Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi đưa xe dừng ở trước cửa hàng Bách Lâm, từ dưới cốp xe lấy ra một con dao găm được chế tạo rất tinh xảo.

Diệp Lăng Phi vẫn luôn luôn đặt con dao găm này ở trong cái rương, nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm qua, hắn đã chuyển sang vào cốp xe.

Vốn hắn định mang theo cả súng ngắn, nhưng sau khi nghĩ lại súng ngắn mà để trong xe sẽ mang lại rất phiền toái. Hơn nữa, Diệp Lăng Phi cho rằng, ở thành phố Vọng Hải này vẫn chưa có người xứng đáng để hắn dùng tới súng.

Sau khi mang con dao găm này để ở trong người, hắn gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, ước định hai bên sẽ gặp nhau ở đại sảnh cửa hàng bách Lâm ở lầu một.

Sau khi đến đại sảnh, không nhìn thấy Bạch Tình Đình cùng với Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi không kìm được cảm thấy lo lắng. Hắn đang định thoại lần nữa thì Bạch Tình Đình đã vội vàng chạy ra.

Diệp Lăng Phi trông thấy vậy thì trong lòng cảm thấy lo lắng.

- Chẳng lẽ mình đã đoán đúng hay sao?

Hắn vội vàng chạy tới đón Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình đi nhanh tới gần, thở hổn hển nói:

- Mau… mau đuổi theo Hân Mính, cô ấy vừa mới đi ra đường Tây Môn.

Nghe thấy lời này của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cũng không hỏi nhiều nữa, hắn vội vàng kéo tay Bạch Tình Đình chạy ra ngoài cửa. Diệp Lăng Phi không có ý bảo Bạch Tình Đình lái xe, mà đưa nàng lên trên xe của mình.

- Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Ở trên xe, Diệp Lăng Phi hỏi nàng.

- Em không biết, bọn em vốn định chờ ở đại sảnh thì bỗng nhiên có một cậu bé mười hai mười ba tuổi đưa cho Hân Mính một tờ giấy, nói là có một người đàn ông nhờ đưa cho nàng. Hân Mính sau khi nhận được thì nói là có chuyện trọng yếu cần phải làm rồi chạy ra ở cửa Tây.

Bạch Tình Đình lo lắng nói:


- Em không ngăn nổi Hân Mính, cho nên lập tức nói cho anh biết.

- Tại sao lại như vậy, anh không phải nói là bọn em không được rời khỏi hay sao? Chu Hân Mính này đúng là không muốn sống nữa rồi. Tình Đình, em mau gọi điện thoại cho Chu Hân Mính, anh muốn nói chuyện với cô ta.

Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Chu Hân Mính, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta đều không nghe. Bạch Tình Đình liền lẩm bẩm trong miệng:

- Hân Mính, mau nghe đi, cậu đang làm gì đó, tại sao lại không nghe máy?

Nàng lo lắng đến phát khóc, Chu Hân Mính là bạn tốt nhất của nàng, nàng sợ rằng cô ấy sẽ gặp phải chuyện không may.

Trông thấy dáng vẻ này của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi không đành lòng liền vỗ vai nàng nói:

- Tình Đình, không cần phải lo lắng, tin anh đi, anh nhất định sẽ không để cho Hân Mính gặp chuyện không may.

Bạch Tình Đình nghe thấy lời an ủi của Diệp Lăng Phi thì thần trí hơi ổn định lại. Nàng lại gọi một cú điện thoại nữa cho Chu Hân Mính, chưa đợi đến khi Bạch Tình Đình kịp cất tiếng, Diệp Lăng Phi đã đoạt chiếc điện thoại trong tay của nàng.

- Chu Hân Mính, cô nghe kỹ này. Tôi không biết tờ giấy kia viết cái gì, nhưng tôi cảm thấy tờ giấy đó nhất định là do Orde Wingate đưa cho cô. Cô bây giờ mau dừng xe lại, gọi điện thoại cho cảnh sát để bắt hắn.

- Tôi chính là cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là bắt hắn.

