Mới sáng sớm Chu Hân Mính đã ôm con gái bảo bối đến chỗ Bạch Tình Đình, biệt thự Nam Sơn đối với Chu Hân Mính mà nói rất thân thuộc, trước kia cô cũng ở chỗ này, sau đó mới chuyển sang khu biệt thự Dương Quang, cuối cùng mới đến chỗ ở bây giờ. Trở lại biệt thự Nam Sơn, phát hiện tất cả vẫn thân quen như vậy, Chu Hân Mính rất quen với hoàn cảnh ở chỗ này. Cô lái xe ngừng đã đến biệt thự môn khẩu, Chu Tiểu Linh bế Diệp Mính Đình, nói:
- Chị, hình như là chúng ta đến hơi sớm đó!
- Không còn sớm đâu, chắc Tình Đình cũng đã dậy rồi!
Chu Hân Mính dừng xe lại, nhận lấy tiểu Mính Đình từ tay Chu Tiểu Linh, Chu Hân Mính ôm tiểu Mính Đình đi vào trong nhà. Trương Vân ra đón, hiển nhiên cô không ngờ mới sáng sớm mà Chu Hân Mính sẽ đến đây, vội vàng nói:
- Tình Đình vừa mới ngủ dậy thôi!
Trương Vân và Bạch Tình Đình cũng đã thân thiết hơn rất nhiều, lúc nói chuyện cũng tỏ ra gần gũi hơn trước kia. Chu Hân Mính gật đầu, nói:
- Tôi chỉ sợ mình tới muộn, Tình Đình lại đi ra ngoài mất, cậu ấy vừa ngủ dậy là tốt rồi!
Chu Hân Mính đi vào trong biệt thự, Bạch Tình Đình mặc đồ ngủ từ trên gác đi xuống, trước tiên ôm tiểu Mính Đình, hôn một cái. Cô cũng đang mang thai, tình mẫu tử càng nồng hậu, Bạch Tình Đình quay sang phía Chu Hân Mính, cười nói:
- Hân Mính, sao cậu tới sớm vậy, chẳng lẽ là ông xã nhờ cậu tới khuyên bảo mình về nhà sao?
Chu Hân Mính cười nói:
- Chuyện đó thì không thể nào, ông xã còn nói muốn dọn đến đây ở, sao lại nhờ mình đến khuyên bảo cậu về nhà chứ, mình chỉ muốn tới thăm cậu một chút, còn buổi chiều thì mình định đến cục cảnh sát, nghỉ ngơi cũng đã lâu, mình có thể đi làm lại rồi!
Nghe Chu Hân Mính nói như vậy, Bạch Tình Đình cười nói:
- Vậy là tốt rồi, mình chỉ sợ ông xã bảo cậu tới đây làm thuyết khách, mình không thể không nể mặt cậu được, như vậy thì mình cảm thấy khó xử lắm!
Vu Tiểu Vũ và Đường Yên cũng ở chỗ này, cả hai đều được Bạch Tình Đình mời đến đây ở, mọi người ở chung với nhau không khí thập phần náo nhiều. Đây cũng là suy nghĩ trong lòng Bạch Tình Đình, trong hoàn cảnh Diệp Lăng Phi không ở bên cạnh cô, cô hi vọng mình có thêm vài người bạn. Vu Tiểu Vũ đi xuống dưới nhà, nhìn thấy tiểu Mính Đình, Vu Tiểu Vũ không nhịn được muốn bế. Bộ dạng của tiểu Mính Đình nhu thuận đáng yêu khiến người ta rất thích, ai nhịn thấy cũng muốn bế.
- Ông xã thế nào rồi?
Bạch Tình Đình khoác tay Chu Hân Mính ngồi xuống ghế sa *** trong phòng khách, trong nội tâm Bạch Tình Đình, từ trước tới giờ Diệp Lăng Phi luôn là người quan trọng nhất, tuy hiện giờ cô không chung sống với Diệp Lăng Phi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Bạch Tình Đình không nhớ nhung Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính nghe Bạch Tình Đình hỏi như vậy, cô liền cười nói:
- Tình Đình, sao cậu lại hỏi về ông xã vậy, nếu cậu nhớ ông xã thì chi bằng dọn về nhà đi!
Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính nói như vậy, cô nhìn Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, lúc trước cậu còn nói không tới đây làm thuyết khách, sao bây giờ lại bảo mình dọn về vậy, cậu khai báo thành thật đi, có phải là ông xã muốn cậu làm thuyết khách, đến đây thuyết phục mình về nhà không?
- Không phải vậy đâu!
Chu Hân Mính nói với giọng nghiêm túc,
- Tình Đình, chẳng lẽ cậu cho rằng nếu mình làm thuyết khách thì mới sáng sớm ra đã đến đây sao, mình có cần phải như vậy không. Mình đã nói với cậu ngay từ đầu rồi, hôm nay mình định đến cục cảnh sát, tiện thể qua đây thăm cậu trước, cũng không biết dạo này cậu sống như thế nào!
Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính nói như vậy xong, cô cẩn thận đánh giá Chu Hân Mính một lần, thấy Chu Hân Mính quả thực không giống như là đến thuyết phục mình, ngữ khí của Bạch Tình Đình có chút thất vọng, cô nói:
- Mình còn tưởng là ông xã nhờ cậu tới thuyết phục mình về chứ, xem ra mình lại phải thất vọng rồi, có lẽ trong lòng ông xã mình không quan trọng lắm, Hân Mính, so với mình cậu mới là người được ông xã quan tâm nhất đấy, bây giờ cậu đã có tiểu Mính Đình, bất kể thế nào, ông xã đều thiên vị cho cậu, mà mình thì không thế được, ông xã....!
Bạch Tình Đình nói những lời này giống như hối hận, Chu Hân Mính nghe Bạch Tình Đình nói như vậy liền cười bảo:
- Tình Đình, cậu nói như vậy là không đúng rồi, trong lòng ông xã cậu luôn luôn là người quan trọng nhất, nếu cậu khăng khăng cho rằng trong lòng ông xã mình còn quan trọng hơn cậu, mình cũng không có gì để nói nữa, cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ! Dù sao đêm qua ông xã ra đến cửa rồi mà vẫn còn dặn dò mình không muốn nói với cậu, chỉ sợ cậu lo lắng cho anh ấy mà không ngủ được, cậu không biết cậu quan trọng thế nào với anh đấy đâu, đến mình cũng cảm thấy ghen tị với cậu đấy!
- Cái gì, cậu nói đêm qua ông xã đi ra ngoài? Anh ấy đi làm gì?
Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính nói những lời đó, luôn cảm thấy trong lời nói của Chu Hân Mính còn có chuyện gì khác, dường như đêm qua Diệp Lăng Phi đi ra ngoài không chỉ đơn giản như vậy, Bạch Tình Đình quả nhiên lo lắng cho Diệp Lăng Phi, trước đó cô có chút mất mác, cho rằng Chu Hân Mính đến để khuyên nhủ cô về nhà, nhưng hiện giờ những sự mất mác đó trong lòng Bạch Tình Đình đã biến mất không thấy tăm hơn, tất cả những gì cô nghĩ đến bây giờ chỉ là Diệp Lăng Phi.
- Bởi vì Đới Vinh Cẩm!
Sáng hôm nay trên đường tới đấy Chu Hân Mính đã quyết định rồi, bất kể thế nào cũng nên nói với Bạch Tình Đình về chuyện Đới Vinh Cẩm, dù sao chuyện đó đã qua rồi, Diệp Lăng Phi đã xử lý Đới Vinh Cẩm xong, rốt cuộc Chu Hân Mính không cần lo lắng Đới Vinh Cẩm nữa, bây giờ có nhắc đến Đới Vinh Cẩm cũng không có vấn đề gì. Đó là suy nghĩ trong lòng Chu Hân Mính, Chu Hân Mính mở miệng ra nhắc đến Đới Vinh Cẩm, mà Bạch Tình Đình cũng biết chuyện Đới Vinh Cẩm như thế nào, bây giờ nghe Chu Hân Mính nói tới Đới Vinh Cẩm, Bạch Tình Đình cảm thấy căng thẳng, vội vàng hỏi:
- Hân Mính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại liên quan tới Đới Vinh Cẩm?
- Đới Vinh Cẩm gọi điện thoại tới!
Chu Hân Mính nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Tình Đình, có mấy lời mình không biết phải nói như thế nào mới phải, mình hỏi cậu, trong lòng cậu rốt ông xã của chúng ta là người như thế nào?
Chu Hân Mính hỏi như vậy khiến Bạch Tình Đình cảm thấy khó trả lời, vừa rồi Bạch Tình Đình chỉ muốn biết chuyện Diệp Lăng Phi, không hề chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, chợt nghe Chu Hân Mính hỏi rốt cuộc trong lòng mình chồng mình là người thế nào. Ở trong lòng Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi là người đàn ông mà cô yêu nhất, chỉ bằng điểm đó thôi là đủ rồi. Bạch Tình Đình đáp:
- Hân Mính, điều đó mà còn phải hỏi sao, ông xã là người mình yêu nhất!
- Mình không hỏi chuyện đó!
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Ý mình muốn hỏi cậu có cho rằng ông xã là một người không có trách nhiệm không?
- Tất nhiên không phải!
Bạch Tình Đình không chút do dự, đáp.
- Tình Đình, cậu đã nói như vậy thì mình không cần phải lo lắng gì nữa, để mình nói nhé, đêm qua Đới Vinh Cẩm hẹn ông xã đi ra ngoài, Đới Vinh Cẩm dùng một số người để uy hiếp ông xã, chỉ là chuyện này cũng đã được giải quyết, đây chính là ta muốn điều mà mình muốn nói. Đêm qua mình muốn nói chuyện này với cậu, nhưng mà không thể nói được, bây giờ mình đã nói xong rồi, mình chỉ muốn nói cho cậu biết, đêm qua ông xã vốn có thể không đi ra ngoài, nhưng ông xã vẫn quyết định đi gặp Đới Vinh Cẩm, anh ấy không muốn để cậu bị thương tổn!
- Đồ ngốc, anh ta là một tên đại ngốc!
Bạch Tình Đình nghe đến đó, không nhịn được thốt lên:
- Biết rõ là rất nguy hiểm mà còn đi ra ngoài, mình phải gọi điện thoại mắng anh ta một trận!
Chu Hân Mính cười nói:
- Kỳ thật, Tình Đình, trong lòng cậu rất rõ ràng, hai chúng ta đều không rời xã ông xã, mà anh ấy cũng không rời xã chúng ta, mình có thể hiểu được tâm trạng của cậu lúc này, nhưng mà mình muốn nhắc nhở cậu, những người đàn ông có trách nhiệm thật ra rất dễ đối phó, chỉ cần khiến cho bọn họ nhận thức được trách nhiệm của mình là đủ rồi, ông xã chính là người như vậy, cậu tự hỏi lòng mình xem, cậu có thể rời xa anh ấy không?
- Tất nhiên là mình sẽ không rời xa anh ấy, nhưng mà mình cũng không thể cứ như vậy mà bỏ qua được, hiện giờ mình vừa mới bắt đầu cuộc sống như vậy, nói thế nào cũng phải sống một thời gian đã!
Bạch Tình Đình nói đến đây, lại bổ sung:
- Hân Mính, cậu phải biết rằng, mình làm như vậy cũng là vì muốn sau này ông xã sẽ càng thêm coi trọng mình hơn, mình sẽ không tùy tiện nhận thua như vậy đâu!
Bạch Tình Đình nói giống như là một đứa bé vậy, điều đó khiến cho Chu Hân Mính nghe xong phải bật cười, hiển nhiên Chu Hân Mính đã nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Tình Đình, cũng tinh tường tâm ý của Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính nói:
- Tình Đình, vì tốt cho ông xã, cậu cũng có thể quan tâm đến anh ấy nhiều hơn, cứ không phải buông tay mặc kệ như vậy, cậu có thể không dọn về ở, nhưng điện thoại thì phải gọi, có thể giám sát anh ấy đấy!
Bạch Tình Đình cười cười, nói:
- Hân Mính, cậu cứ luôn như vậy, được rồi được rồi, mình biết rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...