Đô Thị Tàng Kiều

Chu Bội ngồi trên ghế, chân phải ghếch lên, tay cầm điếu thuốc, tỏ ra vẻ cao cao tại thượng, lúc Diệp Lăng Phi và Vương Vĩnh đi vào, Chu Bội chỉ liếc nhìn Diệp Lăng Phi rồi không để ý đến hắn nữa. Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy Chu Bội làm như vậy có cái gì không ổn, hắn chủ động ngồi xuông đối diện với Chu Bội, trông bộ dạng ngạo mạn đó của Chu Bội, Diệp Lăng Phi không hề tỏ ra tức giận, trái lại còn nở nụ cười, chủ động chào hỏi:

- Ông chủ Chu, tôi còn tưởng rằng ông thực sự muốn hỏi tôi một vài vấn đề chứ, nhưng không ngờ thái độ của ông lại lãnh đạm như vậy, có phải là tôi đã thừa hơi nên mới đến đây không?

Chu Bội nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Diệp tiên sinh, anh nói vậy là có ý gì, tôi cảm thấy không rõ ý anh lắm, cái gì mà tôi cần phải gặp anh chứ?

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Đối với ông mà nói, tôi hẳn là một người chết, tôi lại không chết, nhất định sẽ khiến cho ông cảm thấy rất kỳ quái, thật ra trong lòng ông đang rất hận tôi, bởi vì tôi xuất hiện ở nơi này, khiến ông cảm thấy cục diện của toàn bộ Chương Châu đều thay đổi, tuy là ông còn chưa hiểu rốt cuộc nó không ổn ở chỗ nào, nhưng mà ông lại cảm nhận được sự thay đổi. Tôi tin rằng nhất định ông muốn tôi giúp ông làm rõ tất cả những chuyện này, cho nên tôi đã tự mình đến đây, tôi đang chờ các câu hỏi của ông đây!

Diệp Lăng Phi nói xong chỉ thấy Chu Bội biến sắc mấy lần, những gì Diệp Lăng Phi vừa nói khiến cho Chu Bội vô cùng kinh sợ, Chu Bội cảm thấy người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi này giống như là có thể nhìn thấu tâm ý của ông ta vậy, những lời nói vừa rồi nói trúng tim đen của ông ta, điều đó khiến cho Chu Bội cảm thấy sợ hãi, trước kia ông ta chưa bao giờ gặp phải một nhân vật lợi hại như vậy. Chu Bội há hốc mồm, ông ta rất muốn phủ nhận, nhưng khi Chu Bội nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lăng Phi, ma xui quỷ khiến thế nào mà Chu Bội lại nói:

- Diệp tiên sinh, anh nói không sai, trong lòng tôi thực sự có những điều thắc mắc khó hiều, tôi cần người giải đáp cho mình, nếu anh cho rằng anh có thể giúp tôi làm rõ những chuyện này thì tôi rất sẵn lòng trò chuyện với anh!

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, cười nói:


- Tôi đã sớm đoán được ông chủ Chu sẽ nói với tôi như vậy mà, chúng ta bắt đầu từ đâu bây giờ nhỉ, chi bằng bắt đầu từ lệnh công tử nhà ông đi?

- Anh nói Tiểu Quân?

Chu Bội vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Chu La Quân, ông ta khẽ nhíu mày, Chu Bội cảm giác được có chuyện gì đó sắp xảy ra, Chu Bội nói:

- Tiểu Quân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!

- Tôi thì lại thấy chưa chắc!

Diệp Lăng Phi nghe Chu Bội nói như vậy liền cười bảo:

- Ông chủ Chu, vừa rồi đã xảy ra chuyện rồi mà, lúc tôi đến gặp ông đã nhìn thấy có cảnh sát đưa Chu công tử đi rồi, tôi thấy mấy viên cảnh sát đều giống như là hung thần ác sát vậy, tôi lo lắng nếu Chu đại công tử bị đưa về cục cảnh sát như vậy, không biết sẽ phải chịu tra tấn như thế nào. Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, tôi chỉ là người bình thường, nhưng mà đến cả tôi cũng nghĩ như vậy, nếu là cha của Chu đại công tử, vậy thì suy nghĩ đó còn mãnh liệt hơn cả tôi, phải nói cha của cậu ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp để tránh con mình bị đưa về đồn cảnh sát, nói thí dụ như là có thể giữa đường bắt cóc con trai mình, không biết suy nghĩ của tôi thế nào?

Khi Diệp Lăng Phi vừa nói xong những lời này, Chu Bội lập tức biến sắc, ông ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Diệp tiên sinh, anh vừa nói gì vậy?


- Tôi quên mất rồi!

Diệp Lăng Phi nghe Chu Bội hỏi thì thản nhiên đáp:

- Trí nhớ của tôi không được tốt lắm, những gì tôi nói tôi nhanh quên lắm!

Chu Bội cau mày, bỗng nhiên, ông ta đứng dậy, đi ra cửa. Chu Bội đã ý thức được trong chuyện này có vấn đề, ông ta cảm thấy hình như là có một cái bẫy đang giăng ra chờ ông ta nhảy vào, Chu Bội định đi ngăn cản trước lúc mọi chuyện xảy ra, nhưng ngay khi Chu Bội vừa mới đi ra chỗ cửa ra vào, đã thấy một tên thủ hạ vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Chu Bội đang đứng ở chỗ cửa, tên thủ hạ đó nhỏ giọng nói:

- Ông chủ, đã xảy ra chuyện rồi!

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Chu Bội vội vàng hỏi.

Người đàn ông đó hạ giọng đáp:

- Vừa mới nhận được tin tức, người mà chúng ta phái đi không những không cướp lại được người từ trong tay cảnh sát, trái lại bị cảnh sát bắt gon, dường như là những tên cảnh sát đó biết rõ chúng ta sẽ phái người tới đón lõng bọn họ vậy, ông chủ, phải làm sao bây giờ?


Chu Bội nghe đến đó, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, vừa rồi lúc ông ta nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cũng đã cảm thấy chuyện này có vấn đề, ông ta định ngăn cản hành động lần này, nhưng không ngờ ông ta lại chậm một bước. Chu Bội quay đầu lại nhìn về Diệp Lăng Phi, chỉ thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi đó nhàn nhã hút thuốc, hoàn toàn không để Chu Bội vào trong lòng, đến lúc này Chu Bội mới cảm giác được sự đáng sợ của Diệp Lăng Phi, ông ta rất khó tưởng tượng người như Diệp Lăng Phi người một khi dốc toàn lực thì sẽ như thế nào, ít nhất là từ tình hình hiện giờ, Chu Bội cảm thấy mình bị Diệp Lăng Phi khống chế mọi mặt, dường như Diệp Lăng Phi biết rõ mọi chuyện cần thiết vậy. Bây giờ Chu Bội đã bắt đầu cảm thấy sợ hĩa Diệp Lăng Phi rồi, ông rất muốn biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi còn biết những chuyện gì nữa. Chu Bội quay trở lại, không còn vẻ ngạo mạn như vừa rồi nữa, sau khi ngồi xuống, Chu Bội nheo mắt lại, nói:

- Diệp tiên sinh, dường như là anh biết tất cả mọi chuyện vậy, anh có nghĩ tới không, nơi này là địa bàn của tôi, nếu anh khiến tôi cảm thấy anh là sự uy hiếp đối với tôi, có thể tôi sẽ làm chuyện bất lợi với anh đấy!

- Ừm..., nói thực nhé, tôi đã nghĩ tới rồi, lúc tới gặp ông, tôi đã nghĩ mình có thể gặp nguy hiểm như vậy, nhưng mà tôi vẫn kiên trì muốn tới gặp ông, cũng bởi vì tôi biết rõ ông sẽ không động đến tôi đâu!

Diệp Lăng Phi nói với vẻ rất tự tin, dường như ông ta cho rằng Chu Bội sẽ không làm gì hắn cả, Chu Bội bỗng nhiên bật cười, Chu Bội nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, chẳng lẽ anh không cảm thấy mình như thế này là quá tự tin sao, hiện giờ tôi có thể lấy mạng anh đó!

- Tôi đã nói rồi, ông sẽ không lấy mạng tôi được đâu!

Diệp Lăng Phi quơ quơ tay, chỉ thấy trên tay Diệp Lăng Phi xuất hiện thêm một khẩu súng, hắn cười nói:

- Trước kia lúc tôi còn làm nghề buôn lậu vũ khí ở nước ngoài, ngày nào tôi cũng nghịch súng, ở trong vòng một trăm mét tôi có thể lấy mạng người trong một phát đạn, chỉ có điều với khoảng cách gần hơn thì tôi lại chưa thử xem có thể giết người với một phát súng được không, nhưng mà, trong khoảng cách ngăn, tôi tay không tiêu diệt không ít lính đánh thuê rồi đấy! Ông chủ Chu, chúng ta có thể thử xem, xem ông có thể chạy thoát trong cự ly ngắn không!

Diệp Lăng Phi nói một cách rất hời hợt, giống như là đang nói đùa vậy, nhưng trong lòng Chu Bội lại cảm thấy khiếp sợ, ông ta trông bộ dạng của Diệp Lăng Phi không hề giống như đang nói đùa, hơn nữa Diệp Lăng Phi còn lăm lăm súng ngắn trong tay, Chu Bội không có gan đem tính mạng mình ra để đặt cược, ông ta nở nụ cười, nói:

- Diệp tiên sinh, anh thật sự rất biết cách nói đùa đấy, tôi nhận ra là nói chuyện với anh rất thú vị!

- Ông chủ Chu, tôi đã nói rồi, hôm nay tôi tới gặp anh là để giải đáp những thắc mắc cho ông, nếu ông thật sự cho rằng không cần tôi phải giúp ông giải đáp những thắc mắc đó thì cứ nói với tôi, tôi sẽ lập tức đi ngay, tôi không phải một người không biết suy nghĩ, trong lòng tôi rất rõ ràng. Ông chủ Chu, thật ra ông rất không muốn nhìn thấy tôi!


Chu Bội phát hiện mình càng tiếp xúc nhiều với Diệp Lăng Phi thì lại càng cảm thấy Diệp Lăng Phi đáng sợ thế anh! Chu Bội nhìn Diệp Lăng Phi, chậm rãi hỏi:

- Rốt cuộc anh là ai?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Ông chủ Chu, chẳng lẽ bây giờ ông còn không biết tôi là ai sao, ông không cảm thấy buồn cười à, ông thậm chí đã định giết tôi, sau đó ông lại đi hỏi tôi là ai?

Chu Bội không nói gì, chỉ nhìn Diệp Lăng Phi, giờ phút này Diệp Lăng Phi rốt cục cũng đứng dậy, hắn nở nụ cười, nói:

- Tôi chỉ có thể nói với ông rằng, tôi là một người không dễ trêu chọc, sở dĩ tôi can thiệp vào chuyện này đều là vì đứa con trai bảo bối của ông, hôm nay tôi tới gặp ông chỉ muốn nói với ông một câu, lần này con trai ông chết chắc rồi!

Chu Bội nghe xong, lập tức nhảy dựng lên, hét lớn:

- Nhà ngươi đừng hòng, chỉ cần có ta ở đâu, ngươi không thể động đến con trai ta đâu!

- Chuyện đó tất nhiên là tôi hiểu, cho nên, tôi định đưa ông đi chôn cùng!

Diệp Lăng Phi thản nhiên cười nói,

- Ông chủ Chu, ông cần phải cẩn thận một chút đó, không biết lúc nào, nói không chừng sẽ có một quả bom nổ ở gần ông, sau một tiếng bùm thì chẳng còn lại gì cả!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui