Đô Thị Tàng Kiều

Tiếng nói của Tống Thi tuy không lớn, nhưng giống như một đạo sấm sét giáng xuống trong sàn nhảy. Những người Phủ Đầu Bang ở đây đều nín thở, lắng nghe lời nói của Tống Thi, một chữ cũng không bỏ sót.

- Chúng mày thân là người của Phích Lịch đường, lại tự chủ trương, một mình hành động, trái với bang quy.

Thanh âm uy nghiêm, lạnh như băng của Tống Thi vẫn vang lên trong sàn nhảy:

- Tối nay, trước mặt các anh em trong đường, xử phạt chúng mày theo bang quy. Hy vọng tất cả anh em trong bang coi đây là tấm gương, phải tránh, không được xem nhẹ bang hội.

Tống Thi nói xong, nhìn thẳng gã thanh niên cầm đầu kia, nói:

- Mày đã ở Phích Lịch đường cũng lâu rồi, lại dẫn đầu vi phạm bang quy, tất nhiên phải nghiêm trị. Nhưng cân nhắc việc mày vẫn xuất lực vì bang hội, quyết định chỉ chém đứt bàn tay trái của mày, đuổi ra khỏi bang hội. Nhưng nếu như mày phản bội, dù cho mày có ẩn trốn ở đâu cũng khó lòng thoát chết được.

Gã thanh niên kia nghe xong câu này của Tống Thi, miệng liên tục cầu xin tha thứ, nói:

- Em biết em sai rồi, lần này tha cho em một lần đi. Lần sau em tuyệt đối không dám thế nữa.

- Bang quy chính là bang quy. Nếu tha mày, lần sau lại có người tái phạm bang quy, phải chăng cũng tha bọn nó? Vậy thì sau này bang quy của Phủ Đầu Bang còn có tác dụng gì nữa.

Tống Thi hừ lạnh nói.

- Sớm biết có ngày hôm nay thì trước kia việc gì phải làm thế. Đến a, chấp pháp.

Bốn người của Chấp pháp đường tiến lại, chia nhau đặt gã kia nằm ra trên mặt đất, một người trong đó đè tay trái của gã xuống, người còn lại giơ búa lên, đến mí mắt cũng không giật, một búa chặt bỏ. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, một bàn tay máu chảy đầm đìa rơi ra một bên.

Gã thanh niên kia đau tưởng chết đi được. Sau đó, một người của Chấp pháp đường lấy một cái đai vải trên người ra, hung hăng trói chặt cánh tay trái vừa bị chặt mất bàn tay, ngăn chặn chỗ bị chặt đứt chảy quá nhiều máu. Thuốc cầm máu cũng được rắc lên rất nhanh, sau đó dùng băng gạc để cố định lại vết chặt. Dù sao cũng chỉ chém có một bàn tay, không phải là lấy tính mạng gã, nên người của Chấp pháp đường lại giúp xử lý một phen.

Tống Thi đến mí mắt cũng không nháy, trước cảnh máu chảy đầm đìa này mà nhìn như không thấy. Y chuyển hướng sang những tên thiếu niên run hết cả người đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói:

- Niệm tình chúng mày mới nhập bang, không hiểu bang quỳ, lần này tha cho chúng mày. Nhưng để cảnh cáo, cũng phải chặt một đầu ngón tay. Chúng mày có phục không?

- Phục, phục ạ!

Mấy gã thiếu niên kia vừa nghe thấy chỉ cắt một ngón tay, so với chém cả bàn tay đã là nhẹ hơn rất nhiều, đều liên tiếp gật đầu.

- Chấp pháp.

Tống Thi hạ mệnh lệnh. Bốn người của Chấp pháp đường mặt cũng không chút thay đổi, tay cầm búa đều hạ xuống. Trong đại sảnh vang vọng những tiếng kêu thê thảm. Những thiếu niên chẳng qua mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi này thường ngày chỉ biết là gia nhập xã hội đen sẽ chém người rất trâu bò, nào biết rằng bang quy lại nghiêm khắc như thế. Bây giờ bị chặt đi ngón tay, cả đám đều kêu thảm thiết không ngừng.

Cũng may người của Chấp pháp đường có thủ pháp cực kỳ thành thạo, sau khi chém đứt đầu ngón tay trái của những người này thì đều nhanh chân lẹ tay bôi thuốc, băng bó.

Tống Thi đưa mắt nhìn Tôn Hoành, khẽ gật đầu, nói:

- Đường chủ Tôn, thế là đã chấp pháp xong. Tôi dẫn người đi trước đã. Chuyện còn lại là chuyện của Phích Lịch đường các anh, không liên quan gì đến Chấp pháp đường của tôi nữa.

Tôn Hoành gật đầu một cái, nhìn theo Tống Thi dẫn người rời đi. Sau đó, y quay về ngồi xuống chỗ ngồi chính giữa kia, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, lớn tiếng quát:

- Tất cả mọi người nghe cho rõ. Nếu đã gia nhập Phích Lịch đường của Phủ Đầu Bang thì phải biết tuân thủ bang quy. Về sau, phàm là bất cứ chuyện gì đều phải nói cho tôi biết, đừng có hành động một mình. Hiện nay thành phố Vọng Hải đang nghiêm trị xã hội đen. Nếu để cho cảnh sát tìm được căn cứ chính xác của chúng ta, bang hội của chúng ta sẽ bị cảnh sát quét sạch. Cho nên, tất cả mọi người cẩn thận một chút, đừng có tùy tiện gây chuyện ở bên ngoài.

Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ. Mọi người của Phích Lịch đường đều lẳng lặng lắng nghe, ai cũng không dám phát ra một tiếng động nhỏ nào.

Tôn Hoành nhìn lướt qua mười mấy gã thiếu niên kia, lớn tiếng quát:

- Chúng mày còn không đi xin lỗi Diệp tiên sinh đi? Một đám du côn ranh con, cho dù chém người cũng phải nhìn rõ ràng rồi hẵng chém.

Mười mấy gã thiếu niên kia vội vàng tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cả đám sắc mặt trắng bệch, liên giọng xin lỗi.

Diệp Lăng Phi cười ha hả nhìn mười mấy gã bị chặt ngón tay, nói:


- Anh nói mấy thằng này ít tuổi đã đi học chém người rồi. Có điều, chúng mày đều đã bị khiển trách rồi, tao cũng không muốn nhiều lời nữa.

Nói tới đây, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, âm trầm cười lạnh, nói:

- Chúng mày phải cảm ơn Đường chủ của chúng mày. Nếu không phải là Đường chủ của chúng mày thì tao sẽ không cho chúng mày sống qua tối nay được đâu.

Không chỉ mười mấy gã thiếu niên, mà ngay cả những người khác ở đây khi nghe xong những lời này thì cả người đều bất chợt run lên. Thanh âm này quả thực rất dọa người. Tuy rằng Tôn Hoành là Đường chủ của Phích Lịch đường, nhưng vừa nghĩ đến thủ đoạn của Diệp Lăng Phi lần đó thần không biết quỷ không hay lấy đi tính mạng của Tiễn Thông thì cũng cảm giác thấy sau lưng rét run lên. Y tin tưởng Diệp Lăng Phi có thực lực này, tuyệt đối không phải tùy tiện nói giỡn.

- Được rồi, chúng mày đi đi thôi, đừng làm vướng việc tao uống rượu.

Diệp Lăng Phi khoát tay áo, hơn mười gã thiếu niên kia như trút được gánh nặng, quay trở về với cả đám đông.

Tôn Hoành thấy mọi chuyện trong bang hội đã xử lý xong thì bảo mọi người của Phích Lịch đường tản đi, an bài người dọn dẹp vết máu ở đây, sau đó mới quay sang Trầm Lương đang đứng bên cạnh, cười nói:

- Chị Lương, chị lại đây.

Trầm Lương cả người khẽ run rẩy. Vừa rồi chuyện Phủ Đầu Bang chấp hành gia pháp chị ta đều chứng kiến hết. Tuy nói Trầm Lương này và Tôn Hoành có chút giao tình, nhưng tận mắt thấy Tôn Hoành cười lạnh với mình, trong nội tâm chị ta phát sợ, chỉ đành cố gắng đi tới trước mặt Tôn Hoành, khúm núm nhỏ nhẹ nói:

- Đường chủ Tôn.

Tôn Hoành cười lạnh, nói:

- Chị Lương, ngày thường tôi tự thấy là giúp chị không ít việc, cũng coi như là không làm chị thất vọng.

- Vâng, vâng, đúng rồi, Đường chủ Tôn vẫn rất chiếu cố việc buôn bán của tôi.

- Chị Lương, chị là do người khác giới thiệu làm quen với tôi. Lúc trước chẳng qua là nể tình người bạn kia của tôi nên tôi chiếu cố chị nhiều hơn một chút. Nhưng tôi không có nghĩ đến chị không ngờ lại mang cả tên tuổi Phủ Đầu Bang chúng tôi ra bên ngoài mà rêu rao. Lần này, mười mấy người của tôi chính là bị chị gọi đi. Mấy thằng ranh đó cũng không thèm hỏi han gì đến tôi cả, chỉ bằng một câu nói của chị liền đi chém người ta. Chị nói xem cái vị trí Đường chủ này về sau tôi còn làm thế nào được nữa?

Trầm Lương vừa nghe đến đó, bụp một cái quỳ luôn xuống, miệng liên tục cầu xin, nói:

- Đường chủ Tôn, anh buông tha cho tôi đi. Tôi không nghĩ đến những chuyện này nọ, tôi chỉ là bị người ta đánh, nghĩ muốn giáo huấn thằng.....

Trầm Lương vừa mới nói đến chữ thằng thì đột nhiên nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang cười a a nhìn mình. Chị ta vội vàng nuốt lại những lời định nói, sửa lại lời:

- Tôi cũng chỉ là muốn xả giận chút thôi chứ không có nghĩ nhiều.

- Chị Lương, chị để cho tôi nói thế nào mới tốt đây. Ngày thường chị ngang tàng còn chưa tính, đó là với những người khác. Nhưng hôm nay chị cũng không nhìn xem chị trêu chọc phải ai. Diệp tiên sinh đây là thượng khách của Phủ Đầu Bang chúng tôi, ngay cả ông trùm của chúng tôi còn phải mời Diệp tiên sinh mới tới. Chị lại muốn cho người của tôi chém anh ấy. Cũng may Diệp tiên sinh không muốn truy cứu, bằng không, chị bảo tôi phải làm sao bây giờ?

Tôn Hoành lại lạnh lùng nói:

- Chuyện hôm nay chị đi cầu Diệp tiên sinh đi. Nếu anh ấy muốn tha cho chị thì tôi sẽ không truy cứu nữa. Nếu anh ấy không đồng ý bỏ qua cho chị, vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí.

Tôn Hoành nói xong những lời này, xoay người nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, anh xem nên làm thế nào bây giờ?

Diệp Lăng Phi cầm lấy chén rượu đứng dậy, đi đến bên cạnh Tôn Hoành, vỗ vỗ bả vai y, cười nói:

- Người anh em, tôi không phải là người trong giới hắc đạo, cũng chỉ là một người bình thường thôi. Chuyện của hắc bang tôi không định quản, nhưng mụ đàn bà này lại, há mồm công bố là mụ ta là người hắc đạo, hơn nữa, còn đánh cả bạn tôi. Tôi thì không sao cả, nhưng bạn tôi thì không tiện ăn nói cho lắm. Nếu không như vậy đi, anh tùy tiện sắp xếp người tát cho mụ ta một hai trăm cái bạt tai, thay bạn tôi xả giận là coi như xong.

Tôn Hoành không chút do dự đáp ứng ngay, nói với Trầm Lương:

- Chị Lương, chị có lời oán thán nào muốn nói không?

Trầm Lương nào dám nói nửa chữ không. Chị ta đã tận mắt nhìn thấy máu rơi ở hắc đạo, nếu dám nói nửa chữ không, cái mạng nhỏ của mình còn có thể giữ được sao?


Tôn Hoành phân phó Mạnh Đông đánh cho Trầm Lương một trăm cái bạt tai. Mạnh Đông đi lại đó, không chút khách sáo, đưa tay tát bôm bốp.

Diệp Lăng Phi vẻ mặt ác nghiệt tươi cười, nhìn Trầm Lương bị đánh tới mức miệng mũi đều trào máu ra. Thỉnh thoảng hắn lại uống một ngụm rượu nhỏ, rất có vẻ như xem kịch vui.

Sau khi bị đánh xong một trăm cái bạt tai, Trầm Lương đã trở nên không còn giống người nữa, hai má sưng phù lên đến mức đến cả cha mẹ ruột của chị ta cũng không nhận được ra đây là ai. Ngay khi Trầm Lương nghĩ rằng như thế là có thể về được rồi, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:

- Con mụ đàn bà chết tiệt, mày nghe kỹ cho tao. Sau này nếu bạn tao mà có bất kỳ chuyện gì không may, tao sẽ lấy mạng của mày.

Trầm Lương cả người run rẩy, bị Diệp Lăng Phi dọa cho cực kỳ sợ hãi.

