Đô Thị Quỷ Vương

“Ngươi xuống đó xem thử trước đi?”

“Sao ngươi không xuống?”

“Ngươi bất tử mà? Có chết đâu mà sợ …”

“Bất tử nhưng không phải không biết đau. Chẳng phải ngươi có Kim Cang Bất Hoại sao?”

“Kim Cang Bất Hoại chỉ đỡ được công kích làm sao đỡ được lửa. Ngươi xuống nghe chừng có lý hơn!”

“Ngươi thể chất trâu bò thế kia sợ gì mấy ngọn lửa quèn này? Ngươi nên xuống đi ta theo ngay sau!”

“Chẳng phải thằng bất tử nhà ngươi rủ ta đến đây sao, lại còn bắt ta xuống trước?”

Lúc này trong một cánh rừng có hàng trăm sinh vật biến dị lớn nhỏ khác nhau. Trong đó có sinh vật được gọi là con người, mang trên mình khí tức hùng mạnh khiến cho bất cứ sinh vật nào cũng e ngại.

Trước mặt họ là một quả cầu lửa đang phấp phới vài ngọn lửa yếu ớt. Phía bên trên hai con người kia đang liên tục đấu võ mồm xem kẻ nào nên xuống trước.

Sau một hồi dây dưa chẳng đưa ra được quyết định nào ra hồn, cả hai bắt đầu trầm mặc. Bởi vì cái quả cầu lửa kia nó quá dụ hoặc và cũng quá mạnh mẽ đi. Linh khí tồn đọng trong nó rất nhiều, nhưng cụ thể dùng để làm gì thì vẫn chưa biết.

Quả cầu lại tỏa ra nhiệt năng cực kì lớn. Đứng cách xa nó cả trăm mét thôi mà cả Thu Phong và Vỹ Kỳ đều nhễ nhại mồ hôi rồi. Chưa kể thực vật xung quanh đều mà héo quạnh lên vì sức nóng đó.

Chỉ có những con sinh vật biến dị trông rất lạ lùng là còn đứng xung quanh mà không di chuyển đi bất cứ nơi nào. Chúng cụ thể là sinh vật biến dị từ loài nào Thu Phong cũng không rõ nữa. Bởi hắn chưa bao giờ thấy một con quái vật nào mang hình dáng của sư tử mà lại mọc cánh cả.

Rồi có cả con trông rất giống họ nhà rắn nhưng lại có quả đuôi trông như cái chùy gai kéo lê trên mặt đất, thêm một vài con chim khổng lồ có sải cánh hàng chục mét lượn qua lại trên bầu trời. Nhìn đi nhìn lại vẫn không nhìn ra con gì.

Điều này làm Thu Phong nhớ đến đàn chó ở thành phố, chúng bỗng nhiên thu nhỏ lại và cơ thể bắt đầu có thay đổi khác đi hình dáng ban đầu của chúng. Chắc có lẽ mấy con sinh vật này cũng vậy, do đó nên Thu Phong không nhận ra được mà thôi.

Nhưng có một điều chắc chắn rằng, đây đều là dã thú ăn thịt, chúng cực kì hung hăng và mạnh mẽ.


“Gào …”

“Xì ~~~”

Bỗng lúc này con rắn có cái đuôi chùy gai bỗng nhiên bị tấn công bởi con sư tử có cánh. Cái cánh kia giống như để làm cảnh vậy, Thu Phong chẳng thấy nó bay, thay vì bay nó lại chạy huỳnh huỵch huỵch đến vồ lấy con rắn.

Đám súc sinh này hết chuyện gì làm hay sao mà kéo đến đây để đánh nhau vậy?

Thu Phong lắc đầu than thở một hơi, cuối cùng hắn nhìn Vỹ Kỳ, Vỹ Kỳ nhìn hắn, hai người nhìn nhau một hồi lâu. Tương thân tương ái cả hai cùng gật đầu đồng thanh nói:

“Cùng lên!”

“Lên cùng!”

“Kim Cang Bất Hoại – Thức thứ 7 – Thủy Hỏa Bất Xâm!”

Lúc này Thu Phong giang hai tay ra, người khom xuống, hai bàn tay bỗng chốc chụm lại với nhau. Một quả chuông đồng to lớn có vô số chữ Phạn khắc lên đó, có điều khác biệt ở thức thứ bảy này so với các thức khác là có hai cai chuông nhỏ trôi lềnh bềnh bên cạnh. Một chuông có khắc hình giọt nước, chuông còn lại khắc hình ngọn lửa đang cháy.

Sau khi hoàn thành chiêu Kim Cang Thu Phong bắt đầu bước đi.

Vỹ Kỳ đi bên cạnh thấy thế bắt đầu lẩm bẩm:

“Thằng ôn con! Vậy mà bảo Kim Cang Bất Hoại không kháng được nhiệt.”

“Chẳng qua mới lên cấp thôi!”

Thu Phong nhẹ nhàng nhún vai tỏ vẻ vô tội.


“Lên cấp? Ngươi nói làm như game vậy?”

“Lão già ngàn tuổi như ngươi cũng biết đến game à? Đừng nói đoạn thời gian mất tích mà thực lực lên được có tí tẹo là do chơi game nha?”

“Ai biết được!”

Đấu khẩu cho không khí thêm vui vẻ một chút. Mấy ngày nay não Thu Phong đã căng ra hết mức rồi, ngoài Lục Nương ra chẳng có mấy người nói chuyện được ngang hàng với hắn.

May thay có gã Vỹ Kỳ này chẳng quan tâm đến điều đó, đúng ra Thu Phong thân phải nể kẻ tồn tại hơn cả ngàn năm như Vỹ Kỳ một tiếng tiền bối. Nhưng hắn lại không làm thế khi trên danh nghĩa Vỹ Kỳ là người của Hắc Long Bang. Ít nhất tuổi thật của Thu Phong và tuổi thật ở thế giới này của Vỹ Kỳ đều bằng nhau. Do đó họ trò chuyện những câu chuyện vô nghĩa với nhau như hai người bạn khiến Thu Phong thoải mái được đôi chút.

“Nóng quá …”

Bên cạnh Thu Phong, Vỹ Kỳ đang liên tục than nóng. Lúc này làn da của Vỹ Kỳ đã cháy đen hết cả lại. Cơ thể hắn ta đang liên tục tái tạo lại các tế bào ngoài da bị đốt cháy. Vô số tế bào da cháy đen rơi xuống lả chả như thể là tro đọng lại và rớt xuống từ cơ thể Vỹ Kỳ vậy.

Dẫu thế Vỹ Kỳ vẫn cắn răng cắn lợi cùng Thu Phong tiếp cận cái quả cầu đốn mạt này.

Còn Thu Phong khá hơn một chút, hắn có Kim Cang Bất Hoại làm thứ phòng thủ, thức thứ 7 có thể kháng được nhiệt. Nhưng khoảng cách của cả hai bây giờ đã là 20 mét so với quả cầu.

Quả cầu lửa này lõm xuống dưới mặt đất, tính theo bề mặt của khu rừng nó tạo thành cái hố sâu cũng hơn chục mét. Tuy nhiên quả cầu này lại không to lắm, đường kính của nó chỉ nằm độ khoảng mười cho đến hai mươi mét mà thôi. Dù vậy vẫn quá to lớn so với những con dị thú đứng bên ngoài kia.

Chiến đấu giữa con sư tử có cánh và con rắn có gai cuối cùng cũng dừng lại. Bởi chúng đánh nhau nãy giờ chỉ có lưỡng bại cầu thương, chả được tích sự gì cho đời. Thay vào đó, chúng quan sát hai sinh vật đang tiếp cận về phía quả cầu có linh khí trời đất nồng nặc kia. Chúng cũng muốn tiến vào, bất cứ sinh vật nào cũng tò mò xem quả cầu này là gì, bản năng của chúng, mách bảo chúng phải đến đây. Bởi quả cầu đó mang lại lợi ích gì đó cho chúng.

“Rầm …”

Đúng lúc khi khoảng cách chỉ còn khoảng 10 mét. Bất chợt Vỹ Kỳ ngã cái rầm xuống dưới đất, một cái chân của hắn đã bị đốt cháy lòi cả xương ra ngoài. Gân chân cũng bị đốt cháy sạch, nên mất đà mà gã. Thấy thế Thu Phong vội tiến đến, nhưng Kim Cang Bất Hoại ngăn cản Thu Phong làm điều đó, bất lực, Thu Phong không thể giải trừ Kim Cang Bất Hoại đành lên tiếng:


“Này! Đứng dậy đi. Không được nữa để ta đá ngươi về?”

Thu Phong không lo lắng về tính mạng của Vỹ Kỳ là mấy, cái hắn lo là Vỹ Kỳ sẽ bị mắc kẹt ở đây với quả cầu do không thể di chuyển.

“Ta có chết được đâu mà ngươi cứ xồn lên thế?”

Giọng nói khàn khàn của Vỹ Kỳ vang lên, do cái không khí nóng rực này khiến cổ họng của Vỹ Kỳ cũng bị đốt cháy.

“Tái Phục Hồi!”

Vỹ Kỳ chống tay xuống mặt đất, hắn gằn giọng đứng bật người lên.

Cả cơ thể Vỹ Kỳ tái tạo lại với tốc độ cực kì nhanh chóng, mơ hồ toàn thân hắn bốc lên toàn là khói trắng.

Trong con mắt của Thu Phong, năng lượng màu xanh lá cây bên trong cơ thể Vỹ Kỳ đang liên tục luân chuyển với tốc độ chóng mặt để tái tại lại tế bào cơ thể hắn.

Thấy thế Thu Phong cũng không quan tâm nữa, hắn tiếp tục song hành với Vỹ Kỳ bước đến đối diện quả cầu lửa ấy.

Lúc này Thu Phong thầm nhíu mày lại, bởi vì năng lượng của hắn đang tiêu hao rất nhanh. Tất cả năng lượng của hắn truyền cho Kim Cang Bất Hoại để Kim Cang Bất Hoại không xuất hiện vết nứt cũng như bảo vệ hắn ở bên trong nguyên vẹn.

“Làm gì tiếp theo đây?”

“Chịu … ngươi trong cái chuông đó tấn công được không?”

“Tất nhiên là không!”

Thu Phong nghệt mặt ra nhìn Vỹ Kỳ mà nói.

Rồi vậy đến đây làm cái gì? Chỉ để quan sát thôi à?

“Để ta!”

Đúng lúc này Vỹ Kỳ lên tiếng. Hắn ôm cái quả chuông bao bọc cơ thể Thu Phong mà nhấc lên, lúc này Vỹ Kỳ ném cả Thu Phong đang mang trạng thái Kim Cang thẳng vào quả cầu trước mắt.


“Boong ~~~”

Một tiếng ngân vang lên, Thu Phong dội ra bên ngoài lăn dài trên mặt đất. Tức mình Thu Phong bật dậy chửi một câu:

“Làm cái gì vậy?”

“Cúi xuống!!!!!!!”

Sau tiếng thét của Vỹ Kỳ, đôi mắt Thu Phong trợn to ra. Hắn thấy ngọn lửa xung quanh quả cầu lửa bị hút hết vào trong quả cầu. Thay vào đó là một quả cầu đá có những vết nứt rực đỏ. Nhưng như vậy sẽ không khiến Vỹ Kỳ hét lên.

Bởi vì quả cầu đó đang rung động dữ dội. Cả một vùng không gian xung quanh nó đang bị hút lại như thể nó là một vật chất tối, như một hố đen hút lấy vạn vật xung quanh.

Vỹ Kỳ tung mình định nằm xuống mặt đất nhưng lại bị hút về phía quả cầu.

Thu Phong không kịp phản ứng, hắn chỉ vừa kịp nhìn thấy những gì diễn ra trước mắt và:

“Oành ~~!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Một tiếng nổ lớn vang lên. Vỹ Kỳ bị vụ nổ xung quanh quả cầu kia chấn nát cả thân thể. Thu Phong chỉ thấy một vũng máu bay toẹt ra. Đồng thời lúc bấy giờ sóng xung kích cũng bay về phía Thu Phong.

“Boong ~~~~~~”

Kim Cang Bất Hoại đỡ dùm Thu Phong một đòn đó, nhưng dư chấn chấn bay Thu Phong văng xa hàng ngàn mét.

Cả một cánh rừng bị san phẳng, tất cả sinh vật đứng xung quanh đó, không chỉ riêng Vỹ Kỳ mà tất cả chúng đều bị chấn nát ra thành tương.

Giữa không trung, trên đà văng đi, Thu Phong ọc ra một ngụm máu. Kim Cang Bất Hoại trên người hắn mờ dần rồi vỡ nát. Thu Phong bất tỉnh giữa không trung.

Hắn văng đến một nơi xa nào đó bất định, không biết rằng bao xa, lúc này trên toàn lục địa lẫn biển cả trái đất cũng nổ ra hàng chục vụ nỗ như vậy từ các quả cầu.

Những sinh vật tò mò với quả cầu đều chết sạch trong phạm vi 1km.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui