Diệp Lăng Phi ngồi trong quán rượu của khách sạn, Vương Vĩnh ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cầm ly rượu, một hơi uống hết sạch số rượu vang, sau đó đặt ly rượu xuống, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vương Vĩnh, hỏi:
- Vương Vĩnh, anh nói xem, tình hình ở Chương Châu sẽ tiến triển theo chiều hướng nào?
- Chuyện này......!
Vương Vĩnh làm sao biết được tình hình ở đây sẽ phát triển theo chiều hướng nào, anh ta căn bản không hiểu gì cả, chỉ biết cười trừ, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi thật sự không hiểu nổi mấy chuyện chính trị đó, tôi không nói có lẽ là tốt hơn!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mọi chuyện sẽ trở nên rất đơn giản, những việc tiếp theo đều là chuyện của chính trị rồi, chỉ là, tôi còn phải cố thêm một chút, ít nhất phải khiến cái tên tiểu tử thối Chu La Quân đó phải ngồi bóc lịch cả đời!
Vương Vĩnh đã được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Lăng Phi, trong lòng anh ta tin tưởng Diệp Lăng Phi có bản lĩnh để làm được điều đó, Vương Vĩnh tay cầm ly rượu, hỏi:
- Diệp tiên sinh, vậy thì bao giờ chúng ta quay về?
- Mấy ngày nữa thôi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Đợi tôi xử lý ổn thỏa chuyện ở bên này, chúng ta sẽ trở về thành phố Vọng Hải!
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, điện thoại di động của hắn đổ chuông, Diệp Lăng Phi lập tức nhận nghe điện thoại, trong điện thoại vang lên giọng nói của Trương Lộ Tuyết:
- Diệp Lăng Phi, bao giờ thì anh quay về thành phố Vọng Hải?
Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng nói của Trương Lộ Tuyết, hắn cầm điện thoại, cười nói:
- Anh cũng muốn quay về thành phố Vọng Hải sớm một chút, chỉ có điều chuyện bên này còn chưa giải quyết xong, sao anh có thể về được? Lộ Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên em lại muốn anh trở về?
Diệp Lăng Phi không nói thêm gì nữa, Vương Vĩnh còn đang ở bên cạnh, Diệp Lăng Phi không thể nào nói những chuyện riêng tư của hai người được. Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, giọng điệu của cô vẫn không mềm xuông, cũng không muốn nói vớ vẩn với Diệp Lăng Phi, chỉ hỏi:
- Công ty có hoạt động đang chờ anh đến chủ trì đấy, anh là ông chủ lớn của công ty, chẳng lẽ hoạt động lần này anh cũng mặc kệ sao?
Diệp Lăng Phi vừa nghĩ lập tức nhớ ra hoạt động mà Trương Lộ Tuyết nhắc đến là gì, chính là việc giám định Lan Đình Tự, Lan Đình Tự mà Diệp Lăng Phi lấy được từ chỗ Thái Duyệt lúc trước hiện giờ đã trở thành vật báu được vạn người chú mục, hoạt động còn chưa được tổ chức, phóng viên truyền thông từ các nơi đã tụ tập về thành phố Vọng Hải, lần này, Trương Lộ Tuyết bị đưa ra trước đầu sóng ngọn gió, vì Bạch Tinh Đình còn đang bận chuyện với Diệp Lăng Phi, căn bản không có tâm tình để quản lý công việc của công ty, ở công ty chỉ còn lại mọt mình Trương Lộ Tuyết thôi. Trương Lộ Tuyết bận bù đầu, thấy hoạt động sắp được cử hành rồi, nhưng với tư cách người đứng đầu Diệp Lăng Phi còn chưa quay trở về thành phố Vọng Hải, Trương Lộ Tuyết không nhịn được, gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi để hỏi Diệp Lăng Phi xem lúc nào hắn có thể về đến thành phố Vọng Hải.
- Chẳng phải anh đã nói rồi sao, chuyện của công ty anh không quan tâm!
Diệp Lăng Phi nói,
- Có lẽ em cũng biết tính anh rồi đấy, anh đã nói mặc kệ thì là mặc kệ, Lộ Tuyết, chuyện của công ty bọn em lo đi, đừng tới tìm anh thì tốt hơn, anh đến thì chỉ biết quấy rối thôi!
- Anh lại muốn từ chối chứ gì?
Trương Lộ Tuyết nói,
- Em mà còn không hiểu anh sao, anh vốn là như vậy mà, nếu nanh cảm thấy có việc gì đó mà anh không thích, anh sẽ lại mượn đủ cái loại lý do, lần này anh cũng đang lấy cớ từ chối…!
Trương Lộ Tuyết quở trách Diệp Lăng Phi một hồi trong điện thoại, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, nở nụ cười, nghe Trương Lộ Tuyết ở đầu dây bên kia trách móc mình, chờ cho Trương Lộ Tuyết nói xong, Diệp Lăng Phi mới lên tiếng:
- Lộ Tuyết, anh cũng hiểu mà, anh biết là trong lòng em cảm thấy bất mãn, chờ khi nào anh trở về thì em có gì không hài lòng cứ nói với anh, còn bây giờ em có nói với anh cũng chẳng giải quyết được gì cả, anh không thể về Vọng Hải ngay bây giờ được, đúng không?
- Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, em cũng vẫn muốn nói với anh!
Trương Lộ Tuyết nói.
Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết chỉ nói với nhau mấy câu, sau đó hai người cúp máy, Diệp Lăng Phi để điện thoại di động xuống, thấy Vương Vĩnh đang nhìn mình, Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Chờ khi nào anh có nhiều phụ nữ, anh sẽ hiểu được nỗi khổ của tôi!
Vương Vĩnh vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi không có ý nghĩ đó......!
Vương Vĩnh còn chưa nói xong, đã nghe thấy Diệp Lăng Phi ngắt lời Vương Vĩnh, hắn nói:
- Vương Vĩnh, anh không cần giải thích với tôi, trong lòng tôi cũng hiểu mà!
Diệp Lăng Phi lại gọi thêm một ly rượu nữa, hắn tiếp tục hỏi:
- Hiện giờ tình hình bên ngoài thế nào?
- Căn cứ vào tình hình trước mắt thì hiện giờ Chương Châu đang thực hiện điều tra gay gắt, nghe nói đã bắt không ít người, chỉ có điều theo tôi thấy, tình hình hiện giờ không phải ngày một ngày hai có thể giải quyết xong được!
Vương Vĩnh nói hoàn toàn không sai, loại chuyện này không phải một hai ngày có thể xử lý xong được, Diệp Lăng Phi hiện giờ cũng không nóng vội, hắn từ Bắc Kinh về Vọng Hải rồi lập tức chạy tới Chương Châu để xử lý chuyện Chu Tiểu Linh, căn bản không có thời gian để nghỉ ngơi, coi như mấy ngày tới là thời gian xả hơi là tốt rồi. Diệp Lăng Phi đã muốn vậy, Vương Vĩnh muốn khuyên bảo Diệp Lăng Phi, nhưng anh ta nghĩ lại rồi không nói tiếp nữa. Diệp Lăng Phi mới là ông chủ, tuy Vương Vĩnh không cho rằng bây giờ ở lại Chương Châu là một lựa chọn tốt, nhưng Diệp Lăng Phi đã quyết ý muốn như vậy, Vương Vĩnh cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Diệp Lăng Phi..............
Trong lúc Diệp Lăng Phi và Vương Vĩnh đang nhàn nhã ngồi uống rượu ở trong khách sạn, Chu Bội lại không thanh thản được như vậy, Chu Bội đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, tuy Liêu Hoa Thắng không định nghe điện thoại của ông ta, nhưng Chu Bội hay vẫn quyết định bất luận thế nào cũng phải gặp Liêu Hoa Thắng gặp một lần để nói chuyện, nói không chừng trong chuyện này lại có gì đó hiểu lầm. Chu Bội muốn khiến cho Liêu Hoa Thắng nhận ra rằng, Liêu Hoa Thắng và ông ta châu chấu buộc chung trên một sợi dây thừng, nếu lần này Chu Bội xảy ra chuyện, Liêu Hoa Thắng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Chu Bội rời khỏi chỗ mình đi đến trụ sở của thành ủy, trước kia, Chu Bội thường xuyên đến chỗ này, ông ta rất quen thuộc với chỗ này, nhưng hiện giờ, lúc ông ta đến trụ sở thành ủy, lại phát hiện ra nơi này không giống như ngày thường nữa, những người ra vào thành ủy đều bị kiểm tra một cách nghiêm ngặt. Xe của Chu Bội xe vừa đến trước cửa trụ sở thành ủy thì đã bị ngăn lại, trước kia chuyện này không ai dám nghĩ đến, lại còn có người dám cản xe của Chu Bội này sao, nhưng sự thật trước mắt lại khiến cho Chu Bội không thể không thừa nhận một điều, hiện giờ Chương Châu đang rất bất ổn. Chu Bội đành phải xuống xe, nói:
- Tôi muốn gặp Liêu bí thư!
- Thật xin lỗi, hiện giờ Liêu bí thư không tiếp bất kỳ một người nào!
Chu Bội đứng ở trước cửa trụ sở thành ủy, cầm điện thoại gọi lại một cú cho Liêu Hoa Thắng, nhưng Liêu Hoa Thắng vẫn như trước không có người nghe điện thoại, sắc mặt Chu Bội trở nên rất khó coi, ông ta cảm thấy, lần này Liêu Hoa Thắng thật sự chuẩn bị đưa mình vào tử địa rồi. Dù sao Chu Bội cũng không phải người dễ dàng đưa tay chịu trói, trên mặt ông ta hiện lên vẻ tàn khốc, hạ giọng nói:
- Liêu Hoa Thắng, nếu ông muốn để tôi chết thì trước khi chết, tôi cũng sẽ kéo ông theo cùng đấy!
Chu Bội quay trở lại xe, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, sau khi người ở đầu dây bên kia nhấc máy, Chu Bội nói:
- Trương lão, có chuyện lớn xảy ra rồi, tôi vốn không muốn quấy rầy lão nhân gia ngài, nhưng tôi không còn cách nào nữa, tôi thấy hiện giờ chỉ có lão nhân gia ngài mới có thể thay đổi được cục diện này thôi...!
Liêu Hoa Thắng đã sớm đoán được Chu Bội sẽ tìm đến mình, ông ta cố ý không nhận điện thoại của Chu Bội là muốn nhìn xem Chu Bội còn có thể giở những thủ đoạn gì nữa. Lần này Liêu Hoa Thắng xem như đã hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng không thể để Chu Bội tiếp tục như vậy, ông ta nhất định phải thoát khỏi sự uy hiếp của Chu, chỉ như vậy, ông ta mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Chu Bội. Những năm qua, Liêu Hoa Thắng cũng hiểu đươc mình đã phạm rất nhiều sai lầm, sớm muộn gì cũng có một ngày ông ta sẽ bị điều tra thôi, Diệp Lăng Phi nói với ông ta hôm đó đã giúp cho Liêu Hoa Thắng có một suy nghĩ rõ ràng, nếu đã biết là chạy không thoát thì tại sao lại không đánh cuộc, nói không chừng mình sẽ trở thành người thắng thì sao! Đó là tâm tính của Liêu Hoa Thắng lúc này, ông ta đang dùng tâm tính của người đánh bạc để làm chuyện này, đương nhiên, chuyện bây giờ không phải do ông ta làm chủ nữa, ông ta đã báo cáo mọi chuyện lên tỉnh ủy rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...