Trầm Lương bị mọi người đẩy đi ra ngoài, sàn nhảy to như thế chỉ còn lại có vài người. Tôn Hoành cười nói:

- Diệp tiên sinh, có muốn tìm mấy cô gái bồi tiếp không?

- Tôi không có khẩu vị đó. Khụ, anh xem giờ cũng muộn rồi, tôi còn phải trở về nữa. À, lần sau tôi đến chỗ này của anh chơi thì có thể miễn phí cho tôi không?

Tôn Hoành cười ha hả nói:

- Diệp tiên sinh, nghe anh nói kìa. Nếu anh mà có thể đến đây chơi thì đó là sự vinh hạnh của tôi. Anh đến đây thì cứ chơi thoải mái đi.

- Tôi sẽ không khách sáo đâu. Con người tôi rất thích những thứ không phải trả tiền.

Diệp Lăng Phi đặt chén rượu lại lên trên bàn, phủi tay, nói:

- Được rồi, tôi cũng nên đi rồi.

Tôn Hoành cùng Diệp Lăng Phi mới vừa đi tới trước cửa sàn nhảy thì chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng hét lớn của một cô gái:

- Sao lại thế này? Cái gì mà tạm dừng kinh doanh? Chẳng mấy khi tôi đưa bạn học đến chơi, không ngờ các người lại tạm dừng kinh doanh. Có phải là không nể mặt tôi hay không?

- Không phải, tuyệt đối không phải. Thật sự là có việc mà.

Mạnh Đông ở bên ngoài nói. Y dường như rất sợ cô bé kia, nói chuyện cực kỳ cẩn thận.

- Buông ra, chớ có cản đường tôi.

Cô gái hét lớn nói.

Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng nói đó thì không có cảm giác gì, nhưng Tôn Hoành nghe được thì lại cười khổ nói:

- Diệp tiên sinh, tôi bây giờ có chuyện phiền phức rồi. Khụ, tiểu tổ tông đến đây, ai cũng không thể trêu vào được a.

Nói rồi y vội vã đi ra khỏi sàn nhảy. Diệp Lăng Phi không hiểu được Tôn Hoành nói tiểu tổ tông là có ý gì, không hiểu ra sao cũng đi theo ra bên ngoài.

Diệp Lăng Phi vừa mới ra ngoài thì đã nhìn thấy ở bên ngoài có bốn gã thanh niên đang cản lại chừng hai mươi thiếu nữ. Dẫn đầu chính là một thiếu nữ xinh đẹp dáng người trung bình, hình thể hơi gầy. Cô nàng có một mái tóc dài xõa vai, mặt trái xoan, ánh mắt thật to, môi hơi hơi nhếch lên, trên khuôn mặt trắng nõn như mỹ ngọc hiện lên một cỗ ngạo khí. Cô gái này đang mặc một bộ đồ giả da, bộ ngực và mông cũng không lớn, có lẽ là vì nguyên nhân đó mà thiếu nữ mới mặc một bộ đồ giả da bó sát người như thế, bao bọc vòng quanh những đường cong thân thể để che giấu bộ ngực và cái mông không lớn của mình.

Thiếu nữ này tóc nhuộm màu đỏ nhạt, cổ tay mang theo hai chuỗi vòng ngọc. Thấy Tôn Hoành đi ra, cô thân thiết gọi:

- Tôn ca, sao chỗ này của anh lại không kinh doanh a? Em mang bạn học định đến đây chơi, Mạnh Đông lại bảo em là không buôn bán.

Mạnh Đông lúc này đã sớm né qua một bên, nghe thấy thiếu nữ nhắc đến tên mình, y vội vàng cười nói:

- Không phải là tôi nói thế.


- Tiểu tổ tông của tôi, em hôm nào đến chả được, lại cố tình đến hôm nay. Hôm nay sàn của anh có việc mà. Nếu không ngày mai em đến chơi đi.

Tôn Hoành liên tục cười nói.

- Ngày mai em còn có việc phải làm, định hôm nay đến muộn. Anh xem, em còn mang theo cả bạn học đến đây này.

- Thực sự là có việc mà. Hay là em đi sàn khác chơi? Sàn nhảy Hắc Báo của Hoa Nam bên kia cũng không kém đâu. Em đến đó chơi đi.

Tôn Hoành đề xuất chính là địa điểm của Hắc Báo đường.

Thiếu nữ này vừa nghe đến chỗ đó đã dẩu miệng ra, nói:

- Tôn ca, chỉ có ở đây là tốt nhất. Em chỉ muốn ở chỗ anh chơi thôi.

Tôn Hoành bất đắc dĩ thở dài nói:

- Được rồi, em ở bên ngoài chờ anh một lát, anh thu dọn sạch sẽ bên trong rồi mở cửa trở lại.

Nói rồi Tôn Hoành quay sang bảo Mạnh Đông:

- Mau mang theo nhiều người nữa vào thu thập sàn cho sạch sẽ đi.

Mạnh Đông lập tức đi vào. Tôn Hoành lúc này mới nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, bây giờ tôi đưa anh đi ra ngoài.

Diệp Lăng Phi gật đầu. Mới vừa đi qua bên người cô gái kia, không cẩn thận huých phải, đã thấy cô gái này nhướn mày, quát lên:

- Anh không có mắt à?

Diệp Lăng Phi quay người lại, nhìn cô gái thần tình tức giận kia, cười nói:

- Làm sao tôi lại không có mắt được, đó là cô cản đường tôi. Tôi không trách cô, cô lại còn làm người xấu đi cáo trạng trước à.

- Anh nói cái gì? Tôi cản đường của anh á?

Cô gái kia đưa hai tay chống nạnh, nói:

- Thằng ranh này có phải là không muốn sống nữa không, lại dám nói lời như thế với tôi.

Tôn Hoành vừa thấy không tốt, vội vàng ở trung gian ngăn hai người lại, hòa giải:

- Được rồi, mọi người không cần cãi vã nhau, đều là người trong nhà cả, đừng cãi nhau nữa.

Nói rồi Tôn Hoành giới thiệu với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, đây là cháu gái bảo bối của lão gia tử chúng tôi. Coi như cô bé còn là trẻ con đi, đừng so đo với cô ấy.

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Được rồi, tôi còn có chuyện phải đi trước. Anh cứ tiếp đón cô bé này đi. Khụ, thật đúng là thiếu sự dạy dỗ a.

Diệp Lăng Phi nói rồi, cất bước đi liền ra ngoài.

- Anh đứng lại, anh nói cái gì mà tôi thiếu sự dạy dỗ? Anh mới là cái loại thiếu sự dạy dỗ ấy.

Thiếu nữ này bị Tôn Hoành ngăn lại thì không chịu nhịn còn hét lên đuổi theo. Tôn Hoành âm thầm thở dài, nghĩ: "Tiểu tổ tông, cô đùa ai cũng được, đừng có đùa phải người này. Không chỉ nói cô, đến cả ông nội của cô cũng còn phải tính toán cẩn thận." Đương nhiên, y không thể nói thẳng với thiếu nữ mà chỉ đành an ủi mấy câu tốt đẹp thôi.

------------------------

Diệp Lăng Phi trở lại biệt thự thì sắc trời đã hoàn toàn tối thui. Bạch Tình Đình đang ngồi trước TV, xem tin tức. Từ sau khi nàng biết là Tập đoàn Vọng Hải bị lừa thì Bạch Tình Đình đặc biệt thích xem tin tức trên TV. Vừa thấy Diệp Lăng Phi trở về, Bạch Tình Đình đón Diệp Lăng Phi ngồi vào bên cạnh mình, rất vui vẻ nói:

- Anh đoán xem hôm nay Lý Triết Hào nói cái gì?


- Anh biết đâu được. Anh không quan tâm lão nói cái gì cả.

Diệp Lăng Phi tay phải ôm lấy bả vai của Bạch Tình Đình, vẻ mặt như kiểu không liên can gì đến mình cả.

- Anh đúng là không quan tâm gì đến mấy chuyện đó thật. Em cho anh biết nhé, Lý Triết Hào sáng nay mời phóng viên họp báo, nói tập đoàn bọn họ không có mua Nhà thờ Đức bà Paris, mà chỉ có hợp tác với người khác đầu tư vào công trình xây dựng trên đất của Nhà thờ Đức bà thôi. Thằng ngốc cũng nghe ra được, lão ấy đây là muốn lừa gạt người ta.

- Có lẽ là thế. Có điều, anh nghe nói lần này hình như Lý Triết Hào bị người ta lừa mất ba bốn trăm triệu Nhân dân tệ đấy.

Diệp Lăng Phi nói nói.

- Thật nhiều tiền a.

Bạch Tình Đình kinh ngạc há hốc mồm. Lập tức, nàng lại vui vẻ cười to, nói:

- Thế này thì nhà họ Lý không phải là sẽ bị phá sản rồi sao?

- Có khả năng này, nhưng mà đồng thời cũng còn một khả năng khác nữa, Lý Triết Hào nói không chừng có thể âm thầm phá rối.

Diệp Lăng Phi không phải ám chỉ mà là cố ý nhắc nhở Bạch Tình Đình.

- Âm thầm phá rối ư?

Bạch Tình Đình sửng sốt. Nàng chớp chớp ánh mắt xinh đẹp, mơ hồ hỏi han:

- Có thể phá rối cái quỷ gì chứ? Chẳng lẽ lão có bản lĩnh thu hết toàn bộ số tiền này trở về.

- Đương nhiên không phải là ý này. Anh nói là Lý Triết Hào không chừng có thể chạy trốn mất.

Bạch Tình Đình mở trừng hai mắt, gật gật đầu, nói:

- Ừ, rất có khả năng này. Nếu em mà bị lừa mất nhiều tiền như thế thì nhất định sẽ bỏ trốn. Em tin là Tập đoàn Đầu tư Vọng Hải vay của ngân hàng không ít đâu. Như vậy cho đến giờ, lão ta mà không có tiền, những ngân hàng này nhất định sẽ không bỏ qua cho lão. Đến lúc đó Lý Triết Hào sẽ chạy.

- Vấn đề như thế mà tới thì Lý gia làm sao còn tiền mà chạy được. Theo thái độ làm người của Lý Triết Hào, nói không chừng lão sẽ bắt cóc kẻ có tiền để vơ vét một khoản lớn tiền chuộc. Mà Tình Đình, không nghi ngờ gì em chính là người thích hợp nhất đó.

Diệp Lăng Phi thấy thời cơ chín muồi, nói ra toàn bộ sự tình.

- Bà xã, bây giờ em phải cẩn thận một chút. Tốt nhất là phải tìm người bảo vệ em.

- Anh nói là Lý Triết Hào sẽ bắt cóc em á? Chắc không có khả năng đó đâu. Lão ấy tại sao phải bắt cóc em chứ?

Bạch Tình Đình ý tưởng rất đơn thuần, vẫn ngây thơ hỏi han.

Nhìn bộ dạng Bạch Tình Đình ngây thơ, Diệp Lăng Phi cười hôn lên cái miệng nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng rồi mới lên tiếng:

- Đó là Chu Hân Mính nói cho anh biết. Cảnh sát bọn họ thu được tin tức, Lý Triết Hào có khả năng bố trí bắt cóc em. Anh vốn không định nói cho em biết, nhưng mà đột nhiên anh lại thay đổi chủ ý. Bà xã, anh có một kế rất hay, em có muốn biết hay không?

- Kế sách gì?

Bạch Tình Đình bắt đầu thấy hứng thú. Nàng nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc tới Chu Hân Mính thì tin tưởng ngay chuyện Diệp Lăng Phi vừa bảo là Lý Triết Hào có khả năng bắt cóc mình. Bởi vậy, thật sự chăm chú lắng nghe kế sách của hắn.

- Bà xã, bọn mình xem phim trên TV thấy thường xuyên có người làm mồi nhử, dẫn dắt kẻ xấu tới đó sao? Chúng ta cũng làm giống như thế. Ngày mai, em nghe theo sự sắp xếp của anh, chúng ta diễn một trò hay, cam đoan làm cho Lý Triết Hào mắc mưu. Đến lúc đó Chu Hân Mính có thể bắt được Lý Triết Hào rồi. Mà bà xã em cũng không cần lo lắng Lý Triết Hào sẽ bắt cóc em nữa.

Bạch Tình Đình sau khi nghe xong có chút lo lắng, hỏi lại:

- Ông xã, không có nguy hiểm gì chứ? Em có hơi sợ hãi.

- Sợ cái gì, còn có anh ở đây nữa mà. Em không cần băn khoăn gì hết, ngày mai nhớ kỹ, đừng có rời khỏi Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ. Đến chiều anh sẽ đến tìm em. Tất cả cứ nghe theo sự sắp xếp của anh.

Bạch Tình Đình gật đầu, đáp ứng.

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, ôn nhu nói:

- Bà xã, đến ngày kia chúng ta phải đi chọn áo cưới thôi. Anh đã không thể chờ đợi được muốn kết hôn với em.

Bạch Tình Đình nghe thấy những lời này của Diệp Lăng Phi, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Giờ phút này, nàng không hề có nửa điểm sợ hãi, thầm nghĩ hãy mau giải quyết xong những chuyện này, còn yên ổn đi thử áo cưới với Diệp Lăng Phi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui