Đô Thị Tàng Kiều

Từ Oánh lấy hai mươi đồng ra đưa cho tài xế xe taxi, nói cảm ơn. Cô đẩy cửa xe taxi ra, xuống xe.

Cô đứng ở cửa quán trà Tụ Phú Lâu ở phía đông Quảng trường Thắng Lợi, nâng tay trái lên xem đồng hồ, mười một giờ một phút. Từ Oánh hít vào một hơi thật sâu, cất bước đi vào quán trà.

Cô vừa đi vào trong, còn chưa kịp nhìn rõ ràng tình hình trong quán thì đã chợt nghe thấy có tiếng người gọi:

- Tiểu Oánh, ở đây.

Từ Oánh nhìn về phía tiếng nói phát ra, đã thấy ở cách cửa hai bàn, có một bàn có một người phụ nữ trung niên đeo kính mắt màu đen, mặc một bộ đồ giả da, chính là người mà cô đang muốn gặp - Trầm Lương.

Từ Oánh bước nhanh đến nơi, nói với vẻ xin lỗi:

- Chị Lương, thực xin lỗi, em đến muộn.

- Tiểu Oánh, khách sáo thế. Chị cũng vừa mới đến thôi.

Trầm Lương kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra, ý bảo Từ Oánh ngồi bên cạnh chị. Từ Oánh có chút chần chừ, nhưng vẫn ngồi xuống.

- Tiểu Oánh, em không biết mấy ngày vừa rồi chị bận chết đi được. Đi sang Hồng Kông, lại còn ở Thái Lan hai ngày. Hôm qua vừa mới về thôi. Ài, chị nhớ ra là chị mua cho em một bộ sườn xám ở Hồng Kông. Dáng người với khí chất của em rất phù hợp để mặc sườn xám. Tí nữa cơm nước xong chúng ta đi đến cửa hàng chị, chị đưa cho em, em mặc thử xem xem.

Trầm Lương vừa nói vừa đặt tay lên đùi Từ Oánh, vuốt ve.

Từ Oánh có chút mất tự nhiên, chuyển chân qua bên khác. Cô cố nặn ra vẻ tươi cười, nói:

- Chị Lương, cám ơn nhiều! Em không thích mặc sườn xám lắm.

- Xem em này, dáng người em thế này mà không thích hợp để mặc thì chả lẽ dáng người chị mới phù hợp để mặc sao? Nếu để cho chị trẻ lại thêm bảy tám tuổi, bản thân chị có thể thử xem được. Nhưng giờ thì không được rồi, mặc sườn xám đi ra ngoài có mà bị người ta chê cười chết chị.

Nói xong, Trầm Lương lại nở nụ cười rất phối hợp.

Từ Oánh không cười. Cô hít vào một hơi thật dài, lo lắng không thôi, nói:

- Chị Lương, em.... em không muốn... tiếp tục với chị như vậy nữa. Em muốn.... chia tay với chị.

- Em nói cái gì?

Trầm Lương không nghe rõ, nhìn vào mặt Từ Oánh, hỏi lại.

- Em muốn chia tay với chị Lương, không muốn ở cùng một chỗ với chị nữa.

Không biết vì sao, Từ Oánh đột nhiên cảm giác trong lòng có một cỗ dũng khí, không còn khiếp đảm như lúc trước nữa mà là rất dũng cảm nói thẳng ra. Tuy rằng tiếng nói không lớn, nhưng lại nhấn rõ từng chữ một rất rõ ràng.

Nụ cười trên mặt Trầm Lương biến mất, chỉ còn lại vẻ âm trầm. Chị ta chất vấn:

- Tiểu Oánh, có phải là em trách chị mấy ngày nay không ở với em nên em nói linh tinh thế không?

Từ Oánh lắc đầu, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Trầm Lương, nói:

- Chị Lương, chỉ là em không muốn tiếp tục sống như thế nữa. Trước kia em rất ghét đàn ông, cảm giác tất cả đàn ông trên thế giới này đều như nhau, đều chỉ muốn thân thể đàn bà thôi. Đàn ông là loại không đáng tin cậy nhất. Em đối với đàn ông hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng hiện giờ thì em không cho là như thế. Em phát hiện ra kỳ thật đàn ông cũng không hoàn toàn như thế, chỉ là vì em không gặp được người đàn ông chân chính mà thôi. Chị Lương, em muốn sống một cuộc sống bình thường giữa nam với nữ, em không muốn tiếp tục thế này nữa.

"Chát!" Trầm Lương vung tay tát cho Từ Oánh một cái. Thân thể Từ Oánh run lên, thiếu chút nữa bị Trầm Lương tát cho ngã lăn ra đất. Khóe miệng của Từ Oánh bị đánh đến xuất huyết. Cô đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, lại quay đầu nhìn Trầm Lương, không có vẻ gì là sợ hãi cả. Một tát này của Trầm Lương ngược lại lại làm cho Từ Oánh càng thêm dũng cảm. Ánh mắt của cô nhìn Trầm Lương không hề lảng tránh nữa mà lóe ra tia nhìn kiên quyết.


Trầm Lương gỡ kính mắt ra, đập bốp lên trên bàn, làm cho chén trà trên bàn cũng bị chấn động rung lên kêu leng keng. Chị ta trừng to đôi mắt rất dọa người, căm tức nhìn Từ Oánh, miệng mắng:

- Thối tha! Có phải là mày đủ lông đủ cánh rồi nên ương ngạnh phải không? Dám tranh luận với bà nữa cơ à. Còn con mẹ nó nghĩ tới cuộc sống nam nữ bình thường. Mày nói cho bà biết, là thằng công tử bột nào quyến rũ mày, bà xử lý thằng đó luôn.

Trầm Lương to mồm mắng, vừa gào lên thì tất cả mọi người ở trong quán trà đều nghe thấy hết, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía bên này. Trầm Lương chẳng quan tâm điều đó, vẫn nhìn thẳng vào Từ Oánh, hỏi:

- Nói mau, rốt cuộc là ai?

Từ Oánh cũng mặc kệ tất cả, ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt Trầm Lương, không có nửa điểm lảng tránh.

- Chị Lương, bây giờ em không có ai cả. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là em sẽ không thể sống cuộc sống của chính mình được. Em là phụ nữ bình thường, em muốn sống một cuộc sống của một người phụ nữ bình thường, có đàn ông yêu, có đàn ông thương. nhưng em không thể cảm thụ được điều đó nếu đi theo chị Lương. Em thừa nhận, trong ba tháng vừa rồi em đã rất ngu ngốc, có thể đã cho rằng sống cùng chị Lương mới chính là cuộc sống. Nhưng mà bây giờ em đã rõ ràng rồi, đó không phải là cuộc sống gì cả.

Giọng nói của Từ Oánh có chút kích động.

- Chị Lương, chị không cần phải quấn lấy em như thế. Hãy để cho em có cuộc sống tốt đẹp đi!

- Tao quấn lấy mày à? Mẹ kiếp, mày cho tao là ai hả? Là loại người dễ bị khi dễ thế phải không? Một câu nói muốn sống tốt thì đã muốn vứt bỏ tao à? Thực là xem tao là cái giẻ rách bên đường. Mày cũng không đi hỏi thăm nghe ngóng xem, Trầm Lương tao là ai. Đắc tội tao rồi có ai là có kết cục tốt?

Trầm Lương nói xong, lại giơ tay phải lên, miệng mắng sa sả:

- Xem ra hôm nay tao không dạy dỗ mày tử tế thì mày không biết bà đây không phải là dễ bắt nạt.

Tay phải của chị ta giơ lên, còn chưa hạ xuống thì chợt nghe thấy một tiếng hô lớn. Một cái ghế đã ném qua phía này, đập trúng đầu Trầm Lương. Trầm Lương lập tức bị ném trúng ngã lăn ra đất, máu tươi từ trên trán tuôn ra. Trầm Lương bị ném vào đầu, đứng lên, mắng to:

- Thằng chó nào dám ném bà?

Những lời này còn chưa dứt thì lại một cái ghế khác được ném qua, đập trúng ngực Trầm Lương. Lần này lực ném mạnh hất Trầm Lương bay lên, ngã lăn ra phía sau đụng trúng một cái bàn. Rốt cuộc Trầm Lương không đứng dậy nổi.

Từ Oánh choáng váng. Sau khi cái ghế thứ hai ném ngã Trầm Lương thì cô mới có thể dựa vào hướng ghế ném tới mà nhìn lại, đã thấy Diệp Lăng Phi và một người đàn ông mà cô không quen đứng ở trước cửa quán trà. Hai cái ghế kia chính là hai ghế ở bàn để cạnh cửa.

Hóa ra Diệp Lăng Phi và Trần Hàn Lâm vừa mới nói chuyện xong, đang định rời đi, chợt nghe thấy Trầm Lương kia lớn giọng. Diệp Lăng Phi lúc trước còn không chú ý là Từ Oánh, hắn đã nhìn ra người phụ nữ trung niên kia rất kiêu ngạo, tát cô gái bên cạnh chị ta một cái rồi sau đó còn hùng hùng hổ hổ có vẻ rất kiêu ngạo. Diệp Lăng Phi lúc đó mới cẩn thận lắng nghe, lập tức nở nụ cười. Hóa ra là hai người phụ nữ này đồng tính luyến ái. Loại chuyện này Diệp Lăng Phi chứng kiến không ít, An Kỳ thường xuyên chơi trò này, cho nên Diệp Lăng Phi cũng không có quá để ý. Hắn và Trần Hàn Lâm dự định rời đi, vừa mới đi được vài bước, Diệp Lăng Phi mới nghe thấy tiếng nói của cô gái kia rất quen thuộc. Hắn nhìn kỹ lại, lắp bắp kinh hãi, không ngờ lại là trợ lý của mình, Từ Oánh.

Mắt thấy người đàn bà trung niên quá kiêu ngạo kia định đánh Từ Oánh, cơn tức của Diệp Lăng Phi dâng lên. Hắn ghét nhất là cái loại đàn bà giả bộ trâu bò này. Diệp Lăng Phi không có động thủ, hắn sợ bẩn tay, thấy có cái ghế dựa bên cạnh, Diệp Lăng Phi vung lên một cái ném qua.

Diệp Lăng Phi vốn định ném cho chị ta một phát rồi đi là coi như xong chuyện, không ngờ là người đàn bà này lại đứng lên mắng to. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ: "Thế này là coi như mày tự thích bị đánh rồi. Mày đã không tự trọng như thế, lão tử không ném mày thì đúng thực là có lỗi." Diệp Lăng Phi lại vung một cái ghế nữa lên ném vào ngực người đàn bà nọ, lập tức ném bay chị ta luôn.

- Cậu đi trước đi, tôi có việc, chúng ta gọi điện liên lạc sau.

Diệp Lăng Phi nói với Trần Hàn Lâm đang đứng cạnh. Trần Hàn Lâm sớm đã bị tác phong hung hãn của Diệp Lăng Phi dọa cho sợ, trong lòng đang thầm lo lắng nếu mình mà chọc tới Diệp Lăng Phi thì có thể sẽ bị đánh ngã lật ra như thế hay không. Nghe thấy Diệp Lăng Phi bảo vậy, Trần Hàn Lâm nào dám chần chờ thêm, vội vàng rời khỏi quán trà.

Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Từ Oánh, hỏi:

- Sao lại thế này? Chị ta đang làm cái gì?

- Giám đốc Diệp, đây là chuyện của tôi. Anh mau đi nhanh đi.

Từ Oánh biết bối cảnh xã hội đen của Trầm Lương, bằng không, cô cũng không nói chuyện cẩn trọng như thế, thậm chí còn có phần khiếp đảm. Từ Oánh giờ đang lo lắng sau khi Diệp Lăng Phi đánh Trầm Lương như thế thì Trầm Lương sẽ gây bất lợi cho Diệp Lăng Phi. Bởi vậy cô mới thúc giục Diệp Lăng Phi mau rời đi.

Diệp Lăng Phi làm sao lại để cái loại đàn bà này vào mắt. Thấy khóe miệng Từ Oánh có chút máu, hắn vội vàng nói:

- Đi. Tôi đưa cô đi bệnh viện.


- không cần, Giám đốc Diệp, anh đi nhanh đi.

Từ Oánh đưa tay đẩy Diệp Lăng Phi, muốn hắn mau mau rời đi.

Ngay lúc này, Trầm Lương đã từ mặt đất đứng dậy được. Chị ta ôm lấy ngực, há mồm thở dốc, hung hăng nói:

- Thằng ranh thối tha kia, mày chán sống rồi à? Cũng không hỏi xem bà đây là ai. Mày có gan thì đứng chờ đó cho bà, bây giờ bà kêu người tới.

- Mẹ nó chứ, con đàn bà chết tiệt ăn nói cho sạch sẽ một chút cho lão tử. Mày không phải là muốn gọi điện sao? Được rồi, tao ở yên đây chờ. Nhưng mà mày con mẹ nó bây giờ thì câm miệng lại, tìm một chỗ khác mà gọi điện thoại, đỡ cho tao phải nghe thấy cái giọng của mày.

Trầm Lương cũng bị Diệp Lăng Phi đánh cho phát sợ. Tuy là ngoài miệng nói vẫn cứng rắn, nhưng trong lòng chị ta cũng thấy hoảng, quả thực không dám nói thêm nữa, cầm điện thoại ra đứng ở cửa gọi điện.

- Giám đốc Diệp, anh mau đi đi. Chị ta quen biết rất nhiều người trong giới xã hội đen. Anh đánh không lại bọn họ đâu. Đi nhanh đi.

Từ Oánh cầu xin, nói.

Diệp Lăng Phi ngược lại ngồi lại bên cạnh Từ Oánh, cười rộ lên ha hả, nói:

- Đánh nhau ai sợ ai. Có điều cô cũng đã nhắc tôi, tôi không cần phải đánh nhau. Đánh nhau với cái bọn lâu la này chả có cái vị gì, rất dễ bẩn tay tôi. Cô chờ tôi, tôi cũng gọi điện thoại.

Khách uống trà trong quán vừa thấy ở đây sắp có đánh nhau, đều nhấc chân chuồn hết cả lượt, ông chủ quán trà cũng ngửi ra hơi hướng không ổn, vội vàng bấm 110

Ước chừng mười mấy phút đồng hồ sau, có bốn chiếc xe Santana màu đen chạy tới. Cửa xe vừa mở ra, mười lăm mười sáu thanh niên tay cầm đao và gậy sắt từ trong xe bước xuống, cầm đầu là một gã thanh niên trẻ tuồi đầu trọc. Gã thanh niên kia vừa xuống xe, liền mang người đến thẳng chỗ Trầm Lương

- Chị Lương, người ở chổ nào?

Gã thanh niên đầu bóng lưỡng kia vẻ mặt hung hăng, rất kiêu ngạo hỏi han.

Trầm Lương vừa thấy người đến, lá gan cũng lớn lên. Chị ta kiêu hãnh đáp:

- Thằng ranh kia ở ngay bên trong. Các cậu đi theo chị, đánh tử tế cho chị. Có chuyện chị cho các cậu tiền giải quyết.

- Chị Lương. các anh em bình thường hàng ngày được chị đối đãi rất tốt nhiều rồi, không thể lấy không sự ưu ái của chị được

Gã đầu bóng kia rất kiêu căng nói:

- Bọn em phế thằng ranh kia đi giúp chị

Nói xong mang theo mười lăm mười sáu thiếu niên thoạt nhìn có lẽ chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi đi vào trong quán trà.

Không đợi bọn chúng đi vào đến cửa, Diệp Lăng Phi đã cười a a từ trong quán trà đi ra. Trong tay hắn không cằm theo bắt cứ thứ cả, cứ thế bàn tay trần đi ra. Vừa ra đến nơi, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Mấy người anh em, đánh nhau a

- Chính là thằng ranh thối tha này. Dùng sức đánh cho chị

Chị Lươn vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi lắc lư bước ra, chỉ ngay vào hắn và kêu đám thanh niên xông vào đánh. Mấy gã ít tuổi này không phân tốt xấu, tên cầm đầu nhằm ngay phía Diệp Lăng Phi

Diệp Lăng Phi giả bộ như cực kỳ sợ hãi, hét lớn lên:


- Chém người. Hắc bang chém người

Rồi nhanh chân chạy ra đường. Bọn thanh niên vừa thấy Diệp Lăng Phi chạy, liền đuổi theo ngay sát sau.

Chị Lương thấy tình hình này, miệng cong lên đến hết cỡ, hừ lạnh nói:

- Thằng ranh mày chính là muốn chết mà.

Chị ta đang đắc ý, đột nhiên lại thấy đám thanh niên kia chạy lộn trở lại, hơn nữa, tốc độ cực nhanh chạy về phía xe Santana của bọn họ.

- Sao lại thế này?

Chị Lương không hiểu được thế này là thế nào. Mấy âm tiết vừa thốt ra xong đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát rú vang. Bảy tám chiếc xe cảnh sát đang rú còi chạy lại. Chỉ cảm thấy như cảnh tượng không khác gì cảnh cảnh sát vây bắt trọng phạm trong phim. Mấy gã thanh niên vừa mới lên xe, còn chưa kịp mở máy thì xe cảnh sát đã vây cả bốn chiếc Santana lại, chặn mất đường đi. Cửa xe bật mở, một đám cảnh sát lao tới, lăm lăm súng lục chỉ vào trong bốn chiếc Santana.

- Không được nhúc nhích. Ai động là nổ súng ngay.

Một cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát hình sự cao giọng hô.

- Các anh đã bị bao vây, không ai được nhúc nhích.

Trầm Lương vừa thấy không ổn, đang định len lén trốn đi, lại bị một người cảnh sát chĩa súng ngay vào, quát:

- Không được nhúc nhích.

- Không liên quan đến tôi. Tôi....tôi là đang.... đang đi tản bộ thôi.

Trầm Lương nói cũng không nói suôn sẻ được. Chị ta còn chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy bao giờ, hoàn toàn bị dọa cho kinh hãi.

- Đồng chí cảnh sát, tôi chứng thực là chị ta đúng là đi tản bộ.

Diệp Lăng Phi không biết là đã chạy về từ bao giờ, vui tươi hớn hở nói với người cảnh sát nọ.

Trầm Lương trong lòng hơi thả lỏng, thầm nghĩ: "Coi như thằng ranh mày thức thời. Bà đây không phải là dễ chọc”

Trầm Lương vừa nghĩ đến đó, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi nói tiếp:

- Nhưng mà chị ta mới là đầu lĩnh của đám xã hội đen này. Tôi tận mắt nhìn thấy là chị ta gọi điện thoại cho đàn em đến chém tôi. Đồng chí cảnh sát, anh phải phân xử giúp tôi, tôi bị bọn họ chém phải bỏ chạy. Nếu các anh mà đến muộn một chút thì tôi sẽ bị chém chết đấy.

- Oan uổng a, oan uổng

Trầm Lương lớn tiếng kêu oan.

- Kêu cái ai mà kêu, về Cục Cảnh sát rồi nói sau.

Vị cảnh sát này cũng không khách sáo, lấy còng tay khóa tay Trầm Lương lại.

Trầm Lương bị người cảnh sát đó nhét vào trong xe, một đám thanh niên lục tục xuống xe rồi đều thành thành thật thật đứng đó, hai tay giơ cao. Có cảnh sát đi lại cầm còng tay khóa cả đám vào, rồi nhét hết lên xe cảnh sát. Còn có một người cảnh sát khác thì tìm ra đao và gậy sắt từ trong bốn chiếc xe Santana, cũng đều vứt hết lên xe cảnh sát luôn.

Một số người dân không rõ đầu đuôi còn tưởng là cảnh sát đang triển khai hoạt động đặc biệt vây bắt xã hội đen. Vừa thấy bắt một lúc hơn chục tên của xã hội đen thì người dân đứng đó đều tự phát vỗ tay hoan hô.

Chờ đến lúc nhừng thanh niên kia đều bị nhét hết vào trong xe cảnh sát, Tiểu Triệu cười a a đi đến trước mặt Diệp Lãng Phi, hạ giọng nói:

- Đội trưởng Chu của bọn em không rảnh lại đây được nên bố trí tôi dẫn người tới. Có điều, Đội trưởng Chu của bọn em nói là bất kể thế nào cũng phải mang anh về, à, là mời anh về Cục Cảnh sát được. Diệp ca, em cảm thấy là lần này anh cũng không dễ chịu đâu. Hình như là Đội trường Chu rất bực đấy. Lúc bọn em chưa xuất phát, Đội trưởng Chu đã phát hỏa rồi, bắt bọn tôi phải nhanh nhanh mang à mời anh về Cục Cảnh sát.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Coi như xong, Chu Hân Mính còn có thể nói là mời tôi về, theo tính cách của cô ấy, nhất định bảo là muốn bắt tôi về mới đúng. Được rồi, tôi về với cậu là được.

Tiểu Triệu cười cười, không nhiều lời nữa.


Diệp Lăng Phi và Tiểu Triệu đang định lên xe cảnh sát thì Từ Oánh từ trong quán trà chạy mau ra. Cô ngăn Tiểu Triệu lại, nói:

- Đồng chí cảnh sát, tôi có thể làm chứng, việc này không liên quan gì đến Giám đốc Diệp của chúng tôi.

Tiểu Triệu nhìn nhìn Diệp Lăng Phi, lại nhìn Từ Oánh, cười nói:

- Được rồi, Diệp ca, anh xem rồi làm đi.

Tiểu Triệu cũng không phải thằng ngốc. Quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính không như bình thường, giờ đột nhiên lại xuất hiện một mỹ nữ. Nếu thật sự để cho người đẹp này đến Cục Cảnh sát thì không biết sẽ còn xảy ra nhừng chuyện gì nữa.

Lúc trước Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ đến điểm này, sau khi Tiểu Triệu nhắc nhở hắn mới nghĩ ra. Mắt thấy Tiểu Triệu lên xe cảnh sát rồi, Diệp Lăng Phi mới kéo Từ Oánh sang bên đường, cười nói:

- Từ Oánh, tôi không sao. Những cảnh sát này đều là bạn bè của tôi, bọn họ sẽ không làm khó tôi đâu. Tôi đến Cục Cảnh sát chỉ là để ghi chép là xong việc thôi, ở đây không còn việc của cô nữa, cô trở về trước đi. Nhớ rõ là ngày mai đi làm bình thường. Cô mà đến trễ tôi trừ thưởng.

- Giám đốc Diệp, tôi lo lắng anh.... Diệp Lăng Phi không chờ Từ Oánh nói xong đã đẩy cô đi, vừa đẩy vừa nói:

- Cô đừng có lo cho tôi. Tôi cam đoan là không có chuyện gì đâu. Cô nhanh đi về đi. Àh, luôn tiện đi qua bệnh viện đi, kiểm tra miệng của cô xem có vẩn đề gì không. Nếu không ổn thì xin cái giấy khám bệnh rồi xin phép nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi. Đi nhanh đi

Từ Oanh bị Diệp Lăng Phi nói cho không nói được tiếng nào, đành phải gật đầu

Diệp Lãng Phi thấy Từ Oánh đáp ứng đi về rồi, lúc này mới thở phào một hơi, đi đến trước xe cảnh sát. Tiểu Triệu ngồi bên trong mở cửa xe ra. Sau khi Diệp Lãng Phi lên xe. Tiểu Triệu nhìn thoáng qua Từ Oánh vẫn đang đứng bên đường không nhúc nhích, nói:

- Diệp ca, cô bé này là ai thế? Xinh đẹp quá đi.

- Cậu nói xem?

Diệp Lăng Phi cười hỏi ngược lại.

Tiểu Triệu dẩu dẩu mỏ, ghé mồm vào sát bên tai Diệp Lăng Phi, hạ giọng nói:

- Không phải là tình nhân của Diệp ca đấy chứ?

- Nói bậy. Đó là trợ lý của tôi đấy

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Cậu nói cậu làm sao lại có thể làm cảnh sát nhân dân tốt được đây. Cả ngày chỉ nghĩ đến loại chuyện đó thôi.

Tiểu Triệu thấy Diệp Lăng Phi nói thế, cười a a đáp:

- Cảnh sát nhân dân thì sao nào, em cũng là người chứ, thất tình lục dục sao sao mà không có được. Hơn nữa, chỉ là em hỏi một chút thôi chứ có làm chuyện gì khác đâu. Diệp ca, em lại còn nghe nói người có thân phận như anh có mấy người phụ nữ là chuyện bình thường đó. Chỉ là em thấy em với anh khá thân nên mới hỏi thôi. Anh yên tâm, trước mặt Đội trường Chu, em tuyệt không đề cập tới một chữ nào đâu.

Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy con người Tiểu Triệu không tồi, hắn cố ý đùa Tiểu Triệu, nói:

- Nếu không tôi giới thiệu cho cậu vài cô. Mấy cô xinh đẹp ở công ty tôi cũng không ít đâu. Muốn không?

- Đừng, em có bạn gái rồi, cũng là cảnh sát, có điều không phải là ở đội cảnh sát hình sự, mà là công an giao thông. Em cũng không dám phạm phải những chuyện như thế đâu.

Tiểu Triệu vừa nghe xong thì đã liên tục xua tay.

- Thế mà thằng ranh cậu còn nghĩ đến nhừng chuyện như thế nữa. Diệp Lăng Phi cười nói;

- Cũng chỉ là hỏi một chút thôi, không sao đâu mà. Tiểu Triệu nói rồi lại chuyển đề tài, hỏi:

- Diệp ca, anh có thể lộ ra một tí xem anh với Đội trưởng Chu của bọn em là quan hệ gì thế? Bọn em hồ đồ hết cả rồi!

- Cậu đoán xem!

Diệp Lăng Phi nhìn Tiểu Triệu mà cười ha hả, cười đến độ Tiểu Triệu phát buồn bực. Tiểu Triệu đã nhận ra, Diệp Lăng Phi chắc chắn là không nói cho cậu ta biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui