“Tuuuuuuuuu Tuuuuuuuuuuu ….”
Càng ngày con tàu càng lại gần hơn, nó trở nên to lớn trong mắt những quân lính và Thu Phong đứng tại nơi này. Con tàu ấy, cũ kỹ, rỉ sét, thậm chí chữ IUI Thu Phong thấy từ xa trông rất rõ, nhưng dường như lại gần cái chữ ấy lại mờ nhạt đến mức khó mà nhìn thấy.
Trên đầu tàu lúc bấy giờ có vô số người mặc độc nhất một bộ đồng phục màu xanh đen của cảnh quan nhà tù. Thu Phong thì chưa bao giờ thấy qua đồng phục của nhân viên nhà tù nên hắn không hề biết. Chưa kể ngoài Tô Lâm ra, hắn cũng chưa bao giờ tiếp xúc với bất cứ người nào trong nhà tù này cả. Từ tội phạm cho đến cai ngục.
Trên con tàu ấy có một tháp quan sát, phía dưới nhìn lên trên, Thu Phong thấy tháp quan sát có vài người đứng tại đó, họ vừa mới hạ mấy cái ống nhòm cũ kỹ từ trên tay xuống.
Nhìn những người này, Thu Phong cảm thấy được họ rất chật vật, mặt mũi của ai cũng lấm lem vệt đen. Mà tàu động cơ hơi nước, chỉ có sử dụng than để đốt cháy nước khiến cho tàu thủy chạy được. Những người này chắc cũng rất vất vả trong việc khiến cho con tàu này di chuyển.
“Hạ neo!!!!”
Một gã đàn ông nào đó, có gương mặt khắc khổ, hắn ta hô to lên một tiếng với những người phía sau. Lập tức mấy cái neo khổng lồ được thả xuống dưới mặt biển. Vài con tàu cứu sinh nhỏ xíu được thả xuống, có vài người bước xuống, kể cả gã đàn ông mang gương mặt khắc khổ và lấm lem kia cũng bước xuống.
Từ nãy đến giờ họ xuất hiện mà chưa hề có bất cứ một lời nói nào. Thu Phong nhíu chặt mày lại, hắn đưa tay trái của mình lên.
“Xoạt xoạt!!!”
Đúng lúc này toàn bộ đội quân của Thu Phong theo lệnh cử chỉ tay của hắn lập tức hơn 2.000 nhân mạng giương súng ra chỉa về phía đoàn người và con tàu.
“Xin đừng bắn!! Xin đừng bắn!!! Chúng tôi là cảnh quan của nhà tù trên đảo IUI. Chúng tôi không đem theo vũ khí …”
Đúng lúc này gã đàn ông mang gương mặt khắc khổ lên tiếng. Trong tiếng nói của hắn có hơi thở của nội công mà Thu Phong cảm nhận được. Gã này quả thực có sử dụng nội công để phụ trợ tiếng nói vang xa và rõ hơn.
Như vậy một phần nào cũng chứng minh được hắn là người của nhà tù IUI. Tô Lâm từng nói với hắn, lão rảnh rỗi cũng dạy một ít nội công cho vài kẻ thân tín của mình trong nhà tù.
Nhưng cái nhà tù đó toàn chứa những tên tội phạm xuyên quốc gia. Ai biết được trong số những phạm nhân, có ai đó là Võ Năng Giả không? Ví như Giang Nam, kẻ thoát ra từ nhà tù đó. Hắn ta là một con quái vật đúng nghĩa. Giết người không gớm tay, và không một ai trong nhà tù có thể cản được hắn. Kể cả Tô Lâm lúc đó, nếu muốn ngăn cản Giang Nam mà không khiến người của mình bị thương là quá khó, nên Tô Lâm mới để Giang Nam thoát ra.
“Chứng minh đi!”
Giọng nói tràn đầy năng lượng toát ra từ họng Thu Phong hướng thẳng xuống dưới đám người phía dưới. Đến mức độ mà mặt biển nảy lên vài giọt nước chỉ vì ba chữ vừa rồi của Thu Phong.
Lúc này gương mặt của gã khắc khổ kia bỗng căng thẳng.
‘Người này không ngờ có nội lực, mà còn mạnh như vậy nữa?’
Dòng suy nghĩ chạy thoáng qua đầu của hắn ta.
Những chiếc thuyền nhỏ đó vẫn còn đang lênh bênh trên biển chưa dám cập bến vì hành động chỉa súng của đội quân phía trước. Đứng ở đó gã mang gương mặt khắc khổ kia lấy từ trong người ra một tờ giấy và một cái huy hiệu nào đó.
Liền sau đó hắn ta tung người nhảy ra khỏi chiếc thuyền nhỏ. Cứ ngỡ rằng hắn ta sẽ bơi đến đây, nhưng không, hắn ta trực tiếp làm một trò cực kì khó tin bằng cách đạp lên trước nước mà phóng vào đất liền.
Chẳng mấy chốc hắn ta đến trước mặt Thu Phong. Ban đầu hắn nghĩ Thu Phong chỉ là một quân lính trẻ tuổi, hay đơn giản là đội trưởng, nhưng sau khi lại gần, hắn thấy quân hàm trên vai Thu Phong liền lập tức kinh ngạc. Và gương mặt của Thu Phong lại càng làm hắn kinh ngạc hơn. Thanh niên trẻ tuổi này chính là Quốc Phong, thiên tài quân sự trẻ tuổi của Xích Quỷ?
Biết được thân phận đối phương, lập tức gã mang gương mặt khắc khổ ấy liền đứng nghiêm lại chào Thu Phong theo phong cách quân đội và hô lên:
“Ra mắt ngài Thiếu Tướng! Tôi tên Mạc Tam là cai ngục trưởng của nhà tù IUI vừa lên chức không lâu dưới sự giúp đỡ của ngài Tô Lâm. Đây là thẻ cai ngục của tôi cũng như tờ giấy chứng nhận của quốc gia Xích Quỷ. Mong ngài hãy xem và minh chứng cho thân phận của tôi!”
“Chào đồng chí!”
Lúc này Thu Phong cũng đứng nghiêm lại chào đối phương. Sau đó hắn nhận tờ giấy và tấm thẻ huy hiệu trên người của gã cai ngục. Con dấu của chính phủ Xích Quỷ được đóng trên đó, nội dung trong tờ giấy ghi rằng cai ngục trưởng Tô Lâm từ chức. Phó cai ngục trưởng Mạc Tam lên thay thế.
Còn một mẩu giấy ở phía sau là bức thư được đánh máy có nội dung rằng Tô Lâm từ chức, đề bạt Mạc Tam một trong những kẻ tài giỏi nhất nhà tù lên thay ông ta. Tất nhiên sẽ có con dấu của ông ta in vào trên đó. Lúc này Thu Phong tạm tin một chút sau đó hắn lên tiếng hỏi:
“Lão già kia dạy cho anh những gì rồi?”
“Ý ngài nói là ngài Tô Lâm?”
Gã Mạc Tam bất ngờ lên tiếng hỏi lại. Dạy những gì là sao, ý thiếu tướng trẻ tuổi này muốn nói đến Tô Lâm sao?
“Nội công, võ kỹ … lão già đó dạy cho anh những gì?”
Để chắc chắn về thân phận của người này hơn, Thu Phong cần hỏi cho cặn kẽ. Chỉ cần nói sai một câu Thu Phong liền giết sạch. Bởi hắn không thể nào đưa một kẻ giả dối, hoặc hơn hết là kẻ mang nguy hại đến cho thành phố này của hắn.
“Ngài ấy chỉ dạy nội công đơn thuần cho tôi … còn võ kỹ ngài ấy không chỉ!”
Gương mặt khắc khổ kia của Mạc Tam lên tiếng nói. Quả thật Tô Lâm chỉ có hướng dẫn nội công, khai phá kinh mạch cho những người này, còn về võ kỹ ông ta chỉ truyền thụ cho mỗi Thu Phong và Quốc Thiên mà thôi.
Tô Lâm cũng từng kể với Thu Phong rằng sư phụ của ông, không muốn ông dạy công pháp cho người ngoài. Thay vào đó nếu như Tô Lâm có gia tộc, có gia đình mới được phép truyền dạy cho con cháu trong gia đình. Đối với người ngoài không được phép truyền dạy bất cứ võ kỹ nào đó.
Sư phụ Tô Lâm cũng bắt ông phải thề độc trên lời thề đó. Do đấy dù có rất nhiều thân tín, Tô Lâm vẫn không hề dạy cho ai bất kì một môn công pháp nào. Thay vào đó ông chỉ truyền thụ cách luyện công và rèn luyện kinh mạch để trở nên chắc chắn hơn mà thôi.
“Ừm!”
Thu Phong gật đầu nhẹ một cái sau đó hắn phất tay xuống và hô lên:
“Hạ súng!!!”
“Xoạt xoạt …”
Cùng lúc mấy ngàn người liền hạ súng xuống. Nhưng dù vậy, họ vẫn giữ khăng khăng những khẩu súng trên tay mình, ngón tay của quân lính luôn đặt vào trong cò súng để có thể bắn ra mọi lúc khi có lệnh.
“Phù …”
Dù là vậy nhưng chỉ cần như thế cũng đủ khiến cho Mạc Tam thở phào ra một hơi nặng trĩu. Vị thiếu tướng này, nghe bảo rằng mất trí nhớ, nhưng không ngờ vẫn có thể kỹ tính đến vậy. Nếu như ban nãy thân phận của hắn không phải thật, thậm chí đến bí mật nội công của Tô Lâm chỉ mình Tô Lâm là biết truyền cho ai những gì những gì, không dạy những gì mà gã Quốc Phong này còn hỏi được.
Chứng tỏ người này có một mối liên kết mật thiết với ngài cựu cai ngục Tô Lâm. Nếu hôm nay thân phận của hắn không là thật, hắn chỉ cần mang một chút giả dối liền có thể táng mạng tại nơi này. Cũng đồng nghĩa với người của hắn cũng sẽ bỏ mạng theo.
“Cho phép cập bến. Tuy nhiên vẫn giữ nguyên vị trí ở đây. Mạc Tam! Đi theo tôi giải thích tình hình hiện tại của các người!”
Lúc này Thu Phong một bên quay người ra sau ra lệnh cho các chỉ huy dưới trướng mình, sau đó hắn bảo Mạc Tam đi theo hắn.
Trên biển, những người kia thấy quân đội chính phủ không còn giương súng ra nữa. Tất cả đều thầm thở phào. Vốn xưa nay nhà tù này là nhà tù liên quốc tế, thời thế bây giờ không biết như thế nào mà vừa cập bến đã gặp phải quân đội Xích Quỷ. Nếu chẳng may xảy ra chiến tranh như lời đồn có lẽ cái nhà tù liên quốc gia này cũng trở thành đồ bỏ. Sẽ bị giết chết bởi chính phủ Xích Quỷ cũng nên.
“Chuyện gì xảy ra ngoài kia?”
Trong một túp lều được dựng lên bởi quân đội cách đây không lâu để lấy nước từ biển vận chuyển lên và phân phát cho người dân trong thành phố. Một bộ bàn ghế đơn sơ dùng cho các quân lính ngồi nghỉ ngơi khi mệt được Thu Phong sử dụng để tiếp khách.
“Toàn bộ thiết bị điện đều không sử dụng được …”
Gương mặt khắc khổ của gã Mạc Tam lên tiếng nói.
“Ở đây cũng vậy, toàn quốc gia này đều bị vậy. Tôi nghĩ cả thế giới cũng không thoát được. Chắc chắn là có một sự cố nào đó như từ trường trái đất bị nhiễu loạn hay đại loại như vậy dẫn đến tình trạng này.”
Thu Phong tuôn ra thêm một số thông tin khác khiến cho gã Mạc Tam kia kinh ngạc không thôi. Vậy không phải là do chiến tranh hạt nhân? Mà là do trái đất? Có thể vậy hoặc có thể không.
“Còn tin tức gì khác không? Điều gì khiến các người phải từ hòn đảo đó vào trong đây không? Tù nhân đâu?”
Thu Phong lại lên tiếng chất vấn. Hắn dường như vẫn không quá tin tưởng những người này. Nếu chỉ là bị mất điện, hòn đảo IUI theo như Thu Phong được biết ở đó luôn có nguồn lương thực dồi dào do chính nhà tù tự cúng ứng cho mình bằng cách làm nông và chăn nuôi gia súc tại đó.
Có nguồn lương thực, nước cũng có các thiệt bị lọc, Thu Phong đoán thế. Vậy lý do gì để họ mạo hiểm phương hướng rời bỏ hòn đảo tiến vào trong đất liền?
“Hòn đảo đang dần bị ngập nước … một phần ba hòn đảo đã chìm trong nước biển. Nếu còn ở lại đó chúng tôi sẽ bị nhấn chìm bởi nước biển!”
“Nước biển dâng nhanh vậy ư?”
Vuốt vuốt cái cằm toàn râu của mình Thu Phong thì thào vài câu.
“Chuyện này ngài biết nguyên nhân ư?”
Mạc Tam dường như thấy Thu Phong biết chuyện gì đó liền lên tiếng hỏi:
“Một chút … Băng ở hai đầu cực đang tan ra rất nhanh, thông tin tôi đọc được trước khi thế giới này không sử dụng được bất cứ thiết bị điện nào là băng ở hai đầu cực đã tan gần hết. Băng tan khiến mực nước biển dâng cao là một chuyện, còn động đất xảy ra trong vùng tam giác quỷ. Vùng biển đó lần đầu tiên được ghi nhận là có động đất … Sóng thần đang ập đến rất nhiều quốc gia. Tôi nghĩ sớm thôi sẽ tới phiên mình. Mà không cần đến sóng thần, chỉ cần nước biển vẫn còn dâng cao như vậy, chẳng mấy chốc toàn thế giới chìm trong nước biển. Và đây là hậu quả của việc tàn phá môi trường của con người. Trái đất đang cố loại bỏ chúng ta …”
Càng nói, trong đầu Thu Phong càng hiện lên những viễn cảnh chết chóc không biết từ đâu ra. Bất chợt con mắt của hắn rực xanh từ lúc nào hắn cũng không biết.
“Thiếu tướng! Thiếu tướng …”
Mạc Tam liên tục hô lấy tên Thu Phong nhưng không hề thấy Thu Phong trả lời. Thay vào đó hắn chỉ thấy vị thiếu tướng trẻ tuổi này ngồi yên bất động. Mí mắt nhắm lại, dường như từ bên trong mí mắt của vị thiếu tướng đó, Mạc Tam thấy có vài tia ánh sáng xanh toát ra.
Trong tâm tức của Thu Phong lúc bấy giờ. Hắn giống như đang lạc vào một thế giới khác. Một thế giới tràn ngập trong nước. Viễn cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc hiện lên. Một thành phố bị tràn ngập trong biển, nước càng lúc càng dâng cao. Cao đến mức độ Thu Phong chỉ có thể thấy được vài đỉnh sân thượng của một số tòa nhà cao ốc.
Mười mấy ngọn núi cũng bị chôn vùi hết phân nửa dưới nước. Rác thải, xe cộ, vô số thứ nổi lềnh bềnh. Bầu trời đen nghịt liên tục trút những cơn mưa nặng hạt xuống dưới.
Sấm chớp liên tục nổi lên, con người … bị nước nhấn chìm vô số kể. Có rất nhiều người dường như không kịp chạy lên núi đều bị các cơn sóng từ biển khơi ập đến và cuốn đi.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này???”
Thu Phong bản thân hắn đang đứng giữa không trung, như thể đang bay mà quan sát tất cả sự việc diễn ra bên dưới. Hắn nhìn lên bầu trời, những giọt mưa nặng hạt trút xuống không ngừng, ấy thế mà chúng không thể làm ướt cơ thể của hắn. Không những vậy, Thu Phong thử đưa tay ra, vài giọt nước mưa trực tiếp đâm xuyên qua tay hắn.
“Cứu tôi với … cứu tôi với!!”
“Mẹ ơi cứu con …”
“Oa oa oa …”
Lúc này hàng trăm tiếng gào thét, khóc rống liên tục vang lên bên tai Thu Phong. Đầu hắn đau như búa bổ, đôi mắt của hắn rực sáng lên thêm một lần nữa …
“Hộc hộc ….”
“Thiếu tướng! Ngài không sao chứ?”
Đúng lúc này Thu Phong bất chợt mở mắt ra, ánh sáng xanh phát ra từ mắt hắn khiến Mạc Tam giật mình. Sau đó hắn thấy Thu Phong liên tục thở dốc liền tiến lại đỡ lấy Thu Phong.
Thu Phong từ từ điều tiết lại hơi thở của mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Mạc Tam. Con mắt xanh của hắn từ từ dịu đi trở lạnh một màu đen huyền như bao người bình thường khác.
Mạc Tam chứng kiến hết thảy sự biến đổi từ đôi mắt của Thu Phong, bản thân hắn cũng thầm giật mình một phen.
“Không có gì đâu … nếu đã di chuyển ra đây, vậy tù nhân anh bỏ lại hay đem theo?”
Thu Phong không muốn nhắc đến những cái mình thấy trong vài giây vừa rồi. Hắn lập tức tiếp tục chủ đề ban nãy với Mạc Tam.
“Tất cả tù nhân chúng tôi đều vận chuyển theo, tuy nhiên có một số kẻ rất cứng đầu. Đã làm cho lực lượng cai ngục thiệt mạng không ít …”
“Vậy những kẻ đó còn sống hay đã chết?”
Giọng nói âm trầm của Thu Phong lại vang lên. Những gã tù nhân này quá nguy hiểm trong cái thời thế bây giờ.
“Chống đối đã giết sạch, còn lại những kẻ nghe lời và vẫn chấp nhận làm tù nhân, chịu làm khổ sai..”
Nhà tù phải nói là địa ngục. Thời thế như vậy, bắt buộc cai ngục trưởng phải đưa ra quyết định giết chết tù nhân. Họ không liên lạc được với ai để nhận lệnh cả. Chỉ còn cách đó, nếu không cả lực lượng cai ngục sẽ bị tàn sát bởi tù nhân nếu cứ muốn bắt giam mà không chịu giết bọn họ.
“Tốt, đưa những tù nhân và người của các anh tập trung lại một chỗ. Đám tù nhân này các anh quản lý được chúng không? Hay cần đến quân đội trấn áp?”
Một lời nói hai ý.
Nếu như nói bọn họ có thể trấn áp, vậy họ cứ thế mà làm, quân đội không can thiệp, nhưng họ vẫn phải sử dụng những tù nhân đó để làm việc. Và nếu như tù nhân nổi loạn, thiệt hại họ chịu, Thu Phong cũng không quan tâm.
Nhưng nếu nói là cần quân đội trấn áp, tức có nghĩa bên lực lượng cai ngục bây giờ sẽ phải nghe theo lệnh của Thu Phong hoàn toàn. Do đó Thu Phong sẽ cấp lực lượng và vũ khí cho bên phía cai ngục.
Hoặc ý thứ ba, cuốn gói cút khỏi thành phố này.
“Thay mặc lực lượng nhà tù IUI. Cai ngục trưởng Mạc Tam hiện tại xin giao quyền xử lý cho thiếu tướng!”
Mạc Tam mang gương mặt khắc khổ, điều đó không có nghĩa là hắn ngu. Bây giờ hắn có thể đi đâu được, ở đây, mà chống đối lực lượng quân đội khác nào tìm chết. Còn muốn rời khỏi, bọn họ cũng không đủ sức để mà quản hết những tù nhân này. Liên lạc cho các lãnh đạo cấp cao của những quốc gia khác cũng không được.
Bây giờ chỉ còn cách nghe theo nhân vật có thực quyền và chức vụ cao hơn mình mà thôi.
“Vậy được. Chúng ta cùng nhau vượt qua nạn này!”
Nói xong Thu Phong đứng dậy. Hắn không còn bận tâm về mấy người tới từ đảo IUI nữa.
Cái hắn bận tâm bây giờ là cái thứ hắn thấy trong vài giây vừa rồi qua năng lực của con mắt. Giống như hắn đang thấy trước tương lai vài ngày tới vậy. Con mắt này trước đó có thể cho hắn thấy được tương lai trước vài giây trong khi chiến đấu. Nhưng giờ nó lại cho thấy vài ngày sau dưới sự bất an liên tục trong lòng mình.
Điều đó chứng tỏ cái tương lai kia chắc chắn xảy ra. Nhưng làm sao, lấy lý do gì để giải thích cho mọi người đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...