Thanh âm của Chu Hân Mính truyền vào lỗ tai của Diệp Lăng Phi. Nàng thong thả mà nặng nề nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi cũng không ngờ anh lại nghĩ đơn giản như vậy. Tôi cũng biết là tôi đang phải đối mặt với ai, nhưng tôi phải đi. Không chỉ có mình tôi, mà còn có bạn bè của tôi, người nhà của tôi, tôi không muốn bọn họ phải sống trong bất an. Nếu như có thể bắt đước hắn là tốt nhất, còn nếu không thì tôi chết đi thì chuyện này cũng coi như xong. Bởi vì hắn muốn tìm tôi, hắn muốn báo thù cho đồng bọn của mình, mà tôi cũng phải báo thù cho Mã đội trưởng.

- Cô thật là ngu ngốc.

Diệp Lăng Phi hướng về phía điện thoại quát lớn:

- Cô biết Orde Wingate là ai không? Là sát thủ đệ nhất thế giới, thủ đoạn của hắn ta vô cùng tàn độc.


- Tôi mặc kệ, anh nói không sai, tờ giấy kia chính là do hắn nhờ người đưa cho tôi, trên đó viết là khiêu khích cảnh sát chúng tôi. Hắn nói rằng cho dù hắn có xuất hiện trước mặt tôi tôi cũng không bắt được hắn. Bây giờ, tôi muốn cho hắn biết, cảnh sát Trung Quốc không phải là dễ đụng đến.

Thái độ của Chu Hân Mính rất kiên quyết:

- Anh không cần khuyên tôi, hãy bảo vệ Tình Đình cho thật tốt, tôi với anh chỉ có quan hệ bạn bè bình thường, anh không cần bảo vệ tôi.

- Đáng chết.

Diệp Lăng Phi quát to trong điện thoại. Chu Hân Mính chưa nói hết câu hắn đã cúp máy, đem điện thoại trả lại cho Bạch Tình Đình rồi hỏi:

- Tình Đình, em có thấy xe có Chu Hân Mính không?

Bạch Tình Đình đưa mắt nhìn những chiếc xe xung quanh, đột nhiên nàng chỉ vào chiếc Toyota màu trắng rồi nói:

- Chính là chiếc xe kia.

Diệp Lăng Phi cũng trông thấy xe của Chu Hân Mính. Hắn thấy Chu Hân Mính ngoặt qua phía bên phải thì cũng rẽ vào hướng đó. Đi tới nửa giờ sau, quả nhiên chiếc xe đã dừng lại.

- Tình Đình, em xuống xe rồi quay về nhà, anh sẽ đưa Chu Hân Mính còn nguyên vẹn trở về.

Diệp Lăng Phi đẩy cửa xe, ý bảo Bạch Tình Đình xuống.

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, trong mắt nàng hiện ra một vẻ lo lắng. Thế nhưng nàng không nói gì, trải qua chuyện đêm qua, Bạch Tình Đình đối với hắn có một cảm giác rất tin tưởng.

Bạch Tình Đình khẽ gật đầu cất tiếng nói:


- Anh cẩn thận một chút.

Nói xong, nàng chuyển tư thế, như chuẩn bị xuống xe, bỗng nhiên nàng quay đầu lại, giống như chuồn chuồn đạp nước, hôn nhẹ lên bờ môi của Diệp Lăng Phi rồi nhanh chóng đi xuống.

Nụ hôn này quả là ngoài dự kiến của Diệp Lăng Phi, khiến cho hắn sinh ra một cảm giác rất ấm áp. Hắn hướng ra bên ngoài vẫy vẫy tay với Bạch Tình Đình, rồi hướng về phía xe của Chu Hân Mính mà đuổi theo.

Chu Hân Mính lúc này vẫn lái xe truy kích khiếc xe taxi ở phía trước. Vừa rồi ở trong cửa hàng, nàng đã thấy trong tờ giấy do thằng bé kia đưa tới có viết:

- Anh em của ta cần máu của cô để trả lại, nữ cảnh sát, cô chuẩn bị đền mạng đi.

Chu Hân Mính lúc này mới vội vàng rời khỏi cửa hàng. Nàng vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy chiếc taxi ở bên đường. Người thanh niên Myanma kia cười lạnh, đem ngón giữa chĩa lên, làm ra một động tác vũ nhục. Chu Hân Mính thấy thế thì vội vàng lên xe, đuổi theo hắn.

Chu Hân Mính kết luận đây chính là đồng bọn của hai người sát thủ kia. Đã như vậy, nàng tuyệt đối không thể buông tha. Chiếc xe taxi ở phía trước chạy vô cùng chậm, tựa hồ như chờ Chu Hân Mính đuổi theo. Đến khi Chu Hân Mính đuổi đến một chỗ vắng vẻ, người đàn ông kia đột nhiên rời xuống, đi thẳng vào trong ngõ nhỏ.

Chu Hân Mính cũng xuống xe, nàng đặt tay lên khẩu súng bên hông, cắn răng đuổi theo.

Chu Hân Mính vừa đi vào trong ngõ đã lấy khẩu súng ngắn ra rồi dựa vào vách tường, từ từ cẩn thận. Nàng rất cảnh giác, xuất phát từ bản năng của cảnh sát, nàng nín thở nghe động tĩnh của bốn phương.

- Cộp, cộp.

Những tiếc bước chân truyền vào trong lỗ tai của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính nghe thấy những tiếng này thì bàn tay nắm chặt lấy khẩu súng, rồi từ từ tiến đến đầu hẻm, vừa đi vừa nhìn. Thấy ở đó không có bóng người, nàng mới hiện người ra. Ngõ hẻm này rộng khoảng hai thước, ở giữa có một số đồ vật lẫn lộn, chỉ chừa lại một con đường rộng chừng một thước. Hai tay Chu Hân Mính nắm chặt súng, cẩn thận đi vào bên trong.

Nàng đi rất cẩn thận, ánh mắt quét quanh không bỏ qua một chỗ nào. Vừa đi được bốn mét thì có một chỗ rẽ, đột nhiên từ trong chỗ rẽ có một vật sáng loáng bay ra. Chu Hân Mính không kịp né tránh, tay phải truyền đến một cảm giác đau kịch liệt, khẩu súng trên tay rơi xuống đất.

Máu tươi từ trên cánh tay chảy xuống, một con dao găm sắc bén lúc này đang cắm lên trên tay của nàng.

Orde Wingate cuối cùng cũng đã hiện thân. Tay phải hắn nắm chặt lấy con dao găm khác. Con dao găm này dài khoảng 25 cm. Con dao găm này cùng loại với dao găm dùng trong quân đội, sống đao có rãnh, vô cùng sắc bén, trong nháy mắt có thể lấy mạng của người ta.

- Lá gan của cô rất lớn, đáng tiếc là hôm nay cô sẽ phải đau đớn mà chết ở đây.

Orde Wingate tức giận nhìn nàng. Hắn nắm chặt con dao găm, từng bước đi tới gần Chu Hân Mính.

Cánh tay Chu Hân Mính truyền đến từng hồi đau đớn. Nàng định khom người xuống định nhặt khẩu súng ngắn lên. Thế nhưng Orde Wingate làm sao có thể để nàng có cơ hội, hắn cầm thanh chủy thủ, mũi đao sắc bén của hắn đã cắt đi một ít quần áo bên ngoài của Chu Hân Mính, lộ ra một làn da trắng như tuyết. Chu Hân Mính sợ hãi lùi lại mấy bước.


- Ta muốn cho cô phải chết thật đau khổ. Khi có người phát hiện ra thi thể của cô, trên người cô sẽ có rất nhiều vết đao. Cô sẽ vì hết máu mà chết.

Orde Wingate tựa hồ đối với một đao của mình vừa rồi vẫn chưa hài lòng, hắn muốn chém thật sâu hơn nữa.

- Ngươi chính là sát thủ kia phải không?

Chu Hân Mính lùi lại phía sau dựa vào tường. Nàng nắm chặt con dao găm lúc nãy cắm vào tay mình, mang theo máu thịt mà rút ra. Máu nhuộm đỏ cả tay thế nhưng Chu Hân Mính vẫn không thèm để ý, trợn trừng mắt nhìn Orde Wingate.

- Đúng thế, ta cố ý dẫn dụ cô tới đây, mục đích chính là để cô phải chết trong đau khổ.

Orde Wingate tiến tới hai bước trước mặt Chu Hân Mính. Giờ phút này, Chu Hân Mính giống như là dê đang đợi làm thịt, sống hay chết đều là do hắn.

- Ta muốn cô phải trả giá thật nhiều, cô trốn không thoát đâu.

Chu Hân Mính thấy Orde Wingate tiến tới gần mình thì trong lòng biết rằng bây giờ chỉ có đánh cược mới có cơ hội để sống sót. Chân phải nàng dẫm phải một đống rác. Đột nhiên nàng dùng sức đá một cái, rác rưởi bay lên về phía Orde Wingate.

Orde Wingate không ngờ Chu Hân Mính lại dùng tới chiêu này. Trong mắt hắn, Chu Hân Mính chỉ là một cô gái Trung Quốc yếu ớt, hắn chỉ dùng sức tay một chút là có thể bóp chế nàng. Không ngờ nàng còn làm được thế này. Hắn không kịp trở tay, đống rác kia đã ngăn cản tầm mắt, Orde Wingate vội vàng lùi lại mấy bước. Đúng lúc hắn lùi về, Chu Hân Mính đã bay lên, đạp một cước vào bụng của hắn, một cước này của Chu Hân Mính ẩn chứa khí lực kinh người. Orde Wingate cả người bay lên, ngã xuống trên mặt đất, thanh đao trong tay cũng rơi ra.

Chu Hân Mính một cước đắc thủ thì biết rằng lúc này không thể để cho đối phương có bất cứ cơ hội nào nữa. Quyết định như vậy, nàng liền tiến lên hai bước, hung hăng đá vào hạ thân của hắn. Một cước này nếu như Chu Hân Mính đá trúng thì Orde Wingate cho dù không chết cũng sẽ bị thương.

Thế nhưng, Orde Wingate không phải giống như những tên côn đồ mà Chu Hân Mính bình thường hay thu thập, tuy từ bụng truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt, hắn vẫn có thể tránh khỏi một cước này của Chu Hân Mính. Cả người hắn lăn sang bên cạnh.

Chu Hân Mính định tiếp tục công kích nhưng Orde Wingate đã đứng dậy từ trên mặt đất. Hắn cau mày, cười cười nói:

- Hay lắm, rất có bản lĩnh, xem ra ta không thể tiếp tục trêu đùa với cô, đúng là cô rất khó để giải quyết.

Chu Hân Mính chẳng muốn đầu võ mồm với Orde Wingate nữa, nàng chỉ muốn nhanh chóng hạ gục đối thủ. Trong lúc Orde Wingate nói chuyện, Chu Hân Mính đã nhấc chân đá thêm. Orde Wingate cười lạnh, chờ đến khi đùi phải của Chu Hân Mính sắp tới, thân thể hắn đột nhiên né sang, một tay gác ở đùi phải của nàng, một tay túm lấy eo nàng, dùng sức đẩy một cái khiến cho Chu Hân Mính bị đâm vào vách tường.

Chu Hân Mính ngã xuống trên mặt đất, nàng cảm thấy từ phía sau lưng mình truyền tới một hồi đau kịch liệt. Nàng cắn răng đứng dậy, lúc này, Orde Wingate vẫn đứng ở trước mặt nàng, bộ dạng dữ tợn mang theo một vẻ ác độc.

- Ta muốn cho ngươi phải chết một cách rất đau khổ.

Nói xong hắn nắm lấy yết hầu của Chu Hân Mính. Thấy Chu Hân Mính vùng vẫy, trên khuôn mặt của hắn hiện ra một sự vui vẻ vì sắp báo được thù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui