Hôm nay. Ngày 15 tháng 11 năm 2194.
Thời tiết đã bắt đầu mát mẻ hơn bình thường, những cơn gió lạnh ùa về từ phương Bắc. Dẫu vậy, đó chỉ là những cơn gió mát mẻ thi thoảng ùa đến mà thôi. Thành phố Quảng Phúc đang phải hứng chịu cuộc di cư của hàng vạn người từ những nơi khác đổ xô về.
Tất nhiên họ chẳng thể vào được đây, tất cả đều bị ngăn lại bởi hàng trăm hàng rào gai được quân đội dựng lên tại đó. Có vài người bức xúc, nhưng nghĩ đi, họ cũng chẳng dám náo lạo dưới những họng súng của quân đội.
Thu Phong cứ tưởng rằng họ sẽ bạo động cơ, viễn cảnh lại không như thế khi mấy chục năm trước quân đội từng thanh tẩy cả mấy chục ngàn người chỉ vì không tôn trọng quân đội. Cái nỗi khiếp sợ ấy, những đoạn video quay lén lại cảnh quân đội tàn sát người dân vẫn còn đấy, đến tận bây giờ nó vẫn ám ảnh người dân dù là chính phủ khác lên nắm quyền điều hành.
Có một vài kẻ phá hoại, biết Thu Phong chính là Quốc Phong, mà Quốc Phong lại là gương mặt quân nhân trẻ tuổi đại diện cho đất nước bảo vệ thành phố này. Họ bắt đầu công kích vào danh dự cái tên Quốc Phong ấy.
Để giải quyết chuyện này, cũng như giữ lại cái thể diện cho chủ nhật thật sự của cái tên đó. Thu Phong cho những người dân tại trong thành phố đứng ra nói chuyện với họ. Không phải nói chuyện, đúng hơn là thuyết giáo. Nói rằng vì lý do gì mà Thu Phong phải làm thế.
Họ kéo đến, không chỉ riêng họ, còn có những kẻ tội phạm lẩn trốn. Những gã Dị Năng Giả mưu đồ bất chính trộn lẫn. Quân đội không đủ sức để chứa chấp ngần này người di cứ đến. Thay vào đó họ hãy tự trở về thành phố của mình, tự sinh tự diệt.
Dù là thế, Thu Phong vẫn không nhẫn tâm để họ tự sinh tự diệt. Thay vào đó, hắn chỉ cho họ cách để sinh tồn, cách để có nguồn nước sạch, và phân phát cho một số người ít hạt giống. Ngoài ra Thu Phong cũng không thể giúp gì hơn.
Từ từ người này đồn người kia, người đến càng ít. Họ bắt đầu di chuyển đi, hoặc có vài người ở lại trong khu vực Cổ Thành vì không thể di chuyển tiếp được nữa. Họ sống vật vờ qua ngày tại nơi đó.
Sống một cách lắt lẻo, bụng đói, tay run, mắt mờ. Viễn cảnh ấy thật khiến Thu Phong đau lòng. Hắn lực bất tòng tâm, đã rất nhiều lần bản thân hắn ở trong tình thế bắt buộc như vậy. Nhưng thân là kẻ đứng đầu, hắn không thể vì phút yếu lòng mà hại đến những người khác được. Hắn không thể giúp hết bọn họ. Có trách, hãy trách quân đội, trách chính phủ. Vì sao lại bỏ mặc người dân trong những lúc thế này.
Trên thế giới, không chỉ riêng Xích Quỷ gặp tình trạng này. Mà hầu hết tất cả quốc gia trên thế giới đều gặp cảnh tương tự. Tất cả đều mất sạch niềm tin vào chính phủ của họ. Khi mà họ bỏ mặc người dân. Không thông báo, không cứu trợ.
Một tháng, một tháng có vẻ như mọi chuyện vẫn chưa khủng hoảng cho lắm. Nhưng nếu như nó kéo dài mấy năm thì sẽ thế nào?
Con người đã tàn phá thiên nhiên quá mức rồi. Bây giờ để tìm được một nơi cây xanh rậm rạp, có nguồn nước sạch để mà sống. Thực sự quá khó khăn. Tuy nhiên vẫn có, thay vì tiếp tục ở lại Quảng Phúc mà không được vào trong, họ bắt đầu di cư về những thị trấn kém phát triển, di cư về những vùng nông thôn, vùng làm nông làm ruộng. Nhưng mà … liệu họ có đủ sức không?
Lúc này đây Thu Phong đang đứng trước bờ biển của thành phố tại Quận Eagle. Một mình hắn ở đó ngắm nhìn nước biển ngày một dâng cao, bây giờ chỉ thiếu một chút nữa thôi là nước biển sẽ tràn vào thành phố.
Cung đường quanh núi này vốn khô ráo, trời không mưa mà giờ đây đã ướt nhẹp. Muối đọng lại trên mấy vách đá của ngọn núi. Thậm chí dưới chân Thu Phong bây giờ còn có một vài con cua biển bò qua bò lại như đang khám phá vùng đất mới vậy.
Phía xa xa dường như bầu trời đang đen nghịt lại … Thu Phong híp mắt lại nhìn. Hình không phải mây … mà là chim, một đàn chim? Một rừng chim?
Con mắt xanh đã hiện lên trên đôi mắt của Thu Phong tự lúc nào. Giờ khắc này hắn đang quan sát tứ phương tám hướng trên bờ biển, hắn thấy vô số đàn chim đang bay về phía này. Càng ngày càng nhiều, số lượng chim nhiều đến mức phủ đen cả bầu trời, một số loài chim biểm từ thềm lục địa nào sao lại bay về đây?
Xa xa đàn chim tranh nhau mà bay vào đất liền nơi Thu Phong đứng. Thậm chí chúng còn liên tục va phải nhau mà rớt xuống mặt biển. Nhưng dường như thứ gì đó khiến chúng hoảng sợ. Dù rớt xuống biển, chúng vẫn dãy dụa cố gắng mà bay đi.
Đôi mắt này của Thu Phong không thể nhìn được năng lượng sống của động vật, nhưng dạo gần đây hắn liên tục sử dụng sức mạnh ấy, nên dường như hắn thấy được cả khí tức của những con chim này. Khí tức của chúng mang theo vài nét hoảng sợ, vài nét vội vã.
Loài chim mà di cư ắt hẳn có vấn đề. Động vật luôn có những giác quan vượt xa con người. Chúng thường hay cảm giác được sự nguy hiểm đến từ thiên nhiên tại vị trí chúng ở mà di cư sang chỗ khác.
Tại thế giới này, Thu Phong không rõ lắm về thềm lục địa nơi đây. Cũng không biết đàn chim này từ đâu mà bay đến.
“Chíp chíp chíp …”
“Ngoác ngoác ngoác …”
Giờ khắc này một vài con chim đã bay tới trước vào đất liền, một số con tranh thủ đậu trên các cành cây gần đó để nghỉ ngơi. Một vài con vẫn cứ bay tiếp bất chấp sức mệt.
Cứ thể chẳng mấy chốc cả bầu trời trên đầu Thu Phong tối xầm lại. Tối đi chỉ vì số lượng chim quá nhiều.
Toàn người dân thành phố phía trong họ cũng đã bắt đầu chứng kiến được viễn cảnh giống như Thu Phong đang chứng kiến. Bầy chim đông đúc liên tục bay vào trong thành phố. Một số con thì đậu trên nóc các tòa cao ốc. Một số con chắc cú hơn lại bay lên trên đỉnh các ngọn núi mà trú trên đó.
Thoáng chốc thành phố này tràn ngập các loại chim biển từ phương xa kéo đến.
“Chuyện gì vậy?”
“Sao lại có nhiều chim kéo đến đây thế này?”
“Không biết nữa … hình như sắp có thiên tai …”
“Thiên tai? Chẳng lẽ sóng thần …”
Người dân phía dưới đang liên tục chỉ chỏ vào bầy chim trên bầu trời mà bàn tán. Thật sự trong đầu đa phần những người dân bên dưới đang rất hoảng loạn. Kiến thức cơ bản nhất của loài người khi thấy chim chóc di cư với số lượng lớn, nếu không phải vào mùa đông thì chắc chắn là xảy ra vấn đề thiên tai nào đó.
Lúc này đây ngoài chim chóc, mặt trời càng lúc càng đỏ. Đỏ như lòng trứng gà vậy. Khắp cả bầu trời vốn tràn ngập ánh vàng giờ đã tối màu đi trở thành màu cam. Độ ẩm trong không khí tăng cao, áp suất không khí cũng biến đổi.
Một vài dị biến môi trường xảy ra, chắc chỉ có một mình Thu Phong là cảm nhận được. Bởi vì sau vài tiếng đàn chim di cư đi. Thu Phong vẫn đứng yên tại chỗ, từng tế bào, từng sợi lông trên cơ thể hắn đang cảm nhận lấy sự biến đổi khí hậu.
Mùi biển ngày càng nồng nặc. Gió càng lúc càng lớn hơn, nếu theo cái đà này, ngày mai thôi gió có thể sẽ mạnh đến mức thành bão … nhưng có vẻ như không chỉ có thế. Nếu bão xảy ra tại thành phố này, đàn chim sẽ không di cư đến đây.
“Ào ạt … ào ạt …”
Phía dưới, biển càng lúc động càng mạnh, những cơn sóng bây giờ liên tục vỗ vào núi, nước biển văng đến tận chỗ Thu Phong đang đứng.
Hắn híp mắt lại, trong đầu bỗng thoáng lên một từ “Sóng!”
Sóng thần … chẳng lẽ nào là sóng thần?
Dù sóng có lớn cách mấy, nhưng chỉ cần sóng đập lên bờ rồi lại trúi xuống. Nhưng theo ánh mắt của Thu Phong hắn lại không thấy vậy. Hắn thấy mực nước bây giờ nâng cao đến độ mắt thường có thể trông thấy. Chỉ khoảng nửa tiếng, cuối cùng Thu Phong xác định nước đang dâng lên rất nhanh. Nó đã tràn lên tới đường rồi. Cống thoát nước của thành phố cũng không hoạt động được nếu như đường thoát đã bị ngập bởi biển.
Lúc này bên trong thành phố, nước biển từ dưới cống tràn lên trên mặt đường. Vài người không biết còn tưởng rằng nước ở đâu ra, chẳng lẽ nguồn nước của thành phố đã hoạt động trở lại.
Họ còn chưa kịp vui mình thì lúc này họ nghe thấy một tiếng gầm:
“Tất cả mọi người lập tức di chuyển lên núi gần mình nhất. Thực phẩm, đồ gia dụng cần thiết đều đem hết lên núi. Tuyệt đối đừng chen lấn!!!!!!!”
Quận Eagle, tiếng thét của Thu Phong vang vọng khắp một quận. Kế tiếp đó những người lính của hắn tại khu vực này liền chạy đến chỗ của hắn. Thấy thế Thu Phong liền ra lệnh.
“Lập ra các tiểu đội hướng dẫn người dân lên trên núi mà các anh được giao. Ngay lập tức, đừng để mọi người xô đẩy lẫn nhau rõ chưa?”
“Rõ thưa thủ trưởng!!”
Các quân lính vừa nhận lệnh, lập tức họ không thấy Thu Phong đâu nữa.
Tiếp theo đó, Thu Phong vừa chạy vừa dồn năng lượng vào trong cổ họng mình hét lên. Cứ đụng mặt một quân nhân hắn sẽ ra lệnh cho họ tụ tập lại với nhau, phối hợp dẫn người dân lên núi bọn họ phụ trách mà Thu Phong giao trước đó.
Tổng cộng có đến 16 ngọn núi lớn nhỏ trong thành phố này. Mỗi một ngọn núi ở đây đều có chiều cao trung bình khoảng 300m. Như vậy là quá đủ cao hơn so với đại đa số tòa cao ốc hiện nay rồi. Cơn sóng thần, nếu hắn đoán không sai. Dưới kinh nghiệm của hắn, chắc chắn sẽ có sóng thần. Bây giờ không chạy đi đâu được, để cho chắc cứ dẫn người dân lên núi. Các công trình cao ốc hắn cũng không tin tưởng để người dân lên đó.
Lo xa còn hơn nước tới chân nhảy không kịp.
Cứ thể một tiếng đồng hồ trôi qua, nước biển đã bắt đầu tràn vào thành phố nhiều hơn. Tới mức mà người dân từ phấn khích vì tưởng có nước, thành ra hoảng loạn vì đó là nước biển. Nước biển đang tràn vào.
Nhưng chính nhờ sự phối hợp của quân đội và cảnh sát, thậm chí là cả các cai ngục của nhà tù IUI cũng tham gia di tản người dân đến các vùng núi.
Lúc bấy giờ các tù nhân của nhà tù với nhân lực khoảng vài ngàn người đang lao động đào bới đất ở trên mấy ngọn núi gần đó cũng thấy được cảnh tượng này. Con người gặp thiên tai, chúng cũng chẳng điên mà thừa nhà loạn đi bắt gà. Bắt được gì ở thế giới không có điện này chứ. Chúng vẫn cứ âm thầm làm công việc mình được giao trước đó.
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, trời đã sập tối. Gió càng lúc nổi càng mạnh, đêm hôm khi không có ánh điện, không có tiếng xe cộ, tiếng gió rít qua các tòa nhà cao tầng quả thật khiến cho người ta rợn người đến tột độ.
Chưa kể những đoạn đường có nhiều tòa cao ốc, khi đi qua đó suýt chút nữa họ bị thổi bay bởi những ngọn gió lùa từ trên tòa nhà xuống phía dưới.
“Rít rít …”
Cứt thế mặc cho con người run rẩy phía dưới, tiếng gió vẫn cứ rít gào. Bầu trời lúc bấy giờ cũng chẳng còn ánh trăng để mà soi sáng cho con người ta nữa. Họ phải nắm lấy tay nhau, nối đuôi nhau mà dần dần tiến về ngọn núi gập ghềnh theo lời của vị thiếu tướng trẻ tuổi kia.
Nhưng có một số người, vì quá hoảng sợ, họ bỏ cuộc, họ tách khỏi đoàn và kiếm cho mình một tòa nhà nào đó để trú chân. Ngủ trong đó, họ nghĩ sáng ngày mai mình lên núi vẫn kịp. Tại sao đêm hôm thế này rồi còn bắt ép người ta?
Những người ở lại các quân lính cũng không ép, mà trực tiếp bỏ mặc lại họ, ai đi thì đi, không đi thì thôi.
Vì có người tiên phong, dần dần số người bỏ cuộc chỉ vì đêm tối không thấy đường ngày càng đông.
Dù đông là thế vẫn có đến hai phần ba người dân nghe lệnh Thu Phong mà lên trên núi. Những kẻ ở lại tụ tập với nhau, đốt lên một vài bó củi mà nguyền rủa quân đội:
“Chẳng biết mấy thằng lính này nghĩ gì, trời tối rồi còn bắt người ta đi lên núi. Trời thì như sắp mưa. Lên trên đó chẳng may mưa trúi xuống bệnh chết ai chịu …”
“Thôi để mai rồi hẵng lên, không lên được thì thôi đâu ai ép!”
“Tao cũng bực mình, tổ sư nhà chúng nó. Đang yên đang lành lâm vào cái cảnh dở dở ương ương …”
“Rào rào rào …”
“Mưa rồi!”
Một người nào đó mệt mỏi ngồi trong sảnh của khách sạn trống lẩm bẩm một câu.
Ừ … trời mưa thật rồi. Từng hạt mưa nhỏ nhỏ bắt đầu rơi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...