Trịnh Khả Nhạc nói "Buông tôi ra", Diệp Lăng Phi quả thực rất nghe lời, buông Trịnh Khả Nhạc ra thật. Trịnh Khả Nhạc chỉ cảm thấy cái mông của mình bị tách thành hai nửa, "ái ui" một tiếng thét chói tai, sau đó căm tức nói với Diệp Lăng Phi:
- Anh có phải là đàn ông hay không thế?
- Tôi làm sao lại không phải là đàn ông?
Diệp Lăng Phi cười xấu xa, nói:
- Tôi còn là một người đàn ông bình thường nữa kìa.
- Thế thì anh là cố ý rồi.
Trịnh Khả Nhạc ngồi dưới đất, liên tục xoa cái mông của mình do bị ném xuống mà hai bên gần như bị dẹt giống nhau, quên mất là người đàn ông trước mắt này chính là tên quản lý háo sắc mà nàng rất chán ghét kia. Trịnh Khả Nhạc từ khi còn đi học là một người rất được ưa thích, được bạn học là nam đều trân trọng, các thầy cô giáo thiên vị, bạn học là nữ thì đố kỵ. Cho đến khi lên đại học, có bạn trai thì người này lại yêu chiều cô đến cực điểm, yêu nhau hai năm mà vẫn chỉ có nắm tay đơn giản thôi, những ý định khác thì đừng tưởng bở.
Có một số người đàn ông thực sự là đáng coi thường. Anh bạn trai kia của Trịnh Khả Nhạc chính là loại điển hình đáng bị coi thường như tế. Anh chàng đó hình thức cũng khá, gia thế cũng coi như không tồi, nhưng lại cố tình yêu phải Trịnh Khả Nhạc. Hai năm yêu nhau là yêu đến chết đi sống lại. Chỉ cần Trịnh Khả Nhạc nói một câu thì anh chàng ấy có thể nửa đêm dậy đi mua hoa quả cho cô nàng ăn.
Anh chàng này hai năm trôi qua cũng chỉ có cầm tay Trịnh Khả Nhạc. Nếu người đàn ông khác nghe rồi sẽ hoài nghi anh ta có phải là hạ thân bất lực. Có điều anh ta lại nói đó gọi là tình yêu kiểu Platon, là cảnh giới cao nhất của tình yêu.
Nói thì nói như thế nhưng mà bảo là anh chàng này không muốn thì là giả. Nhưng mà Trịnh Khả Nhạc tính tình cổ quái, người thường không nắm bắt được. Trên danh nghĩa thì anh chàng này là bạn trai của Trịnh Khả Nhạc, nhưng trên thực tế thì giống người giúp việc hơn chứ có vẻ như Trịnh Khả Nhạc không coi anh ta là bạn trai. Bảo là anh ta không biết thì không đúng. Anh ta sở dĩ còn có thể chịu nhịn được thái độ Trịnh Khả Nhạc đối đãi với mình phần lớn nguyên nhân là do vì được người khác hâm mộ. Ở trong trường học, rất nhiều nam sinh chỉ trỏ vào anh ta và nói với giọng điệu hâm mộ rằng:
- Nhìn thấy không? Đây chính là bạn trai của hoa hậu giảng đường trường mình đó. Có thể làm bạn trai của Trịnh Khả Nhạc thì bảo tôi làm gì tôi cũng làm.
Người khác càng nói như thế thì anh chàng lại càng tự hào. Cho dù chỉ có nắm tay Trịnh Khả Nhạc thôi cũng đã là một việc làm rất hạnh phúc rồi.
Bảo sao Trịnh Khả Nhạc ở trong hoàn cảnh như vậy lại không tự cao tự đại, cảm giác như toàn bộ đàn ông trên thế giới này đều phải đi theo sau mông mình. Thật không ngờ hôm nay lại gặp phải loại người như Diệp Lăng Phi. Cô không ngờ rằng mình nói một câu "buông ra" thì tên quản lý háo sắc này quả thực là buông thật. Trịnh Khả Nhạc trong lòng rất ủy khuất, hận không thể khóc toáng lên ngay. Lớn đến thế này chưa từng gặp phải chuyện như hôm nay. Đầu tiên là bị người ta cướp đoạt, lại còn đau chân, rồi cuối cùng còn bị người ta thiếu chút nữa là quăng cho nát cả hai bên mông. Trịnh Khả Nhạc thật tức tối. Cô nói với giọng ủy khuất:
- Anh cố ý trả thù tôi.
- Tôi cố ý trả thù cô?
Diệp Lăng Phi thấy Trịnh Khả Nhạc như thế thì cười lạnh một tiếng, nói:
- Phiền cô nhìn cho rõ xem mình là ai. Cô cho rằng cô là thiên sứ đến trái đất này à? Tôi việc gì mà phải trả thù cô? Àh, tôi nhớ ra rồi. Có phải là bởi vì ở trong công ty tôi nhìn cô mấy lần cho nên cô hiểu lầm? Tôi cho dù thấy con chó con mèo cũng sẽ nhìn vài lần đấy.
- Anh......!
Trịnh Khả Nhạc còn chưa nói hết câu thì đã bị Diệp Lăng Phi cướp lời, trách móc tiếp:
- Tôi cái gì? Tôi mới vừa nói rồi đó. Tôi là người đàn ông bình thường, hơn nữa, lại còn là người đàn ông giúp cô lấy được cái ví về đấy. Mẹ ơi, tôi cũng không biết là hôm nay lại đắc tội với vị thần tiên nào mà mười năm tám năm không làm chyện gì tốt, đến hôm nay làm việc tốt một lần tôi lại gặp phải một cô gái không biết tốt xấu gì như cô. Được rồi, coi như là tôi không gặp cái chuyện thối tha này. Hôm nay đúng là xui xẻo, bả vai mình còn đang bị thương lại còn gặp phải chuyện thối tha. Được rồi, ông mày ngồi đây. À, nhớ rõ nhìn xe cho kỹ, đừng có để xe chạy mất. Những người còn trẻ cứ có cái loại chắc mẩm là không có cánh đại bàng cũng có thể bay được lên.
Diệp Lăng Phi nói xong một tràng, xoay người rời đi.
Trịnh Khả Nhạc chưa từng bị ai nói như thế, đây là lần đầu tiên bị nói đến thê thảm đến thế này. Vừa thấy Diệp Lăng Phi quả thực sắp đi, Trịnh Khả Nhạc đột nhiên khóc nức lên.
Diệp Lăng Phi nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng khóc của Trịnh Khả Nhạc thì có chút không đành lòng, thầm nghĩ: "Dù sao thì cô ta cũng chỉ là một cô bé con. Có vẻ mình nói hơi quá." Hắn lại xoay người lại, nhìn Trịnh Khả Nhạc đang ngồi dưới đất vừa xoa mắt cá chân vừa lau nước mắt, khẽ thở dài một tiếng, một lần nữa lại quay lại, ôm lấy Trịnh Khả Nhạc.
Lần này thì Trịnh Khả Nhạc không nói gì nữa, chỉ có khóc nức nở không ngừng. Cô gái này thật là không thể quản được, càng cho cô ta thể diện, càng sủng ái thì Trịnh Khả Nhạc lại càng lúc càng hư tính. Kết quả là lần này vừa bị Diệp Lăng Phi nói cho một trận xong thì trái lại, lại khiến cho Trịnh Khả Nhạc trở nên thành thành thật thật, rất giống một đứa bé ngoan biết nghe lời.
Diệp Lăng Phi ôm Trịnh Khả Nhạc đi tới bên đường, chờ xe taxi. Trịnh Khả Nhạc tay trái cầm ví, tay phải ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi. Cô sợ Diệp Lăng Phi đột ngột thả mình rơi xuống đất, mông cô đến giờ vẫn còn đang đau. Trịnh Khả Nhạc trong lòng thì mắng Diệp Lăng Phi đến mấy trăm lần, nhưng lại không dám nói ra miệng. Cô cũng cảm thấy Diệp Lăng Phi quả thật là có cái tật xấu là không thèm để ý đến người khác, kể cả mỹ nữ như mình cũng có thể mặc kệ được.
“Không phải là đàn ông, thực sự không phải là đàn ông.” Trịnh Khả Nhạc tuy rằng thôi không khóc nữa, nhưng cô lại nhìn lén Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm mắng.
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt Diệp Lăng Phi. Sau khi lái xe giúp mở cửa xe ra, Diệp Lăng Phi khom người bước vào bên trong xe, không có tí thương hương tiếc ngọc nào, ném Trịnh Khả Nhạc vào hàng ghế phía sau.
- Có cần tôi đưa cô về không? Tôi chỉ hỏi một lần thôi, cần hay là không cần?
Diệp Lăng Phi trầm mặt hỏi.
- Cần!
Trịnh Khả Nhạc lần này đã có kinh nghiệm, một lời thừa cũng không dám nói. Cô rất lo là Diệp Lăng Phi sẽ không đưa mình về. Hiện giờ chân cô bị thương, cử động bất tiện. Ít nhất, Diệp Lăng Phi là đồng nghiệp với mình, lại so với người lái xe cũng còn mạnh hơn rất nhiều. Trịnh Khả Nhạc rất lo lắng nếu Diệp Lăng Phi không ở bên cạnh mình thì người lái xe này có thể thấy sắc nảy lòng tham thì mình biết làm sao.
Diệp Lăng Phi lên xe, nói với lái xe:
- Bác tài, phiền bác lái xe đi.
- Tiên sinh, ngài đây là đi đâu?
Lái xe hỏi.
- Hỏi cô đấy. Nhà cô ở đâu?
Diệp Lăng Phi đẩy Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc bất mãn liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nghẹn ngào đáp:
- Ở tiểu khu Hạnh Phúc.
- Được rồi.
Tài xế xe taxi nghe rồi phát động xe.
Trong xe, Trịnh Khả Nhạc khóc nức nở, xoay mặt sang một bên, không nhìn Diệp Lăng Phi. Còn Diệp Lăng Phi cũng xoay mặt sang hướng khác, cũng không để ý tới Trịnh Khả Nhạc.
Người lái xe kia thấy hai người vừa lên xe liền không nói gì, tưởng là người yêu cãi vã nhau. Lái xe vốn đều như thế, suốt ngày lái xe nhàm chán nên đều thích buôn chuyện với khách hàng. Ông ta vừa lái xe, vừa hỏi han:
- Thời gian này mọi người cãi nhau ầm ĩ cũng là rất bình thường. Tôi với bà xã tôi cãi nhau hơn hai mươi năm, còn không phải là vẫn sống với nhau đó thôi. Người anh em à, tôi nói cậu cứ dỗ dành là xong ấy mà. Đàn ông chúng ta dù sao cũng phải phóng khoáng, cậu thấy đúng không?
Diệp Lăng Phi thấy người lái xe hiểu lầm, cũng không cải chính lại, cười cười nói:
- Bác tài, câu nói này của bác rất buồn cười nhé. Đàn ông chúng ta cũng là người thôi. Thời buổi bây giờ đều nói phụ nữ như nửa bầu trời, nói địa vị ngang hàng, làm sao lại chuyện gì cũng để đàn ông gánh vác được. Bác nói có đúng không?
Người lái xe nghe rồi cười phá lên, nói:
- Cậu thế là không biết rồi. Bà xã tôi nói đó là xu thế bây giờ. Gọi là gì nhỉ, à, phụ nữ sinh ra là để ức hiếp đàn ông.
Diệp Lăng Phi không đồng ý, nói:
- Ngụy biện thôi. Cái gì mà gọi là sinh ra để ức hiếp đàn ông. Theo tôi thì bây giờ phụ nữ đều làm cho đàn ông nuông chiều thôi. Bác xem mấy cô bé suốt ngày ăn mặc lòe loẹt, ra sức câu dẫn đàn ông. Nam giới bây giờ cũng lạ, cố gắng vì cái danh nghĩa tình yêu thì chiều chuộng mấy con bé chưa đủ lông đủ cánh. Cứ thường xuyên như thế làm cho tất cả tật xấu của chúng nó thành ra thói quen rồi. Đến lúc kết hôn sau thì chỉ đành chịu thôi. Khụ. Cứ như ý tôi thì phụ nữ không thể chiều được. Dù cho có muốn chiều thì trên đời này heo nái ba chân khó kiếm chứ phụ nữ hai đùi thì đầy.
Trịnh Khả Nhạc bị Diệp Lăng Phi nói làm cho thiếu chút nữa thì cười phụt ra. Cô cố nén cười, cố tình tranh luận:
- Thật đúng không phải là đàn ông!
- Cái gì gọi là không phải là đàn ông?
Diệp Lăng Phi vừa thấy Trịnh Khả Nhạc nói thế thì lập tức cãi lại:
- Chưa nghe qua câu nói không đánh thì không nên thân sao? Đàn bà mà lúc nào cũng nuông chiều thì sẽ thành hư hỏng đi. Cô xem xem thời đại này đều là cái loại đàn bà nào? Trưởng thành rồi không kết hôn, cố tình đòi hỏi là phải tìm kiếm người giàu có. Nhưng giờ có lắm người giàu có có thể dựa vào được à? Cô cho rằng đàn ông đều ngu hết sao. Chỉ là chơi bời một chút thôi.
- Tôi thấy anh nghĩ như thế thì đáng tiếc sẽ không có người phụ nữ nào đồng ý với anh.
Trịnh Khả Nhạc không phục, nói:
- Anh cả ngày đắm đuối ở công ty thì không bị ảnh hưởng vì đồng tiền. Anh nếu có tiền thì ai biết sẽ làm xảy ra những chuyện gì được.
Những lời này làm cho Diệp Lăng Phi phát phì cười. Hắn toét mồm ra, bật ra tiếng cười vui vẻ, nói:
- Hắc, cô đừng bảo là tôi không nói với cô nhé. Tôi chính là muốn thế đấy. Ai bảo tôi không có tiền. Chỉ đành biết lợi dụng nhan sắc của tôi để câu dẫn mấy nhân viên nữ khác thôi.
- Phì, thật không biết xấu hổ! Già đầu rồi chứ chẳng trẻ trung gì nữa còn làm cái loại chuyện này.
Trịnh Khả Nhạc bị Diệp Lăng Phi làm cho thực sự tức giận. Cô chỉ cảm thấy Diệp Lăng Phi con người này thật sự là rất khó nắm bắt được. Lúc nào cũng đoán không ra hắn rốt cuộc là trong lòng nghĩ cái gì.
Người lái xe kia lại hiểu lầm. Ông cho rằng hai người này yêu nhau, đi làm ở cùng một công ty. Cậu này câu dẫn đồng nghiệp nữ bị cô này phát hiện cho nên bây giờ mới cãi vã ầm ĩ lên. Ông khuyên giải, bảo:
- Cậu này thôi, có chừng có mực là được rồi. Người anh em à, tôi thấy bà xã cậu cũng rất tốt, còn đi đâu tìm nữa làm gì. Chơi bời thì cứ chơi bời, nhưng cũng không nên để quá đi. Vẫn là bà xã của mình là tốt nhất!
- Xí, hắn mà là chồng tôi thì tôi đây tình nguyện đi nhảy lầu.
Trịnh Khả Nhạc tức tưởng lệch cả mũi. Cô cắn răng, oán hận nói:
- Ai lại tìm cái loại đàn ông như lên meo từ tám đời nào rồi, căn bản là không giống đàn ông.
- Mẹ kiếp, nói chuyện nên nói bằng lương tâm a. Vừa rồi là ai giúp cô? Cô bây giờ lại nói những lời này, tôi thật sự là hối hận. Sớm biết thế thì không thèm cứu cô nữa. Đây là cái loại người gì a, cảm giác thấy mình rất có vẻ như là làm phí công đi.
Diệp Lăng Phi nói xong những lời này đã thấy Trịnh Khả Nhạc trừng mắt, lông mi dựng thẳng lên, há mồm định nói cái gì. Diệp Lăng Phi lại tiếp tục:
- Nếu thật cô muốn nhảy lầu thì tôi có thể cho cô một cái đề nghị. Tầng thượng ở công ty chúng ta không kém đâu, nhảy ở đâu xuống cũng cam đoan cô giống như người thường cả. Chính là cô trước hết phải nói cho tôi một tiếng, tôi tính xem xem dựng một cái rào chắn ở phía dưới thế nào để bán mấy tấm vé vào cửa thu ít tiền lời.
Trịnh Khả Nhạc thiếu chút nữa thì uất đến ngất đi. Đây là cái loại người gì đây. Trịnh Khả Nhạc phát hiện ra là mình không có cách nào nói chuyện tiếp với Diệp Lăng Phi cả. Loại người như Diệp Lăng Phi căn bản là không giống như những người đàn ông khác, chỉ cần Trịnh Khả Nhạc nói một câu thì những người đàn ông khác lập tức phụ họa theo, đâu dám đắc tội cô. Chỉ có Diệp Lăng Phi là cứ cố tình cố ý chọc giận cô.
Tuy nói là Trịnh Khả Nhạc bị chọc cho tức tối, nhưng trong lòng lại không phải là càng hận Diệp Lăng Phi hơn mà ngược lại lại cảm giác như có cái gì đó khác thường. Chỉ có là bây giờ tức không nhịn được thì cô chỉ bực bội xoay đầu sang một bên, không để ý đến Diệp Lăng Phi nữa. Diệp Lăng Phi thấy Trịnh Khả Nhạc không nói thì hắn cũng lười nói, quay đầu đi, tựa vào cửa kính xe, nhắm mắt lại.
Mãi cho đến khi xe dừng lại ở trước cửa tiểu khu Hạnh Phúc, hai người Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc cũng không nói một tiếng nào. Cho đến khi xe dừng lại, Diệp Lăng Phi mở cửa, xuống xe, không có ý định trả tiền cho cô nàng này. Trịnh Khả Nhạc thực sự là bị Diệp Lăng Phi đánh bại. Trước kia cô đâu có từng gặp qua loại đàn ông như thế này. Nhớ năm đó khi đi ra ngoài chơi với các bạn nam học cùng thì họ đều liều mạng giành trả tiền, đâu có phải cái loại đàn ông như Diệp Lăng Phi, ngồi xe không nói được một câu đã đi xuống xe. Khi Trịnh Khả Nhạc còn đang suy nghĩ thì cảnh cửa xe phía cô đã bị Diệp Lăng Phi mở ra. Hắn nói với cô:
- Trả tiền xong chưa? Trả tiền đi nhanh lên. Đúng là phiền hà. Tôi còn đang vội đây.
Trịnh Khả Nhạc bực tức lôi ví tiền ra thanh toán tiền xe. Đang lúc chờ lái xe trả lại tiền lẻ, Diệp Lăng Phi đã ngăn lại, nói với người lái xe:
- Được rồi, không cần trả lại. Coi như đó là tiền boa cho bác.
- Ái, đó là tiền của tôi cơ mà.
Trịnh Khả Nhạc nghĩ thầm rằng mình kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, ngày nào cũng đi sớm về muộn, làm thêm làm nếm. Có chút tiền lại bị tên này bảo không cần là không cần được sao.
Cô nói thế nhưng mà Diệp Lăng Phi coi như là không nghe thấy gì, lờ đi ôm lấy cô đi thẳng vào tiểu khu. Khuôn mặt Trịnh Khả Nhạc vì tức giận mà bành ra, nhưng cô lại sợ mình chọc giận Diệp Lăng Phi thì hắn sẽ lại thả mình rơi phịch xuống đất, đành phải nhẫn nhịn không phát tác ra.
Diệp Lăng Phi ôm Trịnh Khả Nhạc đến dưới căn phòng cô thuê ở. Xác nhận là đúng chỗ rồi, Diệp Lăng Phi tạm thời thả Trịnh Khả Nhạc ra, tay phải đưa lên day day bả vai trái.
Trước kia Trịnh Khả Nhạc đâu đã từng bị đàn ông ôm, ngay cả là bạn trai của cô cũng không có diễm phúc thế này. Tuy nói trong lòng Trịnh Khả Nhạc mơ hồ cảm thấy mình không nên cứ để cho Diệp Lăng Phi ôm lấy như thế, nhưng thực sự chân cô đau đến không thể động được. Thật sự là không có biện pháp. Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi thả mình ra, không biết vì sao lại quên cả ngượng, không ngờ lại nói bằng giọng điệu đùa cợt:
- Hừ, vẫn còn là đại nam nhân cơ đấy. Mới đi có thế đã đi không nổi rồi.
Trịnh Khả Nhạc vừa nói xong liền ý thức được mình không nên nói thế, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm. Cũng may là Diệp Lăng Phi không nghĩ theo hướng này. Hắn nghe thấy Trịnh Khả Nhạc nói thế thì nhếch mép lên, đáp:
- Cô không thấy là vai tôi bị thương à? Có muốn tôi cởi ra cho cô xem không?
- Bị thương ư?
Trịnh Khả Nhạc lại cho rằng Diệp Lăng Phi đang kiếm cớ, tỏ vẻ không tin, bảo:
- Tốt thôi. Tôi muốn xem xem nào.
- Ừ thì cho cô xem đây.
Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ nhiều, cho Trịnh Khả Nhạc xem đầu vai bị súng bắn làm bị thương kia. Hắn chỉ vào bả vai đầy băng vải cột, nói:
- Đây là vết thương vì bị súng bắn đấy. Bây giờ có muốn tôi mở ra cho cô xem miệng vết thương không?
Trịnh Khả Nhạc xem thế mới tin là Diệp Lăng Phi bị thương, bất giác lại thành ra áy náy. Vốn cô cũng không tin chuyện lúc trước Diệp Lăng Phi nói là hắn bị thương. Cho đến lúc nhìn thấy vết thương bị băng bó của Diệp Lăng Phi thì cô mới ý thức được là từ lúc bắt đầu giúp mình chặn bắt cướp cho mãi đến vừa rồi ôm mình đi một đoạn đường dài như thế đều là trong tình trạng bị thương.
- Hay thôi để tôi tự đi lên lầu.
Giọng điệu của Trịnh Khả Nhạc rõ ràng là dịu đi. Cô nói với vẻ áy náy:
- Tôi thật sự là không biết.
- Được rồi, thế giờ coi như cô nói tôi hẳn là giống người đàn ông rồi.
Diệp Lăng Phi kéo áo lại, lại ôm lấy Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Kỳ thực, cô bé như cô cũng không có hư tính, chính là bị người khác làm cho hư thôi. Nếu có thể sửa đổi tính tình cũng là một người bạn tốt.
Diệp Lăng Phi nói rồi, ôm Trịnh Khả Nhạc leo một lèo lên tầng 7. Hắn đến trước cửa phòng 701 mà Trịnh Khả Nhạc thuê, cô đưa chìa khóa, mới vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy trong phòng ngập nước, đâu đâu cũng đều có nước.
Nghe thấy tiếng mở cửa, một thân ướt sũng nước Từ Oánh từ phòng vệ sinh thò đầu ra. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi ôm Trịnh Khả Nhạc, cô ngẩn cả người.
Trịnh Khả Nhạc giải thích:
- Tôi và trợ lý Từ thuê chung.
Diệp Lăng Phi không nói nhiều, bước vào trong phòng khách, đi đến ghế sofa, đặt Trịnh Khả Nhạc ở đó. Sau đó đi đến cửa phòng vệ sinh, hóa ra là ống nước bị vỡ.
- Đồng nghiệp của cô bị đau chân. Chăm sóc cô ấy đi, để đây cho tôi lo.
Diệp Lăng Phi nói rồi xắn tay áo lên đi vào buồng vệ sinh.
Từ Oánh cả người ướt sũng nước đi qua chỗ Trịnh Khả Nhạc, khó hiểu hỏi han:
- Đây là có chuyện gì vậy?
Trịnh Khả Nhạc đại khái thuật lại một lượt sự tình đã xảy ra. Đến khi cô nói xong thì Diệp Lăng Phi cũng đã sửa được vòi nước. Hắn đi từ trong nhà vệ sinh ra, nói với Từ Oánh:
- Đổi lại ống nước khác là được rồi. Lần sau mà gặp chuyện thế này thì đầu tiên phải khóa van nước lại, sau đó gọi điện thoại cho thợ đến sửa.
- Quản lý Diệp, tôi nhất thời hoảng lên, muốn chặn vòi nước lại lại thật không ngờ là không chặn được.
Từ Oánh nói.
- Lần sau rút kinh nghiệm là được rồi.
Diệp Lăng Phi nói rồi liếc nhìn Trịnh Khả Nhạc một cái, đi đến trước sofa, tay phải nắm lấy mắt cá chân của Trịnh Khả Nhạc, hỏi:
- Đau ở đây phải không?
Trịnh Khả Nhạc cố nén đau đớn, gật gật đầu.
- Chút nữa cô sẽ rất đau. Nhưng đau xong thì sẽ không việc gì nữa. Chịu khó một chút.
Diệp Lăng Phi nói rồi hai tay nắm chặt mắt cá chân của Trịnh Khả Nhạc, tách ra chậm rãi xác định vị trí.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông. Từ Oánh vội vàng đi ra mở cửa. Khi Từ Oánh mở cửa phòng và thấy bạn trai của Trịnh Khả Nhạc là Lục Tuấn đang đứng ở bên ngoài thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết phát ra từ miệng Trịnh Khả Nhạc. Lục Tuấn tái mặt, vội vàng chạy vào. Chỉ thấy một gã thanh niên xa lạ đang nắm bàn chân của bạn gái mình, còn bạn gái mình thì đang nằm trên ghế sofa, sắc mặt tái nhợt.
Lục Tuấn nóng nảy, không phân phải trái gì, một phát túm lấy cổ áo của Diệp Lăng Phi, lớn tiếng quát:
- Anh làm cái trò gì đấy?
Lục Tuấn này một phần là lo cho Trịnh Khả Nhạc, một phần nữa cũng là do đố kỵ. Mình còn chưa từng sờ đến mắt cá chân bạn gái mình, thế mà giờ lại tận mắt thấy một gã thanh niên xa lạ đang vuốt chân nàng thì bảo sao anh ta không phát hỏa.
Diệp Lăng Phi còn chưa nói gì thì đã nghe thấy Trịnh Khả Nhạc đang nằm trên ghế sofa lên tiếng trách móc:
- Anh còn mặt mũi đến đây nữa. Anh đi hỏi em anh xem đã làm cái gì rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...