Thành phố Paris nước Pháp, được mệnh danh là kinh đô ánh sáng, thành phố lãng mạn nhất thế giới. Sự xa hoa ở thành phố khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi, ở đây tất cả mọi thứ đều rất thời thượng. Ở trước cửa ra vào một hội sở cao cấp nhất, một nhân viên cấp cao đang đợi vào, nơi đây thực sự không phải là nơi bất kỳ người nào cũng có thể vào, nơi này cần giấy mời, bất cứ người nào được vào đây đều có thể lấy làm vinh dự. Bên trong hội sở này tập trung những người giàu có nhất trên thế giới, những nhân vật phong vân trên chính trường, đây là trung tâm điều hành cả kinh tế và chính trị.
Trong một căn phòng rất bình thường, Johann Vương lật xem một bản danh sách, đây là một bản danh sách kỹ lưỡng không thể kỹ hơn được nữa, nằm ngoài sự tưởng tượng của tất cả mọi người, trong gian phòng này đặt danh sách của những người từ khắp mọi nơi trên thế giới. Chỉ có nắm giữ tình báo, mới có thể nắm giữ được tất cả. Tổ chức Lam Quang đã tốn mấy trăm năm, thành lập mạng lưới tình báo không thể tưởng tượng nổi trên toàn thế giớ, nếu như không vì sự xuất hiện của chiến tranh thế giớ lần thứ hai, tổ chức Lam Quang đã lợi hại hơn xa bây giờ, nói không chừng, bọn họ đã sớm thống trị thế giới này. Johann Vương là người trẻ nhất trong mười hai vị ủy viên ban chấp hành của Lam Quang, nhờ có sự tài bồi hết mực của cha hắn, mới có thể giúp hắn tiến vào tổ chức Lam Quang. Bản danh sách hắn đang xem là danh sách của thành phố Vọng Hải ở Trung Quốc, trên đó không chỉ có tên tuổi và thân phận kỹ càng, còn cả bí mật của tất cả những người trong đó. Những điều này hoàn toàn nằm ngoài sự nhận thức của người bình thường, chỉ là Johann Vương lại tỏ ra không hài lòng với bản danh sách này, hắn tiện tay quẳng qua một bên, nói:
- Phế vật vô dụng, những tài liệu này đều là giả!
- Tài liệu gì, điều đó sao có thể chứ?
Người đàn ông đứng trước mặt Johann Vương hiển nhiên không thể tin được chuyện này, hắn nói:
- Chúng tôi chưa bao giờ xảy ra sai sót gì, tại sao có thể là giả được chứ?
- Trước kia không phạm sai lầm, không có nghĩa là bây giờ sẽ không phạm sai lầm, thân phận và bối cảnh trong danh sách không đúng, điều đó chứng tỏ người của chúng ta đã thất bại, xem ra Satan đã đoán được suy nghĩ của ta, mấy tháng nay, cái gọi là giám thị cũng chỉ là giả thôi! Được rồi, được rồi, tạm thời không nhắc đến những chuyện này nữa!
Johann Vương khoát khoát tay, gần đây tâm thần hắn có chút không tập trung, có lẽ là bởi vì lúc ở Anh quốc, luôn cho rằng kế hoạch hoàn mỹ, cuối cùng lại dùng cách thức đó để giải quết, chuyện đó khiến cho hắn cảm thấy rất không thoải mái. Ai cũng có thể phạm sai lầm, nhưng Johann Vương lại cho rằng mình không phải người bình thường, không thể phạm sai lầm được, nếu như hắn phạm sai lầm thì chẳng phải là mọi chuyện đã phát triển theo hướng bất lợi sao, đối với Johann Vương mà nói, tất cả đều không được phép xảy ra! Chỉ có điều, đối với hắn mà nói, những chuyện này cũng có thể tạm thời gác sang một bên, tóm lại, hắn cho rằng tất cả đang nằm trong sự khống chế của hắn.
Nhớ lại việc Diệp Lăng Phi định đánh cuộc với hắn lúc trước, hắn lại cảm thấy buồn cười, không ngờ Diệp Lăng Phi lại muốn đánh cược với mình như vậy, nói chỉ cần nửa năm sẽ tìm ra mình, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể tìm được Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi lại không thể nào tìm được hắn, ít nhất là theo Johann Vương thấy, Diệp Lăng Phi sẽ không thể có bản lĩnh đó, nếu không, Diệp Lăng Phi cũng sẽ không đưa ra hạn mức thời gian là nửa năm, theo Johann Vương thấy, Diệp Lăng Phi làm như vậy hoàn toàn là để lấy cớ cho sự vô dụng của mình thôi.
Tối hôm nay nhất định sẽ là một đêm lãng mạn, Johann Vương gọi điện thoại cho Trác Văn Quân, bảo cô ta chuẩn bị một chút, tối nay mình sẽ tới chỗ đó. Lúc ở Trung Quốc Trác Văn Quân là trợ thủ đắc lực của Johann Vương, nhưng sau khi rời Trung Quốc, Johann Vương lại để Trác Văn Quân ở lại một nơi ở cố định ở Paris, có nhiều chỗ chung quy không phải Trác Văn Quân có khả năng vào được, ví du như là hội sở này, trong mắt Johann Vương, Trác Văn Quân vẫn không đủ cấp bậc để vào một nơi như vậy. Ngày hôm sau, khi Johann Vương tỉnh dậy, hắn cảm thấy rất đau đầu, hắn nhớ là tối hôm qua mình đến chỗ Trác Văn Quân rồi ngủ lại đó. Có lẽ là vì trò chuyện với những nhân vật mới vào hội sở quá hưng phấn, bất tri bất giác lại uống hơi nhiều. Trác Văn Quân thấy Johann Vương tỉnh lại, cô ta đưa di động đưa cho Johann Vương, nói:
- Có người gọi điện thoại tiến đến, em thấy anh còn đang ngủ, cho nên không đến quấy rầy anh!
- Sao bên ngoài lại tối như vậy?
Johann Vương chợt phát hiện trong phòng có bật đèn, xem ra mình đã ngủ cả ngày, hắn xoa xoa đầu, lấy cầm lấy điện thoại, liếc nhìn điện thoại, lạnh nhạt nói:
- Là Diệp Lăng Phi gọi tới!
Tuy số máy đó không có trong danh bạ, nhưng Johann Vương lại biết, cú điện thoại đó là do Diệp Lăng Phi gọi tới, chỉ có số điện thoại của Diệp Lăng Phi là để trống không có trong danh bạ thôi.
- Anh có số điện thoại của hắn à?
Trác Văn Quân hỏi.
- Ừ!
Johann Vương nói,
- Chỉ là một trò chơi thôi mà!
Johann Vương đứng dậy, đi vào trong phòng tắm. Đầu hắn vẫn rất đau, xem ra tối hôm qua mình uống rất nhiều. Trong phòng tắm rất nhiều hơi nước, hơi nước mông lung khiến cho phòng tắm trở nên kỳ ảo. Johann Vương cởi quần áo ra, đang định tắm, đột nhiên nghiêng đầu, lại nhìn thấy Bạch Tình Đình đầu tóc rối tung đang đứng giữa làn hơi nước mờ ảo trong phòng tắm.
- A...!
Johann Vương cả kinh, trong lúc lúc hắn đang cầm khăn lau khô nước trên mặt, lại phát hiện ra Bạch Tình Đình không còn ở đó nữa, cả phòng tắm lớn như vậy chỉ có một mình hắn. Johann Vương thở dài một hơi, chẳng lẽ là vì mình nhớ cô ấy? Johann Vương luôn cho rằng đây chỉ là một trò chơi, từ trước tới giờ hắn chỉ coi Bạch Tình Đình là một đối tượng trong trò chơi, nhưng không ngờ lúc này lại nhìn thấy Bạch Tình Đình, đây là một dấu hiệu không tốt.
- Anh có điện thoại!
Trác Văn Quân tay cầm điện thoại, đứng ở trước cửa phòng tắm, nói:
- Là điện thoại của Đường Yên!
- Đưa điện thoại cho tôi!
Johann Vương nói.
Trác Văn Quân cầm điện thoại đi đến, Johann Vương nhận lấy điện thoại, từ trong điện thoại vang lên giọng nói của Đường Yên:
- Johann Vương, tôi nhớ anh lắm!
- Anh cũng nhớ em!
Johann Vương cười đáp.
- Johann Vương, tôi đột nhiên phát hiện mình có một loại siêu năng lực, chỉ cần trong lòng tôi nghĩ đến anh, có thể trông thấy anh đang nhìn thấy giò, tôi không biết đây là vì sao nữa, nhưng tôi nhận ra điều này quả thật tồn tại!
Johann Vương không tin những chuyện này, hắn cười nói:
- Em đùa kiểu gì vậy, chuyện đó sao có thể chứ?
- Đây là sự thật đấy!
Đường Yên nói,
- Tôi vừa mới nhìn thấy Bạch Tình Đình, sau đó lại nhìn thấy anh, tôi không thể chờ đợi được nữa nên mới gọi điện thoại cho anh, có phải anh đang tắm không?
- Ah...!
Johann Vương trợn tròn mắt, theo Johann Vương thấy, chuyện đó sao có thể chứ? Vừa rồi Johann Vương Cương cũng nhìn thấy Bạch Tình Đình, lúc trước hắn còn cho rằng đó là ảo giác, nếu Đường Yên cũng nhìn thấy Bạch Tình Đình thì chẳng phải là có vấn đề sao, điều khiến cho Johann Vương cảm thấy kinh khủng nhất chính là Đường Yên còn có thể chứng kiến mình tắm rửa, mà mình quả thật đang tắm thật! Johann Vương cảm thấy kinh hoảng, nói:
- Sao có thể chứ, em cũng nhìn thấy Bạch Tình Đình, anh...!
- Ngươi nói cái gì cơ?
Khi Johann Vương vừa mới nói được mấy từ đó, trong điện thoại vang lên giọng nói của Diệp Lăng Phi, chỉ nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Johann Vương, ngươi nhìn thấy vợ ta, mẹ nó, ngươi là một tên khốn kiếp!
- Diệp Lăng Phi...!
Johann Vương cả kinh, vừa rồi rõ ràng là hắn đang nói chuyện với Đường Yên, sao bây giờ lại biến thành Diệp Lăng Phi, điều đó không có khả năng! Johann Vương nhìn điện thoại, đó rõ ràng là số điện thoại của Diệp Lăng Phi, vừa rồi hắn lại trò chuyện với Đường Yên, điều này sao có thể, điều này sao có thể.... Johann Vương không thể tin được đây đấy là sự thật, điện thoại của hắn rơi bịch xuống đất! Johann Vương trần truồng chạy ra khỏi phòng tắm, đúng lúc đó thì nhìn thấy Trác Văn Quân.
- Vừa rồi em đưa điện thoại cho tôi là điện thoại của Đường Yên, sao bây giờ lại là điện thoại của Diệp Lăng Phi vậy?
Johann Vương hỏi.
- Là điện thoại của Diệp Lăng Phi mà!
Trác Văn Quân nói,
- Điện thoại em vừa đưa cho anh là của Diệp Lăng Phi, anh sao vậy?
Trác Văn Quân nhìn Johann Vương, Johann Vương lắc đầu, nói:
- Không có gì, không có gì...!
Hắn cố gắng trấn định lại, cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình, có lẽ vừa rồi điện thoại của Trác Văn Quân quả thực đưa cho hắn là của Diệp Lăng Phi, chắc vừa rồi mình nhớ nhầm. Johann Vương mặc áo ngủ vào, ngồi trong phòng khách cầm lấy điều khiển từ xa bật tivi lên, khi hắn vừa mới bật, trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh lúc hắn đang tắm.
- Chuyện này... chuyện này sao có thể chứ?
Johann Vương lại chỉnh sang kênh khác, vẫn là như thế!
- Chuyện này không thể nào!
Johann Vương kêu lên, hắn vứt điều khiển từ xa đi, quay ra gọi Trác Văn Quân tới. Trác Văn Quân tay cầm một cố nước đi đến, Johann Vương lập tức chỉ vào TV, nói:
- Văn Quân, em nhìn xem, em nhìn xem?
- Nhìn cái gì chứ?
Trác Văn Quân nhìn về phía tivi, hoàn toàn không có gì cả.
- Em không nhìn thấy gì sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...