Môi Diệp Lăng Phi dịch chuyển khỏi đôi môi kiều diễm của Vu Đình Đình. Ôm người ngọc trong lòng, hắn lại lộ ra một nụ cười xấu xa theo quán tính, nói:
- Đình Đình, kể lại cho anh nghe chuyện tối hôm đó đi. Làm sao mà anh chẳng nhớ nổi chút gì cả.
Vu Đình Đình khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dính sát vào lòng Diệp Lăng Phi. Mặc cho hắn hỏi thế nào thì hỏi, cô nhất định ngậm miệng không đáp. Diệp Lăng Phi ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình, một tay ôm eo, một tay thì cầm bàn tay trắng mịn ngọc ngà của cô, cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai trong suốt mượt mà của cô. Vu Đình Đình cảm giác vành tai như tê đi, không khỏi vòng hai tay ôm chặt lấy lưng của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi rời môi ra, thấp giọng ôn nhu nói bên tai Đình Đình:
- Đình Đình, em không nói thì để anh nói nhé. Nếu anh nói đúng thì em gật đầu, được không?
Vu Đình Đình khẽ gật đầu, nhưng vành tai của cô đã sớm đỏ bừng lên, khuôn mặt dán sát vào lòng Diệp Lăng Phi, không dám nhìn lên khuôn mặt văn tĩnh của hắn.
- Là anh hùng hổ xông tới?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Vu Đình Đình lắc đầu liên tục, Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Thế là em cưỡng ép anh?
Vu Đình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này thì đầu của cô rung lên vài cái. Diệp Lăng Phi cố ý hỏi:
- Nếu không phải em cưỡng ép anh, thế làm sao có thể phát sinh ra chuyện như thế được?
- Là Diệp đại ca giữ chặt tay em. Em.... em....
Vu Đình Đình vội vàng muốn nói rõ là không phải mình chủ động, ngẩng đầu lên, vừa thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn mình chằm chằm lại vội vàng cúi đầu vùi sâu vào trong lòng hắn, thấp giọng nói:
- Em.... em không biết,.... Tóm lại, em không cẩn thận ngã xuống giường. Sau đó... sau đó....
Vu Đình Đình rốt cuộc cũng không nói ra được. Cái cảm giác hưng phấn song hành với nỗi đau đớn như xé lòng khiến cho Đình Đình vĩnh viễn không bao giờ quên được, nhưng cô lại không nói ra lời được.
Diệp Lăng Phi cũng không phải xử nam, dùng mông cũng có thể nghĩ ra được chuyện đã xảy ra buổi tối hôm đó. Có điều trong lòng có chút tự trách, không biết mình trong hoàn cảnh đó có phải là đã đối đãi rất thô lỗ với thân thể mềm mại của Vu Đình Đình hay không. Lần này Diệp Lăng Phi không dùng giọng điệu đùa cợt nữa, mà là thân thiết hỏi han:
- Lúc ấy có phải là anh rất thô lỗ không?
Vu Đình Đình nhớ tới buổi tối hôm đó, Diệp Lăng Phi có bao nhiêu mạnh mẽ, ra sức tấn công, cô ngượng ngùng gật đầu, nhưng lại bổ sung:
- Em... Em vô cùng... vô cùng.... Diệp đại ca, buổi tối đó là lúc em hạnh phúc nhất.
Vu Đình Đình tựa như là hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, thẹn thùng đối diện với ánh mắt của Diệp Lăng Phi, chậm rãi nói:
- Tuy rằng là rất đau, nhưng trong lòng em rất vui vẻ. Diệp đại ca, em không có gạt anh, em thực sự rất hạnh phúc.
Diệp Lăng Phi nhìn dáng vẻ dịu dàng của Vu Đình Đình, nghĩ đến chuyện mình có thể đã đối đãi với thân thể mềm mại như nước của cô thì trong lòng dâng lên cảm giác hối lỗi sâu sắc. Hắn không muốn làm cho Đình Đình lại xấu hổ thêm nữa, ôm chặt lấy thân thể cô, yêu thương nói:
- Đình Đình, về sau anh sẽ không để em phải chịu thống khổ như thế nữa. Chuyện tối hôm đó, anh thật xin lỗi. Thật xin lỗi em!
- Diệp đại ca, không cần nói thế. Em thực ra rất... rất thích.
