Diệp Lăng Phi cùng Vương Vĩnh, Chu Tiểu Linh đi ra khỏi trung tâm giải trí, Chu Tiểu Linh vừa đi ra ngoài, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Diệp Lăng Phi trông bộ dạng đó của Chu Tiểu Linh liền cười nói:
- Tiểu Linh, em không cần phải lo lắng gì cả, chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, chỉ cần có anh ở đây thì em sẽ không gặp chuyện gì đâu!
Chu Tiểu Linh gật đầu, nói:
- Em biết, chỉ là lúc đó em thật sự rất sợ hãi!
Hiện giờ Chu Tiểu Linh vẫn mặc chiếc áo ngoài của Diệp Lăng Phi, bộ quần áo trên người cô đã bị Chu La Quân xé rách rồi, Chu Tiểu Linh căn bản không thể nào mặc được nữa. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình vẫn còn đang ở khách sạn để chờ tin tức, Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình là Chu Tiểu Linh đã được cứu rồi, Bạch Tình Đình mới cảm thấy nhẹ lòng. Vương Vĩnh lái xe, Diệp Lăng Phi và Chu Tiểu Linh đều ngồi hàng ghế phía sau, đối với những chuyện vừa xảy ra, Chu Tiểu Linh nghĩ tới mà vẫn còn thấy sợ, Diệp Lăng Phi không thể làm gì, chỉ có thể mở miệng an ủi Chu Tiểu Linh. Vương Vĩnh bỗng nhiên hỏi:
- Diệp tiên sinh, chẳng lẽ bọn họ sẽ bỏ qua như vậy sao, sao tôi cứ có cảm giác là mọi chuyện sẽ không kết thúc một cách êm đẹp như bây giờ?
- Không chỉ anh nghĩ như vậy, ngay cả tôi cũng nghĩ như vậy đấy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi cảm giác được chuyện này có chỗ không ổn rồi, hiển nhiên là tay bí thư thành ủy đó có quan hệ rất sâu với Chu Bội, nếu không phải như vậy thì khi gặp nhau bọn họ sẽ không có vẻ thân thiết như vậy đâu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, giữa hai người bọn họ có vấn đề gì đó!
- Diệp tiên sinh, chúng ta phải làm sao đây?
- Về khách sạn đã rồi nói sau!
Diệp Lăng Phi nói,
- Để tôi về suy nghĩ lại mọi chuyện!
Ba người quay trở lại khách sạn, Bạch Tình Đình đang ngồi trong phòng chờ bọn họ, thấy Diệp Lăng Phi và Chu Tiểu Linh đã trở về, Bạch Tình Đình lập tức ra đón, cô nói:
- Ông xã, cuối cùng thì mấy người cũng về rồi, làm em phải chờ mãi sốt hết cả ruột!
- Chẳng phải bọn anh đã về rồi sao?
Diệp Lăng Phi nói,
- Chỉ có điều, anh đã nghĩ rồi, bọn em không thể ở lại chỗ này quá lâu được, anh cũng không biết sự tính sẽ phát triển đến mức nào, hai người các em ở lại đây chỉ tăng thêm phiền toái cho anh, bây giờ hai em thu xếp đồ đạc đi, anh sẽ đưa hai người rời khỏi Chương Châu!
- Nhanh như vậy sao?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô liền bảo:
- Ông xã, em nghĩ bọn em có thể ở lại giúp anh...!
Bạch Tình Đình còn chưa nói hết, đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Tình Đình, ở đây không có chuyện của bọn em, hai người bọn em ở lại đây chỉ mang thêm phiền toái cho anh thôi, anh đã quyết định rồi, thừa dịp bọn chúng còn chưa có thời gian để đối phó với chúng ta, anh sẽ đưa hai người rời khỏi Chương Châu!
Bạch Tình Đình thấy thái độ của Diệp Lăng Phi rất kiên quyết, không có chỗ để thương lượng, cô đành phải nhận lời:
- Ông xã, vậy được rồi, em và Tiểu Linh sẽ rời khỏi Chương Châu trước, nhưng mà anh phải gọi điện thoại cho em, em lo lắng anh ở Chương Châu sẽ gặp chuyện…!
- Anh đã nói rồi mà, anh sẽ không sao đâu!
Diệp Lăng Phi lại khuyên bảo lấy Bạch Tình Đình một hồi, Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, cô và Chu Tiểu Linh thu xếp hành lý một cách qua loa, sau đó được Diệp Lăng Phi đưa đến sân bay, mãi cho đến khi máy bay cất cánh, Diệp Lăng Phi mới thở dài một hơi, hắn quay lại xe, Vương Vĩnh đang hút thuốc lá, thấy Diệp Lăng Phi quay lại, Vương Vĩnh định ném điếu thuốc ra bên ngoài, không ngờ lại nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Cho tôi một điếu thuốc!
Vương Vĩnh vội vàng đưa một điếu thuốc cho Diệp Lăng Phi, sau đó anh ta tiếp tục châm lửa cho Diệp Lăng Phi, sau đó mới lên tiếng:
- Diệp tiên sinh, chúng ta làm gì tiếp đây?
- Chờ người của chúng ta đến rồi nói sau!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi cảm thấy tay Chu Bội đó sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng như vậy đâu, về phần đứa con trai của lão ta cũng không vào trại tạm giam thật đâu, đó chẳng qua là ra vẻ như vậy mà thôi, nếu Chu La Quân không có người bảo kê, hắn dám cả gan làm như vậy sao? Chương Châu này quả thực là chỗ vô pháp vô thiên, cái tay bí thư kia cũng phải kẻ tốt đẹp gì, trông bộ dạng là biết hắn là hạng người như thế nào, chỉ có điều ông ta ngại bối cảnh của tôi, cho nên mới không dám động thủ với tôi. Hôm nay ông ta làm bộ làm tịch như vậy thôi, chung quy cũng không thể để tôi gặp chuyện không may ở trung tâm giải trí được, nếu không thì ông ta không biết làm thế nào để báo cáo, nhưng nếu tôi rời khỏi trung tâm giải trí, nếu tôi xảy ra chuyện gì, hắn sẽ có cớ để phủi sạch quan hệ, tôi đoán đây là ý định của bọn họ, chỉ có điều, tôi sẽ không để bọn chúng được toại nguyện đâu!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn lấy di động ra, nhớ tới Vương Trác, Diệp Lăng Phi và Vương Trác đã hẹn thời gian gặp nhau, nhưng lúc hắn còn chưa về khách sạn, đã nhận được tin Chu Tiểu Linh bị người ta bắt cóc, hắn lập tức đuổi theo để cứu Chu Tiểu Linh, trong khoảng thời gian đó Diệp Lăng Phi không có thời gian để gặp Vương Trác nói chuyện, bây giờ sau khi đưa Bạch Tình Đình và Chu Tiểu Linh lên máy bay, Diệp Lăng Phi mới cảm thấy yên tâm hơn, cũng định đi gặp Vương Trác. Hắn bấm điện thoại, sau khi Vương Trác ở đầu dây bên kia nghe máy, Diệp Lăng Phi nói:
- Có thể tôi đang bị người ta theo dõi, tôi sẽ cắt đuôi đám người theo dõi đó, chúng ta chọn một chỗ nào đó, tôi sẽ tới đó để gặp anh!
- Bây giờ tôi đã ở khách sạn rồi!
Vương Trác vừa nói ra câu này, trái lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất kinh ngạc, Diệp Lăng Phi quả thật không ngờ Vương Trác đã đến khách sạn, chẳng lẽ là vừa rồi trong lúc hắn đưa Bạch Tình Đình và Chu Tiểu Linh ra sân bay, Vương Trác đã đến khách sạn? Diệp Lăng Phi nói:
- Vậy thì thế này đi, tôi cắt đuôi người theo dõi, sau đó quay trở lại khách sạn, anh ở khách sạn chờ tôi, ừm, phòng 504 đúng không, được rồi, sau khi về khách sạn tôi sẽ tới tìm anh!
Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Vương Trác xong, hắn bảo Vương Vĩnh:
- Cắt đuôi người theo dõi chúng ta!
- Người bám theo chúng ta?
Vương Vĩnh sửng sốt, lúc này anh ta mới phát hiện ra có một chiếc xe đang đi đằng sau bọn họ, lúc trước Vương Vĩnh không hề suy nghĩ đến chuyện này, anh ta không ngờ còn có người theo dõi, nhưng bây giờ anh ta có thể khẳng định là hai người bị theo dõi, Vương Vĩnh nói:
- Diệp tiên sinh, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi đảm bảo sẽ cắt đuôi được bọn chúng!
Chuyện đó đối với Vương Vĩnh mà nói không phải là gì to tát, chỉ thấy anh ta giẫm mạnh chân ga, chiếc xe lập tức tăng tốc, xuyên thẳng qua lớp xe cộ phía trước, sau khi đi tầm bảy tám mươi mét đã bỏ chiếc xe kia lại.
- Diệp tiên sinh, ngài phát hiện ra chúng ta bị theo dõi từ lúc nào vậy?
Vương Vĩnh hỏi,
- Lâu như vậy mà tôi không phát hiện ra, đúng là sơ suất quá!
- Từ lúc chúng ta đi ra khỏi khách sạn, chiếc xe đó đã bám theo chúng ta rồi, thật ra thì chuyện này cũng nằm trong dự liệu của tôi, bọn chúng muốn biết hành tung của chúng ta thôi, chúng ta chẳng có gì phải lo lắng cả!
Diệp Lăng Phi dường như cũng không coi chiếc xe đang bám theo vào đâu, sau khi cắt đuôi chiếc xe đó, hắn bảo Vương Vĩnh lái xe hồi quay về khách sạn. Trong căn phòng trên tầng ba của trung tâm giải trí, Liêu Hoa Thắng và Chu Bội vẫn còn đang trò chuyện, Chu La Quân cũng đã được thả về, lúc này đang đứng sau lưng Chu Bội. Liêu Hoa Thắng đúng là đang đóng kịch trước mặt Diệp Lăng Phi như suy đoán của hắn, lúc Diệp Lăng Phi ở đó thì bắt Chu La Quân lại, sau Diệp Lăng Phi vừa đi, Liêu Hoa Thắng lại bảo người của mình thả Chu La Quân ra. Ở trong mắt hai người họ, màn trình diễn vừa rồi quả là rất đặc sắc, ít nhất là theo Liêu Hoa Thắng thấy, cho dù bản sự của Diệp Lăng Phi có lớn thế nào đi chăng nữa cũng không nắm được sơ hở của mình, ông ta đã làm theo những gì mà Diệp Lăng Phi yêu cầu, về phần sau đó thế nào, cái đó không liên quan nhiều đến ông ta. Liêu Hoa Thắng tay cầm một điếu thuốc lá, trong gian phòng đó không có người ngoài, Liêu Hoa Thắng không cần phải tỏ vẻ của một bí thư thành ủy làm gì cả, ông ta nói:
- Chuyện lần này cứ cẩn thận một chút thì tốt hơn, bây giờ tôi đang điều tra rốt cuộc thì người kia có quan hệ như thế nào, chỉ bằng vào quan hệ của quân đội không thể điều động Bí thư Tỉnh ủy được, chuyện đó thì tôi hiểu rất rõ, hành chính và quân đội đóng trên địa phương đó rất khác nhau, tôi nghĩ chắc tên này còn có mối quan hệ khác nữa!
- Tôi cũng cho là như vậy!
Chu Bội nói,
- Người này có quan hệ không đơn giản, lúc đầu tôi chỉ cảm thấy vợ của hắn có chút quan hệ, nhưng không ngờ bản thân hắn lại có quan hệ mạnh như vậy, chuyện đó thật sự khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ…!
Chu Bội vừa mới nói đến đây, bỗng nhiên điện thoại di động của ông ta đổ chuông, Chu Bội không nói tiếp nữa, ông ta nhận nghe điện thoại, sau khi trò chuyện điện thoại xong, ông ta nói với Liêu Hoa Thắng:
- Diệp Lăng Phi đã đưa vợ mình và cô gái kia lên máy bay rồi, nhưng hắn thì vẫn không rời khỏi chỗ này!
- Cha, hắn đúng là to gan thật đấy, còn dám ở lại chỗ này cơ à, có phải là hắn cảm thấy mình sống đủ rồi không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...