Đô Thị Tàng Kiều

Trong bữa cơm, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đều cúi đầu không nói lời nào, vú Ngô liếc nhìn Diệp Lăng Phi rồi lại liếc nhìn Bạch Tình Đình, cười cười với ý dò hỏi:

- Hai người làm sao thế? Lúc nãy còn đang yên đang lành, sao giờ lại chẳng nói gì?

- Trong lúc ăn cơm không được nói chuyện, bố thường bảo với con thế.***”

Bạch Tình Đình tinh nghịch quay qua nói với vú Ngô:

- Vú Ngô, vú cũng nên im lặng đi.

- Xem trí nhớ của ta cũng thật là, đúng, đúng, ăn cơm không được nói chuyện.

Vú Ngô vốn dĩ muốn tìm đề tài để phá vỡ không khí trầm lắng giữa Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, nhưng Bạch Tinh Đình đã nhắc thế thì bà cũng đành không nói thêm câu nào nữa.

Diệp Lăng Phi mau chóng ăn xong bữa cơm, sau khi thu dọn chén đũa đem vào bếp hắn liền phi thẳng lên lầu. Mấy phút sau lại thấy hắn xuống lầu với bộ đồ thường trên người cùng đôi giày ba-ta dưới chân.

- Anh định ra ngoài?

Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi ăn mặc như thế lại nhầm tưởng rằng hắn muốn ra ngoài. Cô đặt chén đũa xuống bàn, mím môi lại không để cho canh dính trên môi dù chỉ là một chút ít. Bạch Tình Đình lấy tay đẩy cái ghế ra phía sau, đứng dậy đến trước mặt Diệp Lăng Phi mang theo ánh mắt oán trách, nhẹ nhàng hỏi:

- Anh đi đâu?

- Anh ra sân kiểm tra thiết bị báo động.

Diệp Lăng Phi cầm cái đèn pin trên tay, rọi trước mặt Bạch Tình Đình nói:

- Tiện thể kiểm tra luôn có cái đèn nào không sáng không, nghe nói dạo này thường xảy ra rất nhiều vụ trộm cắp, mình phải đề phòng cẩn thận hơn.

Nghe Diệp Lăng Phi bảo thế, Bạch Tinh Đình mới ngỡ ra là hắn muốn ra sân. Bạch Tinh Đình vừa kịp nói xong câu em đi cùng anh liền vội vàng chạy lên lầu thay quần áo. Diệp Lăng Phi đành phải ngồi xuống ghế sa-fa trong phòng khách chờ cô, nắm chặt cái đèn pin trong tay, đôi mắt cứ hướng về phía bậc cầu thang. Bạch Tình Đình rất nhanh khoát chiếc áo khoát đi xuống lầu. Cô mang đôi giày da màu hồng, không có tất, cô chỉ mang đôi giày da trần trụi chạy xuống lầu.

Hai người đi ra khỏi biệt thự. Bật sáng tất cả các đèn trong sân khiến cho sân tỏa sáng như ban ngày. Bây giờ vẫn chưa thật sự bước vào mùa đông, nhưng nhiệt độ ngoài trời rất thấp, theo dự báo của đài khí tượng Vọng Hải, nhiệt độ vào ban đêm khoảng -4ºC. Rét buốt đến độ đóng băng luôn.

Bạch Tình Đình quấn chặt áo khoát, dựa vào người Diệp Lăng Phi, gió lạnh thổi làm cho mũi cô đỏ hồng lên. Diệp Lăng Phi thấy mà thương, vỗ vai cô bảo:

- Bà xã à, em vào trước đi, lát nữa anh sẽ vào ngay.

Bạch Tình Đình lắc đầu bảo:

- Em không vào đâu, vừa ăn cơm xong, em muốn đi dạo bộ.

Diệp Lăng Phi cười:

- Trời lạnh cóng, em lại mặc ít như vậy mà còn đòi đi ra dạo bộ, thật chẳng nghe lời gì hết.

Tuy là nói như vậy nhưng hắn vẫn không ép cô đi vào. Họ đi qua bể bơi, nước trong bể đã phát ra ánh sáng, nếu không đã sớm đóng băng rồi. Hai người đi thẳng đến trước thiết bị báo động. Diệp Lăng Phi kiểm tra thiết bị báo động một cách tỉ mỉ. Trong sân ngoài việc lắp đặt thiết bị báo động ra, còn lắp đặt camera, Diệp Lăng Phi đều lần lượt kiểm tra từng cái một, rất tỉ mỉ.


Bạch Tình Đình vẫn không hỏi hắn vì sao đột nhiên hắn lại trở nên cẩn thận đến thế. Cô chỉ theo hắn ra sân đi dạo lòng vòng. Lúc hai người trở vào biệt thự, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình đã bị cóng đến đỏ ửng cả lên. Tay của Diệp Lăng Phi cũng lạnh buốt. Vừa trở vào khu biệt thự ấm cúng, cả hai cùng cảm nhận được sự nóng hôi hổi.

- Bà xã à, em nên ngủ sớm đi.

Diệp Lăng Phi đưa cô đến trước cửa phòng ngủ, hắn cúi đầu xuống tặng cô một nụ hôn nóng bỏng, sau đó âu yếm bảo:

- Có việc gì thì gọi anh nha, à, còn cây bút máy anh tặng em, em nhớ luôn mang theo bên người đó.

Bạch Tình Đình nhịn không nổi nữa liền hỏi:

- Ông xã à, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Sao em cảm thấy anh rất kì lạ?

- Không có gì.

Diệp Lăng Phi cũng chẳng giải thích gì với cô cả. Hắn mở cửa phòng ngủ của cô, ngầm ý bảo cô vào phòng. Hắn dõi theo cô, rồi cũng quay trở về phòng ngủ của mình.

Diệp Lăng Phi đã đặt máy chủ trong phòng ngủ của mình từ sớm, hắn đem tất cả các hình ghi trong camera ra và xem kĩ lưỡng các hình ghi trong đó, xem thử có kẻ nào đáng nghi đã từng xuất hiện quanh khu biệt thự này hay không.

- Cốc! Cốc!

Ngoài cửa phòng vọng vào hai tiếng gõ cửa trong trẻo, Diệp Lăng Phi vừa quay đầu lại phía cửa liền nhìn thấy Bạch Tình Đình đã đẩy cửa bước vào phòng hắn.

Bạch Tình Đình với mái tóc đen huyền xõa lòa xòa ngang vai, trên người mặc chiếc áo ngủ mỏng manh màu trắng. Trước ngực lộ đôi gò bồng tròn trịa được che đậy bởi chiếc áo ngủ với những sợi tơ trong suốt. Hai nụ hoa đỏ thẫm thoắt ẩn thoắt hiện. Xuyên qua những sợi tơ của chiếc áo ngủ, quần lót hình tam giác màu trắng cũng bỗng chốc hiện ra trước mắt Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi gắng sức nuốt nước bọt, Bạch Tình Đình ăn mặc như thế này rõ ràng là đang quyến rũ hắn mà. Không thể là bình thường được, nói không chừng, Diệp Lăng Phi không đợi Bạch Tinh Đình vội mở miệng, hắn đã bồng cô lên giường rồi cũng chẳng cần biết cô có đồng ý hay không. Cần phải thực hiện nhanh các động tác này đã. Nhưng Diệp Lăng Phi lúc này chỉ có thể cố nén nhịn loại *** này, giả vờ như không nhìn thấy, nói một cách hời hợt:

- Bà xã à, sao em không ngủ mà chạy đến phòng anh làm gì thế?

Bạch Tình Đình có phần thất vọng, cô vẫn cho rằng mình ăn mặc như vậy nhất định sẽ khơi dậy ham muốn của hắn. Nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi hôm nay lại có thái độ khác thường, vẫn có thể giả vờ điềm nhiên như không thấy gì. Bạch Tình Đình nghi ngờ rằng có thể nào mình đã không còn hấp dẫn đối với hắn nữa. Nhưng cô vội nghĩ lại và bác bỏ cái ý nghĩ này của mình. Cô vẫn có phần tự tin vào bản thân, tin rằng bất kì người đàn ông nào khi nhìn thấy cô ăn mặc thế này xuất hiện, nhất định sẽ bộc lộ bản tính háo sắc ra lập tức.

- Chẳng lẽ anh đang giả bộ với mình?

Bạch Tình Đình cho rằng hắn cố ý như vậy, nhất định là cố ý giỡn mình. Tay phải cô cầm một quyển tạp chí đời sống, nói nhỏ nhẹ:

- Ông xã à, em không ngủ được, muốn tán gẫu với anh.

- Tán gẫu à, được thôi.

Diệp Lăng Phi không nhìn Bạch Tình Đình, ép bản thân phải hướng ánh mắt nhìn chăm chăm vào màn hình vi tính, hắn sợ mình chỉ nhìn cô thêm một chút nữa sẽ bị mê hoặc bởi cách ăn mặc đó của cô, không kiềm chế nổi sự ham muốn có một nụ hôn cháy bỏng với cô.

Bạch Tình Đình đến bên giường và đặt lưng nằm xuống, chân phải hơi nghiêng, chân trái hơi tách ra theo một góc cố định. Tư thế này quả thật quá trêu người mà. Chỉ cần Diệp Lăng Phi quay đầu lại, hắn sẽ nhìn thấy khe rãnh mê hoặc sâu sâu giữa cặp mông trắng hồng. Quần lót màu trắng ôm chặt lấy hai bên mông trắng hồng nõn nà của cô. Khe rãnh bên trong quần lót biến thành một đường nét, một đường nét chỉ có thể được che giấu ở giữa cặp mông tạo nên sự đối xứng giữa hai bên mông hồng hồng.

- Ông xã à, anh đang xem gì vậy?

Bạch Tình Đình tình tứ hỏi hắn.


- Hình như hôm nay anh có gì đó khác thường.

- Anh đang kiểm tra hệ thống điều khiển.

Diệp Lăng Phi nói xong không để ý quay đầu lại, liền nhìn thấy một màn khiến người ta phun cả huyết máu. Hắn cảm thấy máu chảy sục sôi khắp cơ thể, cố nuốt nước miếng. Cổ họng rung lên, nuốt nước miếng cái ực. Hắn vội quay đầu đi, chột dạ bảo:

- Bà xã à, em…… Em khi nào thì trở về phòng vậy?

- Chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy em sao?

Giọng của Bạch Tình Đình có vẻ không được vui cho lắm. Tay phải cô lật nhanh mấy trang tạp chí, phát ra âm thanh loạt xoạt.

- Không phải. Anh… Anh… Anh sợ mình không làm chủ được bản thân.

Diệp Lăng Phi lại nuốt nước miếng lần nữa, hắn có cảm giác như cổ họng mình hơi khô, liền vội đứng lên tự rót cho mình ly nước. Uống một hớp, tay bưng ly nước, không dám nhìn Bạch Tinh Đình, chỉ có thể nhìn qua một bên và nói:

- Anh đã đồng ý với em rồi, trước khi cưới anh không thể phát sinh quan hệ với em được, anh đã nói được thì phải làm được.

Bạch Tình Đình nghe anh giải thích như vậy thì nỗi không vui lúc nãy giờ mới tan biến đi, trong lòng lại cảm động hơn. Cô càng cho rằng Diệp Lăng Phi là một người đàn ông đáng tin tưởng. Càng nghĩ như thế, dục lửa trong lòng cô càng mạnh hơn.

Chính trong bữa cơm lúc nãy, câu nói vô tình của vú Ngô đã đốt lên lửa dục trong lòng cô. Vú Ngô nói đúng, bây giờ cô và Diệp Lăng Phi đã là vợ chồng rồi, đương nhiên là không cần lo ngại đến những chuyện khác. Người con gái nào mà chẳng mong được dung hợp với người đàn ông mình yêu, chỉ có thể sau khi dung hợp rồi hai người mới chính thức được gọi là vợ chồng.

Trước đây, Bạch Tình Đình đã sớm thử qua sự sung sướng cuồng nhiệt trong chuyện nam nữ âu yếm nhau, chỉ có điều cô chưa bao giờ vượt qua giới hạn cuối cùng cả. Không thể không phủ nhận, Bạch Tình Đình rất lo lắng đối với việc Diệp Lăng Phi đi vào cơ thể cô. Suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một người con gái chưa từng trải, nên cô luôn có cảm giác sợ hãi trong lòng.

Nhưng câu nói đó của vú Ngô đã giác ngộ được Bạch Tình Đình, cô lúc này đã là một người phụ nữ đã có chồng, sớm muộn gì thì bản thân mình cũng nhận được sự công kích mãnh liệt của chồng. Cô đã thấy hắn nhịn ham muốn rất khổ sở, nên bản thân cô cần chủ động vượt qua giới hạn này với hắn. Chính vì vậy mà cô mới mặc nội y gợi cảm như thế này đến phòng Diệp Lăng Phi, còn mục đích là gì thì không nói cũng đã rõ. Cô đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ trở thành phụ nữ sau đêm nay nếu mình làm tốt.

Giọng nói của Bạch Tình Đình trở nên nhẹ nhàng:

- Ông xã à, em qua đây chỉ là muốn tán gẫu với anh thôi, nếu anh mà nghĩ lung tung, thì điều đó chứng tỏ anh có ý làm loạn đó.

Câu nói này tốt hơn là không nên thốt ra, vừa thốt ra đã khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy dục lửa đã đốt cháy khắp cơ thể hắn rồi. Đây chẳng phải là đang khiêu gợi hắn đó sao, tán gẫu cái gì chứ, có ai ăn mặc thế này đến bảo là tán gẫu không, Diệp Lăng Phi cảm thấy cổ họng mình đều khô hết cả rồi, lại rót nước, phát hiện ra nước đã hết sạch. Hắn vội cầm ly nước nói:

- Bà xã à, em chờ anh chút, anh đi rót ít nước uống.

Nói xong cũng chẳng đợi Bạch Tình Đình kịp nói gì, hắn chạy vội ra ngoài.

Bạch Tình Đình nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của hắn, nhếch miệng cười, cô lúc này, đã phát hiện ra Diệp Lăng Phi cũng có lúc thật đáng yêu.

Trong phòng họp của tòa nhà chính phủ, tất cả những lãnh đạo của chính phủ đều đã có mặt. Điền Vi Dân đã để cho Chu Hân Mính nói một lượt về những nguy cơ trước mắt của thành phố Vọng Hải. Đề tài mà thành phố Vọng Hải thảo luận lúc này là sử dụng biện pháp như thế nào để ngăn chặn sự công kích khủng bố lớn nhất từ khi thành lập thành phố đến nay.

Một nhóm do Ủy viên bí thư thành phố Từ Hàn Vệ lãnh đạo cho rằng, sự việc lần này có vẻ như là chuyện bé xé ra to vậy, đây chẳng qua chỉ là mấy vụ án hình sự, chỉ cần ra lệnh quy định rõ cho cục cảnh sát phải phá án đúng thời gian là xong ngay, không nhất thiết phải kinh động đến toàn thành phố. Thành phố Vọng Hải là một thành phố theo loại hình bỏ vốn đầu tư, có rất nhiều thương nhân đến đây đầu tư, nếu để cả thành phố cùng hành động, điều này sẽ ảnh hưởng tồi tệ đến thành phố Vọng Hải. Rất có khả năng những thương nhân Đài Loan, thương nhân nước ngoài cùng với các thương nhân khác sẽ hủy bỏ đầu tư, như vậy sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến nền kinh tế của thành phố Vọng Hải.


Một nhóm người khác bao gồm cả thị trưởng Điền, phó thị trưởng Chu, trưởng cục cảnh sát Triệu Thiên Tiếu lại cho rằng, nên lập tức tiến hành biện pháp toàn thành phố cùng hành động, thà tin rằng có chứ không thể không tin (tức là làm việc phải có sự chuẩn bị chu đáo), nhất định phải bắt cho được nhóm phần tử khủng bố quốc tế này mới có thể tạo nên được tình hình an ninh tốt ở thành phố Vọng Hải, để cho các nhà đầu tư bên ngoài và nhân dân thành phố yên tâm lập nghiệp và sinh sống.

Hai bên cùng tranh luận mãi, chẳng bên nào chịu nhường bên nào.

Từ 7h tối bắt đầu tranh luận, mãi đến hơn một tiếng đồng hồ sau vẫn chưa đưa ra kết luận.

Ở đây không đến lượt Chu Hân Mính lên tiếng, cô chỉ ngồi im lặng. Trong lòng Chu Hân Mính rất sốt ruột, nếu tình hình cứ kéo dài như vậy, thì không biết ai sẽ là người bị thủ tiêu tiếp theo đây. Cô thật sự hy vọng Diệp Lăng Phi sẽ ở bên lúc này, nói không chừng hắn có biện pháp để thống nhất được ý kiến của các nhà lãnh đạo chính phủ, nhưng đôi lúc cô cảm thấy cách nghĩ này của mình thật buồn cười, Diệp Lăng Phi làm sao mà có thể đưa ra biện pháp để thuyết phục được các vị lãnh đạo chính phủ này chứ.

Trong lúc cô đang đau đầu nhức óc, thì điện thoại của cô đổ chuông. Cô cúi đầu xuống xem. Là Tiểu Triệu gọi. Cô vội đứng lên rời khỏi phòng họp.

- Chị Chu, không hay rồi.

Vừa bắt máy tiểu Triệu đã nói câu không hay rồi, khiến cho lòng cô hồi hộp, vội hỏi:

- Chuyện gì?

- Từ Triệu đã bị người ta thủ tiêu rồi.

Chu Hân Mính vừa nghe cái tên này đã thấy hồi hộp rồi, tên Từ Triệu này không phải là một ông chủ bình thường. Đó chính là con trai của bí thư Từ. Tuy nhà nước đã có quy định, quan chức chính phủ không được kinh doanh, nhưng không có quy định con cái họ cũng không được kinh doanh. Tên Từ Triệu này đã đục một lỗ thủng lớn. Hắn mở ra một công ty xây dựng, lợi dụng quyền lực của bố nhanh chóng phát triển lên thành tập đoàn xây dựng có tiếng ở thành phố Vọng Hải. Thật không ngờ Từ Triệu lại bị người ta thủ tiêu, Chu Hân Mính nhận thức được đây không phải là chuyện nhỏ, vội nói:

- Tiểu Triệu, em mau nói cụ thể cho chị nghe.

- Chị Chu, tụi em cũng vừa nhận được báo án, mới chạy đến hiện trường. Từ Triệu bị người ta thủ tiêu ở biệt thự Nam Sơn. Hắn chết trong phòng cùng với một người phụ nữ trẻ tuổi. Từ hiện trường có thể nhìn thấy, hung thủ là một sát thủ chuyên nghiệp, hơn nữa không chỉ là một người. Tại hiện trường tụi em phát hiện ra một mảnh giấy giống với những mảnh giấy ở các vụ án trước, xem ra tất cả đều được thực hiện bởi một sát thủ mà thôi. Thời gian tử vong khoảng 7h đến 7h30, bảo vệ phụ trách tuần tra khu vực này phát hiện có một chiếc xe Toyota màu trắng chạy ra từ khu biệt thự của Từ Triệu. Dựa theo lời kể của bảo vệ, ngồi trong xe hình như là mấy người ngoại quốc.

- Ai báo án?

Chu Hân Mính truy hỏi tiếp.

- Là bảo mẫu nhà hắn.

Chu Hân Mính vậy là đã rõ, cô dặn tiểu Triệu dẫn người đến hiện trường kiểm tra thật cẩn thận, không bỏ sót bất cứ manh mối nào. Đặc biệt là phải bảo người bảo vệ đó nhớ cho ra biển số xe của chiếc Toyota màu trắng đó là bao nhiêu. Lập tức điều tra về chiếc xe Toyota đó.

Sau khi nói chuyện điện thoại với tiểu Triệu xong, cô quay vào phòng họp. Cô đến thẳng chỗ ngồi của thị trưởng Điền, nói thầm bên tai Điền Vi Dân mấy câu, Điền Vi Dân mặt không biến sắt gật gật đầu, Chu Hân Mính lúc này mới quay lại chỗ ngồi của mình.

- Bí thư Từ, tôi có chuyện này muốn nói với anh, mình ra ngoài nói chuyện đi.

Điền Vi Dân thấp giọng nói với Từ Hàn Vệ.

Từ Hàn Vệ nghĩ là Điền Vi Dân muốn thương lượng về việc này mới bảo ông ra ngoài thỏa hiệp bèn nói:

- Thị trưởng Điền, không cần thiết phải thế, mình có thể ở đây nói mà. Để mọi người cùng thảo luận.

- Là việc riêng.

Điền Vi Dân thấp giọng.

- Việc có liên quan đến con trai ông.

Nghe câu nói này của Điền Vi Dân, sắc mặt của Từ Hàn Vệ có chút thay đổi, ông liền gật đầu. Hai người đứng lên rời khỏi phòng họp.

Những vị lãnh đạo chính phủ đang có mặt đều giống như đang nhìn một đám sương mù, không biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Triệu Thiên Tiếu đang ngồi bên cạnh Chu Hân Mính nhỏ giọng hỏi:


- Hân Mính, cô nói gì với thị trưởng Điền thế?

Chu Hân Mính hạ giọng đến mức thấp nhất, kề tai Triệu Thiên Tiếu nói:

- Cục trưởng, con trai bí thư Từ đã bị thủ tiêu rồi.

- Cái gì?

Triệu Thiên Tiếu giật mình, nhưng mau chóng nhận thức được âm thanh mình vừa thốt ra hơi to, vội hạ giọng hỏi:

- Sự việc xảy ra khi nào?

- Vừa mới, bên tiểu Triệu đã chạy đến hiện trường rồi. Nghe nói ở hiện trường còn có một phụ nữ lạ, không phải là vợ của Từ Triệu.

Triệu Thiên Tiếu đã rõ, người phụ nữ lạ đó nhất định là tình nhân của Từ Triệu. Việc này quả không dễ gì tuyên bố được, chả trách thị trưởng Điền lại cẩn thận như vậy, gọi bí thư Từ ra ngoài nói chuyện. Triệu Thiên Tiếu cảm giác như đầu mình phình to ra, việc này chưa xong việc khác lại đến. Con trai của bí thư Từ đã bị người ta giết chết rồi, đây quả là chuyện không nhỏ, trưởng cục cảnh sát thành phố Vọng Hải khó tránh điều dữ.

Chỉ qua một lát đã thấy Điền Vi Dân quay vào một mình. Ông trở lại chỗ ngồi, nói với các quan chức chính phủ đang có mặt:

- Gia đình bí thư Từ có tí việc, không thể tiếp tục tham gia cuộc họp. Bí thư Từ cho rằng sự việc lần này có liên quan đến sự phát triển sau này của thành phố Vọng Hải, nhất định phải ngăn chặn sự phát sinh xung đột khủng bố với quy mô lớn. Mà còn phải trừng phạt nghiêm khắc những phần tử khủng bố phá hoại thành phố Vọng Hải này, vì thế bí thư Từ cho rằng chúng ta mau chóng tìm ra biện pháp, càng nhanh càng tốt. Và chính bản thân tôi cũng đã thống nhất cách nghĩ của bí thư Từ, tôi yêu cầu cho đơn vị chính phủ các cấp lập tức phối hợp cùng công tác kiểm soát của toàn thành phố. Đồng thời để tránh những tin nhảm không đáng có, chúng ta nên thông báo việc này cho toàn dân thành phố, phát động đến nhân dân toàn thành phố. Dọn dẹp sạch những phần tử khủng bố này ra khỏi thành phố Vọng Hải. Cục trưởng Triệu, tôi sẽ bảo cảnh sát Vũ phối hợp với ông cùng hành động. Ông lập tức trở về bố trí nhiệm vụ. Tôi yêu cầu phải nhanh chóng hành động, hành động sớm một phút sẽ giảm bớt một phần nguy hiểm.

- Vâng!

Triệu Thiên Tiêu dõng dạt đáp.

- Thị trưởng Điền, chúng ta làm như vậy có khi nào sẽ khiến cho toàn thành phố hoang mang không, tôi cho rằng đây chỉ là việc bé xé ra to mà thôi, chẳng qua là một vụ án hình sự, không nhất thiết phải tạo nên cuộc công kích khủng bố lớn như vậy.

Phó chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Hứa Lạc Sơn đưa ra những ý kiến bất đồng, ông luôn cho rằng biện pháp này chỉ là bé xé ra to, Hứa Lạc Sơn và Từ Hàn Vệ cùng một hội, lúc nãy cũng chính là do sự phản đối của hai người này mới làm cho hội nghị trì trệ không thể nào tiến hành tiếp được, vì thế mà không thể đưa ra biện pháp cuối cùng.

Điền Vi Dân liếc nhìn Hứa Lạc Sơn một cái, cười nhạt bảo:

- Tôi nghĩ việc này ông có thể trao đổi với bí thư Từ.

- Không cần thiết, lúc nãy ông Từ đã không đồng ý. Cách nghĩ vừa rồi mà ông bảo là của ông Từ, tôi cho rằng đó chỉ là cách nghĩ của cá nhân ông mà thôi.

Hứa Lạc Sơn cũng không khách khí phản kích lại.

Điền Vi Dân cười nhạt:

- Chủ nhiệm Hứa, tôi nghĩ bây giờ bí thư Từ nhất định sẽ đồng ý.

- Tại sao?

Hứa Lạc Sơn truy hỏi.

- Chính lúc nãy, con trai của bí thư Từ đã bị phần tử khủng bố ám sát.

Điền Vi Dân lạnh nhạt nói.

- Nếu không phải các ông kéo dài thời gian, đưa ra quyết định sớm hơn một chút, phát ra cảnh cáo cho toàn thành phố, thì có lẽ con trai của bí thư Từ sẽ không chết, bây giờ anh còn gì để nói nữa không?

Hứa Lạc Sơn nghe xong câu nói của Điền Vi Dân, giống như trái cà dầm sương, ỉu xìu, cụp đầu xuống, một câu cũng không thốt ra được lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui