đất nước anh được sinh ra. Ở đây anh đã tìm được người con gái anh yêu và một cuộc sống như mong muốn.
- Vậy anh có từng nghĩ đến em không?
Alice hỏi.
- Không hề, anh chưa từng nghĩ về em.
Diệp Lăng Phi đứng lên, đi về phía cửa sổ, mở màn cửa. Hắn đứng trước cửa sổ, lưng đối diện với cô nói:
- Anh đã có người con gái anh yêu, vì sao còn nghĩ đến em. Alice, em là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, cuộc sống của em không nên có mối liên hệ gì với anh cả, em nên có cuộc sống riêng của mình. Anh rất cảm ơn mọi việc em đã làm cho anh, anh sẽ bồi thường cho em, em nói đi, em muốn bao nhiêu tiền?
- Không, em không cần tiền, em chỉ muốn chúng ta sống với nhau.
Alice từ phía sau ôm chầm lấy Diệp Lăng Phi, nói:
- Em không cần biết anh là người thế nào, em rất nhớ những ngày chúng ta ở bên nhau, đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất của em.
Diệp Lăng Phi trong lòng thở dài, hắn không nhẫn tâm làm tổn thương cô. Nhưng hắn tin rằng, so với Alice, bản thân hắn càng lo lắng hơn với việc Bạch Tình Đình bị tổn thương. Vì sao việc này lại khó xử như vậy, vì sao trong lòng hắn đầy lo lắng, vì sao chính hắn không thể cảm thấy không có bất cứ tội lỗi nào như trong quá khứ?
Một loạt các câu hỏi vang vọng trong tâm trí của Diệp Lăng Phi, hắn đã bắt đầu hiểu ra sự thay đổi của bản thân, chỉ là chính hắn không nhận ra được mà thôi.
- Alice, hãy quên anh đi, hãy xem như anh chưa bao giờ tồn tại trong cuộc sống của em. Em chẳng phải đã có vị hôn phu rồi sao, hãy yêu anh ta thật nhiều.
Alice không nói gì, tay cứ ôm chặt eo của Diệp Lăng Phi như thế.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cùng bước ra từ nhà tắm, Chu Hân Mính vốn nghĩ kéo dài thời gian của Tình Đình càng lâu càng tốt, nhưng sau khi Bạch Tình Đình nhúng cơ thể xuống nước thì đã ra khỏi nhà tắm.
- Tình Đình, sao lại tắm nhanh vậy chứ, ngâm thêm một lúc nữa đi!
Hân Mính nhìn thấy Tình Đình lau khô người, mặc đồ ngủ, cô cũng bước ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lau những giọt nước trên cơ thể.
- Mình vừa quên một việc.
Bạch Tình Đình nói, đi về phía cửa nhà tắm.
- Mình nên nhân lúc Alice chưa ngủ, hỏi thử buổi điểm tâm sáng mai cô ấy muốn ăn gì.
Vừa nghe Bạch Tình Đình nhắc đến cái tên Alice, Chu Hân Mính choàng bộ đồ ngủ rồi cùng Bạch Tình Đình ra khỏi nhà tắm. Nhìn thấy Tình Đình muốn lên lầu 3, cô liền bước lên phía trước, chặn Tình Đình lại, nói:
- Tình Đình, cậu nên thay đồ trước đã, mình thấy cậu mặc bộ đồ ngủ như vậy đi gặp cô ta có chút không tiện đó.
Câu nói của Chu Hân Mính nhắc nhở khiến cô phì cười:
- Cậu thấy đó, ngay cả phép lịch sự tối thiểu này mà suýt chút nữa cũng quên mất, nếu mình thật sự mặc bộ đồ ngủ này đi hỏi, bảo đảm sẽ khiến mọi người cười chết mất. Mình muốn về phòng gội đầu trước, thay bộ đồ khác đi gặp Alice đây!
Bạch Tình Đình nói rồi quay người đi về phía nhà tắm. Sau khi nhìn thấy Tình Đình đi rồi, Hân Minh mới nhẹ nhõm, thầm nói trong lòng:
- Diệp Lăng Phi à, em vì anh mà có thể lừa cả Tình Đình, em thật không biết như thế nào nữa, em luôn vì anh mà tình nguyện làm bất cứ chuyện gì.
Trong lòng cô nghĩ như vậy, sau khi nhìn thấy Tình Đình về phòng thì cô cũng vội vã quay về phòng ngủ của mình, lấy điện thoại gọi cho Diệp Lăng Phi.
Điện thoại reo liên hồi bảy, tám lần vẫn không có người nhận. Chu Hân Mính lại mặc bộ đồ ngủ chạy đến phòng của Diệp Lăng Phi, thì ra hắn không ở trong phòng, còn điện thoại lại vứt ở trên giường ngủ.
- Anh thiệt là, ngay cả điện thoại cũng không đem theo.
Chu Hân Mính chẳng còn cách nào khác, định chạy đến phòng để giữ chân của Tình Đình trước, hi vọng Diệp Lăng Phi có thể sớm kết thúc mọi chuyện.
Khi cô vừa đẩy cửa bước vào thì cảm thấy đầu óc kêu lên một tiếng, Bạch Tình Đình không ở trong phòng, trên giường là bộ đồ ngủ vừa mặc lúc nãy.
- Xảy ra chuyện không hay rồi.
Chu Hân Mính nói không rõ tiếng, vội vàng chạy lên tầng 3. Vừa đến nơi thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đứng bất động ở cửa.
- Chẳng lẽ vẫn chưa phát hiện ra điều gì?
Chu Hân Mính lấy hết can đảm trong lòng đi đến bên cạnh Bạch Tình Đình, nhìn theo hướng của cô thì thấy bên trong cánh của khép hờ, Diệp Lăng Phi đứng trước cửa sổ, còn hai tay của Alice đang ôm eo của hắn.
- Tình Đình à!
Chu Hân Mính vừa thốt ra một câu này thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đưa ngón tay ra hiệu không cần nói nữa. Trong lòng cô biết rằng tất cả mọi thứ của người đàn ông này sắp kết thúc rồi, không biết Bạch Tình Đình đã đứng ở cửa bao lâu rồi, có thể tất cả những lời nói của Diệp Lăng Phi và Alice ở trong phòng đã bị chính tai của Bạch Tình Đình nghe thấy. Theo cách hiểu của cô về Bạch Tình Đình, nếu như cô ấy vẫn cứ đứng như vậy mà không bỏ đi, có nghĩa là cô ấy thật sự quá thất vọng đối với Diệp Lăng Phi, kết cục duy nhất chỉ có một, li hôn với hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...