Diệp Lăng Phi lại cúi đầu, ra sức hôn lên đôi môi kiều diễm của Vu Đình Đình, hôn mãi đến khi hai người sắp hít thở không thông rồi mới tách môi ra. Diệp Lăng Phi kéo tay phải của Vu Đình Đình đến giữ trong tay mình, ngón tay vuốt ve làn da non nớt, nói:
- Đình Đình, cô bé này, nếu đã xảy ra chuyện như thế rồi, làm sao phải giấu anh? Anh không phải là người đàn ông đã làm chuyện không có trách nhiệm. Có lẽ đối với người nào khác, anh sẽ không đáp ứng cô ta cái gì cả. Nhưng với em, anh có thể đồng ý với em mà. Chỉ cần anh có thể làm được, anh sẽ thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của em.
- Em không cần anh phải hứa gì cả. Như bây giờ cũng rất tốt mà. Chỉ cần anh không quên mất em là em đã thỏa mãn rồi.
Vu Đình Đình không có yêu cầu gì cả, chỉ kề sát vào trong lòng Diệp Lăng Phi, thầm thì nói:
- Diệp đại ca, em rất thích cảm giác như bây giờ. Anh có chuyện gì cũng có thể tìm em tâm sự hết ra. Em chỉ cần biết em là người phụ nữ đáng để anh tin cậy là em đã thỏa mãn rồi.
Gặp được một người con gái như Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi cũng không biết là do phúc khí của mình hay là do vận rủi của cô nữa. Diệp Lăng Phi bắt đầu suy xét xem mình liệu có nên vận dụng quyền lợi đặc thù của mình ở Thái Lan để giải quyết khốn cảnh trước mắt hay không. Nhưng Diệp Lăng Phi lại nghĩ lại, cứ cho là hắn nguyện ý, nhưng cũng không biết Vu Đình Đình có nguyện ý hay không. Diệp Lăng Phi tính toán để đợi một thời gian nữa xem, chuyện thế này cũng không đơn giản như hắn nghĩ.
Bỏ qua vấn đề Vu Đình Đình có nguyện ý hay không, chỉ nhìn một cách đơn giản vấn đề hắn đang gặp phải trước mắt cũng đã đủ để hắn không ứng phó nổi rồi. Chuyện Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính bề ngoài thì tưởng như là đã giải quyết, nhưng thực ra lại không giải quyết hoàn toàn. Ai biết được nếu như Bạch Tình Đình mà biết hắn còn có phụ nữ bên ngoài thì có thể lại nổi điên lên nữa hay không.
Đau đầu a. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây lại nhíu mày. Vu Đình Đình rất tinh tế, phát hiện ra Diệp Lăng Phi cau mày, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, ôn nhu nói:
- Diệp đại ca, anh không cần phiền não. Nói không chừng sau này em gặp được một người đàn ông em thấy ngưỡng mộ thì em sẽ kết hôn. Khi đó em sẽ không thể để ý đến Diệp đại ca nữa.
Diệp Lăng Phi sao có thể không nghe ra đây là Vu Đình Đình có ý an ủi mình chứ. Hắn lại càng có thêm cảm giác Vu Đình Đình săn sóc hiền lành, hiểu tâm lý người khác. Hắn đứng lên, khom người, dịu dàng nói:
- Đình Đình, ở đây gió lớn. Chúng ta về nhé.
Vu Đình Đình gật đầu, sau đó dán người vào sau lưng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nâng mông cô lên, tay phải vỗ vỗ, cười dâm nói:
- Đình Đình, lúc đó anh không có cảm giác gì cả. Hay là bây giờ chúng ta trở về lại thể nghiệm lại lần nữa?
Diệp Lăng Phi đương nhiên là đang nói giỡn. Đêm qua hắn mới vừa liều chết triền miên với Chu Hân Mính xong. Cũng không định đêm đêm đều làm chú rể. Mà nói lại, hắn và Vu Đình Đình nếu đã vượt qua cái lớp màng mỏng kia rồi thì về sau bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục, cũng chả vội gì lúc này cả.
Trên đường Diệp Lăng Phi đưa Vu Đình Đình quay trở về trường học thì nhận được điện thoại của Trương Hoài Sinh - Phó Quản lý của Bách hóa Việt Dương. Trương Hoài Sinh này từ khi được Diệp Lăng Phi giúp lần trước thì đã trở thành gián điệp bên cạnh Bạch Tình Đình cho Diệp Lăng Phi. Y gọi điện cho Diệp Lăng Phi là muốn báo cho hắn biết hiện giờ Bạch Tình Đình đang bị Quản lý của Bách hóa An Thịnh là Lâm Tuyết làm khó dễ. Có vẻ như là Lâm Tuyết cố ý đến gây khó dễ cho Bạch Tình Đình nên dẫn theo vài phu nhân rộng rãi có tiền ở thành phố Vọng Hải, khoa tay mua chân ở Bách hóa Việt Dương.
Diệp Lăng Phi vừa nghe đã thấy phát hỏa, nghĩ thầm cái con mụ Lâm Tuyết này có phải là ăn phải gan báo rồi không, lại dám đến Bách hóa Việt Dương mà ra vẻ. Hắn có thể tưởng tượng ra được bộ dáng Bạch Tình Đình lúc này. Nhất định là phụng phịu lạnh lùng với Lâm Tuyết, rồi lại không tìm ra được cách phản kích. Đối phó với loại đàn bà điêu ngoa này là phải vô lại, nhưng mà Bạch Tình Đình lại là một cô gái được giáo dục quá tốt, quá lương thiện, không thể làm được những thủ đoạn hèn hạ như thế. Ngược lại, Diệp Lăng Phi lại thích hợp nhất với kiểu vô lại như thế.
Diệp Lăng Phi đưa Vu Đình Đình trở về rồi lái xe đi Bách hóa Việt Dương luôn. Cũng may là tiện đường nên cũng không mất quá nhiều thời gian. Khi Diệp Lăng Phi chạy tới Bách hóa Việt Dương, đã thấy Trương Hoài Sinh đang đứng trước cửa tầng một, hết nhìn đông lại nhìn tây. Diệp Lăng Phi đỗ xe xong, cố ý kéo phanh áo khoác ra, để mở lất phất, xắn tay áo lên đi vào cửa.
- Người đâu rồi?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Diệp tiên sinh, cuối cùng anh cũng đến rồi. Bây giờ các bà ấy đều đang ở trên tầng năm khu bán đồ xách tay. Phó tổng Bạch rất tức giận, nhưng lại không thể bực bội với họ được, đành phải chịu đựng. Anh mau đi xem một chút đi.
Trương Hoài Sinh vội vàng nói.
Diệp Lăng Phi không hỏi nhiều nữa, hắn cảm giác là việc Trương Hoài Sinh gọi điện cho mình không chừng là Bạch Tình Đình có đồng ý rồi. Bằng không, Trương Hoài Sinh làm sao lại phải gọi điện như thế. Diệp Lăng Phi hiện giờ ghét nhất là dám có người ức hiếp bà xã của hắn. Cái tội này là không thể tha thứ được.
Cùng Trương Hoài Sinh đi tới tầng năm. Lâm Tuyết là quản lý của Bách hóa An Thịnh, có biết Trương Hoài Sinh cho nên Trương Hoài Sinh không đến gần mà chỉ chỉ vào một người phụ nữ mặc quần trắng ôm sát, ở trên mặc một cái áo thắt màu cafe dài có thắt thắt lưng, báo cho Diệp Lăng Phi biết cô ta chính là Lâm Tuyết, quản lý của Bách hóa An Thịnh.
Diệp Lăng Phi đã từng đến Bách hóa An Thịnh, cũng là một công ty bách hóa xa hoa ở thành phố Vọng Hải, so với Bách hóa Việt Dương thì có lưu lượng người đến đông hơn, doanh thu buôn bán cũng nhiều hơn Bách hóa Việt Dương.
Diệp Lăng Phi từng đến Bách hóa An Thịnh, nhưng chưa gặp qua bà chủ của Bách hóa này là Lâm Tuyết. Hôm nay xem như là được làm quen. Thấy Lâm Tuyết chỉ tầm ba mươi tuổi, dáng người không tồi, làn da bảo dưỡng rất tốt. Trên cổ có đeo vòng bạch kim, trên tai đeo một đôi kim cương lủng lẳng, cầm trong tay một cái túi xách LV. Xét về diện mạo thì cũng có thể coi là một mỹ nhân.
Diệp Lăng Phi duyệt người vô số, vừa thấy cách ăn mặc của Lâm Tuyết là đã biết người đàn bà này rất có tâm kế. Đối với loại đàn bà này, ở ngóc ngách thành phố Vọng Hải cũng không ít lời đồn đại. Ai nấy đều nói người đàn bà này mánh khóe lắt léo, quan hệ với các lãnh đạo của thành phố vô cùng tốt. Thậm chí có người còn nói chị ta là tình nhân của một vị lãnh đạo trong Thị ủy.
Đồn đại chung quy vẫn là đồn đại. Nhưng Lâm Tuyết người đàn bà này thủ đoạn quả thực quá mạnh. Chỉ ngắn ngủi trong vòng có vài năm đã đưa Bách hóa An Thịnh phát triển trở thành công ty bách hóa số một số hai ở thành phố Vọng Hải. Trong chuyện đó, ngoại trừ việc có người trong cơ quan chính quyền âm thầm hỗ trợ, bản thân chị ta cũng phải có ý tưởng kinh doanh không tầm thường.
Phải nói là Bách hóa Việt Dương và Bách hóa An Thịnh là nước giếng không phạm nước sông, về căn bản không có xung đột lợi ích. Một công ty bách hóa chuyên về sản phẩm cao cấp, một công ty khác chuyên về sản phẩm bình dân. Nhưng từ sau khi Bạch Tình Đình vào Bách hóa Việt Dương, điều chỉnh sách lược kinh doanh, định vị hàng hóa vốn có lên đối tượng là thanh niên nam nữ. Đây chính là lực lượng tiêu dùng rất lớn, bao gồm cả những khách hàng nam nữ có khả năng tiêu dùng kinh người.
Lâm Tuyết không biết là có phải ý thức được sách lược kinh doanh này của Bách hóa Việt Dương sẽ sinh ra ảnh hưởng hay không mà hôm nay lại chủ động đến Bách hóa Việt Dương khiêu khích.
Diệp Lăng Phi đi đến trước đám người Lâm Tuyết. Bạch Tình Đình đứng bên cạnh Lâm Tuyết, mặc âu phục công sở, hai tay ôm ngực, ánh mắt lãnh đạm nhìn Lâm Tuyết và năm vị phu nhân này nọ đang bình phẩm săm soi túi xách ở đây. Lâm Tuyết vốn là tìm đến để moi móc cho nên từ miệng chị ta nói ra cũng chẳng có lời nào hay.
- Ai nha, cái túi xách này cũng không tồi. Chị Quách, chị xem cái túi này có phải là da thật không? Sao tôi cứ thấy như là da thuộc ấy nhỉ?
Lâm Tuyết cầm lấy một cái túi xách đưa cho một người phụ nữ hơi béo đứng bên cạnh. Người kia nhìn nhìn túi xách, lắc đầu, bĩu môi nói:
- Đây là thuộc da. Chẳng đáng giá tiền.
- Tôi đã nói rồi đấy thôi, làm sao lại cảm giác kém thế chứ.
Lâm Tuyết cố ý reo lên.
- Lại còn giá ba trăm tám mươi đồng nữa. Tôi thấy chỉ đáng giá bốn năm mươi đồng thôi. Khụ, thật đúng là Bách hóa Việt Dương.
Lâm Tuyết nói rồi quay sang Bạch Tình Đình đang đứng bên cạnh, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
- Bạch tiểu thư, tôi còn tưởng là Bách hóa Việt Dương của các người thế nào chứ. Không ngờ lại làm tôi thật là rất thất vọng. Nghe nói gần đây các người quảng cáo là phải phát triển một loạt sản phẩm cao cấp hả? Tôi thấy thôi đừng cao cấp thì hơn, chi bằng cứ phát triển loại kém đi. Cô nhìn xem mấy cái shop nho nhỏ chuyên buôn bán quần áo, có cái nào không sinh ý thịnh vượng? Nhìn lại Bách hóa Việt Dương xem, yên tĩnh vắng lặng, không thể nào so sánh với Bách hóa An Thịnh lúc nào cũng đông như trẩy hội của chúng tôi được. A, tôi còn đang nghĩ tới, mấy ngày nữa tôi định tổ chức một buổi trình diễn thời trang. Ngoại trừ việc mời những người mẫu trình bày các trang phục nổi tiếng trong n', còn có người mẫu nổi tiếng thé giới, trong đó còn có Thái Lệ Ti, thiếu nữ thiên tài người Anh, người mẫu sáng giá nhất trên thế giới hiện nay. Riêng chi phí để mời cô ấy xuất hiện thôi tôi cũng tính phải chi đến cả triệu rồi ấy. Không biết là Bách hóa Việt Dương của các người liệu có được sự quyết đoán như thế hay không? Theo tôi thấy có chi được đến trăm nghìn đã là khá lắm rồi.
Bạch Tình Đình hơi run môi. Nàng rất chán ghét cái giọng điệu nói chuyện thế này của Lâm Tuyết. Có điều vì thân phận của chị ta mà lại không thể mắng cho vài câu. Lúc này, Bạch Tình Đình nhớ tới, Diệp Lăng Phi mà ở đây thì tốt rồi. Tác phong vô lại của Diệp Lăng Phi là thích hợp nhất với loại đàn bà cứ thích châm chọc khiêu khích người khác như thế này.
Bạch Tình Đình không thể ngờ được là vừa nghĩ đến Diệp Lăng Phi thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc kia vang lên bên tai:
- Mời một cô người mẫu cũng một triệu. Không biết là công ty Bách hóa An Thịnh của các người dự định bỏ vốn vào tổ chức buổi trình diễn thời trang này bao nhiêu đây?
Bạch Tình Đình nhìn lại đã thấy Diệp Lăng Phi áo khoác phanh ra trễ nải. Áo sơ mi bên trong thì một nửa góc áo ở trong quần, nửa kia lòi ra bên ngoài, cổ tay áo xắn lên. Cách ăn mặc hoàn toàn giống như một tên vô lại. Diệp Lăng Phi còn dùng móng tay nạy nạy kẽ răng. Cũng không biết có nạy ra cái gì không mà mấp máy miệng,nhổ toẹt một bãi lên trên nền lát gạch đá men.
Một thân ăn mặc của Diệp Lăng Phi đã khiến cho mấy người Lâm Tuyết cảm thấy người đàn ông này không có phẩm vị, không có giáo dục gì cả. Lại nhìn thấy động tác ghê tởm của hắn, mấy người phụ nữ này thiếu chút nữa thì nôn ọe. Lâm Tuyết thấy Diệp Lăng Phi tiến lại gần mình thì chán ghét cau mày, cố ý cách xa hắn ra, khinh thường lườm hắn một cái, hỏi ngược lại:
- Tôi với anh có quen à? Cần gì phải nói cho người như anh biết?
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đến thì rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Từ chiều nay khi Lâm Tuyết mang theo mấy vị phu nhân có tiền đến chỉ đích danh Bạch Tình Đình cùng đi, Bạch Tình Đình đã tức mà phải nhịn xuống. Nếu để mình và Lâm Tuyết đấu võ mồm ở ngay Bách hóa Việt Dương thì sẽ không khỏi tránh được bị đám người Lâm Tuyết lợi dụng làm ầm ĩ lên. Phải biết rằng mạng lưới quan hệ của Lâm Tuyết rất mạnh, quan hệ với lãnh đạo đài truyền hình cũng không tồi. Những quảng cáo trong khung phát sóng giờ vàng ở trên đài truyền hình thành phố Vọng Hải đều là thuộc về công ty Bách hóa An Thịnh.
Thâm tâm thì nàng vẫn buồn bực, nhưng khi thấy Diệp Lăng Phi ăn mặc như thế, Bạch Tình Đình lập tức hiểu ngay Diệp Lăng Phi đang giúp mình xả giận nên mới tới đây, trong lòng thầm vui vẻ, thầm nghĩ: "Coi như anh còn có lương tâm. Biết là em bị khinh bỉ. Thế này tối nay về nhà sẽ nể mặt anh một chút."
Bạch Tình Đình đứng một bên, bảo trì trầm mặc. Diệp Lăng Phi đi tới, biết rõ là Lâm Tuyết chán ghét hắn thì hắn lại càng cố ý lại gần Lâm Tuyết. Hắn móc ngón tay vào trong lỗ mũi, nói:
- Tôi cũng chỉ tò mò thôi. Hơn một triệu cơ mà. Cả đời tôi đây cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế. Cho nên mới muốn biết bà chủ Lâm đại danh đỉnh đỉnh của Bách hóa An Thịnh rốt cuộc là có bao nhiêu tiền?
- Anh biết tôi ư?
Lâm Tuyết thấy Diệp Lăng Phi biết thân phận của mình thì không khỏi cả kinh. Chị ta không biết người đàn ông trước mắt thoạt nhìn xấu xa này. Những phụ nữ có tiền như chị ta vẫn luôn kính nhi viễn chi và phải giữ khoảng cách với một số gã đàn ông dáng vẻ lưu manh, lo lắng những gã này sẽ có chủ ý xấu. Gần đây lắm người thiếu tiền mà dám làm nhiều chuyện. Ai biết được có thể có người nào âm mưu cướp tiền của mình nên mới định bắt cóc vơ vét tài sản?
Động tác đưa tay ngoáy mũi này của Diệp Lăng Phi làm cho mấy chị nàng bên cạnh Lâm Tuyết vốn thường ngày luôn tự nhận là thân phận cao quý thấy vô cùng ghê tởm, đều trốn ra rất xa. Lâm Tuyết cũng muốn đi theo những người này, cùng nhau trốn xa ra một chút. Nhưng khi chị ta vừa định nhúc nhích thì lại thấy Diệp Lăng Phi đã đi vòng sang bên kia của chi ta, bịt một lỗ mũi, tiến đến gần chị ta và ra sức hít thở. Sau đó, hắn ắt xì hơi ngay cạnh Lâm Tuyết khiến cô chỉ muốn phun ngay. Lâm Tuyết hắt xì một tiếng, dùng tay phải che mũi lại, chán ghét trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi.
- Ngại quá, trên người cô có mùi vị kia thật sự là rất gay mũi..... giống như... cái mùi ở nhà vệ sinh ấy. Sau mỗi lần đi vệ sinh tôi cũng không nhịn được phải liên tục hắt xì.
Diệp Lăng Phi dùng sức bóp mũi, sau đó hắn lại lau mũi rồi cười ha hả nói:
- Sao tôi không biết Nhâm tổng cô được, cô chính là nhân vật có quan hệ cực kỳ thân thiết với đài truyền hình, tôi nhớ cô còn viết vài tờ báo rất hay, những thứ này đều được đặt trong nhà cầu của tôi. Mỗi lần tôi đi vệ sinh đều phải đọc báo giết thời gian, hầu như mỗi lần tôi đi vệ sinh đều có thể thấy được Lâm tổng, sao có thể nói tôi không biết cô?
Cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình khẽ nhếch lên, nàng cố gắng ép mình không cười thành tiếng. Nàng thấy vẻ mặt Lâm Tuyết đã chuyển thành màu tím, trong lòng vẫn liên tục cười thầm. Diệp Lăng Phi này quả nhiên là người không quan tâm đến bất kỳ điều gì, ngay cả những lời như vậy mà cũng có thể nói ra được. Bình thường khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nói chuyện với nhau theo kiểu giống như vậy, Bạch Tình Đình đều cảm thấy không thể chịu đựng được. Nhưng nếu so sánh thì những lời nói của Diệp Lăng Phi đối với Bạch Tình Đình và đối với Lâm Tuyết là hai cấp bậc hoàn toàn khác biệt, lúc này Bạch Tình Đình đã biết rõ thì ra trước đây Diệp Lăng Phi vẫn "hơi" nhường nhịn mình, ít ra hắn cũng chưa từng nói ra những lời như vậy.
Những người phụ nữ đi theo bên cạnh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được, đám người nói với Lâm Tuyết:
- Lâm tổng, chúng tôi sẽ đợi cô ở cầu thang!
Bộ dạng của đám người rõ ràng muốn rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.
Lâm Tuyết cũng rất muốn đi, đột nhiên trước mặt mọi người bị một tên đàn ông bẩn thỉu làm nhục, dù trước đây Lâm Tuyết đã trải quai rất nhiều tình cảnh khủng bố hơn nhưng rõ ràng cũng không chịu đựng được. Vẻ mặt của nàng lúc này biến đổi rất "ác liệt", nàng mắng lớn:
- Loại khốn nạn.
Lâm Tuyết mắng xong thì lập tức bỏ đi, nhưng nàng không ngờ Diệp Lăng Phi lại phóng đến chặn trước mặt. Hắn nở nụ cợt nhả rồi nói:
- Lâm tổng, đừng nên đi vội, vừa rồi cô đã nói tôi là loại khốn nạn, lời nói cũng không phải vô ích. Tôi sao có thể phụ lòng thân phận khốn nạn này được, cô thấy có đúng không?
- Anh muốn làm gì?
Lâm Tuyết cảm thấy không đúng, nếu tên đàn ông này quả thật muốn đùa bỡn thì người chịu thiệt chính là nàng. Vì vậy nàng dùng giọng đe dọa nói:
- Anh cũng biết tôi, cũng biết tôi quen biết rất nhiều người, nếu hôm nay anh có hành động nào bất kính thì sau này đừng trách tôi độc ác.
Diệp Lăng Phi sao không biết Lâm Tuyết là loại người ngoài mạnh trong yếu chứ? Trong lòng nàng rõ ràng rất sợ hãi nhưng vì thể diện mà tỏ ra cực kỳ lợi hại, cũng vì vậy mà người ta mới không dám "dây" vào. Nếu nơi đây không phải là cửa hàng bách hóa của Bạch Tình Đình thì Diệp Lăng Phi sẽ thật sự động chút tay chân chiếm chút tiện nghi để hù dọa nữ nhân này. Nhưng hắn vì không muốn làm cho Bạch Tình Đình khó xử nên chỉ cười nói:
- Lâm tổng, cô nghĩ tôi là người thế nào, tôi cũng không lột cô trần truồng, tôi là người đứng đắn, chẳng qua chỉ muốn tìm Lâm tổng để tạo dựng chút quan hệ. Chẳng biết Lâm tổng có công việc gì phù hợp giới thiệu cho tôi không? Tôi cũng không yêu cầu quá cao, chỉ cần no bụng là được. Những chức vụ như bảo vệ đều có thể giới thiệu cho tôi, tất nhiên nếu Lâm tổng muốn có người làm trợ lý đặc biệt thì tôi cũng phải xem xét lại. Cô đừng xem thường xem thường bộ dạng của tôi, tuy không cường tráng cho lắm nhưng lại có biệt danh là khẩu pháo con, nếu Lâm tổng có hứng thú thì hoàn toàn có thể dùng thử. Khi Lâm tổng thỏa mãn thì chúng ta sẽ bàn đến vấn đề đãi ngộ sau cũng được.
- Đồ lưu manh, quân vô lại.
Lúc này Lâm Tuyết cũng đã không thể nào chịu đựng được nữa, nàng phóng như bay đến thang máy, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là rời khỏi chỗ này, vĩnh viễn không bao giờ muốn đối mặt với loại đàn ông khốn nạn kia.
Bạch Tình Đình thấy bộ dạng Lâm Tuyết giống như muốn trốn đi thì cuối cùng cũng không nhịn được phải cười thành tiếng. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình cười thì lợi dụng cơ hội phóng đến bên cạnh dùng giọng đắc ý nói:
- Vợ yêu, thấy chưa, ông xã rất có ích đấy nhé! Anh đã nói rồi, em và anh mà ở cùng một chỗ với nhau thì bất cứ khó khăn gì cũng có thể giải quyết, anh bảo đảm sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
- Hừ!
Bạch Tình Đình hờn dỗi hừ mộ tiếng, cặp mắt đẹp của nàng khẽ lưu chuyển rồi có vẻ như lơ đãng quét về phía Diệp Lăng Phi, nhưng rõ ràng nàng cũng không tức giận vì lời nói của Diệp Lăng Phi. Lúc này tâm tình của nàng rất tốt, khi thấy con phụ nữ đáng giận kia tức tối bỏ chạy thì cơn tức cũng tan thành mây khói.
Trương Hoài Sinh thấy đám người Liễu Thanh bỏ đi thì lập tức xúm xít trở lại rồi thở dài một hơi nói:
- Cuối cùng con mụ này cũng bỏ đi, nếu tiếp tục làm loạn thì cửa hàng của chúng ta cũng dẹp tiệm là vừa. Mới sáng sớm mà đã đến làm loạn với chúng ta, Diệp tiên sinh, may mà có anh đến đây.
- Đối với loại người đó phải đối phó như vậy mới hiệu quả, loại phụ nữ này thì tôi sẽ dùng cái vô lại để đối phó.
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Định đeo đôi giày cao gót màu đen đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, tâm tình của nàng rất tốt. Khi nhớ đến câu nói của Diệp Lăng Phi thì Bạch Tình Đình cười hỏi:
- Diệp Lăng Phi, anh có biệt danh là khẩu pháo con à, sao em không biết nhỉ? Rốt cuộc khẩu pháo con là thứ gì, sao người phụ nữ kia lại sợ hãi bỏ chạy?
Diệp Lăng Phi và Trương Hoài Sinh vốn đang cười ha hả, nhưng khi nghe thấy lời nói của Bạch Tình Định thì vẻ mặt cả hai chợt trở nên cứng như đá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...